• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 35: Làm ơn hãy đáp lại lời cầu nguyện của tôi!

4 Bình luận - Độ dài: 2,390 từ - Cập nhật:

“Công chúa Iomene thế nào rồi? Con gái ta thế nào rồi?”

Vừa bước ra khỏi biệt cung, tôi suýt nữa bị bắt cóc và bị lôi đến trước mặt Hoàng đế.

Cả Hoàng đế và Hoàng hậu đều đang nhìn tôi với ánh mắt đầy căng thẳng.

Giờ phải xử lý thế nào đây?

Chẳng lẽ tôi lại nói thẳng: “Con gái bệ hạ toàn vết thương do tự hại, gầy trơ xương như thây ma” được à?

Không thể nói thế được, đúng không?

“Có vẻ sẽ mất khá nhiều thời gian để trích xuất mảnh vỡ tà thần và chữa lành hoàn toàn tâm trí của Công chúa. Tôi nghĩ từ giờ sẽ phải ghé thăm Công chúa thường xuyên. Trước mắt, tôi đã tiến hành một số trị liệu cơ bản.”

“Nghe nói ngài đã vào mà… không mặc đồ bảo hộ. Ngài không bị nguyền chứ?”

“Không có chuyện gì cả. Bệ hạ không cần quá lo lắng.”

Cả hai vị nhìn tôi với vẻ cảm kích rõ rệt trước thái độ thản nhiên ấy.

“Hỡi Nữ thần Ân sủng, tạ ơn người đã ban cho chúng con một vị thánh. Thật sự… cảm tạ người.”

“Tôi không phải thánh nhân, bệ hạ. Tôi chỉ là một con người tên Amael. Ngài cứ gọi tôi bằng tên cũng được.”

Tôi định nhắc lại điều này mỗi khi có cơ hội, như lời ông già Yodel đã dặn.

Tôi không phải thánh nhân!!

Không phải!!

Nhưng dĩ nhiên, chẳng ai tin cả.

“Xin ngài… Nếu có thể cứu được con gái chúng tôi, dù phải trả bất cứ giá nào…”

“Tôi sẽ cố hết sức.”

“A… thánh nhân…!”

Không thể kìm nổi nữa, Hoàng hậu òa khóc, khuỵu xuống trước mặt tôi.

Tôi vội vàng đỡ bà dậy, nhưng Hoàng đế – người đáng ra nên giúp một tay – thì chỉ đứng nhìn, nước mắt rơi lã chã.

Haiz…

Tôi cũng chịu.

Dù sao tôi cũng sắp bị nguyền rồi tan xác về Hàn Quốc, cứ để thế cũng được.

Vả lại, họ là bậc cha mẹ đã khổ sở suốt bao năm.

Suốt mười sáu năm, họ có lẽ đã phải tự hỏi không biết có phải đáng lẽ nên giết con bé từ đầu cho đỡ khổ không.

Vậy… tôi chẳng thể an ủi họ một chút sao?

“Đừng buồn nữa. Tôi ở đây mà.”

Người sẽ gánh thay lời nguyền của con gái hai vị và để linh hồn tan vỡ đang đứng đây mà.

“Thánh nhân…!! Thánh nhân ơi!”

Tôi nhẹ nhàng đỡ Hoàng hậu đang khóc nức lên.

Phải rồi.

Tôi sẽ sớm bị nguyền và quay về Hàn Quốc thôi.

Cho đến lúc đó, tôi sẽ làm một thánh nhân trọn vai.

Sau khi nhận đủ mọi giọt nước mắt của hoàng tộc, tôi rời khỏi hoàng cung.

***

Tôi quay về điện thờ ở Tháp Ma Thuật.

Sớm thôi, tôi sẽ bị nguyền và về lại Hàn Quốc.

Về đó rồi, có lẽ tôi chẳng còn dùng được mấy kỹ năng trong game người lớn nữa.

Đó là một thế giới lạnh lẽo, không có kỹ năng cũng chẳng có phép thuật.

Nên trước khi đi, tôi tranh thủ chữa cho thật nhiều người bệnh.

Dù gì cũng chẳng thể dùng mấy kỹ năng đó nữa.

Cứ dùng thoải mái trước khi chia tay cũng chẳng sao.

Có lẽ nhờ đã có phòng khám rồi.

Số bệnh nhân nguy kịch tôi phải chữa giờ cũng không nhiều.

Sau khi chữa trị cho tới chiều tối.

Khi tôi đang nghĩ bụng chắc phải đi kiếm gì ăn thì…

“Thánh nhân ơi!”

Erpha đến gặp tôi.

Dạo gần đây, cô ấy hay ghé điện thờ mỗi khi có thời gian chỉ để gặp tôi.

Có vẻ sau lần hôn hôm nọ, cô ấy thật sự đã yêu tôi rồi.

“H-hôm nay em tự nấu đấy. Ngài có muốn ăn thử không?”

Cô ấy đưa tôi một hộp cơm.

Ồ.

Cơm hộp do một cô gái nấu!

Không tệ.

Chúng tôi cùng ăn trong căn phòng tôi được sắp xếp tại điện thờ.

Bữa ăn ngon lắm. Rõ ràng là cô ấy đã dốc lòng nấu nướng.

“Ngon không? Ngon chứ?” – suốt bữa ăn, cô ấy hỏi đi hỏi lại cả chục lần như thể lo lắng vô cùng.

Mỗi lần như thế, tôi chỉ cười rồi gật đầu.

Thật ra thì… ngon dở gì cũng không quan trọng.

Quan trọng là một cô gái xinh đẹp như thế đã nấu ăn vì tôi.

Sau bữa cơm.

Chúng tôi trò chuyện vu vơ.

Chuyện trong ngày.

Chuyện vụn vặt.

Tôi cứ nghĩ mình không giỏi nói chuyện với phụ nữ, nhưng khi đối phương chủ động thì hóa ra cuộc trò chuyện lại trôi chảy bất ngờ.

Mà nghĩ lại thì… đúng là buồn thật.

Phải rời bỏ nơi mà có người con gái dành cho mình sự dịu dàng đến thế, để quay lại Hàn Quốc – nơi phụ nữ còn chẳng thèm bắt chuyện với mình.

Chỉ nghĩ đến việc sống lại kiếp “tồi tệ” bên đó mà lòng tôi nặng trĩu.

Nhưng còn cách nào khác?

Dù gì thì nó vẫn hơn xuống địa ngục.

“Trễ rồi. Ngài chắc mệt lắm sau cả ngày chữa bệnh… Xin hãy nghỉ ngơi, Thánh nhân,” Erpha nói, vẫy vẫy hai cánh tay phải như một đứa bé.

“Ừ. Em cũng nên nghỉ sớm đi, Erpha. Ngủ ngon nhé.”

Tôi đáp vậy, nhưng cô ấy vẫn chưa chịu rời đi.

Bốn cánh tay của cô cứ bồn chồn như đang đắn đo điều gì đó.

Mặt đỏ bừng.

“Ưm… có thể… là…”

“Vâng?”

“Trước khi ngài rời đi… ngài có thể… hôn em một lần được không?”

Cho dù tôi là trai tân thì đến nước này mà không hiểu nữa thì đầu tôi chắc có vấn đề thật.

Cô ấy yêu tôi.

Không chỉ là yêu.

Có lẽ là yêu đến cuồng si.

Nếu như tôi chưa từng nghe lời tiên tri rằng nữ thần sẽ đích thân xử lý tôi…

Có lẽ tôi đã đáp lại tình cảm ấy rồi.

Một cô gái đẹp thế mà nói thích mình, ai từ chối được chứ?

Tôi cũng không ghét việc chạm vào một người đẹp như cô ấy.

Mà thật ra, là tôi rất thích nữa là đằng khác.

Nhưng nếu tôi nhận tình cảm đó thì sao?

Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ bị nguyền rồi rơi về Hàn Quốc.

Vì linh hồn tôi sẽ vượt qua chiều không gian.

Nghĩ đến chuyện cô ấy sẽ bị bỏ lại một mình khiến tôi không thể nhận lời.

Mà tôi cũng không thể ở lại đây, đúng không?

Nếu tôi từ bỏ việc trở về Hàn Quốc và chọn ở lại…

Lúc này có thể tốt thật.

Nhưng sau đó thì sao?

Khi cả thế giới phát hiện tôi là đồ lừa đảo và muốn giết tôi.

Erpha sẽ làm gì?

Cô ấy sẽ chống lại cả thế giới vì tôi.

Bỏ địa vị, bỏ danh tiếng, vì tôi mà chiến đấu.

Và cuối cùng, chết.

Chết một cách bi thảm và tàn khốc.

Dĩ nhiên, cô ấy cũng có thể không chết.

Cô là một phù thủy rất mạnh.

Thay vào đó… thế giới sẽ bị diệt vong.

Dù lý do và cách thức có khác, thì kết cục vẫn là lời tiên tri tận thế mà tôi đã thấy.

Một thế giới cháy rụi.

Chỉ còn hai người bọn tôi tồn tại.

Liệu đó có thực sự là một kết thúc hạnh phúc?

Nắm tay tôi siết chặt.

Tôi phải từ chối cô ấy.

Không phải vì bản thân tôi, mà là vì cô ấy.

Tôi phải khiến cô ấy tổn thương.

Giống như hoàng đế và hoàng hậu năm xưa phải hành hạ con gái mình để cứu lấy mạng sống nó.

Ngay khoảnh khắc ý nghĩ ấy vụt qua đầu, tôi chợt khựng lại.

Tôi không thể đẩy cô ấy ra như thế.

Tôi đã tận mắt chứng kiến sự khốn khổ của Công chúa Iomene.

Dù kết quả cuối cùng có là cứu sống cô bé, nếu con đường dẫn đến kết quả ấy lại quá tàn nhẫn…

Thì còn có ý nghĩa gì?

Tôi không muốn đi con đường đó.

Tôi bước đến bên Erpha.

Ôm lấy vòng eo cô ấy, tôi đặt môi mình lên môi cô.

Tôi có thể nghe rõ tiếng trái tim Erpha đập dồn dập.

Sau khi rời khỏi bờ môi ấy, tôi nhẹ nhàng xoa đầu cô gái đang cười như tan chảy.

“Em có thể hứa với anh một điều không?”

“Vâng… Vâng, thánh nhân… bất cứ điều gì…” – Erpha đáp lại bằng giọng hạnh phúc.

Tôi mỉm cười và nói, “Hãy yêu bản thân mình hơn là yêu anh.”

“…Hả?”

“Anh muốn em sống thật lâu, khỏe mạnh và xinh đẹp. Anh không nên đứng trên chính bản thân em. Em hiểu không? Dù có chuyện gì xảy ra với anh, em vẫn phải sống cuộc đời của chính mình.”

Đó là tất cả những gì tôi có thể làm.

Erpha nhìn tôi như thể chẳng hiểu nổi lời tôi vừa nói.

Tôi vẫn mỉm cười với cô ấy.

Rồi em sẽ hiểu thôi.

“Vâng… nếu đó là điều thánh nhân mong muốn…” – Erpha đáp, khẽ khàng.

“Trễ rồi. Em về nghỉ đi nhé.”

Nghe vậy, Erpha nở nụ cười hân hoan, lại nhào đến ôm lấy tôi, đặt nụ hôn lên mặt tôi một cách tinh nghịch, dính chặt như keo.

Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy lòng mình có chút chùng xuống.

Khỉ thật.

Quay về Hàn Quốc rồi chắc chẳng bao giờ có lại cảm giác thế này nữa.

Có một người con gái yêu tôi đến vậy… mà tôi lại phải rời bỏ.

Đáng ghét, cái nữ thần khốn kiếp.

Tôi đâu có muốn giả danh thánh nhân chứ!

Tôi còn làm cho Giáo hội Lilia trở nên giàu sụ kia kìa!

Chữa bệnh miễn phí, cải thiện đời sống dân chúng, tạo việc làm – tôi đã làm hết cả rồi!!

Vậy mà sao tôi vẫn phải rơi xuống địa ngục!!

Tôi cũng muốn có dàn hậu cung ở dị giới chứ bộ!

Kỹ năng của tôi cũng hợp với kiểu đó lắm mà, chết tiệt.

Tại sao…

Thôi kệ.

Giờ chỉ cần tránh không rơi vào địa ngục là được.

“Lần sau gặp nhau, chúng ta hẹn hò nhé! Nhé, thánh nhân!”

Tôi gật đầu trước giọng nói rộn ràng ấy.

Hãy yêu bản thân em hơn cả anh.

Anh thật lòng muốn như thế.

Chỉ khi như vậy… em mới có thể tiếp tục sống dù anh không còn bên cạnh.

Erpha rời khỏi phòng.

Trong căn phòng trống vắng, tôi thở dài thật sâu.

Tôi sắp quay về Hàn Quốc.

Nhưng chẳng thấy vui chút nào cả.

***

Erpha, vừa trở về phòng thí nghiệm, úp mặt đỏ ửng vào cả bốn bàn tay và từ từ ngồi bệt xuống sàn.

Cô đã hôn anh.

Hơn nữa, đó là nụ hôn mà cô chủ động trao.

Lần đầu tiên trong đời.

Cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ yêu một người đàn ông sâu đậm đến thế.

Chưa từng mơ đến chuyện đó.

Vậy mà giờ đây, lòng cô ngập tràn hạnh phúc.

Cô không ngờ tình yêu lại có thể khiến người ta hân hoan đến vậy.

Thật hạnh phúc khi thánh nhân đã đón nhận tình cảm của cô.

Không biết nói cùng ai, cô cứ ngồi đó lăn lộn như đang vui sướng phát điên, rồi cẩn thận lấy từ trong áo ra một cuộn giấy phép.

Một cuộn giấy khắc bùa tránh thai.

Cô nhìn nó bằng ánh mắt ngập ngừng mà rạo rực.

“Erpha, mày điên rồi. Thật sự điên rồi đó!”

Dĩ nhiên, cô chưa từng trải qua chuyện nam nữ.

Không, không phải chỉ chưa từng – mà đến cả cái nắm tay tử tế cũng chưa từng có, chỉ vì gương mặt bên trái đầy dị dạng ấy.

Chính vì vậy, cô chẳng đủ dũng cảm để chủ động đề nghị chuyện “đó” như một người phụ nữ từng trải.

Can đảm của cô đã dồn hết vào nụ hôn ngày hôm nay rồi.

Nhưng mà…

Rồi sẽ đến thôi. Một ngày nào đó. Nhất định là như vậy.

Cô trân trọng gấp lại cuộn bùa và cất lại vào ngực.

Ở một góc phòng thí nghiệm, có bức tượng nhỏ của Nữ thần Ân sủng cùng một quyển kinh.

Cô bước đến, đặt tay lên kinh sách và bắt đầu cầu nguyện.

“Nữ thần ơi. Là con đây. Hôm nay con lại đến cầu nguyện. Cảm ơn người đã ban cho con vị thánh nhân ấy. Cảm ơn người đã khiến con hạnh phúc mỗi ngày như thế này. Mỗi ngày với con đều là phép mầu nhờ có ân sủng của người.”

Cô đã nhận được quá nhiều.

Sự nghiệp thăng hoa, ước mơ thành hiện thực, cuộc sống rẽ sang một hướng khác hẳn.

Không ngoa khi nói rằng cuộc đời cô đã hoàn toàn thay đổi.

Nhưng lòng người thì luôn tham vọng.

Vậy nên cô định cầu xin thêm một điều nữa.

“Con chỉ xin thêm một điều nữa thôi. Xin người, nhất định hãy lắng nghe…”

Với cả bốn bàn tay siết chặt trong tư thế cầu nguyện, cô khẩn thiết thầm thì.

“Xin người hãy để thánh nhân yêu con nhiều như con yêu ngài. Con mong một ngày nào đó, ngài sẽ nhìn con như một người phụ nữ, ôm lấy con, và yêu con suốt cả cuộc đời này. Và trên hết…”

Erpha mỉm cười.

“Con mong ngài sẽ không rời xa con, mà ở bên con thật lâu, thật lâu. Xin người… xin hãy chấp nhận lời cầu nguyện của con.”

Sau khi làm dấu thánh và đứng dậy, chẳng hiểu vì sao, bức tượng Nữ thần Ân sủng hôm nay trông có vẻ mỉm cười với cô rạng rỡ hơn mọi ngày.

Erpha cũng mỉm cười lại.

Bằng một niềm tin kỳ lạ, cô cảm thấy… lần này, lời cầu nguyện của mình sẽ được đáp lại.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Tôi muốn thấy cảnh main hấp hối
Xem thêm
chỉ có cảnh main bị hiep thôi :D
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời