Khi một đôi tay nữa bắt đầu mọc ra dưới nách cô.
Có lẽ, mọi chuyện đã bắt đầu từ khi đó.
Khi cha mẹ cô quyết định ruồng bỏ cô.
Khi phát hiện đôi tay phía dưới mọc lên chỉ trong chưa đầy ba tháng, cha và mẹ cô đã cố gắng chặt bỏ chúng.
Họ trói chặt cô lại và định cưa tay cô một cách thô bạo.
Lưỡi cưa của cha rạch vào cánh tay dưới, và trong nỗi sợ hãi tột cùng lẫn cơn đau khôn xiết, cô vô thức thi triển ma pháp.
Cha mẹ cô bị hất văng vào tường.
Cha bị thương. Mẹ thì gào lên.
“Lẽ ra tao không nên sinh ra một thứ quái dị như mày.”
Cô vẫn nhớ rõ những lời đó.
Nhớ cả cảnh cha mẹ cầm dao bếp, cầm liềm xông tới, vừa gọi cô là quỷ, vừa quát tháo bắt cô rời khỏi nhà.
Cô vừa khóc vừa van xin rằng mình không muốn đi, nhưng con dao đã rạch một nhát sâu lên nửa khuôn mặt cô. Chỉ đến lúc đó, Erpha mới rời khỏi ngôi nhà ấy.
Nếu gia đình còn đối xử với cô như thế, thì người đời liệu có khác gì?
Sau vô số lần bị đánh đập bằng gậy gộc và đá, bị xua đuổi như thú hoang, Erpha buộc phải sống ẩn mình trong rừng để tránh ánh mắt kinh hãi của người đời dành cho những cánh tay dị dạng.
May thay, tài năng ma pháp thiên bẩm đã cho phép một đứa trẻ như cô tồn tại trong rừng sâu.
Với bốn cánh tay, cô có thể làm việc nhanh gấp đôi người thường.
Và vào khoảng năm mười hai tuổi.
Những nhãn cầu bắt đầu mọc ra từng cái một ở nửa bên trái khuôn mặt cô.
Ngay cả bản thân cô cũng thấy diện mạo ấy thật ghê rợn.
Vì thế, cô dùng lá cây để che nửa mặt lại.
Trong rừng, cô tự do thi triển đủ loại ma pháp dù chưa từng được ai dạy dỗ.
Lửa bùng lên chỉ qua một lời nói, dã thú hung hãn gục ngã, thịt được sơ chế và nấu chín sẵn bày ra trước mặt.
Thế nhưng, dù có thể làm được tất cả những điều đó, cô vẫn không thể xoá bỏ được những cánh tay và khuôn mặt dị hình kia.
Rồi một hôm, sau khi lại mơ thấy cảnh bị cha mẹ ruồng bỏ, Erpha đưa ra quyết định lớn: cắt bỏ hai cánh tay dưới và nửa khuôn mặt bên trái.
Cô gái mười lăm tuổi ấy, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đã tự tay cắt bỏ hai tay, rồi cạo sạch phần mặt bên trái.
Dùng lửa để đốt liền vết thương, cầm máu, Erpha nằm vật ra trong mồ hôi lạnh, khẩn cầu rằng đến sáng mai, thân thể cô sẽ trở lại như một con người bình thường.
Nhưng cơ thể cô phản bội lại khát vọng ấy.
Sáng hôm sau.
Khi tỉnh dậy, cô phát hiện tay và mặt mình đã trở lại như cũ.
Hai cánh tay mọc lại, và những con mắt cô cố gắng móc ra đã tái xuất trên vùng da cháy xém, méo mó, như thể đang chế nhạo cô.
Chúng xấu xí đến mức không loại ma pháp nào có thể xoá bỏ.
Lần đầu tiên trong đời, cô khao khát được học ma pháp một cách đúng nghĩa.
Cô muốn điều khiển những loại ma pháp mạnh mẽ hơn.
Cô mơ rằng, bằng một cách nào đó, mình có thể xoá bỏ những cánh tay và đôi mắt kia, để được sống như một con người.
Được tồn tại giữa thế giới con người, không bị hắt hủi hay xua đuổi.
Và rồi, Tháp Chủ Yorgen, trong một lần tình cờ đi ngang qua, đã phát hiện cô đang sống trong rừng và mời cô gia nhập Tháp Ma Thuật, rõ ràng là ông bị ấn tượng trước thiên phú về ma pháp của cô.
Erpha đã không từ chối.
Và cô dốc toàn bộ sức lực vào nghiên cứu.
Cô nghiên cứu, nghiên cứu, và nghiên cứu không ngừng.
Về cách thi triển những ma pháp mạnh hơn.
Và cô đã tìm ra.
Thuyết Ba Màu Cơ Bản chính là kết tinh của nỗi ám ảnh ấy.
Tối ưu hoá ma pháp.
Tuy có thể xem đó là nghiên cứu về hiệu suất, nhưng ở một góc độ khác, đây còn là bước đệm để kiểm soát những hiện tượng ma pháp ở cấp độ mà thể chất con người vốn không thể gánh vác.
Bằng nghiên cứu này, cô hy vọng có thể vận hành những ma pháp khổng lồ để trả lại thân thể mình về hình dạng bình thường.
Để có thể trở lại...
Thế nhưng.
“Con phù thuỷ xấu xí kia!”
“Tôi thật sự sắp nôn rồi!!”
“Ọeeee!!”
Dù có trở lại bình thường đi nữa…
Liệu họ có chấp nhận cô không?
Dù có xuất hiện với hình hài của một con người bình thường, thì những kẻ đã nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm bên trái của cô, có cố gắng đối xử với cô như người bình thường không?
Một mảng bùn lấm lem rác rưởi bay tới, đập vào đầu cô.
Cú đánh khiến đầu cô nghiêng sang một bên, và ở đó, cô nhìn thấy những pháp sư trẻ đang trốn trong đám đông, khúc khích cười.
Ngay cả khoảnh khắc này… cũng là trò cười sao?
Ngay cả trong giờ phút tuyệt vọng, nơi linh hồn, sự sống và tâm trí một con người đang tan vỡ, tất cả những điều đó… chỉ là trò vui cho bọn họ thôi sao?
Vì sao?
Vì ta xấu xí sao?
Chỉ vì không giống họ, mà họ lại làm điều này với ta? Một kẻ chưa từng phạm tội, chưa từng làm gì sai?
Cơn phẫn nộ trào dâng trong cô.
Chậm rãi.
Nguồn ma lực khổng lồ trong cơ thể, cùng thiên phú vượt trội, bắt đầu chọn mục tiêu để trút cơn thịnh nộ.
Nếu kết hợp thành quả của Thuyết Ba Màu Cơ Bản với ma lực trong cơ thể, có lẽ cô có thể quét sạch cả kinh đô.
Và có khi là cả đế quốc.
Cô đã mệt rồi.
Những năm tháng sống trong khổ đau, cố gắng được công nhận, giờ đây chỉ còn lại vẻ nực cười. Cô không còn khao khát được sống nữa.
Cùng với đế quốc này, nơi chỉ biết đem đến cho cô nỗi đau.
Cô đã sẵn sàng để thiêu rụi tất cả.
Ma lực bắt đầu sôi sục.
Ma pháp mãnh liệt đến mức có thể phá tan phép mầu đang trói buộc cô trong chớp mắt bắt đầu hình thành.
Giờ chỉ cần giải phóng nó.
Chỉ cần phóng thích ngọn lửa đó và cùng nhau hoá tro, là mọi thứ sẽ chấm dứt.
Cô nghĩ thế, và ngẩng đầu lên.
“Dừng lại!! Ta bảo là dừng lại!”
“Thánh nhân! Là Thánh nhân!”
“Đừng ném nữa! Là Thánh nhân đó, bọn điên!”
Một cảnh tượng lạ lùng hiện vào trong mắt Erpha.
Một người đàn ông.
Đang nhìn thẳng vào cô và chậm rãi bước tới.
***
Mấy người đúng là lũ khốn điên rồ!
Tụi bây muốn chết thì cứ chết một mình đi. Kéo tao theo làm gì? Bộ không biết là đang đứng trên nắp bom hạt nhân à?
Mọi người ở đây hôm nay đều muốn chết hết phải không!?
Xin chúc mừng! Cả bọn vừa giành giải Darwin danh giá rồi đấy.
Tôi lao ra đường trong trạng thái choáng váng, nhìn thấy các giáo sĩ của Giáo Hội Trắng đang loay hoay bất lực trước những mảng bùn, đá vụn, vật thể lạ bay khắp nơi. Giữa họ, một phù thuỷ bốn tay bị kéo lê đi trong sự chế giễu.
Đường sá thời đại này đầy bùn đất.
Xe cộ có đấy, nhưng radio còn chưa được phổ biến toàn quốc. Với một người hiện đại mà nói, đây là thời kỳ bạo lực còn sống sờ sờ, nơi lãng mạn và dã man song hành.
Tôi bắt đầu len qua đám đông đang cười cợt ném bùn pha rác, mảnh đá và chai lọ. Tất nhiên, những vật thể đi lạc cũng bắt đầu bay về phía tôi.
Bùn trộn chất thải, nước tiểu và cả chất nôn dính đầy trên áo tôi.
Một mảnh đá hay thuỷ tinh gì đó từ đám đông ngu xuẩn ném trúng đầu tôi rồi bật ra.
Máu từ trán tôi chảy xuống gò má, nhỏ thành giọt trên mặt đường.
Thấy vậy, các hiệp sĩ thánh của Giáo Hội Thái Dương, cảnh binh và cả những người nghèo tôi từng chữa trị cuối cùng cũng lao ra, bắt đầu can thiệp.
“Là Thánh nhân! Thánh nhân!”
“Các người đang làm gì thế!? Dừng lại ngay!!”
“Đừng làm hại Thánh nhân!!”
Một lượng lớn người nghèo tràn ra, nhanh chóng kiểm soát cả con phố. Không còn bùn hay đá bay về phía tôi và phù thuỷ nữa.
Tôi căng thẳng đến mức chẳng buồn lau vết máu đang chảy, lặng lẽ và cứng đờ bước về phía cô ấy.
“Dừng lại! Đó là Kẻ Dị Hình!”
“Là kẻ mang tai ương, sẽ gây thảm hoạ!! Dừng lại! Đừng tiến thêm nữa!”
“Nếu ngươi đến gần, chúng ta sẽ tấn công…”
Các giáo sĩ Giáo Hội Trắng giơ tay về phía tôi, nhưng lời của họ lập tức bị các hiệp sĩ thánh bao quanh tôi ngắt ngang.
“Sao các người dám xúc phạm Thánh nhân, bậc được Nữ thần Ân Sủng đích thân gửi đến!”
“Hãy biết tôn trọng! Đây là Thánh nhân được Thần tuyển chọn!”
Tôi nói thật đấy, tôi không phải!
Tôi chẳng có quan hệ gì với Nữ thần Lilia cả!
Tôi còn chưa từng nói chữ “Li” của cái tên ấy nữa là!
Tại sao lại đồn đại ra như thế!?
Tôi muốn hét lên, nhưng sợ. Sợ rằng làm vậy sẽ chọc giận phù thuỷ kia, khiến cô ấy phát nổ.
Tôi chậm rãi bước đến gần phù thuỷ.
“Đ-đừng lại gần…”
Thấy vẻ mặt đông cứng của tôi trước một quả bom có thể phát nổ bất kỳ lúc nào, các giáo sĩ Giáo Hội Trắng dường như lại hiểu lầm điều gì đó. Họ lùi về phía sau, run rẩy trong sợ hãi.
Và khi họ lùi lại.
Phép mầu đang trói buộc cơ thể phù thuỷ kia bị giải trừ.
Khi phép mầu tan biến, tôi nhẹ nhàng đỡ lấy phù thuỷ đang suýt ngã xuống nền đất đầy bùn.
Ôi trời.
Tôi sợ chết khiếp.
Thật sự sợ đến mức phát khóc.
Ngay cả lần đầu ném lựu đạn trong khoá huấn luyện ở kiếp trước tôi còn không sợ đến thế. Thật đấy.
Đây là một thử thách quá tàn nhẫn với một thằng đàn ông tầm thường như tôi.
Nhưng biết sao được?
Nếu tôi không làm gì, tất cả ở đây sẽ chết.
Cả tôi nữa.
Tôi bắt đầu nhẹ nhàng lau lớp bùn lẫn rác trên mặt và cơ thể phù thuỷ khi đang ôm cô ấy trong lòng.
Cảm giác này.
Giống như đang dỗ một con mèo trước khi đưa nó đi triệt sản.
Ngoan nào.
Cô bé ngoan?
Xin đừng giận dữ.
Làm ơn đừng nổi cơn thịnh nộ…
Khốn thật…
Làm ơn đừng có phát rồ, tôi xin cô.
“Cô ổn chứ?”
Giọng tôi khẽ run, đẫm một thứ ướt át chẳng rõ từ đâu kéo đến.
Vì tôi sợ đến chết đi được.
Sợ kinh hoàng.
Tôi đang cố giữ mình khỏi đổ gục xuống đất, và nếu mà lỡ thả lỏng một chút thôi, có lẽ tôi đã vừa đái vừa ỉa ra quần rồi. May mà cuối cùng chỉ biến thành nước mắt.
Tôi cũng không rõ bản thân đang làm gì nữa, nhưng tôi đã thành công trong việc lau sạch lớp bùn đất và rác rưởi trên mặt cô ấy.
Khuôn mặt hiện ra…
Trời ơi.
Ghê thật.
Nhưng tôi không quan tâm.
Tôi có sức chịu đựng cao với những thứ ghê tởm.
Sở thích kiếp trước của tôi là xem anime và mấy phim kinh dị đẫm máu.
Cái mức độ này, với đám người thời đại nguyên thuỷ này thì đúng là kinh khủng và gây sốc, nhưng với tôi thì… ừm.
Nó cũng chẳng khác gì mấy hình khiêu dâm về những cô nàng nửa người nửa nhện Arachne, mà chỉ cần tìm trên mạng là thấy.
“…Anh cũng thấy tôi xấu xí sao?” nàng phù thuỷ trong vòng tay tôi ngẩng lên, đôi mắt lạc thần mờ đục, lẩm bẩm hỏi.
Chết.
Chết tiệt.
Toang thật rồi.
Tình hình này không ổn.
Cô ấy sắp phát điên rồi!?
Không!! Tôi không muốn bị thiêu sống!!
Giờ phải làm sao đây!?
Làm ơn đi, bộ não của tôi!!
Nghĩ ra cái gì đó đi!!
Tôi là thằng trai tân chưa từng nắm tay con gái trong kiếp trước. Tôi không có tí kinh nghiệm nào về việc phải nói gì để làm một cô gái bình tĩnh lại, khi cô ta đang như thế này.
Trong một tình huống đòi hỏi phải hành động ngay lập tức.
Tôi liền làm theo phản xạ tự nhiên.
Chậm rãi.
Tôi cúi xuống và hôn lên bên trái khuôn mặt xấu xí kinh hoàng của cô ấy.
Cầu nguyện rằng cô ấy sẽ không nổi giận.
Cơ thể nàng phù thuỷ run rẩy khi bị tôi hôn.
Cô ấy bắt đầu run lên không kiểm soát được.
Tiêu rồi!!
Chắc tôi làm sai cái gì rồi!!
Cô ấy sẽ nổi điên mất!!
Đúng rồi!
Tất nhiên là cô ấy sẽ ghét nếu bị một gã lạ hoắc bất ngờ hôn!!
Một câu!!
Tôi cần một câu thoại!!
Một câu nói cảm động chết đi được!!
Một câu siêu ngầu!!
Không có cái gì sao!?
Rõ ràng tôi đã phí cả đống thời gian đời trước để cày anime với phim, mà giờ chả nghĩ ra nổi cái gì, mẹ kiếp!!
Người ta bảo não con người sẽ hoạt động nhanh hơn trong tình huống cực đoan.
Cuối cùng.
Một câu thoại hiện lên trong đầu tôi.
Xin lỗi nhé, ông Miyazaki!
Cho cháu đạo văn tí!
“Em không hề xấu. Chỉ là thế giới chưa học được cách nhìn em bằng ánh mắt dịu dàng.”
Tôi ôm cô ấy thật chặt.
“Hãy sống. Để chứng minh rằng, ngay cả loài hoa mọc từ đất sỏi cũng có thể nở rộ dưới ánh dương.”
Tôi không đủ can đảm để nhìn vào mặt cô ấy.
Vì tôi biết nếu mặt cô ấy chỉ cần biến đổi xấu đi một chút thôi, tôi sẽ mất hết bình tĩnh, ngất xỉu, vừa đái vừa ỉa ra quần ngay tại chỗ.
Đây có phải là cảm giác của việc nhảy múa trên lưỡi dao không?
Vì quá sợ hãi và hoảng loạn, giọng tôi giờ đã lạc đi vì nước mắt.
“Em đẹp theo cách mà thế gian không thể hiểu nổi.”
Làm ơn.
Làm ơn.
Đừng nổi cơn thịnh nộ!!
Đừng đánh mất lý trí!!


3 Bình luận