• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 40: Khen thưởng vì có đóng góp xuất sắc.

1 Bình luận - Độ dài: 3,157 từ - Cập nhật:

Các giáo sĩ và hiệp sĩ thánh của Giáo hội Trắng, cùng với điều tra viên từ Pháo đài Đen – cơ quan tình báo của đế quốc – đã có mặt tại hiện trường chưa đầy mười phút sau khi tôi đánh chết Kẻ thu thập bằng dây lưng.

“Tất cả chỉ vì tư lợi! Tôi chỉ là một đứa con rơi của một gia đình nam tước tầm thường, khi có người hỏi tôi có muốn tin vào tà thần không! Họ nói nếu tôi tin, thì quyền lực và tiền tài đều sẽ thuộc về tôi! Tôi nghĩ mình chẳng còn gì để mất nên đã gật đầu! Rồi một sáng, cha và anh trai tôi bị phát hiện đã chết, không ai biết lý do! Thế là tôi kế thừa tước vị nam tước!”

“Ngươi khai ngon lành đấy! Tốt! Cứ tiếp tục đi! Càng khai nhiều thì đống củi dưới chân ngươi càng thêm dày!”

“Hueeurgh!! Tha cho tôi! Xin tha cho tôi!! Tôi biết nếu bị bắt thì sẽ ra nông nỗi này, vậy mà vẫn không dừng lại!! Nhưng ai mà từ chối cho được khi có thể có tất cả những gì mình muốn!! Tôi không quan tâm lũ công nhân đã chết cháy trong nhà máy!! Lũ ăn mày đó có cháy hay không cũng mặc kệ…! Aaaaack!!”

“Giáo phái Thầm Lặng của hội đồng Pantheon và điều tra viên từ Pháo đài Đen sẽ ‘chăm sóc’ ngươi rất, rất tử tế. Đến mức ngươi sẽ mong là mình chưa từng được sinh ra.”

“Ahhhhh!! X-xin người!!”

Nam tước Hanson bị lôi đi trong tiếng gào thét hấp hối như thể sắp chết đến nơi.

Gã quản lý nhà máy mập ú cũng bị áp giải theo sau.

“K-không! Tôi không biết gì cả!! Ngài Hanson là kẻ thờ tà thần sao? T-tôi không biết! Tôi thật sự không biết! Xin tha cho tôi!”

“Nếu từng có tin đồn ngươi hay cãi vã với hắn, hoặc chí ít than phiền về hắn trong các buổi nhậu, thì chúng ta đã không làm đến mức này. Vậy mà mới mười phút điều tra đã có cả đống lời khai cho thấy ngươi đi theo hắn một cách hăng say. Không phải tín đồ tà thần mà lại mù quáng nghe theo đến vậy? Tinh thần của ngươi cực kỳ đáng ngờ.”

“Ahhh! Làm ơn!! Làm ơn!! Thánh nhân!!”

Gã quản lý nhà máy vươn tay về phía tôi.

Thấy vậy, tôi nở một nụ cười ngọt ngào.

“Dù hắn không phải tín đồ tà thần thì đầu óc cũng chẳng khá hơn. Hãy chắc chắn là thiêu hắn ngay cạnh tên nam tước.”

“K-không!! Aaaa, làm ơn! Ân sủng!! Ân sủng!!”

Không có ân sủng nào cho ngươi cả, đồ cặn bã.

Sau khi tên nam tước và gã quản lý bị lôi đi như gà chờ lên thớt, tôi mới có thể thở phào.

Tinh lực bị tiêu hao quá nhiều khiến tôi rã rời.

Gì thế này, rùm beng giữa đêm khuya?

Tốt nhất là về nhanh rồi nghỉ ngơi…

“Thánh nhân Amael.”

“Thánh nhân Chữa lành.”

“Ngài Amael. Ngài Amael.”

Vô số người đã tụ tập từ lúc nào, đứng kín cổng chính biệt thự của nam tước Hanson.

Ánh mắt tôn kính.

Ánh mắt sửng sốt.

Ánh mắt đẫm lệ.

Có người còn quỳ xuống.

“Cảm ơn ngài.”

Một người nhà nạn nhân.

Một phụ nữ vừa khóc nức nở khi ôm tro cốt cháy đen trước cổng nhà máy ban nãy, tiến đến gần tôi, nắm lấy tay tôi một cách dè dặt và cúi đầu.

Tôi có thể cảm nhận giọt lệ rơi xuống mặt đất.

Và không chỉ riêng cô ấy.

Hàng chục cư dân nghèo khổ, ốm yếu của khu ổ chuột lần lượt tiến tới, cố gắng chạm vào cơ thể tôi.

Họ nắm lấy chân tôi, tay tôi, vai và eo tôi bằng vẻ mặt như thể đang tìm kiếm một phép mầu cứu rỗi.

Tôi không thấy khó chịu.

“Các người làm gì vậy!? Mau tránh xa Thánh nhân…”

Cảnh binh lao tới ngăn họ lại, nhưng tôi giơ tay ra hiệu dừng lại.

Dù sao thì…

Những người này, tôi cũng chẳng còn cơ hội gặp lại.

Nên khi còn ở đây, tôi phải giúp họ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Tôi đang định giơ tay lên để chữa trị cho những người bệnh.

“Vì sao đời lại khổ đến vậy!?”

Người mẹ đang nắm tay tôi bật khóc bằng giọng nức nở như xé ruột gan.

“Tại sao con gái tôi lại phải chết dưới tay lũ ác nhân như thế!? Đây cũng là ý muốn của Nữ thần sao!? Vậy thì chẳng phải quá tàn nhẫn rồi sao? Tại sao đau khổ không chịu biến mất khỏi thế gian này, thưa Thánh nhân…?”

Người mẹ ấy gục xuống đất, liên tục khóc nghẹn, những tiếng khóc đau đớn đến mức có lẽ ngay cả loài thú vật cũng không phát ra nổi.

Không khí chùng xuống.

Mọi ánh mắt đều dồn về phía tôi.

Như thể họ đang chờ tôi nói điều gì đó.

Tôi nhìn quanh những con người ấy.

Thân thể gầy gò vì thiếu ăn.

Gương mặt mệt mỏi.

Làn da khô nứt vì thương tích.

Ánh mắt rỗng tuếch giờ đây lại chất chứa một thứ gọi là hy vọng, đang nhìn tôi chăm chú.

Tôi không thể phớt lờ những ánh mắt đó.

Tôi là Thánh nhân giả thì sao?

Tôi là đồ lừa đảo thì sao?

Chẳng lẽ tôi không thể an ủi một chút những con người đang khổ sở đến tận xương tủy này sao?

Giữa thế giới khốn nạn này.

Nếu họ có thể tìm được một khoảnh khắc bình yên…

Dù sao thì Nữ thần Lilia cũng ghét tôi lắm rồi, vậy thì tạm thời làm Thánh nhân giả cũng chẳng sao.

Chúa ơi.

Con xin lỗi.

Con lại chuẩn bị đạo văn nữa rồi.

Tôi trèo lên nóc chiếc xe mà gã quản lý nhà máy dùng để chở tôi đến đây.

Tất cả ánh mắt tự nhiên hướng về tôi.

Tôi giơ tay lên.

Và thốt ra một câu.

“Phúc cho ai than khóc, vì họ sẽ được an ủi.”

***

Một thời đại mà trẻ em phải lao động.

Một thời đại mà những đứa trẻ ba tuổi bị biến thành công cụ kiếm tiền cho bọn tư bản thay vì được chơi đùa hạnh phúc.

“Phúc cho ai hay thương xót, vì họ sẽ được thương xót.”

Một thời đại mà khi công nhân bị cụt ngón tay, trẹo chân, thân thể tàn tạ, thì bị vứt đi như phế phẩm và thay bằng người khác.

“Phúc cho ai đói khát sự công chính, vì họ sẽ được no thỏa.”

Một thời đại mà các bé gái ngủ trong tư thế treo mình bằng sợi dây mục nát, gương mặt biến dạng vì bỏng lửa và nhiễm độc hóa chất.

“Phúc cho ai có tâm hồn trong sạch, vì họ sẽ được thấy ân sủng Nữ thần.”

Một thời đại mà lũ tư bản đi dạo trong khu ổ chuột rồi lẩm bẩm, “Lũ khốn đó thật bẩn thỉu và ngu xuẩn. Chúng không cùng loài với chúng ta.”

Tôi đang nói rằng, những người phải chịu đau đớn và tổn thương nhiều nhất chính là những người được ban phúc.

“Phúc cho ai mỏi mệt vì cuộc sống vô nghĩa, vì họ sẽ tìm được lý do để sống. Con người không thể tạo ra điều đó. Chỉ có Nữ thần mới làm được. Ân sủng lớn nhất Ngài ban cho các người là sự bình yên trong tâm hồn.”

Tôi cũng đem Nữ thần ra bán một chút.

Dù gì tôi cũng sẽ về Hàn Quốc thôi mà.

Nên tôi bán Ngài một cách không chút do dự.

“Hôm nay. Một biến cố đã xảy ra. Có thể các người đã mất đi người thân, đã đau khổ, đã tuyệt vọng, đã phẫn uất. Nhưng cho dù vậy, các người vẫn đang sống. Những người đã rời đi, không còn ở bên các người nữa. Họ sẽ được dẫn dắt bởi bàn tay của Nữ thần, không còn thuộc về con người nữa.”

Tôi nhìn về người mẹ mất con.

“Con gái bà tên là gì?”

“Ellie. Là Ellie, thưa Thánh nhân.”

“Hãy nhớ về Ellie. Hãy nhớ từng khoảnh khắc khi con bé mặc đồ, nói chuyện, hành động như thường ngày.”

Bà lại bắt đầu bật khóc.

“Tôi nhớ, Thánh nhân. Tôi nhớ rõ lắm… rất rõ…”

“Hãy tưởng tượng con bé đang yên nghỉ trong vòng tay Nữ thần. Hãy tưởng tượng con bé đang mỉm cười. Hãy tưởng tượng con bé tìm được bình yên ở một nơi không còn đau đớn hay bất hạnh nào nữa.”

Tiếng khóc ai oán vang lên khắp nơi.

“Ellie có lên thiên đường không? Nữ thần Ân sủng có thương xót con bé không?” – người mẹ vừa khóc vừa hỏi.

Tôi không biết.

Làm sao tôi biết được?

Tôi có bao giờ nói chuyện với Nữ thần đâu.

Nên tôi đã nói dối.

“Chắc chắn là có. Nữ thần sẽ không bao giờ bỏ rơi những ai đang bệnh tật, mỏi mệt và buồn đau.”

Tôi chỉ muốn bảo họ rằng: hãy tiếp tục sống.

Nhưng với những người đang chìm trong đau thương sâu thẳm, để giải thích lý do sống là điều mất rất nhiều thời gian, mà trái tim họ thì lại quá tổn thương để lắng nghe.

Vì thế tôi đã mượn tay tôn giáo.

Có lẽ bởi vì đó là tôn giáo.

Tôi đã an ủi họ bằng một hành động chỉ có tôn giáo mới có thể làm được.

“Ellie đang yên nghỉ trong vòng tay của Nữ thần. Tất cả những ai đã chết hôm nay cũng vậy. Họ đều đang ở cạnh Ellie, thanh thản trong một thế giới không còn khổ đau hay buồn bã. Vậy nên, xin đừng đau lòng nữa.”

Người mẹ gục xuống.

Tôi từ từ bước xuống khỏi nóc xe nơi mình vừa đứng và tiến lại gần bà.

Tôi ôm lấy bà.

“Giờ Ellie đã yên bình rồi. Bây giờ, bà hãy hướng đến sự bình yên trong chính tâm hồn mình. Khi buồn thì cứ khóc. Khi vui thì hãy cười. Bà nên ăn uống đầy đủ, ngủ ngon giấc, sống một cuộc đời trọn vẹn. Đó là điều còn lại mà bà có thể làm lúc này.”

“Thánh nhân!!”

Tôi để người phụ nữ đang khóc trong vòng tay mình trút hết cảm xúc đã dồn nén bấy lâu.

Nhiều người nhìn thấy những giọt nước mắt ấy và cũng bật khóc theo.

“Khốn kiếp, bụi bay vào mắt đúng lúc quá...”

Một vài cảnh binh được điều đến để giữ trật tự đã lặng lẽ tháo mũ, lau nước mắt.

Tôi để mặc họ khóc.

Và tôi làm những gì mình có thể.

Tôi chữa trị cho những người bị thương trong đám đông đang tụ lại phía trước.

“Yodel.”

“Vâng, thưa Thánh nhân.”

Tôi lên tiếng gọi Yodel, người đã lặng lẽ đứng bên cạnh tôi từ trước lúc tôi bắt đầu bài giảng trên nóc xe.

“Tôi muốn ông chi trả tiền bồi thường cho tất cả những ai mất người thân trong vụ cháy nhà máy hôm nay. Hãy bồi thường đủ nhiều để họ cảm thấy được an ủi. Vật chất không thể xóa hết nỗi đau trong tâm hồn, nhưng ít nhất cũng có thể xoa dịu phần nào. Hãy làm việc đó nhân danh ân sủng.”

“Tôi sẽ thực hiện. Tôi sẽ nói chuyện với Jonathan Karma.”

Đôi mắt Yodel ngân ngấn lệ khi ông cúi đầu kính cẩn.

Tôi khẽ mỉm cười, cay đắng.

Tôi xin lỗi, ông Yodel.

Tôi là kẻ mạo danh.

Tôi sắp đón lấy một lời nguyền để quay về Hàn Quốc.

Nhưng những gì tôi vừa nói...

Xin đừng quên.

Mọi người thật đáng thương, phải không?

Nếu tôi có năng lực để giúp, thì nên giúp.

Khi tôi gắng gượng kéo thân xác rã rời trở về đền thờ Tháp Ma Thuật, rất nhiều công nhân nhà máy – những người đã nghe tôi giảng – liền đi theo sau.

Tựa như một đoàn hành hương, họ lặng lẽ bước theo tôi, từng người một.

Tôi hơi quay đầu nhìn lại, ai nấy đều lặng lẽ rơi lệ, bước đi trong yên lặng.

Cảnh tượng đó giống như một nỗ lực để tiêu hóa nỗi đau, gột bỏ cảm xúc, và tiễn đưa những người đã khuất.

Đó là một đám tang.

Làm sao tôi có thể bảo họ hãy rời đi sau khi chứng kiến khung cảnh ấy?

Tôi cứ thế lặng lẽ bước đi.

Với họ âm thầm theo sau.

Cho đến khi về tới đền thờ Tháp Ma Thuật.

Họ cứ thế lặng lẽ bước mãi.

***

Giá trị của danh xưng “Thánh nhân” quả thật to lớn.

Jonathan Karma không chỉ dừng lại ở việc chi trả bồi thường.

“Có hai lựa chọn. Một là cải thiện chế độ đãi ngộ của công nhân lên ngang bằng với ba khu ổ chuột, đổi lại, các ngươi sẽ nhận được elixir giá rẻ phục vụ vận hành nhà máy từ Tập đoàn Karma. Hai là hầu tòa dài hạn tại hội đồng Pantheon với tội danh ngược đãi công nhân để tạo ra oán khí cúng tà thần. Chọn đi.”

Khi gặp các chủ xưởng điều hành nhà máy ở ngoại ô thủ đô, Jonathan Karma được cho là đã mỉm cười mà nói ra những lời đó.

Nhưng người ta kể rằng, sắc mặt của các giáo sĩ và hiệp sĩ thánh đứng hai bên ông ta lại vặn vẹo như những pho tượng địa ngục trong truyện tranh.

Kết quả là, toàn bộ các nhà máy ở vùng ven thủ đô đều chấp nhận điều kiện của Jonathan Karma.

“Một kẻ thờ tà thần lại xuất thân từ dòng dõi nam tước? Thật ô nhục!!”

Hoàng đế cũng nổi giận dữ dội.

Vì vậy, tước vị của nam tước Hanson bị tước bỏ với tốc độ chóng mặt. Cuối cùng, hắn bị thiêu sống ngay trước mặt dân chúng.

Người ta kể rằng, toàn bộ công nhân thủ đô đều hả hê khi nghe tiếng gào thét của hắn.

***

“Kẻ thu thập đã chết.”

“Chết sao?”

“Ả ta là một trong những kẻ mạnh nhất giáo đoàn, chỉ dưới Kẻ Được Chọn. Sao lại có thể bị tiêu diệt dễ dàng như vậy?”

“Nghe nói chính Thánh nhân Chữa lành đã đích thân phát hiện ra nơi ẩn náu của ả. Và đã kết liễu ả tại đó.”

Căn phòng bỗng lặng ngắt như tờ.

Là nỗi sợ hãi.

Nơi cư trú của Kẻ thu thập vốn phải được bao phủ bởi phép mầu ẩn giấu cực kỳ nghiêm ngặt.

Hắn đã tìm ra nó bằng cách nào?

Chẳng lẽ hắn có khả năng nhìn thấu cả phép mầu che giấu?

Không còn cách giải thích nào khác.

Và tất nhiên.

Tất cả cùng đi đến một kết luận.

“Kẻ Được Chọn đang gặp nguy hiểm.”

“Kẻ Mang Ngàn Gương Mặt cũng có khả năng bị phát hiện sớm.”

“Chỉ cần Thánh nhân còn lui tới biệt cung của công chúa Iomene, thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ nhận ra chân tướng.”

“Chúng ta cần có biện pháp đối phó.”

Nhiều ý kiến được đưa ra, nhưng chẳng có phương án nào rõ ràng.

Thánh nhân Chữa lành.

Một trở ngại khổng lồ bất ngờ xuất hiện, đang phá hủy toàn bộ kế hoạch của chúng.

Không giống bất kỳ kẻ thù nào trước đây.

Hắn sở hữu đủ loại năng lực không tưởng, kỹ năng phát hiện như hack, và rõ ràng đang cố tiêu diệt giáo phái tà thần.

Phải đối phó ra sao với hắn?

Chúng chẳng có thông tin gì, trong khi đối phương dường như biết quá nhiều.

“Không thể để Kẻ Được Chọn bị lộ thêm nữa. Hãy tiến hành kế hoạch ngay. Đánh thức mảnh vỡ tà thần đã được cấy trong cơ thể công chúa Iomene.”

“Nếu làm vậy, năng lực của mảnh vỡ sẽ yếu hơn dự kiến rất nhiều.”

“Chưa kể, mảnh vỡ sẽ trở nên cực kỳ bất ổn. Chỉ một cú sốc nhẹ cũng có thể khiến nó sụp đổ.”

“Dù vậy, đó vẫn là lựa chọn khả dĩ nhất lúc này. Phải ngăn chặn Kẻ Được Chọn va chạm với Thánh nhân.”

Một ý kiến phản đối vang lên.

“Kẻ Được Chọn là người được tà thần lựa chọn, và có nhiều mạng sống. Dù có chết cũng không tan biến hoàn toàn.”

“Ý ngươi là gì?”

“Tôi nghĩ nên để Kẻ Được Chọn tiếp tục ở gần mảnh vỡ, hỗ trợ nó phát triển như từ trước đến giờ. Kể cả có bị Thánh nhân giết đi nữa. Hãy nghĩ đến cái giá chúng ta đã trả để có được mảnh vỡ tà thần. Nếu đánh thức nửa vời rồi thất bại, thì tổn thất là không thể chấp nhận được.”

“Hơn nữa, chúng ta chưa nắm rõ khả năng thật sự của Thánh nhân Chữa Lành. Phép mầu của hắn không phải chỉ có chữa lành thôi hay sao?”

Thánh nhân của Giáo hội Trắng.

Thánh nữ của Giáo hội Thái Dương.

Thánh nhân của Giáo phái Thầm Lặng.

Vân vân.

Chúng đều biết rõ quyền năng của phần lớn thánh nhân và thánh nữ từ các giáo hội khác.

Nhưng đây là thánh nhân đầu tiên của Giáo hội Ân sủng.

Chưa từng có tiền lệ.

Làm gì có thông tin gì về hắn?

“Nếu Thánh nhân Chữa lành là kẻ có khả năng phá hủy toàn bộ các mạng sống của Kẻ Được Chọn cùng lúc thì sao? Hơn nữa, theo báo cáo của Kẻ Được Chọn, hắn còn đang tìm cách chuyển mảnh vỡ tà thần sang cơ thể mình. Vậy chẳng phải hắn đã có phương án đối phó với mảnh vỡ rồi sao?”

Nếu không cẩn thận, cả Kẻ Được Chọn lẫn mảnh vỡ tà thần sẽ tiêu tan vô ích.

Khi tất cả đều nhận ra điều đó, không còn ai phản đối.

Cuối cùng, kết luận được định ra.

“Cái giá của việc đẩy sớm kế hoạch là mảnh vỡ sẽ cực kỳ bất ổn. Năng lực cũng sẽ yếu hơn nhiều so với tính toán ban đầu. Nhưng dù sao, chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác.”

Tất cả im lặng.

Là sự đồng thuận.

“Vì Kẻ Uống Máu…”

Sau khi câu khẩu hiệu yếu ớt ấy được xướng lên.

Ngọn nến tắt phụt.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Một là làm ăn đàng hoàn, hai cháy như free fire 🔥
Xem thêm