Sau khi Thánh nhân chữa lành bị giam trong ngục tối, dưới lòng Ngôi Đền Pantheon, Nội Điện liền triệu tập Yodel, Đại Tư Tế của Giáo hội Ân Sủng.
“Lâu rồi mới gặp lại, Yodel. Có lẽ vì ngươi thường ở miền Nam, hiếm khi đặt chân đến kinh đô, nên ta suýt quên mất gương mặt này.”
Đại diện của hai mươi ba trong tổng số hai mươi bốn giáo hội thuộc hệ thống Pantheon, đang ngồi quanh chiếc bàn tròn, lặng lẽ nhìn về phía Yodel, người đang đứng giữa phòng.
“Quy tắc là quy tắc, nên ta buộc phải hỏi. Nếu Thánh nhân chữa lành là kẻ giả mạo, xin ngươi hãy cho biết cách nhận diện.”
“Ngài ấy không phải kẻ mạo danh. Ngài ấy là sứ giả chân chính của Ân Sủng! Ta có thể lấy đức tin của mình để thề!”
“Chúng ta biết. Nhưng Yodel, ngươi cũng rõ trình tự mà. Khi đã có cáo buộc dị giáo, chúng ta buộc phải xác minh. Nếu đúng là thánh nhân thật, thì càng tốt.”
“Phải đấy, Yodel. Một thánh nhân được Tòa Án Dị Giáo công nhận sẽ chính thức được ghi tên vào sổ Thánh của Pantheon. Đó sẽ là thánh nhân đầu tiên xuất hiện sau ba trăm năm.”
“Một thánh nhân sau ba thế kỷ, đồng thời cũng sẽ là Thánh nhân chữa lành đầu tiên trong lịch sử của Giáo hội Ân Sủng.”
Nghe đến đó, Yodel khẽ thở dài và cúi đầu.
“...Có lẽ đây cũng là sự dẫn dắt của Nữ thần. Được rồi. Dựa trên những điều được ghi trong Sách Ân Sủng, ta sẽ nói cách kẻ mạo danh thánh nhân sẽ hành xử.”
Toàn bộ thánh điển từ lâu đã được ghi khắc trong trí óc Yodel.
Từ khi còn nhỏ, lúc mới bước vào giáo hội, ông đã đọc từng trang thánh thư mỗi ngày, không sót buổi nào.
“Nếu là thánh nhân giả mạo, hắn sẽ hành động như thế này.”
Chậm rãi.
Yodel bắt đầu thuật lại cho các đại diện của hai mươi ba giáo hội cách nhận ra một kẻ mạo danh thánh nhân.
***
Những bước chân của Tudel vang lên vui vẻ trên sàn đá của sảnh Tháp Ma Thuật.
Giờ thì Erpha xong đời rồi.
Một thánh nhân không thể dùng thần lực?
Thật là chuyện lố bịch.
Thánh Videlberg, vị thánh tiêu biểu được toàn cõi ca tụng, lúc nào cũng toả ra ánh sáng vàng kim và vầng hào quang chói lọi đến lóa mắt.
Thánh lực của ngài mạnh đến mức không thể đo đếm.
Đó mới là hình tượng của một thánh nhân thực sự.
Vậy thì một kẻ không có thần lực, làm sao có thể là thánh nhân?
Kết quả thẩm tra đã rõ như ban ngày.
Tên thánh nhân ấy sẽ bị chứng minh là đồ giả, và đến lúc đó, Erpha—người từng được kẻ mạo danh ấy cứu bằng một “phép mầu”—sẽ lại trở thành mục tiêu của Giáo hội Trắng.
Con nhện khốn kiếp đó, trở thành Tháp Chủ tiếp theo?
Miễn là ta còn sống, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Một người phụ nữ chắn ngang đường Tudel, khi ả đang bước đi trong tâm trạng vui vẻ hớn hở.
Bốn cánh tay, giờ đã hiện ra rõ ràng, không còn che giấu.
Dù không thấy rõ mặt, vì chiếc mũ phù thủy vành rộng che khuất, nhưng trong Tháp Ma Thuật này, đâu thể có hai phù thủy với bốn cánh tay?
Tudel phá lên cười.
“Trời ơi! Không phải là con nhện đấy sao? Ngươi đứng đây để đón ta à... Ặc!!”
Tudel đưa tay ôm cổ, giãy giụa.
Một trong bốn cánh tay, cánh dưới bên phải, đang cầm một cây trượng.
Chậm rãi.
Cơ thể Tudel từ từ bị nhấc bổng lên.
“Ngươi... đang... làm gì... Khụ khụ!!”
“Tudel.”
Một giọng nói bình thản, nhỏ nhẹ vang lên từ miệng Erpha.
Chính vì thế, nó càng khiến người nghe rợn sống lưng.
Sóng ma lực tuôn trào từ cơ thể nàng mang theo cơn giận dữ kinh người.
Và đối tượng của cơn giận ấy, chỉ có một.
Chính là Tudel.
“Ai đó... làm ơn... giúp...!! Khụ khụ!!” Tudel vùng vẫy, kêu cứu những phù thủy và pháp sư trong đại sảnh, nhưng không một ai tiến lại gần.
Tháp Chủ tương lai.
Và một kẻ thù công khai, luôn ganh ghét và bày mưu hạ bệ nàng, thậm chí còn lôi kéo cả Giáo hội Trắng vào.
Cho dù là kẻ ngu cũng biết là nên chọn đứng về phe nào.
Tudel cố chống cự.
Nhưng với năng lực ma thuật của nàng, làm sao có thể phá giải nổi đòn tấn công của Erpha?
“Ta có thể tha thứ cho ngươi khi đụng đến ta. Nhưng động vào Thánh nhân, điều đó... tuyệt đối, tuyệt đối không thể tha thứ. Hiểu chưa? Bất kể kết quả thẩm tra ra sao, đừng bao giờ đến gần Thánh nhân nữa. Nghe rõ chưa?”
Tudel cảm thấy sợ.
Ma lực trào ra từ một phù thủy có tài năng không thể với tới, chan chứa phẫn nộ và sát ý thật sự—đó là thứ ả hoàn toàn không thể chống đỡ.
Và ả không kìm được.
Vạt váy của Tudel ướt sũng.
Dòng chất lỏng màu vàng chảy dọc theo chân, làm ướt cả nền đá dưới sảnh.
“Tôi... tôi hiểu rồi!! Tôi hiểu rồi, làm ơn...!!”
Ma thuật được giải trừ.
Tudel ôm cổ, ho sặc sụa.
“Tự dọn dẹp chất thải của mình đi.” Erpha lạnh lùng nói, rồi biến mất.
Tudel thậm chí chẳng thể nghĩ đến chuyện trút giận hay nguyền rủa.
“Heuuk.”
Là sợ hãi.
Và một sự đố kỵ còn lớn hơn cả nỗi sợ ấy, đang sôi sục trong ả như một ngọn núi lửa chuẩn bị phun trào.
***
Tôi thấy hạnh phúc.
Dù căn phòng này chật chội, có lẽ chưa đầy hai pyeong (khoảng dưới 7 mét vuông), chỉ có một chiếc giường và nhà vệ sinh, nhưng tôi vẫn thấy vô cùng hạnh phúc.
Tôi không thể ngăn được nụ cười trên môi.
Bữa ăn được mang đến đều đặn đúng giờ, và khác với nỗi lo khi nghe đến cái tên “ngục dưới lòng đất”, độ ẩm và nhiệt độ trong phòng được giữ ở mức hoàn hảo.
Không có ai làm phiền tôi, không còn những người nghèo khổ la hét cầu xin chữa bệnh.
Màn kịch đóng giả thánh nhân mà tôi phải duy trì để đối phó với con phù thủy nguyên tử kia, đúng là đã kéo dài quá lâu.
Giờ thì chỉ cần đợi phiên thẩm tra kết thúc, mục nát nơi đây thêm một năm, rồi quay lại thế giới bên ngoài là xong.
À...
Tôi thật sự thấy hạnh phúc.
Hạnh phúc vô cùng.
“Thánh nhân.”
Có lẽ vì họ vẫn dành cho tôi sự đãi ngộ đặc biệt dành cho thánh nhân, nên luôn có một lính canh túc trực 24 giờ trước cửa phòng giam.
Người lính mặc trang phục của Giáo hội Thầm Lặng nhìn tôi đầy cẩn trọng, rồi gọi tên.
Tôi vẫy tay chào.
“Tôi không phải thánh nhân đâu. Cứ gọi tên tôi là được rồi.”
Tôi chỉ nói vậy thôi, vì dù sao cũng sẽ khai thật mình không phải thánh nhân trong cuộc điều tra dị giáo.
Nghe tôi nói, người lính lưỡng lự một lúc rồi lên tiếng tiếp:
“Tôi tin ngài là Thánh nhân Ân Sủng thực sự.”
Vớ vẩn!!
Tôi không phải!!
Tôi chỉ là một kẻ vô dụng, sinh ra với kỹ năng như trong game người lớn!!
“Tôi không phải đâu. Tôi đã nói rồi mà, tôi không phải thánh nhân. Tôi chẳng có dấu thánh nào trên người, cũng không dùng được thần lực. Tất cả những gì Tudel tố cáo đều đúng cả. Tôi không phải thánh nhân.”
“Nhưng chẳng phải những phép mầu mà ngài đã thực hiện đều là sự thật sao?”
“Cái đó đúng thật, nhưng tôi vẫn không phải thánh nhân. Cậu hiểu lầm rồi. Cứ gọi tôi bằng tên thật là Jericho Amael.”
Tôi mỉm cười tươi khi nói vậy, thì đột nhiên người lính lặng lẽ quỳ xuống sau khi nhìn tôi một lúc lâu.
“Xin ngài giúp tôi.”
“…Gì cơ?”
“Tôi biết điều này là trái với quy định. Nhưng tôi đang tuyệt vọng. Le-Neri, vị thần của Bóng tối và Bí mật mà tôi phụng thờ, không phải vị thần ban phát ân sủng. Ngài ấy chỉ đối diện với thứ rác rưởi đang gặm nhấm nhân loại trong bóng tối. Tôi cần ân sủng của ngài.”
Trời ạ, lại nữa.
Thật phiền phức.
Tôi không phải thánh nhân!! Sao ai cũng cư xử như thế này vậy? Tôi đã nói không phải rồi mà?
Dù sao thì tôi cũng sẽ bị lật tẩy là giả mạo trong phiên thẩm tra thôi mà.
Tôi đang định hét lên trong bực tức, bảo hắn hãy để tôi yên.
“Con gái tôi... đang bệnh.” Người lính nói, giọng khản đặc, đau đớn.
“Con bé mới ba tháng tuổi. Nó sinh ra với quả tim dị dạng, bác sĩ bảo nó chẳng sống được bao lâu nữa. Tôi chỉ muốn con bé có thể nhìn thấy ánh sáng trên thế gian này thêm một chút thôi. Thánh nhân... Vợ tôi đêm nào cũng khóc. Xin ngài. Tôi nghe nói ngài từng chữa khỏi cho một dị dạng và cả bệnh hoại tử. Xin ngài... làm ơn... cứu lấy con bé…”
Tiếng nấc nghẹn vang lên sau chiếc mặt nạ.
Nghe đến đó, tôi đành nuốt cơn tức giận vào trong.
Khốn thật.
Giờ phải làm sao?
Nếu tôi chữa khỏi cho đứa bé, chẳng phải người này lại càng loan tin tôi là thánh nhân sao?
Không!
Khoan đã!
Chẳng phải đây lại là một cơ hội tốt sao?
“Hãy mang đứa bé tới đây. Tôi sẽ chữa.”
“Th-thật sao?”
“Phải. Tôi sẽ làm. Nhưng có một điều kiện.”
“Bất cứ điều gì! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì!”
“Hãy quan sát kỹ cách tôi chữa trị. Sau này, khi tôi bị thẩm tra vì cáo buộc dị giáo, xin hãy làm chứng rằng tôi đã không dùng thần lực. Rằng tôi tuyệt đối không phải thánh nhân.”
Người đeo mặt nạ khựng lại một chút.
“...Nếu tôi làm vậy, sẽ gây bất lợi cho ngài. Nếu bị xét là dị giáo, có thể ngài sẽ bị giam trong ngục dưới lòng đất suốt gần một năm.”
Đó chính là điều tôi muốn!!
Đó chính xác là điều tôi mong đợi!!
“Không sao cả. Chỉ cần nói sự thật. Anh làm được chứ?”
“Nhưng, thưa Thánh nhân...”
“Không gì xấu xí bằng việc sống trong dối trá. Tôi muốn sự thật được phơi bày. Anh sẽ làm vậy chứ?”
Nghe tôi nói, người lính im lặng thật lâu, rồi gật đầu.
“Nếu đó là điều ngài mong muốn. Tôi sẽ làm vậy, thưa Thánh nhân.”
Nói xong, người lính tan biến vào bóng tối tĩnh mịch.
Rất hiếm khi được chứng kiến những phép mầu của Giáo hội Thầm lặng.
Bởi vì nhìn thấy chúng đồng nghĩa với việc có liên quan đến Tòa án Dị giáo.
Dù sao thì, khi tôi còn đang ngạc nhiên trước cảnh tượng người lính biến mất vào bóng tối...
Trong thoáng chốc, anh ta lại xuất hiện từ mặt sàn nhà giam của tôi.
Không biết bằng cách nào, nhưng giờ anh ta đang bế một đứa trẻ nhỏ đang thút thít trong tay.
“Đây là con gái tôi. Thánh nhân... xin ngài…”
“Tôi không phải thánh nhân. Đưa đứa bé cho tôi.”
Tôi đón lấy đứa bé bằng cả hai tay.
Cơ thể nhỏ xíu ấy khẽ rên rỉ, nhúc nhích yếu ớt.
Thật đáng yêu.
Nhưng lại sinh ra với dị tật tim và được cho là không thể sống lâu.
Tôi không thể để con bé như vậy.
Tôi chậm rãi đặt tay lên đầu đứa bé và kích hoạt kỹ năng.
Đúng như người lính nói.
Trái tim con bé bị vặn vẹo một cách kinh khủng.
Rõ ràng không thể đẩy máu đi bình thường.
Tôi tập trung, chỉnh sửa trái tim con bé.
Tôi làm thẳng những phần bị nén, thu nhỏ lại những chỗ phình to quá mức, và vá lại các lỗ thủng.
Sau một hồi chỉnh sửa tỉ mỉ như thế...
[Chức năng tim hoạt động 100%.]
Khi thấy dòng chữ xuất hiện trên Cửa sổ Trạng thái, tôi mỉm cười mãn nguyện rồi nhẹ nhàng vuốt đầu đứa trẻ.
Sau này, khi tôi bị lật tẩy là không phải thánh nhân, tôi sẽ không thể làm những việc thế này nữa.
Nếu từ bỏ thân phận thánh nhân, chẳng phải số người tôi có thể cứu cũng sẽ giảm đi sao?
Tôi hơi lo.
Không.
Không, tỉnh táo lại đi!!
Mày muốn bị sét đánh vỡ sọ vì dám lừa dối thần thánh sao?
Từ bỏ thân phận thánh nhân là quyết định đúng đắn!
Trước tiên phải sống sót đã!
“Xong rồi.”
Tôi cẩn thận trao lại đứa bé cho người lính.
Dù không thấy được biểu cảm dưới lớp mặt nạ, nhưng qua tiếng nấc nghẹn nơi cổ họng và đôi tay run rẩy không kiểm soát nổi, tôi có thể đoán ra anh ta đang mang vẻ mặt như thế nào.
“Con bé... giờ ổn rồi chứ?”
“Hãy đưa đến bác sĩ kiểm tra lại. Chắc chắn con bé đã khỏi. Từ giờ sẽ lớn lên khoẻ mạnh, không vấn đề gì.”
“Cảm ơn... Cảm ơn ngài, Thánh nhân.”
Tôi vẫy tay chào người lính đang nói bằng giọng nghẹn ngào.
“Tôi có dùng thần lực trong lúc chữa trị không?”
“Không, không có.”
“Làm ơn hãy làm chứng điều đó trong buổi thẩm tra. Làm ơn hãy khẳng định rằng tôi không phải thánh nhân. Hiểu chứ?”
“...Nhưng chẳng phải ngài thật sự là thánh nhân sao?”
Tôi không phải! Tôi không phải!!
Tôi không phải thánh nhân!!
Làm ơn đấy!
“Tôi không thích bị gọi là thánh nhân. Tôi không xứng với danh hiệu ấy. Tôi muốn từ bỏ nó. Nên tôi cần anh giúp tôi. Anh hiểu chứ? Tôi không thể dùng thần lực. Anh phải làm chứng rằng tôi không phải thánh nhân.”
Nghe tôi nói vậy, người lính như đang suy nghĩ điều gì đó rất lâu, rồi cuối cùng cũng gật đầu.
“Tôi sẽ làm như ngài nói.”
“Tôi trông cậy vào anh. Khi nào thì phiên thẩm tra diễn ra?”
“Đây là việc xét xử xem một thánh nhân có phải kẻ mạo danh hay không. Một sự kiện mà các đại diện của những giáo hội lớn trên toàn quốc, cùng với đại diện của Tháp Ma Thuật, Thượng viện và Pháp viện Tối Cao đều phải tham dự. Nên phải hai tháng nữa.”
“Làm ơn, đến lúc đó hãy làm chứng cho tôi!”
Người lính cúi đầu thật sâu trước lời tôi, rồi biến mất khỏi phòng giam.
Tôi ngả người thoải mái trên giường.
Tốt lắm.
Giờ tôi đã có thêm một nhân chứng nữa.
Như vậy thì, chắc chắn tôi sẽ thất bại trong vai trò thánh nhân!
Ngục giam dưới lòng đất thật sự rất dễ chịu và thoải mái!
Tôi mỉm cười mãn nguyện, nằm dài sung sướng trên giường.
Không còn điều gì khiến tôi căng thẳng nữa, cơn buồn ngủ dần kéo đến.
Một giấc ngủ hạnh phúc.


1 Bình luận