• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 24: Tôi muốn khóc quá, chết tiệt!

2 Bình luận - Độ dài: 2,737 từ - Cập nhật:

“Hắn là kẻ thờ tà thần!! Ngoài điều đó ra thì còn lời giải thích nào khác!? Sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy!? Cuộc thẩm tra dị giáo chẳng phải nên kỹ lưỡng hơn sao!? Tôi không chấp nhận được!! Tên đó là kẻ thờ tà thần!! Chúng ta cần giám sát hắn kỹ lưỡng hơn! Hãy dùng điều khiển tâm trí, hoặc phép mầu mạnh hơn! Phải làm gì đó!!”

Tudel dường như đã mất trí.

Sự điên loạn cuộn lên trong đôi mắt nửa tỉnh nửa mê, còn cử động của ả thì hoàn toàn rối loạn, gần như cuồng loạn.

Các phù thủy và pháp sư của Tháp Ma thuật thì trông như thể vừa bị đánh thức khỏi cơn mê ngủ — sửng sốt, không biết phải phản ứng ra sao.

Còn các giáo sĩ của Giáo hội Lilia, từng rơi lệ vì xúc động trong suốt quãng thời gian trước đó, thì đang dần biến hình — trông chẳng khác gì những vị giáo sĩ từ bộ truyện tranh về những chiến binh thập tự chinh.

Vẻ mặt họ như sắp giơ cao Thánh thư và gầm lên: “Kẻ phỉ báng!!”

“Tudel! Ngươi không thể phát ngôn vô căn cứ như vậy được!! Ngươi định kéo cả Tháp Ma thuật vào rắc rối sao!!”

Một người có vẻ là Tháp Chủ quát lên. Nhưng Tudel chẳng màng gì nữa.

“Mọi người mới là kẻ lạ thường!! Thử nghĩ xem!! Làm gì có thứ phép mầu nào mà không phải ma pháp cũng chẳng phải thần lực!? Từ trước đến giờ đã từng có Thánh nhân nào như vậy chưa? Đây là trò lừa đảo!! Một trò lừa đảo được tính toán tỉ mỉ và đầy hiểm ác!! Tôi không thể chấp nhận phán quyết này!! Dù chỉ còn một mình, tôi cũng sẽ phản đối!! Tên đó không phải Thánh nhân!! Hắn là một kẻ mạo danh!!”

“Đồ báng bổ!!”

Các tín đồ của Giáo hội Lilia, dẫn đầu là Đại tư tế Yodel, bật dậy khỏi chỗ ngồi, giận dữ hét lớn.

Một số hiệp sĩ thánh thậm chí đã rút kiếm, thánh lực bọc quanh lưỡi gươm, sẵn sàng ứng chiến.

“Chúng ta không thể dung thứ sự sỉ nhục này! Ngươi dám nói như vậy với thánh nhân của chúng ta sao, đồ phù thủy!!”

Ồ.

Tuyệt vời.

Nếu bây giờ họ giơ Thánh thư lên và đập vào đầu con ả, cảnh tượng ấy sẽ y hệt như những bức ảnh chế mà tôi hay thấy.

Ngay khi Yodel đang hét lớn vì phẫn nộ, vị thẩm phán đang đứng trên bục xử — chính là Đại tư tế Gerson của Giáo hội Thầm lặng — giơ tay lên ra hiệu dừng lại.

“Phù thủy của Tháp Ma thuật, ắt hẳn ngươi là Tudel, đúng chứ?”

“Đúng vậy, ngài Gerson. Tôi không thể chấp nhận phán quyết này! Có tài liệu ghi rõ rằng đã từng xuất hiện một kẻ mê hoặc và đánh lừa người khác bằng phương pháp không phải thần lực, cũng chẳng phải ma pháp! Chính Giáo hội Thầm lặng các người còn không biết sao!? Theo tôi, việc công nhận hắn là Thánh nhân là quá nguy hiểm!!”

Nghe Tudel nói, Gerson nhìn nàng với vẻ mặt hoàn toàn không biểu cảm.

“Kẻ được chọn bởi tà thần... Ngươi đang nói đến <Kẻ mang ngàn gương mặt>, có phải không?”

“Chính hắn!! Mọi người hãy nghĩ cho kỹ!! Tất cả chỉ là suy đoán! Những điều hắn làm, những điều hắn nói, toàn là ký ức chủ quan của người xung quanh!! Tôi không nghi ngờ Giáo hội Thầm lặng, nhưng tôi cho rằng chúng ta cần kiểm tra linh hồn của hắn! Không ai biết trong tâm trí của hắn đang cất giấu mưu mô gì!!”

“Ta!!”

Đại tư tế Yodel lúc này chẳng khác gì Mozgus (nhân vật trong truyện tranh dark fantasy nổi tiếng - Berserk) phiên bản thứ hai.

Tôi vội vã vẫy tay với ông ta, ra hiệu đừng hành động.

Trước mắt...

Tôi cần quan sát tình hình thêm một chút.

“Là một thành viên của Tháp Ma thuật tham dự cuộc thẩm tra dị giáo này, tôi có quyền yêu cầu! Một cuộc thẩm tra liên quan đến Thánh nhân phải được tiến hành kỹ lưỡng hơn bất kỳ ai khác!! Tôi đề nghị kiểm tra ký ức và linh hồn của hắn!!”

Trước lời đề nghị ấy, Gerson chỉ khẽ nhún vai.

“Ta công nhận. Ngươi có quyền đó. Việc thẩm tra dị giáo liên quan đến Thánh nhân phải là quá trình minh bạch và chắc chắn nhất. Nếu ngươi muốn, chúng ta sẽ tiến hành kiểm tra ký ức và linh hồn của Thánh nhân.”

Nghe vậy, Yodel bùng nổ:

“Ta không thể chấp nhận chuyện này!! Kiểm tra linh hồn và ký ức!! Việc đó chỉ áp dụng cho những kẻ thờ tà thần hoặc ác quỷ!! Tại sao ngài ấy lại phải chịu đựng sự xúc phạm đó khi ngài đã được công nhận là Thánh nhân!!”

Các tín đồ của Giáo hội Ân sủng đồng loạt đồng tình với Yodel.

Ai nấy đều hừng hực khí thế như sắp nổi loạn đến nơi.

Nhưng dù trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, đầu óc tôi lại xoay chuyển rất nhanh.

Phải tìm cách.

Bằng mọi giá.

Phải chứng minh mình không phải là Thánh nhân.

Ký ức của tôi.

Linh hồn của tôi.

Thành thật mà nói, đem ra trước công chúng thì xấu hổ thật.

Nhưng nếu để nói về bằng chứng rõ ràng nhất, thì không gì hơn việc nhìn thẳng vào ký ức và linh hồn.

Nếu họ thấy được ký ức của tôi, chắc chắn họ sẽ thấy cả ký ức tôi từng sống ở Hàn Quốc.

Thánh nhân thì cũng phải là người thuộc về thế giới này chứ?

Nếu bị phát hiện tôi là người đến từ thế giới khác, chắc chắn chẳng ai còn tin tôi là Thánh nhân nữa.

Tôi biết.

Tôi biết việc tiết lộ chuyện tái sinh từ thế giới khác là cực kỳ nguy hiểm.

Tôi không rõ người dân ở thế giới này sẽ phản ứng thế nào với việc có một kẻ đến từ chiều không gian khác.

Họ thậm chí có thể xử tử tôi vì là kẻ du hành thế giới.

Từ trước tới nay, chẳng có nhân vật chính nào trong tiểu thuyết mà tôi từng đọc lại ngu đến mức khai ra chuyện mình là người xuyên không cả.

Nhưng vậy thì sao?

Tôi nghĩ, thà để chuyện đó bị lộ còn hơn là chết vì bị thần trừng phạt.

Bị thiêu sống.

Tôi quá mệt mỏi rồi.

Tôi không muốn sống mãi trong nỗi sợ bị thiêu nữa.

“Hãy kiểm tra ký ức và linh hồn của tôi. Nếu điều đó có thể xóa bỏ hoài nghi cuối cùng, thì đó là điều nên làm.”

“Thánh nhân!”

“Chúng ta cần chắc chắn, phải không? Gerson. Hãy làm đi.”

Nghe lời tôi, Gerson lặng lẽ nhìn tôi thật sâu.

Trên gương mặt ông ta lúc ấy, hiện rõ một cảm xúc duy nhất: sự kính phục.

“Mọi bí mật đều sẽ hiển lộ trước mặt Le-Neri. Hãy chuẩn bị phép mầu soi thấu linh hồn.”

Các giáo sĩ của Giáo hội Thầm lặng liền tụ lại quanh tôi, bắt đầu chuẩn bị nghi lễ.

Gerson quay sang Tudel.

“Chúng ta sẽ kiểm tra linh hồn. Còn cô sẽ kiểm tra ký ức. Như vậy ngươi không còn điều gì phản đối chứ?”

Tudel bước xuống từ khán đài, tiến lại phía tôi với nụ cười nham hiểm.

“Không phản đối!”

Tudel và các giáo sĩ của Giáo hội Thầm lặng cùng đứng trước mặt tôi.

Ma pháp và phép mầu được tung ra cùng lúc, bao trùm cơ thể tôi.

“Ôi Ân sủng!! Thật là một sự sỉ nhục…!!!”

Ông Yodel già thân mến.

Tôi xin lỗi.

Đừng giận.

Tôi sắp từ bỏ việc làm Thánh nhân rồi.

Vậy nên… xin chăm sóc bản thân nhé.

Được rồi!!

Hiện lên đi, ký ức tái sinh của tôi!!

Tôi sẽ thoát khỏi cái danh Thánh nhân này!! Yodel!!

Chậm rãi.

Tôi cảm thấy một thứ gì đó lạ lẫm đang len lỏi vào tâm trí và cơ thể mình.

Tôi nhắm chặt mắt.

Đây là kết thúc rồi.

Cả việc tôi là người tái sinh cũng sẽ bị phơi bày.

Đã đi xa đến mức này…

Làm ơn, chỉ cần cho tôi chấm dứt làm thánh nhân thôi.

***

Trong suốt một giờ đồng hồ.

Phù thủy Tudel cùng các giáo sĩ của Giáo hội Thầm lặng chậm rãi kiểm tra ký ức và linh hồn tôi.

Sau đó, họ đồng loạt mở mắt, rồi lùi lại phía sau.

“Linh hồn của thánh nhân hoàn toàn thuần khiết. Không có bất kỳ dấu vết nào của ma thuật hắc ám hay tà thần. Chúng tôi xin thề trước Le-Neri, thần của bóng tối và bí mật. Người này không phải là kẻ thờ tà thần.”

Trước lời tuyên bố đó, các tín đồ của Giáo hội Lilia gật đầu như thể điều ấy vốn dĩ hiển nhiên từ đầu.

“Phù thủy Tudel, còn về ký ức mà cô đã nhìn thấy thì sao? Có điều gì cho thấy hắn là kẻ thờ tà thần không?” Đại tư tế Gerson cất tiếng hỏi.

Nghe vậy, biểu cảm trên mặt Tudel trở nên rối loạn.

“Không… Không. Chuyện này… thật kỳ lạ. Kỳ lạ thật đấy,” cô ta lẩm bẩm, giọng như kẻ đang mất phương hướng.

“Làm sao mà… làm sao ký ức lại như thế được? Là viễn cảnh tương lai ư? Hay là ký ức trước khi sinh ra? Thành phố ấy? Những chiếc xe ấy? Rốt cuộc là cái gì vậy? Tôi đã thấy cái quái gì thế này?”

Gerson nheo mắt nhìn cô ta đang thì thầm đầy hoang mang.

“Vậy cuối cùng, cô có thấy ký ức nào chứng tỏ hắn là kẻ thờ tà thần hay không? Trả lời rõ ràng đi, phù thủy Tudel.”

Tudel giật mình.

“Tôi không biết phải giải thích thế nào… tôi sẽ hiển thị một vài mảnh ký ức mà tôi đã thấy.”

Cô ta chĩa đũa phép lên trán mình, rồi bắn ra một phép ảo ảnh cực lớn lên không trung.

Và trong đó, những khung cảnh quen thuộc đến mức khiến tôi buốt lạnh được tái hiện.

Một thành phố khổng lồ.

Seoul.

Cảnh đêm rực rỡ và cây cầu bắc qua sông Hàn.

Đường phố chật kín người và xe.

Máy tính. Điện thoại thông minh. Đồ ăn giao tận nơi.

Những con người bước đi giữa những bảng hiệu viết bằng Hangeul — những chữ cái mà tôi từng đọc hàng ngày.

Toàn bộ ký ức của Kim Min-gyu, một công dân của Đại Hàn Dân Quốc, chứ không phải Jericho Amael, đã bị phơi bày không che đậy trước toàn bộ hội trường.

Sau chuỗi cảnh tượng rõ ràng không thuộc về Đế quốc Arcal đó trôi qua, phép ảo ảnh cũng kết thúc.

Tôi nhắm mắt lại.

Tôi đã làm đến mức này rồi.

Phải.

Tôi không phải người của thế giới này.

Tôi chỉ là một người Hàn Quốc, tái sinh vào thế giới này cùng với năng lực từ một game người lớn.

Tôi vốn dĩ không thuộc về nơi này!!

Vậy mà đến nước này rồi, tôi vẫn còn là Thánh nhân sao?

Tôi vẫn còn là Thánh nhân ư!?

“…Những hình ảnh đó là gì vậy…”

Toàn bộ những người trong phòng xử, bao gồm cả Đại tư tế Gerson, đều lặng người như hóa đá.

Ngay cả phù thủy Tudel cũng chỉ biết đứng đờ ra với gương mặt rối loạn.

Khi tất cả vẫn còn đang mông lung chẳng biết phải giải thích thế nào về thứ họ vừa chứng kiến…

Bất ngờ.

“Là vì cậu ấy xuất thân từ gia đình tiên tri danh tiếng nên đã thấy được tương lai phải không? Cảnh đó chắc chắn là tương lai rồi còn gì?” — ông chú chủ quán ăn nơi tôi từng làm thêm buột miệng nói.

“Chẳng phải rõ ràng đó là cảnh tương lai sao!? Nhà cao tầng. Xe cộ chạy rầm rập. Tầm khoảng trăm năm nữa thôi, Đế quốc Arcal sẽ trông y hệt như thế. Mọi người ngạc nhiên gì chứ?”

Ngay lập tức, ánh mắt của những người vẫn còn đang do dự chẳng biết nên hiểu thế nào lập tức bừng sáng.

“Phải rồi…! Nghe nói cậu ta là con cháu của gia tộc Jericho chuyên tiên tri!!”

“Hóa ra là vậy!! Cậu ta đã nhìn thấy tương lai thông qua tiên tri!!”

Chết tiệt…

“Không! Tôi là người tái sinh!! Tôi từng sống ở một thế giới khác rồi mới đến đây! Các người không hiểu sao!! Tôi không phải là Thánh nhân!! Tôi thậm chí còn không phải là người thuộc về thế giới này!!”

Tôi hét lên, nhưng một giáo sĩ thuộc Giáo hội Tiên tri — những kẻ thờ phụng Rupiel, Thần của Tương lai — một trong 24 giáo hội của Hội đồng Pantheon, bước ra và lên tiếng:

“Thánh nhân, ngài có những ký ức như thể từng sống ở thế giới ấy, đúng không?”

“Không phải là ‘như thể’!! Tôi thực sự đã sống ở đó!!”

Trước lời tôi, vị giáo sĩ ấy trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi đáp:

“Ngài là người nhìn thấu tương lai. Đôi khi vẫn có những người như vậy. Khi còn rất nhỏ, lúc linh hồn còn thuần khiết nhất, họ vô tình nhìn thấu một tương lai xa vời và nhầm tưởng đó là ký ức tiền kiếp. Chúng tôi gọi họ là tiềnkiếp nhân.”

“Không, tôi không phải tiền kiếp nhân! Tôi thật sự là người tái sinh mà…!!”

“Cho ta đoán thử. Ngài không giỏi tiên tri cho lắm dù xuất thân từ gia đình danh tiếng, đúng không?”

Vừa nghe vậy, mấy ông bà hàng xóm từng thấy tôi lớn lên đều gật gù xác nhận.

“Chúng tôi tận mắt thấy cậu ấy ngày nào cũng bị cha mẹ mắng vì không tiên đoán ra được gì!”

Nghe thế, vị giáo sĩ tiên tri càng thêm chắc chắn:

“Không còn nghi ngờ gì nữa. Ngài là một tiền kiếp nhân. Là loại nhà tiên tri đặc biệt, vì đã dùng cạn năng lực tiên đoán từ thời thơ ấu nên không còn khả năng tiên tri nữa. Những hình ảnh tương lai mà chúng ta vừa thấy — những mặt chữ lạ, những thành phố và cảnh vật xa lạ — đều là triệu chứng thường thấy. Vì lúc ấy ngài chưa học chữ và chưa thấy thế giới hiện tại trông ra sao, nên tất cả mọi thứ in lại trong ký ức một cách méo mó.”

“Quả thật là vậy!!”

“Chúng ta cứ tưởng ngài là Thánh nhân… không ngờ lại còn là tiền kiếp nhân nữa!!”

Tôi phát điên mất thôi.

Đến nước này rồi mà tôi vẫn còn là Thánh nhân à?

Lại thêm tiền kiếp nhân!?

Tôi đứng đó, miệng há hốc, ánh mắt vô hồn, không biết phải làm gì nữa.

Lúc ấy, toàn bộ giáo sĩ của Giáo hội Tiên tri đồng loạt đứng dậy, cúi đầu trước tôi.

“Chúng tôi xin kính cẩn chào đón bậc thánh nhân đã nhìn thấy tương lai vĩ đại nhất. Toàn thể Giáo hội Tiên tri nguyện dâng lời chúc: cầu mong tương lai huy hoàng sẽ đến với ngài.”

Tôi bật cười.

Giờ thì tôi chỉ còn biết cười vào sự vô lý này thôi.

Tôi còn phải làm gì nữa đây?

Tôi còn có thể làm gì để khiến bọn họ tin rằng tôi không phải là Thánh nhân Chữa lành chứ!!

Tôi thật sự sẽ bị nữ thần Lilia giáng sét đánh chết mất!!

Tôi muốn khóc.

Tôi thật sự muốn khóc mất thôi, chết tiệt.

Và hình như tôi không phải người duy nhất muốn khóc.

“Không… không thể nào. Tên khốn đó không thể nào là thánh nhân được…” Tudel lắp bắp, như thể tinh thần đang sụp đổ hoàn toàn.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Anh main mà dùng skill làm bậy kiểu gì cũng được tịnh hoá tại chỗ luôn 🤌
Xem thêm
khi lúc cánh cửa này sụp đổ thì cũng là lúc cánh cửa Địa Ngục khác mở ra
Xem thêm