Tín đồ của tà thần.
Những kẻ đã gây ra biết bao hỗn loạn, xung đột, chiến tranh và thảm sát trong thế giới loài người.
Những kẻ được cho là càng hiến dâng nhiều máu thịt lên các tà thần thì càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Bởi bản chất của các vị thần mà chúng phụng sự, người ta nói rằng bọn chúng là những kẻ chuyên tạo ra mâu thuẫn và phá hoại xã hội, bằng cách ẩn mình dưới thân phận của những người có địa vị cao.
Người ta còn nói rằng, những kẻ thờ tà thần rất khó bị phát hiện, đến mức ngay cả thánh thuật cũng không phân biệt được, và bởi thế, cho đến tận bây giờ vẫn còn vô số kẻ đang âm thầm hoạt động khắp nơi trong xã hội…
Đó là tất cả những gì tôi biết, nhưng.
Trong tất cả mọi người, kẻ đến chất vấn tôi lần này, một giáo sĩ của Giáo hội Thái Dương, lại là tín đồ của tà thần sao?
Có chuyện trùng hợp thế này sao?
Tôi còn chưa kịp mừng vì thoát khỏi việc bị kết tội thì...
“Là thánh nhân!! Một vị thánh nhân thực thụ!!”
“Thánh nhân! Xin hãy chữa trị cho chúng tôi!!”
“Con gái tôi đang bệnh!! Xin hãy cứu lấy con bé!!”
Giữa tiếng hò reo như vỡ đê của đám dân nghèo, tôi bắt đầu thấy bất an. Phải chăng tôi đã lỡ tay đẩy mọi chuyện đi quá xa?
Giờ mà tôi có lên tiếng thanh minh, bảo rằng mình không phải thánh nhân, rằng tôi chỉ là một gã ngốc đang cố ngăn tận thế bằng vài kỹ năng nhặt nhạnh từ game người lớn... thì có lẽ chẳng còn ai chịu tin nữa.
“Tôi cần nghỉ ngơi. Làm ơn, cho tôi chút đồ ăn và một chỗ nằm.”
Thật lòng mà nói, tôi kiệt sức rồi.
Có lẽ do trước đó quá căng thẳng vì bị người của Giáo hội Thái Dương tìm đến, rồi đột nhiên mọi áp lực tan biến, khiến tôi như trút hết sức lực cùng một lúc.
Chỉ vì tôi buột miệng than rằng mình sắp chết vì mệt, chưa đầy năm phút sau, người ta đã dọn sẵn trước mặt tôi một phần thức ăn, xét theo tiêu chuẩn khu ổ chuột thì khá ra gì, cùng một chiếc giường đủ mềm để ngả lưng.
Tôi ăn sạch đồ ăn, và ngay khi vừa chạm đầu xuống chiếc gối êm ái chẳng rõ họ đào đâu ra, tôi đã ngủ thiếp đi.
Cho đến khi tỉnh lại.
Trước mắt tôi là hàng hàng lớp lớp giáo sĩ của Giáo hội Thái Dương, hiệp sĩ mặc áo giáp trắng, lính cảnh binh vũ trang tận răng… chật kín cả chỗ tôi nằm.
Thú thật, tôi chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ tiếp. Nếu được, ngủ luôn cũng chẳng sao.
“Cậu là thánh nhân chữa lành của Giáo hội Lilia, đúng không?”
Một vị giáo sĩ lớn tuổi nhìn tôi, hỏi bằng giọng nhỏ nhưng lạnh như băng.
Tôi từ từ ngồi dậy.
Họ đến đây để làm gì?
Định moi móc chuyện tà thần trà trộn trong nội bộ giáo hội để tranh giành ảnh hưởng? Hay sắp sửa tuyên bố kiểu “thằng khốn này đến phá chuyện làm ăn của chúng ta”?
Chẳng lẽ tôi sắp bị kết án bằng một màn xử tử vì tội dị giáo?
Tôi thấy toàn thân rã rời. Mắt hoa, chân run, tay lạnh buốt. Chỉ sợ vài giây nữa là không giữ nổi bàng quang.
Thật đấy, ai mà chịu nổi cái kiểu mở mắt ra đã thấy cảnh này?
“Tôi không thuộc về giáo phái nào cả. Tôi chỉ cố gắng giúp những người nghèo khổ thôi.”
Tôi thề, tôi chỉ định giả làm thánh nhân đúng một tháng rồi cao chạy xa bay. Tôi không có ý chiếm địa bàn, cũng không định xây dựng thế lực. Làm ơn… tha cho tôi.
“Cảm ơn người, thánh nhân.”
Bất ngờ thay, vị giáo sĩ già đó cúi đầu thật sâu trước mặt tôi. Không chỉ vậy, ông còn nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, đặt lên mu bàn tay một nụ hôn đầy kính cẩn.
…Rốt cuộc đây là tình huống gì thế?
“Nhờ có cậu, chúng tôi mới tìm ra được kẻ thờ tà thần. Hơn thế nữa, đây cũng là cơ hội để Giáo hội Thái Dương nhìn lại những sai lầm mà chúng tôi đã phạm phải.”
Vị linh mục già ngước nhìn lên bầu trời.
Trên nền trời quang đãng, Thái Dương không phân biệt sang hèn, vẫn rải ánh sáng xuống khắp cõi nhân gian.
Ngay cả khu ổ chuột, nơi bị xem là đáy xã hội, cũng không nằm ngoài vòng tay của vầng nhật quang.
“Chúng tôi đã quên rằng không có bóng tối nào là vĩnh cửu, cũng chẳng có ánh sáng nào trường tồn mãi mãi. Và Thái Dương, vẫn chiếu sáng công bằng trên đầu muôn dân.”
Tôi chỉ biết im lặng, chớp mắt, tự nhủ tốt nhất nên giữ im lặng tuyệt đối.
Vị giáo sĩ già đã hôn mu bàn tay tôi xoay người lại.
“Chúng tôi đã thẩm vấn kẻ thờ tà thần đã xâm nhập vào giáo hội từ hôm qua! Hắn thú nhận rằng mình muốn biến Giáo hội Thái Dương thành một tổ chức tham lam! Hắn đã cố biến nơi đây thành một giáo phái chỉ dành cho giới nhà giàu, chối bỏ người nghèo!”
Vị giáo sĩ già cúi đầu trước đám dân nghèo.
Các hiệp sĩ thánh và những giáo sĩ khác cũng lần lượt cúi đầu theo sau.
“Xin hãy tha thứ cho sự ngu muội của chúng tôi. Và cũng xin tha thứ vì đã nghi ngờ, gây áp lực với Thánh nhân. Kẻ thờ tà thần ấy nói rằng hắn cảm thấy tim mình như ngừng đập ngay khi Thánh nhân đưa tay về phía hắn!”
Ừm.
Vì tôi lỡ tay làm ngưng tim hắn thay vì ngưng chân, chứ gì nữa.
“Nhờ đòn tấn công bất ngờ ấy, tà thuật che giấu của hắn bị phá giải, lớp ngụy trang tan biến! Hắn đã bị xử tử vào hôm qua, vì sợ hãi Thánh nhân! Một phép mầu không thể chối cãi! Làm sao chúng tôi có thể nghi ngờ một người mang đến phép mầu như thế!”
Vị giáo sĩ già bước tới trước hàng ngũ cảnh binh đang trang bị tận răng.
“Tôi, Aloysius, Đại tư tế của Giáo hội Thái Dương, xin đảm bảo rằng vị Thánh đang nằm trên giường kia, tuyệt đối không phải kẻ dị giáo hay kẻ sử dụng ma thuật bất hợp pháp. Người quá thuần khiết và cao quý. Hãy bảo vệ Người.”
“Chúng tôi sẽ làm theo, thưa Đại tư tế.”
Vị giáo sĩ già.
Không.
Đại tư tế Aloysius di chuyển ánh mắt về phía tôi.
“Lực lượng cảnh binh cùng các hiệp sĩ thánh của giáo hội chúng tôi sẽ hộ tống cậu. Chúng tôi đã liên lạc với Giáo hội Lilia, các giáo sĩ và hiệp sĩ của họ sẽ sớm đến. Cho đến lúc ấy, chúng tôi sẽ tạm thời bảo vệ cậu. Nguyện ánh sáng của Thái Dương luôn chiếu rọi bên cậu. Và xin Lilia Nữ thần Ân Sủng dõi theo bước chân cậu.”
Vị Đại tư tế nghiêng mình chào trang trọng rồi rời khỏi chỗ tôi nằm.
Tôi chẳng nói nên lời, chỉ có thể lặng lẽ nhìn cảnh tượng đó.
Vì mọi chuyện đang diễn ra quá suôn sẻ sao?
Không.
Chính là vì một câu nói, rằng họ đã liên lạc với Giáo hội Lilia.
Tôi thậm chí còn không phải tín đồ của Lilia.
Tôi còn chưa từng mở miệng nói đến cái tên Lilia thì tại sao lại thành ra thế này!?
Bọn họ chỉ cần nhìn tôi một cái là biết tôi chẳng phải tín đồ của Lilia!
Rồi họ sẽ buộc tôi tội giả danh thánh nhân được thần của họ ban xuống, đúng không!?
Và rồi tôi sẽ bị thiêu sống trên giàn hỏa vì tội dị giáo, phải không!?
Không… khốn thật!
Toang rồi.
Tôi sắp toang rồi.
Phù thủy, cô ở đâu!? Tôi chỉ cần chữa trị cho cô rồi biến càng nhanh càng tốt!
“Hàng lối trật tự!”
“Không được chen lấn! Nếu ai đó ngã xuống sẽ rất nguy hiểm!”
“Thánh nhân cũng cần ăn uống, nghỉ ngơi! Trong thời gian nghỉ sẽ không chữa trị!”
“Trẻ nhỏ và người bị thương nặng sẽ được ưu tiên! Ai còn sức chịu đựng, xin hãy kiên nhẫn chờ thêm!”
Cảnh binh và các hiệp sĩ thánh của Giáo hội Thái Dương bắt đầu thiết lập lại trật tự.
Không còn cảnh chen lấn đến ngã dúi dụi nữa.
Nhìn những con người khốn khổ xếp hàng ngay ngắn chờ đến lượt được tôi chữa trị, tôi bỗng thấy muốn bật khóc.
Tôi đã quyết định.
Nếu mọi chuyện tiếp tục như thế này, chắc chắn tôi sẽ phải chạm mặt người của Giáo hội Lilia. Và khi ấy, họ sẽ phát hiện ra tôi chẳng phải tín đồ, rồi tôi sẽ bị thiêu sống vì tội giả mạo thánh nhân.
May thay, vẫn chưa quá muộn.
Tôi vừa được Giáo hội Thái Dương thừa nhận. Từng đó là quá đủ để gọi là có danh tiếng và ảnh hưởng rồi, đúng không?
Chưa kể, giờ tôi còn có hiệp sĩ và cảnh binh sẵn sàng nghe lệnh.
Tôi phải tận dụng họ để tìm ra con ả phù thủy kia càng sớm càng tốt.
Chỉ có thế, tôi mới sống sót nổi.
“Hiệp sĩ, tôi cần nói chuyện với anh.”
Tôi bảo rằng sẽ tạm ngừng chữa trị để nghỉ ngơi, rồi gọi người hiệp sĩ đang đứng gác bên cạnh.
“Anh có quen biết pháp sư hay phù thủy nào không?”
“Ở thủ đô có Tháp Ma Thuật. Tôi biết vị trí, nhưng cá nhân thì không quen ai cả.”
Tháp Ma Thuật à?
Đúng rồi.
Vì là phù thủy, chắc chắn cô ta phải có liên hệ gì đó với nơi ấy.
“Tốt. Vậy anh có thể đến Tháp Ma Thuật xem giúp tôi xem có phù thủy nào có bốn cánh tay, nửa khuôn mặt bị che bởi một thứ như mặt nạ không?”
Nếu cảnh tượng tôi thấy trong lời tiên tri là đúng, gương mặt bên trái của phù thủy ấy hẳn phải bị biến dạng đến ghê rợn.
Nên tôi đoán rằng cô ta sẽ che nó lại bằng mặt nạ.
“Bốn cánh tay. Nửa mặt che mặt nạ…?”
“Đúng vậy. Tôi cần gặp người đó. Là chuyện rất quan trọng. Mong anh đi giúp tôi.”
“Thánh nhân đã nói thì tôi nhất định làm theo.”
Hiệp sĩ gật đầu rồi lập tức phóng đi đâu đó.
Tốt lắm.
Phải gặp phù thủy càng sớm càng tốt, chữa trị cho cô ấy, rồi rút lui trước khi người của Lilia tới.
Chỉ cần làm được vậy là xong.
Thấy lóe lên một tia hy vọng, tôi lại bắt đầu chữa trị cho từng người.
Cái vai diễn thánh nhân phiền phức này, cái vai diễn khiến tôi có thể bị giết chết hay thiêu sống bất kỳ lúc nào.
Tôi chỉ muốn kết thúc nó càng sớm càng tốt.
***
Tudel cảm thấy ngột ngạt khi phải ở lại trong Tháp Ma Thuật.
Cô cần làm một cuộc nghiên cứu mới.
Một thứ phải vượt trội hơn hẳn con nhỏ Erpha chết tiệt kia.
Khi đang đi ngang sảnh tầng một để ra ngoài tìm thêm tài liệu nghiên cứu, ánh mắt của Tudel chợt dừng lại ở một người đàn ông với trang phục kỳ lạ, kẻ hoàn toàn không có lý do gì để xuất hiện trong Tháp Ma Thuật.
Một người có biểu tượng ngọn lửa rực cháy khắc trên ngực.
Hiệp sĩ thánh của Giáo hội Thái Dương.
“Ngài đang tìm một phù thủy?”
“Vâng. Ở đây có phù thủy nào sở hữu bốn cánh tay, và nửa khuôn mặt che bằng mặt nạ không? Thánh nhân chữa lành đang tìm người đó.”
Tudel, người đang lắng nghe cuộc trò chuyện giữa nhân viên tiếp tân và hiệp sĩ, chợt tò mò xen vào.
“Ngài vừa nói… Thánh nhân chữa lành đang tìm một phù thủy?”
“Vâng, đúng vậy. Ở đây có ai có hình dạng như thế không?”
Ánh mắt của Tudel nheo lại.
“Tại sao ngài lại tìm người như thế?”
“Tôi cũng không biết. Nhưng thánh nhân nói nhất định phải gặp người ấy.”
“Vậy sao.”
Tudel nhìn hiệp sĩ bằng ánh mắt đầy ẩn ý, rồi nhoẻn miệng cười.
“Xin chờ một chút. Tôi sẽ kiểm tra giúp.”
“Cảm ơn, quý cô phù thủy.”
Tudel liếc về phía tiếp tân, ra hiệu bằng mắt rằng đừng hé răng nửa lời, rồi quay lưng bước sâu vào Tháp Ma Thuật.
Cô dừng trước cánh cửa phòng nghiên cứu cá nhân của Erpha, gõ nhẹ.
Một lúc sau, Erpha mở cửa. Nửa bên trái khuôn mặt cô vẫn được che bằng chiếc mặt nạ bạc như mọi khi.
Con mắt phải lộ ra khẽ mở to.
“Tudel? Cô đến đây làm gì?”
Vẻ mặt của Erpha cho thấy cô hoàn toàn không ngờ Tudel lại chủ động tìm đến mình.
Tudel mỉm cười với cô.
“Có một hiệp sĩ thánh đang chờ cô dưới sảnh tầng một.”
“Hiệp sĩ thánh?”
“Có vẻ là người của Giáo hội Thái Dương.”
Đôi mắt Erpha nheo lại.
Cô từng đến vài giáo phái để nghiên cứu các hiện tượng thần tích. Dù từng đến Giáo hội Thái Dương, nhưng không thân thiết đến mức họ phải đích thân tìm cô.
“Tại sao Giáo hội Thái Dương lại…”
“Họ nói Thánh nhân chữa lành đang tìm cô.”
Erpha lặng người trong giây lát.
Thánh nhân chữa lành?
Tại sao?
“Thánh nhân thực sự đang tìm tôi sao?”
“Họ bảo đang tìm một phù thủy có bốn cánh tay và nửa khuôn mặt che mặt nạ. Ngoài cô ra, còn ai khác như thế không?”
“…Ra vậy. Tôi sẽ xuống xem sao.”
Ngay khi Erpha định đóng cửa lại, Tudel đưa tay ngăn lại.
“Tại sao Thánh nhân chữa lành lại tìm cô?”
“Tôi làm sao biết được.”
“Có liên quan gì đến nửa khuôn mặt bên trái của cô không?”
Erpha khẽ giật mình.
Chỉ trong thoáng chốc, nhưng Tudel không bỏ lỡ phản ứng đó.
“Không phải đâu. Tôi đã nói rồi. Cái mặt nạ này chỉ là phụ kiện tôi đeo cho vui thôi.”
“Thế à? Nhưng nếu chỉ là phụ kiện, thì cô đeo nó cũng kiên định quá nhỉ?”
Nửa khuôn mặt phải của Erpha nhăn lại, biểu lộ rõ sự khó chịu.
“Tôi có nghĩa vụ phải giải thích cho cô biết tôi mặc gì, đeo gì sao?”
“Không. Cô không có.”
Phù thủy và pháp sư vốn đã là những kẻ kỳ dị.
Có người bảo mình chỉ nghiên cứu hiệu quả khi… khỏa thân. Có người suốt ngày dán bùa chú lên người để đi đứng trên trần nhà. Lại có người thì xuyên đầy khuyên vào lưỡi và tai đến mức trông phát ớn.
So với những kẻ lập dị ấy, một phù thủy che nửa khuôn mặt bằng mặt nạ vẫn còn quá đỗi bình thường.
Vì thế, trước giờ Tudel cũng chẳng mấy để tâm đến chiếc mặt nạ bên trái mặt Erpha.
Nhưng khi hai cụm từ “Thánh nhân chữa lành” và “mặt nạ bên trái” xuất hiện cùng nhau, một ý nghĩ loé lên trong đầu cô như tia sét xé ngang bầu trời.
“Tôi từng nghĩ có lẽ nửa bên đó thực sự bị biến dạng nặng nề, nên cô mới không muốn ai thấy và phải che đi.”
“Không phải vậy.”
“Cô không định xuống à? Hay cô định lén gặp Thánh nhân để nhờ chữa lành khuôn mặt của mình, rồi giờ bị tôi bắt gặp nên thấy khó xử? Nếu cô định đi, tôi cũng muốn đi theo. Biết đâu việc quan sát quá trình chữa trị lại giúp ích cho nghiên cứu pháp thuật thì sao?”
“Tôi đã nói là không phải vậy! Hắn có khi chỉ là tên bịp bợm nào đó thôi! Tôi định xuống để từ chối hắn, vậy càng tiện! Cô đi nói lại giùm luôn đi!”
Hiếm khi Erpha lớn tiếng như thế.
“Giờ thì ra ngoài. Tôi còn phải nghiên cứu.”
Cánh cửa đóng sầm lại.
Lời đuổi thẳng lạnh lùng, nhưng nụ cười trên môi Tudel vẫn không biến mất.
Cô quay trở xuống sảnh tầng một.
Và gặp lại vị hiệp sĩ kia.
“Sau khi kiểm tra trực tiếp, tôi không thấy phù thủy nào giống như mô tả của ngài trong Tháp Ma Thuật cả. Có lẽ ngài cần tìm là một phù thủy hắc ám thì đúng hơn.”
“Vậy… sao.”
Vẻ thất vọng thoáng hiện trên khuôn mặt vị hiệp sĩ.
“Thật đáng tiếc, thưa hiệp sĩ,” Tudel đáp bằng giọng nhẹ tênh.
“Cảm ơn cô đã xác nhận, thưa phù thủy.”
Hiệp sĩ lễ phép cúi chào đến tận phút cuối rồi rời đi.
Tudel đứng nhìn bóng lưng anh ta khuất dần.
Trên môi cô, một nụ cười nhạt hiện ra, u ám và vặn vẹo.


1 Bình luận