• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 44: Người ôm trọn nỗi đau nhân thế.

2 Bình luận - Độ dài: 2,441 từ - Cập nhật:

Và dân chúng kéo đến trước mặt vị tiên tri, hỏi rằng:

“Thưa tiên tri, làm sao để chúng tôi biết được rằng một Thánh nhân đã đến?”

Và vị tiên tri đáp:

Các ngươi sẽ thấy nhiều phép mầu và những điều không thể hiểu nổi. Nhưng hơn tất cả, các ngươi sẽ nhận ra ngài là Thánh nhân qua điều này:

“Ngài sẽ đứng về phía những kẻ gánh chịu nỗi đau trần thế và cùng họ khóc than.”

“Ngài sẽ đứng bên những ai mỏi mệt, nặng gánh, và rã rời.”

“Vậy hãy chọn giọt lệ làm dấu ấn.”

“Vì Thánh nhân sẽ thấu cảm nỗi đau và buồn thương của thế gian, và ngài sẽ rơi lệ vì những kẻ yếu mềm, tổn thương.”

“Hãy gọi ngài là Đấng Cứu Rỗi.”

Eleos.

Sách Ân sủng, chương 19, câu 19–20

***

Khi lời nguyền bắt đầu bùng phát.

Hoàng đế lập tức triệu tập Đội trưởng Kỵ binh hoàng gia.

“Kích hoạt tất cả các vòng phép và phép mầu được bố trí trong biệt cung!! Ngay lập tức!!”

Bởi chỉ cần tà khí trong cơ thể Iomene tràn ra, cả đế quốc sẽ bị hủy diệt.

Không.

Cả lục địa cũng vậy.

Chỉ là vấn đề thời gian. Cuối cùng, tất cả đều sẽ bị nhiễm lời nguyền, linh hồn bị tiêu diệt, biến thành những sinh thể không thể sống, cũng chẳng thể chết.

Vì thế, biệt cung đã được chuẩn bị sẵn vô số cơ chế đề phòng cho tình huống xấu nhất.

Và giờ đây, chính là lúc ấy.

Nếu kích hoạt toàn bộ phép mầu và vòng phép trong biệt cung, Iomene chắc chắn sẽ chết.

Nhưng không còn sự lựa chọn nào khác.

Nếu tà khí đã lan tới mức có thể cảm nhận rõ rệt trên làn da, thì phải xem như mọi chuyện đã quá muộn.

Không còn cách nào cứu được Iomene nữa.

Đội trưởng vội vã làm theo lệnh, lấy ra thánh khí luôn mang theo bên ngực, lập tức kích hoạt.

Nhưng cảm giác tà khí vẫn đang lan khắp cơ thể.

Không hề có âm thanh chấn động phát ra từ việc kích hoạt đại quy mô của phép mầu và ma thuật.

Có điều gì đó đã trục trặc.

“Ngươi chắc chắn nó đã được kích hoạt đúng cách chứ?”

“Thưa bệ hạ! Thần chắc chắn! Thánh khí không có vấn đề gì! Nhưng toàn bộ vòng phép và phép mầu trong biệt cung… không hề phản ứng!”

“Khốn kiếp! Sao lại đúng lúc này!? Mấy tên giáo sĩ và pháp sư trực ban đang làm cái gì!?”

Giữa lúc cơn giận đang trào lên, cơ thể của đội trưởng khẽ giật lên.

Một dòng năng lượng đen như rắn luồn vào cơ thể ông rồi biến mất.

Nhưng với tư cách là một kỵ sĩ lão luyện, ông bắt đầu vận dụng ma lực trong cơ thể để chống lại cơn đau đang gặm nhấm linh hồn.

“Bệ hạ… phải mau chóng rời đi. Không ai biết khi nào bệ hạ cũng sẽ bị nguyền rủa. Xin hãy bỏ mặc thần… và trốn thoát.”

Lời ấy khiến Hoàng đế không thể chần chừ hơn.

Ngài lập tức chạy đến phòng Almene cùng với Hoàng hậu, người vừa tỉnh dậy vì cảm nhận được tà khí.

Và tại đó, đôi vợ chồng quyền uy chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng.

Công chúa Almene đang co giật, miệng sùi bọt mép.

Vòng phép nơi mắt trái nàng nhấp nháy loạn xạ như muốn ngăn chặn tà khí đang tìm cách lây từ Iomene sang.

Nhưng đó chỉ là biện pháp tạm thời. Không sớm thì muộn, nó cũng sẽ bị phá vỡ.

“Almene!!”

Hoàng đế đích thân bế lấy con gái. Ba người trong gia đình lập tức bắt đầu đào thoát khỏi hoàng cung. Họ được bảo vệ bởi những kỵ sĩ và pháp sư hoàng gia chưa bị nhiễm tà khí.

Trên đường chạy trốn, nước mắt Hoàng đế tuôn rơi.

Cuối cùng, điều tồi tệ nhất đã xảy ra.

Ngài đã dùng đủ mọi cách để ngăn kịch bản tồi tệ ấy, nhưng vẫn thất bại.

Ngài sẽ bị ghi vào sử sách như một vị vua đã hủy diệt đế quốc.

Không.

Sẽ chẳng còn ai để ghi chép hay đọc lại nữa.

Bởi không một ai có thể thoát khỏi tà khí này.

“Thần linh…”

Hoàng đế nhắm mắt thật chặt.

Tại sao lại thành ra thế này?

Ngài đã phạm lỗi lớn gì sao?

Ngài không phải bạo quân.

Trái lại, ngài là người đã dẫn dắt đế quốc hồi sinh.

Dù đôi tay cũng từng vấy máu, nhưng là máu của những kẻ thờ tà thần, những kẻ phá hoại muốn lật đổ trật tự.

Ngài đã khởi xướng một cuộc cách mạng công nghiệp, tạo ra nhiều thành tựu công nghệ vĩ đại.

Thế nhưng, cũng là ngài—người đã khiến biết bao thần dân lâm vào cảnh đói nghèo, chết trong xưởng máy và dưới đáy xã hội.

Và cũng chính ngài là lý do khiến những kẻ thờ tà thần trỗi dậy mạnh mẽ hơn, quyết trả thù cho đồng bọn đã chết.

Phải chăng đó là sai lầm?

Phải chăng vì thế mà các thần linh nơi Thánh điện đã ngoảnh mặt?

Đau đớn.

Vì một đế quốc đã tồn tại suốt bao đời, giờ sẽ sụp đổ vì một quyết định sai lầm của chính ngài.

Vì đứa con gái mà ngài đã cố gắng cứu bằng mọi giá, cuối cùng lại chỉ chuốc lấy thống khổ—và giờ có lẽ đã vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.

Nhưng dù có phẫn nộ hay tự trách đến nhường nào, điều duy nhất ngài có thể làm bây giờ… là chạy trốn.

Ngay khi họ sắp leo lên chiếc xe limousine đã chuẩn bị sẵn ở cuối hành lang bí mật để rời khỏi hoàng cung—

Ở phía xa, họ trông thấy Iomene đang lơ lửng giữa bầu trời sáng rực ánh bình minh, với đôi cánh đen trải rộng.

Hoàng đế và Hoàng hậu nhìn con gái qua cửa sổ xe, ánh mắt đầy tuyệt vọng.

Cuối cùng, họ đã không thể cứu được ai cả.

Không cứu nổi đế quốc.

Không cứu nổi Iomene.

Cũng không cứu nổi Almene.

Ngay khi trái tim họ tưởng chừng như ngừng đập vì tội lỗi và tuyệt vọng—

Họ thấy một người bất ngờ xuất hiện trước mặt Iomene.

Chiếc áo trắng quen thuộc.

Là Thánh nhân Amael.

“Dừng lại!!”

Hoàng đế ra lệnh.

Tài xế khựng lại.

“Bệ hạ! Giờ không thể dừng lại! Phải đến nơi trú ẩn!”

“Dù là trú ẩn hay hoàng cung, một khi tà khí lan ra thì kết cục cũng thế thôi. Dừng xe.”

Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại theo lệnh.

Hoàng đế bế Almene xuống xe.

Hoàng hậu cũng bước xuống như bị thôi miên.

Tài xế cũng vậy.

Kỵ binh hoàng gia, pháp sư hoàng gia trên xe—tất cả.

Thậm chí cả thường dân đang cố chạy trốn khỏi tà khí.

Không biết từ khi nào, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời—nơi Thánh nhân đang chiến đấu với Iomene trong ánh bình minh rực rỡ.

Như thể bị một sức mạnh vô hình hút lấy, mọi người lặng lẽ.

Dõi theo Thánh nhân và mảnh vỡ tà thần.

“Thánh nhân… Xin cứu lấy chúng con.” Một người thốt lên bằng giọng thổn thức.

Nhưng vì quá yên ắng, ai cũng nghe thấy.

Một người bắt đầu, rồi hai, rồi ba.

“Thánh nhân! Người được chọn của Ân sủng!”

“Thánh nhân Chữa lành!”

“Thánh nhân Amael!”

“Xin hãy cứu chúng con!”

Và chẳng bao lâu, mọi người đồng thanh gọi tên ngài.

Hoàng đế và Hoàng hậu cũng không ngoại lệ.

Tất cả cùng hô vang.

“Làm ơn…”

Hoàng đế cũng cầu xin.

Ngài khóc, tha thiết khẩn cầu.

Ôm lấy Almene đang co giật trong vòng tay, ngài cầu xin bằng tất cả nỗi thống khổ của một người cha.

“Xin hãy ban một phép mầu. Làm ơn hãy ban một phép mầu…”

Và khi tất cả đang đồng lòng khấn nguyện như thế—

Một luồng ánh sáng còn rực rỡ hơn cả bình minh bùng lên từ cơ thể Thánh nhân.

Mọi người nhắm mắt lại vì quá chói.

Và khi họ mở mắt ra…

Những vầng sáng ấy lần lượt rơi xuống, chạm lên cơ thể từng người.

Những ai từng vật vã vì bị lời nguyền hành hạ bỗng ngừng la hét và từ từ đứng dậy.

Những người đã ngã quỵ trong hoảng loạn và tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời với ánh mắt tràn ngập kinh ngạc lẫn xúc động.

“Là phép mầu!! Một phép mầu vừa được ban xuống!!”

“Vạn tuế Thánh nhân Amael!”

“Vạn tuế Nữ thần Ân sủng Lilia!”

Tiếng hò reo của dân chúng vang dội khắp nơi.

Còn Hoàng đế và Hoàng hậu thì điên cuồng chạy.

Iomene… đã thế nào?

Giữa nỗi lo lắng và hy vọng đan xen.

Giữa tuyệt vọng và khẩn cầu quyện hòa, vị quân vương của đế quốc đã chạy, chạy không ngừng về lại hoàng cung.

“Tôi… tôi được chữa khỏi rồi!!”

“Cơ thể tôi lành lặn rồi!!”

“Trời ơi, sao lại thế này…!?”

Hoàng đế chạy qua những hành lang nơi đầy rẫy thị vệ và cung nhân đang kinh ngạc, và cuối cùng đến được biệt cung nơi Iomene từng bị giam giữ.

Và tại đó, ngài chứng kiến—

Thánh nhân, người vừa ở trên không trung, giờ đang bước từng bước nhẹ nhàng trên không như đi trên mặt đất, trong tay bế theo công chúa mang đôi cánh đen.

Sau khi đặt chân xuống đất, Thánh nhân rơi lệ.

Ngài đặt tay lên đầu công chúa và thi triển phép mầu trị liệu.

Đôi cánh đen đáng sợ mọc sau lưng nàng từ từ héo rũ.

Vết thâm tím phủ khắp thân thể nàng phai nhạt dần, và cùng với chúng, những vết thương cũng tan biến.

Tất cả đều biến mất.

Từ trên trời, những mảnh sáng lấp lánh vẫn không ngừng rơi xuống, phủ lấy vườn biệt cung như tuyết giữa mùa xuân.

Và trong số những mảnh sáng ấy, hai vầng ánh sáng nhẹ nhàng hạ xuống cơ thể của Almene và Iomene.

Ngay khoảnh khắc đó, đôi công chúa song sinh đồng thời mở mắt.

“Phụ vương…?” Almene thì thầm, khẽ cựa mình trong vòng tay của Hoàng đế.

Ngài ôm lấy con thật chặt.

“Con không còn cảm nhận được nỗi đau từ Iomene nữa… Làm sao có thể…?”

Hoàng đế và Hoàng hậu không trả lời.

Almene cũng không còn tìm kiếm câu trả lời.

Nàng nhìn theo ánh mắt của cha mẹ.

Công chúa Iomene, đang nằm trong vòng tay Thánh nhân đầy nước mắt, chậm rãi ngồi dậy.

Bộ y phục cũ kỹ, để lộ tấm lưng từng mọc ra đôi cánh tà ác.

Nhưng chẳng ai trách móc nàng.

Các giáo sĩ, hiệp sĩ thánh, kỵ sĩ hoàng gia, pháp sư, cung nữ, quản gia…

Không một ai dám thở mạnh khi nhìn thấy công chúa Iomene.

Nàng nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Thánh nhân, đặt chân xuống mặt đất.

Lảo đảo một chút, rồi tự cân bằng lấy chính mình.

Nàng nhìn về phía phụ vương và mẫu hậu.

Và Almene.

“Phụ… vương?” Iomene cất giọng mỏng manh.

Là một giọng nói rõ ràng, thanh sạch, ai cũng nghe được, tuy còn vụng về.

“Mẫu hậu? Almene?”

Không còn là tiếng gào rú hoang dã của dã thú.

Dù vẫn còn lắp bắp, nhưng đó là tiếng nói của con người.

Là giọng nói mà Hoàng đế và Hoàng hậu từng khát khao suốt hàng chục năm trời.

Hoàng hậu đưa hai tay ra về phía nàng.

Iomene chậm rãi bước tới, rúc vào vòng tay mẹ.

Hoàng hậu, người vừa nãy còn đờ đẫn nhìn lên trời, nay nước mắt tuôn rơi lúc nào chẳng hay.

“Con gái ta… Con gái Iomene của ta…”

“Mẹ…”

“Thần linh ơi… Cảm ơn người… Cảm ơn người…”

Hoàng hậu ôm chầm lấy Iomene như muốn hòa nàng vào máu thịt.

Almene và Hoàng đế cũng tiến lại, ôm lấy nàng.

Và rồi…

Tiếng nấc.

Cả bốn người trong gia đình ôm chặt nhau, bật khóc.

Họ trút ra những cảm xúc quá sâu để diễn tả bằng lời.

Họ khóc cho mười chín năm đã đánh mất.

Khóc cho những đau đớn Iomene từng phải gánh chịu.

Khóc cho tội lỗi của những bậc cha mẹ đã từng tra tấn con gái ruột mình.

Mọi người xung quanh chỉ lặng lẽ nhìn.

Tất cả giáo sĩ, pháp sư, kỵ sĩ, thị vệ, cung nhân… đều chứng kiến cảnh đó.

Một mặt mà chưa từng ai thấy ở Hoàng đế—nhưng không ai ngạc nhiên.

Bởi họ cũng đã được cứu.

Ánh sáng ban mai phủ lấy khu vườn biệt cung, rực rỡ đến thiêng liêng.

Hoàng đế, Hoàng hậu, và tất cả những ai tụ họp nơi ấy đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Một vầng hào quang.

Một vầng hào quang chói lòa, thánh khiết, bao bọc lấy Thánh nhân.

Và trong số những người đang lặng lẽ ngước nhìn, có một giáo sĩ bất giác quỳ xuống, thốt nên lời:

“Đấng Cứu Rỗi. Eleos.”

Từ lời ấy, mọi người bắt đầu đồng thanh đáp lại:

“Eleos.”

“Người rơi lệ vì những kẻ yếu đuối và tổn thương.”

Hoàng đế, trong dòng lệ, cũng lặp lại:

“Đấng Cứu rỗi… Eleos.”

Tựa như bị mê hoặc, mọi người.

“Đấng Cứu rỗi! Eleos!”

“Eleos! Eleos!”

Tất cả cùng hô vang lời ấy.

“Đấng Cứu rỗi Eleos.”

Giữa tiếng hô hào vang dội, Thánh nhân khẽ nhắm mắt lại.

Và nước mắt từ đôi mắt ngài… lại càng tuôn rơi.

Trong cảnh tượng kỳ vĩ hơn bất kỳ bức tranh nào từng được vẽ, ngài lặng lẽ khóc.

Tựa như đang vỗ về thế giới này.

Ngài đã khóc như thế.

Và trong cảnh tượng ấy, mọi người đều nhìn thấy hy vọng.

Thấy sự cứu rỗi.

“Đấng Cứu rỗi! Eleos!!”

“Eleos!!”

“Eleos!!”

Lúc ấy, chẳng còn ai khóc vì đau khổ nữa.

Tất cả đều đang mỉm cười.

Nước mắt xúc động và tiếng cười bắt đầu tràn ngập khu vườn biệt cung.

Chỉ có duy nhất một người còn đang khóc.

Chỉ một người.

Thánh nhân Chữa lành, Amael.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

TRANS
Cay đcđ :)))
Xem thêm
Cay thì vãi đái 🤣
Xem thêm