Vol 1
Chương 38: Kẻ điên đội lốt thánh nhân... chính là tôi!
1 Bình luận - Độ dài: 2,462 từ - Cập nhật:
Những kẻ hoài nghi lại hỏi nhà tiên tri rằng:
“Thưa ngài, chúng ta có nên ban ân sủng cho kẻ ác chăng? Nếu có, thì nên ban đến bao giờ?”
Họ hỏi vậy là để thử lòng ông.
Nhà tiên tri đáp:
“Như Thánh nữ Ân Sủng đã ban cho loài người khả năng phân biệt thiện ác, các ngươi cũng hãy chăm sóc và nhẫn nại với những kẻ đang hướng về điều lành.
“Nhưng với những kẻ đã bị Thánh nữ ruồng bỏ và phó mặc cho lòng dạ bại hoại của chúng, thì chớ tiếc roi vọt.”
“Chúng là phường vu khống, gieo lòng tham, độc ác, đố kị, sát nhân và gây chia rẽ.”
“Là những kẻ không xót thương quả phụ và cô nhi.”
“Là những kẻ tham lam lấp đầy bụng mình bằng ân sủng, vốn dành cho người đói khát.”
“Là những kẻ nuốt mồ hôi và nước mắt người khác mà không biết hổ thẹn.”
“Thánh nữ ghê tởm và nguyền rủa những kẻ như thế. Không chỉ xác phàm, mà linh hồn chúng cũng sẽ chịu cái chết.”
— Sách Ân Sủng, Chương 13, Câu 11
***
Quản lý nhà máy đang nằm sõng soài dưới đất nhìn tôi với vẻ bàng hoàng.
“T-tên này là kẻ—!!”
Có lẽ hắn đang định la lên “Kẻ điên!!”
Phải. Chính xác.
“Có những điều có thể nói, và những điều không thể nói!!”
Tôi lao vào gã quản lý. Dây lưng trong tay tôi xé gió vun vút.
Bộ vest sạch đẹp của hắn rách toạc. Thân thể mập ú trắng nhợt phía trong lộ ra lồ lộ.
Tư thế nằm của hắn chẳng khác gì ảnh bìa đĩa DVD với tiêu đề “Lột trần giữa phố và sự nghiệp tiêu tan AVI”.
Giờ thì, thử la lên giữa bàn dân thiên hạ xem?
“Aaaaaa! Cứu! Cứu với!! Cứu tôi!!”
Gã quản lý há mồm rống lên với đám cảnh binh và vệ sĩ, nhưng chẳng ai dám xông vào.
“B-bắn không?”
“Ngài ấy là Thánh nhân đấy. Là Thánh nhân được hội động Pantheon công nhận sau 300 năm. Lỡ chẳng may có chuyện gì thì coi như chúng ta tàn đời.”
Bọn cảnh binh không dám nhúc nhích. Đám vệ sĩ cũng đứng im như tượng, chỉ biết trố mắt nhìn tôi.
Trong lúc đó, tôi vẫn đang thảnh thơi… đánh hắn.
“Aaaaa! Cha ơi!! Á á á á á!!”
“Đau hả? Đau hả? Đau lắm hả? Thế những người bị thiêu sống trong nhà máy kia đau cỡ nào!?”
Tôi cứ thế quất dây lưng cho đến khi hắn sùi bọt mép và ngất lịm.
Tới lúc đó tôi mới dừng tay. Đám cảnh binh mới rón rén tiến lại gần.
Gương mặt họ, kỳ lạ thay, lại thấp thoáng vẻ hài lòng.
“Thánh nhân. Chừng đó là đủ rồi đấy. Cũng…”
Không.
Chưa đủ.
Tôi đặt tay lên người tên quản lý.
Tôi là Thánh nhân Chữa lành mà.
Tôi phải sống đúng với cái danh xưng đó, đúng không?
Hai má sưng phù và hàm răng bị tôi đánh bay của hắn được chữa lành.
Khuôn mặt thâm tím được trả về màu da thịt vốn có.
Tôi hoàn toàn không định giết hắn.
Tôi chỉ muốn hắn sống thật dai.
Để còn tiếp tục ăn đòn.
“Đ-đợi đã. Làm ơn, Thánh nhân… Aaaaaa!!”
Mày tưởng la hét như vậy là tao sẽ mủi lòng hả? Tao chữa mày để đánh tiếp đấy!!
Âm thanh dây da quất xuống da thịt lại vang lên, sắc và giòn như xé lụa.
Khán giả quanh đó bắt đầu… đứng dậy cổ vũ.
“Tốt lắm! Quất nữa đi!!”
“Phải thế chứ!!”
“Thằng khốn đó bắt người làm 20 tiếng mỗi ngày với 1 leon tiền công!! Nuôi chó còn tốt hơn!!”
Cứ thế, vòng lặp đánh – chữa – đánh – chữa nối dài.
“Tôi van xin ngài!! Cảnh binh đâu rồi!? Đây là hành hung mà!!”
Đến lần chữa trị thứ ba, tên quản lý quỳ mọp níu lấy chân cảnh binh.
Cảnh binh chỉ lạnh lùng rút chân ra, giọng kéo dài:
“Tiếc quá, theo luật thì đúng là phải bắt Thánh nhân vì đánh dân thường, nhưng… Lỡ bị thần phạt thì ai gánh? Tôi không muốn bị nguyền rủa đâu, quản lý à.”
“Tào lao cái gì—Aaaaaa!!”
Tới lần thứ năm, hắn quay sang đám vệ sĩ.
“Tiền!! Tao trả tiền mà!! Bảo vệ tao đi!! Đỡ dùm một cú thôi!!”
“Lỡ Thánh nhân bị trầy da một chút thôi thì Giáo hội Ân sủng sẽ thiêu rụi chúng tôi thành tro. Trừ khi ông trả gấp mười lần giá hiện tại.”
“Trả!! Tao trả!! Hai mươi lần cũng được—Aaaaaa!!”
Càng đánh, tôi càng thấy nhẹ người.
Tôi cảm giác mọi uất ức, mọi sợ hãi từ cái ngày bị kéo đến thế giới này như được rửa sạch bằng máu của thằng khốn này.
Mày…
Mày đáng chết.
Tao phải băng qua trời, dẫm lên không trung để cứu một đứa bé.
Còn mày thì biến bao người thành than vì không thèm lắp hệ thống phòng cháy, rồi còn mở miệng khinh thường họ?
Mày đáng chết.
Mày phải chết dưới tay tao hôm nay.
Lần thứ bảy.
Lần thứ tám.
Tới lần chữa lành thứ mười, tên quản lý bò đến níu lấy gấu quần tôi.
“Tôi lạy Ngài!! Xin tha cho tôi!! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì!! Làm ơn!!”
Tôi dừng tay. Dây lưng trong tay đã nhuốm đỏ máu thịt.
“Nhà máy này. Mày nói nó thuộc Tập đoàn Leota?”
“V-vâng! Leota vận hành!”
“Gọi chủ của mày ra đây.”
“…Hả?”
“Không nghe rõ lời tao nói hả? Có muốn ăn đòn tiếp không? Mau dẫn tao tới chỗ của hắn ta!”
“Vâng, tôi biết rồi, làm ơn đừng đánh nữa!! Ngay bây giờ! Tôi sẽ chở Ngài đến tận cửa!!”
“Nhanh cái chân lên!!”
Tôi nhảy lên xe cùng tên quản lý nhà máy.
“Trời đất, ngài ấy chuẩn bị đi xử lý luôn chủ của tập đoàn Leota!”
“Đi theo! Phải tới biệt thự của Nam tước Hanson thôi!!”
Cả đám đông vừa nãy đứng xem giờ ùn ùn kéo theo, vừa chạy vừa hô vang.
Tôi chỉ liếc nhìn bọn họ rồi nói với tài xế:
“Nhấn ga đi, đồ vô dụng. Còn chờ gì nữa?”
Có lẽ vì đã chứng kiến màn đánh đòn tàn nhẫn suốt hơn nửa tiếng.
Tài xế không dám bất tuân mệnh lệnh.
Chỉ lặng lẽ đạp ga, xe lao đi như tên bắn.
Chưa tới ba phút sau, tôi đã đứng trước một biệt thự nằm trong Quận 10 – nơi giới thượng lưu sinh sống.
“Đ-đây là nơi ở của Nam tước Hanson…”
Sau khi đá tên quản lý sang bên, tôi bước ra khỏi xe.
Cánh cổng sắt của biệt thự đang đóng chặt.
“Mở cửa.”
Tôi ra lệnh. Tên quản lý rụt cổ.
“Họ không mở cửa cho người lạ đâu… Hả? Hả hả hả!?”
“Vậy thì dùng ông để mở vậy.”
Cường hóa Cơ thể x20.
Ném heo mập!
Tên quản lý nhà máy bị tôi nhấc bổng lên như quả bóng thịt và phóng thẳng vào cổng sắt.
Cánh cổng thép vững chãi không chịu nổi sức nặng cộng với vận tốc cực đại.
Nổ tung.
Một tiếng động vang lên dữ dội, cánh cổng sắt bật mở.
“Ư ặc!”
Tên quản lý nhà máy lăn tròn trên mặt đất như thể bước ra từ hoạt hình trẻ con, rên rỉ. Tôi tiến lại gần, hắn đã nằm sóng soài, nước mắt giàn giụa.
“X-xin tha mạng! Làm ơn, đừng đánh tôi nữa!”
“Ngồi yên đó. Nếu tao thấy mày nhúc nhích là tao giết mày.”
Tôi không định giết những kẻ này.
Nếu giết, đó chỉ là hành vi giết người cá nhân. Tôi muốn những người vừa bị thương, bị thiêu, bị xé nát thể xác ở nhà máy kia được an ủi.
Tôi muốn cho họ thấy cảnh những kẻ gây ra đau khổ ấy bị trừng phạt bằng luật pháp, bằng hệ thống.
Chỉ có như vậy, tôi mới có thể nói với họ: thế giới này vẫn còn đáng sống. Dù đớn đau, dù khốn khổ, hãy thử sống thêm một ngày nữa, được không?
“Vâng! Vâng! Tôi không nhúc nhích đâu… Aaaack!!”
Tên quản lý lại một lần nữa phun ra những hạt bắp đỏ thẫm từ miệng khi bị đánh bằng dây thắt lưng, rồi gục xuống đất.
Mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, quần ướt đẫm. Hắn thật sự đã ngất.
Tao sẽ khiến mày bị trừng phạt, bằng cách nào đó. Dù là nhờ Giáo hội Lilia, Pantheon, hay đích thân Bệ hạ. Dù phải gài bẫy, gán cho mày tội dị giáo, tao cũng sẽ làm.
Nhưng trước tiên...
Phải xử lý tên khốn mang tên Nam tước Hanson.
Tôi sải bước vào biệt thự với dây lưng đẫm máu và thịt, sải chân dài đầy giận dữ.
Các hầu gái và quản gia sửng sốt khi thấy tôi bước vào.
Không có gì khó hiểu.
Tấm áo giáo sĩ trắng của tôi đã nhuốm đầy máu, tóc rối tung, dây thắt lưng như một món vũ khí tỏa ra sát khí ngùn ngụt.
“Nam tước Hanson đâu?”
Chỉ cần một câu nói lạnh tanh, tôi đã có câu trả lời.
“Ở-trong thư phòng… đang làm việc…”
“Dẫn đường.”
Một hầu gái rụt rè giơ tay, chỉ lối đến thư phòng.
Tôi sải bước theo hướng đó.
Mấy tên vệ sĩ mang súng thấy tôi thì phần lớn đều biết điều mà tránh đường.
Những kẻ không biết điều?
“Dù là Thánh nhân đi nữa, đây là tài sản tư nhân— Aaaack!!”
Chúng rên rỉ như heo bị chọc tiết, rơi xuống đất, phun bắp đỏ, mặt sưng vù như bánh bao hấp.
Không ai cản nổi tôi.
Chẳng bao lâu sau, tôi đã đứng trước cánh cửa thư phòng của kẻ mang tên Nam tước Hanson.
Cánh cửa khóa chặt, nhưng chẳng nghĩa lý gì.
Tôi tung một cú đá, cửa bật mở.
Một gã đàn ông gầy gò, chừng ngoài năm mươi, đang ngồi ở bàn giấy bật dậy, mặt trắng bệch như sắp tiểu ra quần.
“Ng-ngươi là ai?! Làm sao vào được đây… Thánh… Thánh nhân?”
“Ngươi là chủ Tập đoàn Leota?”
“Ph-phải, nhưng mà?”
“Ngươi biết chuyện cháy nhà máy chưa?”
Mắt của Nam tước Hanson láo liên.
Hắn bước khỏi bàn, nở nụ cười nịnh hót.
“Haha! Tôi đã cho người xử lý rồi. Chắc là ổn cả rồi? Có vấn đề gì sao?”
“Cho ta hỏi một chuyện.”
Tôi mỉm cười nhẹ rồi thi triển Thôi miên Tuyệt đối lên hắn.
“Khi có người bị thương hoặc chết trong nhà máy, ngươi thường xử lý thế nào? Nói thật, không được nói dối.”
“Tôi trả tiền bồi thường khoảng một saled. Nhưng đó chỉ là hình thức thôi. Có nhiều cách để lấy lại cả đống. Gửi mấy tên du côn đến dọa nạt, hoặc bắt họ làm không lương bốn tháng, vì họ đã nhận lương gộp bốn tháng rồi. Đám ăn mày đó sợ mất việc còn hơn sợ chết, chỉ cần dọa nhẹ là chúng sẽ ói tiền ra ngay,” hắn vừa nói vừa cười khẩy.
Điều gây sốc hơn cả, là hắn nói ra tất cả những điều đó mà mặt không biến sắc, không lấy tay bịt miệng, không run rẩy, chẳng chút dấu hiệu hối lỗi.
Nghĩa là—hắn không hề biết mình sai.
Không xấu hổ. Không hối hận. Không coi đó là tội lỗi.
“Dù sao thì tôi còn tử tế lắm đấy. Có khối nơi chẳng trả xu nào mà chỉ đuổi cổ thôi. Sao vậy? Chắc không phải đám ăn mày chết cháy đó lại gây rắc rối chứ… Aaaack!!”
“Thằng chó chết nhà ngươi! Có còn là người không hả?!”
Cây thắt lưng vung lên, vang lên tiếng vút chói tai.
Nam tước Hanson bay lên như một con thiên nga bất đắc dĩ.
Tôi cũng bay lên như một thiên nga khát máu.
Tôi bay và bắt đầu đánh cho hắn lên bờ xuống ruộng.
“Aaaack!! A-đừng!! Vì sao ngươi làm thế này?! Đây rõ ràng là phạm pháp!! Aaaack!!”
Vút vút.
Tôi không đáp bằng lời.
Tôi đáp bằng tay.
Hắn vẫn không ngừng há miệng giữa những trận đòn.
“Đây là tội ác! Dù là Thánh nhân cũng không thể muốn làm gì thì làm! Đánh dân thường, ngươi có thể bị Pháp Viện Tối Cao bắt giam! Ngươi muốn ngồi tù à, đồ điên?!”
Tôi phá lên cười.
Tù?
Nghe buồn cười thật.
Tôi từng nghĩ đến chuyện cố tình bị bắt để khỏi làm Thánh nhân nữa kia mà.
Ngươi nghĩ mấy lời dọa nạt ấy dọa được ta sao?
Buồn cười chết đi được.
Nếu bị kết án chung thân, tôi không cần làm “Thánh” nữa, quá tốt chứ sao.
Tuyệt vời!
“Bắt ta đi! Cho ta ngồi tù! Làm ơn đi!”
“Ngươi… điên thật rồi!! Aaaack!!”
“Đúng vậy! Ta điên đấy! Ta điên rồi, đồ khốn khiếp!!”
Khi một người quá phẫn nộ, nước mắt cũng có thể trào ra.
Tôi vừa khóc, vừa đánh tên khốn ấy tới tấp.
Người ta đã bị thiêu sống thành than.
Vậy mà tên này, cùng với tên quản lý nhà máy ngoài kia…
Chúng không hề có chút hối lỗi nào.
“Kẻ điên đội lốt thánh nhân—chính là ta!!”
Dù có phải ngồi tù, dù có phải nhận tội dị giáo, ta cũng sẽ lôi ngươi và hắn xuống địa ngục!
Khi tôi đang nghĩ vậy, tay vẫn không ngừng vung xuống.
“Ngươi—!! Uaaaahhh!!”
Có lẽ đau đến mức tưởng sắp chết, Nam tước Hanson triệu hồi một luồng năng lượng đen và ném thẳng vào tôi như một hành động phản kháng cuối cùng.
…Khoan đã?
Hắn… vừa dùng nguyền chú?
Hắn vừa bắn nguyền chú vào tôi?
Đó không phải—tà thuật sao?
“…Gì vậy? Sao nguyền chú không có tác dụng?”
Tôi sững sờ khi thấy hắn sử dụng tà thuật.
Hắn thì ngạc nhiên vì tôi vẫn đứng vững dù trúng đòn.
“Sao… sao không có tác dụng…?”
Chúng tôi đứng nhìn nhau như hai kẻ ngớ ngẩn.
“Ngươi là tín đồ của tà thần à?”
Tôi bật cười trong sự ngỡ ngàng.
Hắn đáp thành thật.
“Phải. Tôi là tín đồ của tà thần. Tôi đang hỗ trợ ‘Kẻ Thu Thập’ thu thập oán niệm.”
Và tôi nhắc lại một lần nữa.
Sức mạnh của Thôi miên Tuyệt đối – đúng như tên gọi – là tuyệt đối.


1 Bình luận