Đều đã trùng sinh rồi, ai...
Thác Na Nhi ; 错哪儿了
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[401-500]

Chương 480: Cảm giác nghẹt thở ập thẳng vào mặt

0 Bình luận - Độ dài: 2,073 từ - Cập nhật:

Chương 480: Cảm giác nghẹt thở ập thẳng vào mặt

Tám giờ sáng, ánh nắng rực rỡ trải khắp thành phố, sắc xuân tràn ngập đem đến một cảm giác tràn trề sức sống.

Dương Học Vũ mặc đồ xong, bước ra khỏi phòng chuẩn bị xuống nhà hàng ăn sáng thì bắt gặp “Bà đầm thép” của Dazhong – Trần Gia Hinh.

Cô đang ngồi trong nhà hàng khách sạn Hilton, tay ôm một quyển sách liên quan đến dịch vụ bản đồ, vừa đọc vừa thao tác trên máy tính, thỉnh thoảng gõ vài dòng, vẻ mặt chuyên chú và lạnh lùng.

Nhìn quầng thâm đen sì dưới mắt và trạng thái tinh thần hiện tại của cô, có vẻ cô đã thức trắng đêm. Thế nhưng ánh mắt lúc này lại vừa sáng vừa sắc lạnh.

Dương Học Vũ lấy qua loa ít đồ ăn ở quầy, ban đầu định không làm phiền, nhưng do dự một lúc rồi vẫn ngồi xuống.

“Chào buổi sáng, Tổng Trần.”

“Chào buổi sáng.”

Trần Gia Hinh tiếp tục gõ lách cách rồi ngẩng lên nhìn Dương Học Vũ, nói: “Giờ tôi đã hiểu dịch vụ bản đồ của PingTuan có ý nghĩa gì rồi, trước đó tôi quá xem nhẹ sự phát triển của công nghệ.”

Dương Học Vũ hơi sững người: “Cô đọc sách suốt đêm à?”

“Muốn hiểu đối thủ thì phải bổ sung kiến thức thôi, đành lấy thời gian ngủ ra bù vào.”

“Chả trách hôm nay tinh thần Trương Lực tốt như vậy…”

“?”

Dương Học Vũ khẽ ho: “Vậy… cô đã nghĩ ra cách giải quyết nào chưa?”

Trần Gia Hinh gập laptop lại: “Về khoảng cách công nghệ giữa Dazhong và PingTuan, tôi đã nghĩ ra vài cách để bù đắp.”

Dương Học Vũ có chút bất ngờ: “Có thể nói nghe thử không?”

“Chúng ta có thể hợp tác với một số chuỗi cửa hàng, tiến hành chiến dịch marketing trọng điểm. Ưu thế của chuỗi là có nhiều chi nhánh, phân bố khắp các khu vực, người dùng mua coupon từ Dazhong có thể dùng được ở toàn khu vực, không cần bận tâm chuyện khoảng cách, như vậy dịch vụ bản đồ cũng không còn cần thiết. Ngoài ra, tuy trong thời gian ngắn chúng ta chưa làm được dẫn đường, nhưng có thể thu hẹp phạm vi hoạt động.”

“Thu hẹp phạm vi?”

Trần Gia Hinh gật đầu: “Phân chia theo các khu thương mại, thêm tuỳ chọn mới cho Dazhong, ví dụ gần Lục Gia Chủy, gần Từ Gia Huệ, gần Tháp Đông Phương, v.v... thu nhỏ phạm vi tiêu dùng, tập trung marketing quanh các khu thương mại lớn, không làm những cửa hàng khó tìm. Người tiêu dùng có thể tự đánh giá xem mình gần khu nào, phần nào giảm bớt sự phụ thuộc vào bản đồ. Đồng thời chúng ta sẽ tăng mạnh ưu đãi, đè bẹp PingTuan về giá.”

Dương Học Vũ suy nghĩ một lúc, kinh ngạc thốt lên: “Tổng Trần, đây thực sự là một cách khả thi. Ít nhất trước khi chúng ta cập nhật được bản đồ cũng đủ để cầm cự.”

Trần Gia Hinh xoa huyệt thái dương: “Vậy tốt quá rồi, làm cái này có mất nhiều thời gian không?”

“Không đâu, vừa làm vừa cập nhật là được, chia khu từng bước. Cô… nghĩ suốt cả đêm? Tôi còn tưởng cô bỏ cuộc rồi.”

“Tôi luôn tin rằng cách giải quyết nhiều hơn khó khăn, trên đời này không có vấn đề nào không vượt qua được.”

Dứt lời, Trần Gia Hinh hít sâu một hơi: “Vậy bắt đầu làm từ mai đi.”

Dương Học Vũ do dự một lúc mới lên tiếng: “Tổng Trần, tôi chắc chắn kế hoạch của cô đủ để đối phó với mấy trang nhóm mua khác, nhưng vẫn chưa đủ để đấu lại PingTuan.”

“Tại sao?”

“Có thể cô chưa biết, Giang Cần có một thương hiệu Lễ hội Ẩm thực, rất nhiều chuỗi nổi tiếng ở Thượng Hải đều là đối tác của họ, nên chúng ta không thể làm marketing trọng điểm với các chuỗi đó.”

“…”

“Chưa hết, nhiều cửa hàng hot ở các khu thương mại lớn cũng đã ký hợp tác sâu với họ rồi.”

Nghe xong, Trần Gia Hinh im lặng rất lâu, cuối cùng gương mặt cũng hiện lên vẻ mệt mỏi: “Cái tên Giang Cần này… rốt cuộc là người thế nào?”

Dương Học Vũ thở dài: “Một người rất đáng sợ.”

“Đáng sợ…”

“Hồi tôi còn ở LASHOU, luôn cảm thấy mình bị anh ta đè đến nghẹt thở, và mỗi lần anh ta ra tay đều không thất bại.”

Trần Gia Hinh cau mày: “Trong hồ sơ ghi là anh ta mới hai mươi mốt tuổi?”

Dương Học Vũ gật đầu.

“Có khi nào chỉ là một cái tên được đẩy lên làm chiêu trò không?”

“Không đâu, nếu cô từng tiếp xúc với anh ta sẽ biết, dù mặt mũi còn trẻ, nhưng luôn toát ra một cảm giác ngột ngạt khó tả.”

Trần Gia Hinh thấy vẻ mặt của Dương Học Vũ không giống đang nói dối, nhưng vẫn khó hình dung ra một thanh niên hai mươi mấy tuổi lại có thể sắp đặt mọi thứ đến mức này.

Phải biết rằng, bản thân cô cũng là người có khí thế, nhưng người sợ cô chỉ là nhân viên dưới quyền. Còn khiến cả đối thủ cũng thấy sợ là cảm giác như thế nào? Cô không tưởng tượng nổi.

Tuy nhiên, sang ngày hôm sau, cô đã hiểu rõ cảm giác nghẹt thở mà Dương Học Vũ nói là gì.

Bởi vì quản lý chăm sóc khách hàng từ trụ sở gọi tới, nói có rất nhiều người dùng phản ánh không giành được coupon dùng chung, còn mắng té tát, bảo nếu không chơi nổi thì đừng đăng lên, đăng rồi mà không cho giành thì có ý gì?

Không chỉ vậy, bộ phận tài chính cũng báo cáo, gần đây doanh số ở một số siêu thị cố định tăng vọt, chi phí như gắn động cơ tăng không kiểm soát, nhưng số lượng người dùng lại đang giảm đều.

“Chúng tôi gọi cho chủ các siêu thị đó, họ cứ ấp úng, như thể biết gì đó nhưng không chịu nói.”

“?”

Trần Gia Hinh cảm thấy có gì đó rất bất thường, lập tức cử Trương Lực đi điều tra thực tế. Kết quả là khi quay về, Trương Lực như người mất hồn.

“Là người của PingTuan giành hết coupon của chúng ta, họ mỗi sáng lái xe tải lớn tới các điểm hợp tác, gom sạch hàng họ cần!”

Nghe tin, mắt Trần Gia Hinh tối sầm, lảo đảo mấy bước, suýt đứng không vững. Cảm giác nghẹt thở mà Dương Học Vũ nói đến, giờ phút này đã hiện rõ ràng trước mắt cô.

Dương Học Vũ đứng bên cạnh im lặng thật lâu, cuối cùng cười khổ: “Không hổ là anh ta…”

Một lúc sau, Trần Gia Hinh ngồi xuống ghế, cuối cùng cũng hồi lại chút sức: “Vậy còn pháp luật để làm gì?”

“Nói chính xác thì… chuyện này không vi phạm pháp luật.” Trương Lực lúng túng.

Dương Học Vũ ở bên mở miệng: “Giờ chúng ta phải làm rõ, họ gom nhiều hàng như vậy để làm gì? Chỉ đơn thuần muốn đè ép chúng ta? Hay còn mục đích khác?”

“Còn mục đích gì nữa?”

“Giang Cần là người thích đánh đòn phối hợp, tôi sợ việc này chưa phải hồi kết.”

Nghe thế, Trương Lực không do dự, lập tức dẫn người đi điều tra.

Mà manh mối cũng không khó tìm, vì giờ ở Thượng Hải, hầu như khu dân cư nào cũng có nhân viên thị trường của PingTuan. Có người gọi là Gấu Bự, có người gọi là Bánh Bao…

Cùng lúc đó, ở trụ sở của LASHOU – vốn đã buông xuôi tập thể – Tiểu Lâm phụ trách theo dõi PingTuan bỗng run bắn, mồ hôi vã như tắm.

“Thì ra chức năng nhóm của họ là dùng như thế này… xong rồi xong rồi…”

“…”

LASHOU, Dazhong và Nuomi ba trang web nhóm mua này đều đã bỏ hẳn đội ngũ thị trường, thậm chí nhân viên marketing cũng cắt giảm một phần lớn, nên phản ứng với thị trường offline rất chậm.

Cho đến khi PingTuan tổ chức chương trình “ưu đãi mỗi ngày” được ba hôm, người dùng gần như bị họ khai thác triệt để, lúc đó họ mới nhận ra rốt cuộc Giang Cần đang làm gì.

Họ lấy từng khu dân cư làm đơn vị, gom toàn bộ sức mua ở Thượng Hải vào tay mình.

Đặc biệt là những người được gọi là “Trưởng nhóm”, lấy danh nghĩa “cùng khu, như người một nhà” để nhanh chóng hòa nhập vào sinh hoạt hàng ngày của mọi người…

Điều tra viên họ cử đi đã tận mắt thấy áo khoác vàng của PingTuan không chỉ giao hàng cho người già đi lại khó khăn, mà còn tiện tay vứt rác giúp hàng xóm láng giềng.

Dịch vụ bản đồ dẫn đường đến tận cửa hàng, cộng thêm mô hình mua theo nhóm trong cộng đồng liên tục tấn công bán lẻ truyền thống.

Dẫn đường, giao hàng tận nhà, hai thứ này vừa xuất hiện thì chẳng trang web nào khác còn chỗ đứng ở Thượng Hải. Vì dù bạn có ưu đãi lớn thế nào, cũng sẽ có lúc phải dừng lại, người dùng sẽ lập tức quay về PingTuan.

Bởi vì chỗ bạn chỉ có tiền, mà bạn lại không thể giảm giá mãi, lúc đó dịch vụ sẽ lên ngôi.

“Dịch vụ bản đồ ta chưa học được ngay, nhưng mô hình cộng đồng thì có thể!”

“Cái này chi phí thấp mà hiệu quả cực cao, so với đốt tiền đơn thuần thì còn dễ làm hơn nhiều, đây là cơ hội của chúng ta!”

Robin lập tức triệu tập họp chi nhánh, nêu lên ý tưởng của mình.

Vũ Bằng nghe xong ngẩn ra: “Ai… ai làm chuyện này?”

“Chúng ta chẳng có đội ngũ thị trường sao?”

“Chúng ta… còn đâu nữa? Trụ sở nói thị trường đã được nuôi lớn, không cần đội thị trường nữa. Qua Tết là cắt sạch rồi còn gì?”

Robin ngớ người, chợt nhớ ra chuyện này: “Cắt rồi thì gọi lại chứ sao? Những người tầng lớp đó khó kiếm việc mà, ngoài mảng nhóm mua cần nhiều nhân lực vậy thì còn ai nhận họ?”

Vũ Bằng nhìn ông ta, gượng cười: “Tổng Robin, trí nhớ của ông đúng là tốt thật đấy… những người đó sau khi rời khỏi chúng ta thì đã được PingTuan nhận hết rồi.”

“…”

Cả phòng họp chìm trong im lặng, không ai mở miệng nữa.

Lúc bắt đầu làm nhóm mua, PingTuan chỉ nhắm vào khu đại học, tránh được cuộc chiến đốt tiền. Khi các ông lớn cạn tiền, thị trường chín muồi, họ nhảy vào.

Sau đó, mọi người cùng nhận được đầu tư, thức ba đêm liền vắt óc ra kế hoạch định giết PingTuan trước, ai ngờ PingTuan cũng vừa công bố gọi vốn thành công, khiến toàn bộ kế hoạch đổ bể.

Rồi mọi người bắt đầu lôi kéo nhân tài, để tiết kiệm chi phí thì cắt từ dưới lên, họ lại nhận hết.

Đến hôm nay, những người thị trường từng do chính tay họ nuôi lớn, giờ đã phát huy tác dụng trở lại, giúp PingTuan xây dựng mô hình cộng đồng.

Thôi Y Đình hít sâu một hơi, ngả người ra ghế, trong đầu lướt qua vô số suy nghĩ.

【Tôi chỉ muốn kiếm chút tiền thôi…】

【Thị trường cả nước điên lắm, nhảy vào là nát người, tôi không dám.】

【Giờ tôi chỉ muốn học cho tốt, cố gắng được giữ lại học tiếp.】

Nghĩ đến lần ăn cơm hôm đó, Giang Cần bày ra dáng vẻ chẳng có chí lớn gì, lại nhìn sóng gió và cú đánh trời giáng hiện tại nơi thương trường, Thôi Y Đình mím môi khô khốc, không nói nên lời.

“Giờ chúng ta phải làm gì? Tuyển lại đội thị trường à?”

“Thôi, buông xuôi đi.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận