Đều đã trùng sinh rồi, ai...
Thác Na Nhi ; 错哪儿了
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

401-500

Chương 402: Website gì mà tà môn thế?

0 Bình luận - Độ dài: 2,054 từ - Cập nhật:

Chương 402: Website gì mà tà môn thế?

Khai giảng học kỳ mới, bên Lâm Đại lại có cả đống việc lặt vặt cần giải quyết.

Sau khi chiến dịch marketing trên Zhihu và chiến dịch “mua chung” kết thúc, Giang Cần lại tiếp tục bị kéo đi làm đại diện sinh viên phát biểu trong lễ khai giảng tân sinh viên của Học viện Tài chính. Quầng sáng rực rỡ của cậu khiến thầy giáo lão Tào ba ngày liền không nuốt nổi cơm, tiện thể còn khiến Trang Thần im như hến suốt một tuần.

Từ sau đó, chủ đề chính trong cuộc sống của Giang Cần chỉ còn mỗi một việc: ăn.

Hội sinh viên Học viện Tài chính tổ chức liên hoan, mời cậu đi ăn để cảm ơn vì một năm qua tài trợ đầy đủ. Hội sinh viên toàn trường tụ họp cũng phải mời cậu đi ăn, lý do cũng giống hệt.

Mã Giang Minh và Đàm Thế Bằng đã nghỉ chức chủ tịch, thay vào đó là lứa kế nhiệm mà họ đã bồi dưỡng từ năm ngoái. Nhưng dù là hội sinh viên cấp học viện hay cấp trường thì ai cũng biết, chủ tịch có thể thay, nhưng “ba” thì vẫn là “ba”. Nói cách khác, có những chuyện, mặt mũi của Giang Cần còn hữu dụng hơn cả chủ tịch.

Cũng nhờ cái quan hệ này, Tưởng Điềm mới được thăng làm trưởng ban đối ngoại ngay đầu năm hai, mặc dù lý do không thuyết phục lắm, nhưng lại rất… hợp lý.

Sau hai bữa ăn ở trường, đám thương hiệu thuộc Liên minh thương gia Lâm Xuyên lại tổ chức tụ họp. Mấy ông chủ thương hiệu nói biết Giang Cần nghỉ hè, nên đặc biệt dời buổi gặp giữa năm sang mùa khai giảng cho tiện.

Các ông chủ theo thông lệ vẫn là ăn uống linh đình, rồi bắt đầu… chém gió.

Những năm trước, chém thì còn mơ hồ, năm nay thì khác, thương hiệu Lâm Xuyên giờ đã phủ sóng toàn quốc, chủ đề để chém nhiều không đếm xuể, chém đến nửa đêm không sợ trùng lặp.

Chỉ có điều, cấu trúc câu nói có chút thay đổi, nâng cấp nhẹ, cụ thể là sau mỗi lần chém xong đều phải thêm một câu:

“Quý 2 vừa rồi doanh thu vượt cả năm ngoái, gần như không có đối thủ trong ngành, tất cả là nhờ Giang tổng.”

“Chúng tôi đã mở 82 cửa hàng tại 13 thành phố, năm ngoái còn giành được cái giải Kim Thao gì đó, tất cả là nhờ Giang tổng.”

“Sản phẩm của chúng tôi hiện đứng đầu thị phần, tất cả là nhờ Giang tổng.”

“Không dám so với các vị, chúng tôi chỉ mới được CCTV khen ngợi là thương hiệu xuất sắc thôi, tất nhiên, cũng phải cảm ơn Giang tổng.”

Giang Cần ngồi nghe mà nhíu mày, trong đầu nghĩ Liên minh thương gia Lâm Xuyên sao càng ngày càng có mùi “chó săn” thế này.

Kết thúc bữa ăn đó, lãnh đạo thành phố Lâm Xuyên lại xếp một bữa tiệc nữa, chiêu đãi các thương hiệu đầu tư, và tất nhiên Giang Cần – người đứng đầu liên minh – lại bị lôi ra làm chủ bàn.

Liên minh thương gia Lâm Xuyên là thương hiệu vàng trong chiến dịch thu hút đầu tư của thành phố, còn Giang Cần chính là thương hiệu vàng của cái thương hiệu vàng kia, chuyện này không thể giao cho ai khác được.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Giang Cần liên tục đi ăn.

Mới đầu thì thấy lời, nhưng ăn hoài ăn hoài, hải sản, sơn hào hải vị cũng phát ngán.

Ngày nào cũng lê xác mệt mỏi về ký túc xá, mở miệng ra là kêu “no chết mất”, đến nỗi Siêu Tử ghen tị nằm lăn lộn cả giường, mắt đỏ hoe.

Có một tối, Giang Cần vén áo lên, kinh hãi phát hiện bụng mình gần như không còn cơ bụng nữa rồi.

Má nó, Phùng Nam Thư thích nhất là sờ cái này! Giờ không có thì lấy gì dụ cô ấy? Giang tổng hoảng hốt, lập tức tăng cường độ bài tập bụng.

“Hự hự hự…”

Mồ hôi ướt đẫm, vừa tập xong thì nhìn thấy Chu Siêu đang nằm đọc tiểu thuyết, Giang Cần đâm ra suy nghĩ, hay là kéo Siêu Tử vào Bộ Thương mại, để nó làm “quan ăn” hộ mình.

Mặt mũi là của mình, thịt lại mọc lên người nó, cũng tính là đôi bên cùng có lợi.

Lúc ấy, một tin nhắn bật lên:

“Chú ơi, cháu là Mạn Kỳ, đây là tài khoản trường của cháu, làm ơn gọi chị Nam Thư ra ăn với cháu.”

“…”

Giang Cần thở dài, nhìn tin nhắn của Hà Mạn Kỳ mà cảm thấy mình sắp dị ứng với từ 'ăn' rồi.

Chu Siêu thấy Giang Cần thay đồ chuẩn bị ra ngoài, không nhịn được bật dậy hỏi:

“Giang ca, lại đi đâu nữa thế?”

“Lại có người rủ đi ăn.”

Chu Siêu nghe xong cả người khó chịu: “Giang ca đúng là sống cuộc đời mà em mơ mãi không được…”

Giang Cần vỗ bụng mình, vẻ u oán: “Đợi cậu ăn kiểu này mỗi ngày xem, rồi sẽ biết nó cũng là một loại thống khổ.”

Lúc này, Tào Quảng Vũ vừa từ ngoài trở về ký túc xá, nghe câu đó thì nổi cáu:

“Muốn giả vờ trước mặt tôi thì được đi, sao lại dùng chiêu 'ăn' để đả kích Siêu Tử thế hả?”

“Biến đi, cổ cậu bị gì thế?”

Tào Quảng Vũ kéo cổ áo xuống: “Đinh Tuyết hôn đấy.”

Giang Cần cũng vô thức kéo cổ áo mình, má nó, lão Tào là cái thá gì, chỉ là con nhà giàu thôi, cổ mà giống y chang tôi à? Xí.

Cổ cậu bị hickey là do Phùng Nam Thư “cắn” trong rừng phong hôm trước, đến giờ vẫn chưa tan, mà cậu cũng lười che. Lúc nào nhớ thì cài nút, không nhớ thì kệ, đến nỗi mấy ông chủ Lâm Xuyên nhìn vào còn phải cảm thán: Giang tổng sống đời đại học đúng là… phóng khoáng.

Thay đồ xong, rửa mặt, mở cửa, Giang Cần lái xe sang ký túc xá nữ đón Phùng Nam Thư.

Rất nhanh, tiểu phú bà từ trên lầu đi xuống, lạch cạch bước tới trước mặt Giang Cần, chẳng nói chẳng rằng, thò đầu nhìn vào cổ áo cậu như muốn kiểm tra “chiến tích” của mình, biểu cảm ngầu ngầu, mắt long lanh, làn da trắng nõn như bạch ngọc dưới ánh nắng.

“Đừng nhìn nữa, vẫn còn đó. Có ngày tớ bị cậu hôn chết luôn đấy, đến lúc đó cậu có vui không?”

“Cậu mà chết, tớ không vui đâu.” Phùng Nam Thư nghiêm mặt, cảnh cáo cậu không được chết.

Giang Cần phì cười: “Cậu đừng hôn nữa, tớ không chết là được chứ gì? Bạn bè gì mà ngày nào cũng hôn cổ người ta, không có quy tắc gì cả…”

“Tớ lần sau còn dám.”

Phùng Nam Thư hiên ngang ngồi lên ghế phụ, rồi cùng cậu đến nhà hàng Nam Sơn, ăn tối cùng Hà Mạn Kỳ.

Nếu phải nói, thì đúng là nhờ Phùng Nam Thư mà Hà Mạn Kỳ mới quyết tâm học hành nghiêm túc. Nói cô ấy thay đổi số phận của Mạn Kỳ cũng không sai, đương nhiên Giang Cần cũng góp phần lớn.

Đặc biệt là cái thuyết “vào đại học là để chơi” của Giang Cần đã tẩy não Mạn Kỳ hoàn toàn, không chỉ chăm học suốt một năm mà còn kiên quyết thi lại, cố gắng hết mình đậu vào Lâm Đại.

Giờ thì cô nàng đã đậu thật rồi, còn nếu sau này phát hiện đại học mà cô biết với những gì Giang Cần tả không giống nhau, thì… cũng chẳng phải lỗi của cậu.

Mỗi người có một kiểu đại học khác nhau. Như cậu đây, chẳng đi học buổi nào mà vẫn là ngôi sao học tập, ai mà lý luận nổi?

Nhưng Hà Mạn Kỳ thì chẳng cảm thấy bị lừa, nhìn vào dấu hickey trên cổ Giang Cần, lại nhìn chị Nam Thư mà cô xem là hình mẫu lý tưởng, trong lòng không nhịn được khẽ “phì” một tiếng.

Chị Nam Thư nhìn ngoài ngoan ngoãn, lạnh lùng, ai ngờ trong tối lại hoang dã thế cơ chứ. Nhìn xem hôn chú tôi ra cái gì luôn rồi, khiếp thật.

Thật ra cô nào có biết, Phùng Nam Thư chính là kiểu trẻ con, thích cắn là vì… thích nhìn phản ứng lúc bị cắn của Giang Cần.

Trong khi ba người ăn uống vui vẻ rôm rả, thì có vài người lại ăn chẳng nổi, lòng như lửa đốt.

Ví dụ như Diệp Tử Khanh và Thôi Y Đình.

Gần đây hai cô nàng đang đau đầu nghĩ cách đối phó với Nuomi và Lashou, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm ra phương án nào.

Càng khiến họ lo hơn, là Nuomi đã ra tay, và chỉ trong 5 ngày đã “nuốt” 5 khu vực.

Những khu này trong thị trường Thượng Hải của Tùy Tâm Đoàn chẳng là gì, nhưng quan trọng là mới 5 ngày! Nếu 10 ngày thì sao? Một tháng? Nửa năm?

Diệp Tử Khanh giờ cơm cũng chẳng buồn ăn, người gầy rộc đi, môi nhợt nhạt như giấy.

Cũng may là Lashou đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, im hơi lặng tiếng đến lạ. Cứ như là không nỡ ra tay vậy.

Sao thế được?

Một website trơ tráo đến mức đi đào nguyên cả đội người khác, gặp miếng bánh béo thế mà lại không động đậy, ngày nào cũng chỉ thấy dẫn người đi lòng vòng, đúng là khó hiểu.

Nhưng điều mà Diệp Tử Khanh không biết, là lúc này người phụ trách khu Thượng Hải của Lashou – Khang Kính Đào – đang chửi um trời.

Không phải vì gì, mà vì sau ba ngày điều tra, bọn họ phát hiện ra một sự thật khiến người ta cạn lời.

“Mẹ nó, là cái gọi là Pintuan đấy hả? Cái web rác rưởi nào mà dám đeo bảng tên giả chạy đầy đường? Còn có pháp luật không?”

“Bố nó, nếu không phải mấy đứa bên mình đi ăn gần đó, nghe thấy bọn nó bàn xem hôm nay cosplay làm web nào, thì đến giờ tôi còn tưởng là toàn bộ quân mai phục của nước ngoài kéo tới đấy!”

“Đúng là cái trò hề gì không biết, tà môn thế này là lần đầu tiên tôi thấy!”

Khang Kính Đào đầu óc choáng váng, tức đến muốn xịt khói, cầm tờ rơi của Pintuan phát trong khu đại học, đập cái bốp xuống bàn.

Lúc trước còn tưởng mình là nhân vật phản diện, đi cướp nguyên cả đội người ta, phá banh thị trường người ta, quá là mất dạy.

Nhưng giờ mới thấy, mình sạch như thiên thần. Mà là thiên thần ngây thơ trong sáng luôn!

“Khang tổng, giờ tính sao?”

“Tập hợp toàn bộ đội ngũ! Tôi cho các cậu ba ngày, trước tiên phải nhổ cho bằng được cái cái đinh này ra khỏi mắt tôi!”

“Rõ, chúng tôi làm ngay!”

Khang Kính Đào phất tay, ngồi xuống ghế, trải bản đồ khu vực ra, khoanh tròn 4 khu đại học xung quanh, bắt đầu lên kế hoạch tiếp theo.

Đợi xử lý xong cái tên Pintuan chết tiệt kia, lập tức gom quân về trung tâm, không thể cứ mãi lượn lờ ngoại vi được.

Vì tuy giờ Lashou và Nuomi đang hợp tác, nhưng kiểu hợp tác này sớm muộn gì cũng tan, đến lúc đó hai bên lại thành đối thủ, ai chiếm được trung tâm trước, người đó nắm thế thượng phong.

Khang Kính Đào nối ba khu A, B, C bằng một đường thẳng, vẽ một mũi tên đâm thẳng vào trung tâm, rồi viết 12 chữ lớn:

“Một tia hàn quang đầu tiên, sau đó thương ra như rồng!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận