Đều đã trùng sinh rồi, ai...
Thác Na Nhi ; 错哪儿了
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

401-500

Chương 407: Tạo nhiệm vụ mới cho bà chủ

0 Bình luận - Độ dài: 2,072 từ - Cập nhật:

Chương 407: Tạo nhiệm vụ mới cho bà chủ

Từ Vạn Chúng Mall về thì trời cũng đã xế chiều. Thông báo dùng thử hệ thống do Lộ Phi Vũ soạn đã được gửi vào hòm thư của các trưởng trạm.

Vì là lệnh trực tiếp của ông chủ nên ai cũng nhiệt tình hưởng ứng, lập tức đăng nhập hệ thống, điền thông tin cá nhân, rồi theo hướng dẫn trong file để gia nhập nhóm công việc của mình.

Nhân viên được chia theo chuỗi P, trong đó P1 là chuyên viên thị trường và lập trình viên sơ cấp. Quản lý thì thuộc chuỗi M, M1 là trưởng trạm.

Tầm mười giờ tối, hầu hết các trạm đã hoàn tất việc đăng nhập và chia nhóm.

Lúc này, Giang Cần cũng vừa về ký túc, đăng nhập vào hệ thống, nhìn từng trạm lần lượt hiện lên trong danh sách một cách ngăn nắp, cậu khẽ nhướn mày, trong lòng có chút rung động.

Cảm giác ấy giống như cậu cực kỳ mê một tựa game nào đó, miệt mài cày cuốc, dốc hết sức để lên cấp, rồi một ngày tình cờ mở balo ra mới phát hiện, hoá ra mình giàu như vậy từ lúc nào không hay.

"Các bộ phận tổ chức ăn liên hoan vào chiều mai, tạm nghỉ làm."

Giang Cần tạo một nhiệm vụ mới trong hệ thống, thông qua hệ thống quản lý nội bộ gửi đi cho toàn bộ nhóm công việc.

Chưa đầy mấy phút sau, cả năm nhóm quản lý đều phản hồi đã xác nhận, danh sách nhiệm vụ của các trưởng trạm cũng được cập nhật ngay sau đó.

Tô Nại, Ngụy Lan Lan, Đàm Thanh, Đổng Văn Hào,… hàng loạt ID chưa có avatar nhưng có tên đều sáng đèn, như thể mọi miền Tổ quốc cùng hưởng ứng mệnh lệnh này.

Nhân viên hò reo ông chủ chơi lớn, còn Giang Cần thì thốt lên, có hệ thống đúng là bá đạo.

Tớ cũng là người tái sinh có hệ thống rồi đấy nhé!

Chỉ tiếc là nó không kêu "đinh" như trong phim.

Sau đó, hệ thống quản lý nội bộ phiên bản thử nghiệm bắt đầu được đưa vào sử dụng hàng ngày.

Mục đích của nhiệm vụ thử nghiệm này là giúp nhân viên nhanh chóng thích nghi với mô hình làm việc kiểu mới, chuẩn bị cho chiến thuật đánh úp thần tốc sau này. Tận dụng internet để giải quyết vấn đề độ trễ trong điều hành khi quy mô hệ thống ngày càng lớn, từ đó đạt được hiệu quả chỉ đâu đánh đấy.

Nói đơn giản là, khi hệ thống này hoàn thiện, các trạm phân bố khắp nơi sẽ hợp lại thành một chỉnh thể khổng lồ.

Mặt khác, dùng thử còn nhằm phát hiện lỗi thực tế trong quá trình vận hành để có hướng cải tiến sau này.

Chỉ là do chưa hoàn thành bài test bảo mật, lại còn một số bug ẩn chưa lộ ra nên mọi người vẫn chưa dùng nó để xử lý các nghiệp vụ quan trọng, chỉ mô phỏng công việc thường ngày cho quen thôi.

Thế nên, khu vực nhiệm vụ trong hệ thống bỗng náo nhiệt hẳn.

Đàm Thanh nộp nhiệm vụ: “Sếp ơi, tình hình kinh doanh ở Thượng Hải ổn định, hoạt động Lễ hội Ẩm thực đã kết thúc, Hỉ Điềm tung voucher giảm giá 50%, các nhà hàng đạt hạng khác sẽ lần lượt giảm giá trong tuần này.”

Giang Cần xác nhận: “Đã xem.”

Ngụy Lan Lan nộp nhiệm vụ: “Sếp ơi, hôm nay trời đẹp quá, em định đi dạo công viên đối diện Thương Bang.”

Giang Cần xác nhận: “Ngồi lâu không tốt cho lưng, nhớ đi bộ nhiều chút.”

Lộ Phi Vũ nộp nhiệm vụ: “Sếp ơi, Trung Thu này có phát bánh không? Em muốn ăn nhân trứng muối cơ.”

Giang Cần xác nhận: “Đã xem, biến.”

Đổng Văn Hào nộp nhiệm vụ: “Sếp ơi, danh sách 100 blogger top kỳ này đã có, mời ký nhận. Hoạt động quảng bá cho Lễ hội Ẩm thực ở Đại học thành phố Kyoto đã khởi động.”

Giang Cần xác nhận: “Rất tốt, mạng không có nội gián, gửi ít ảnh 18+ lên coi coi.”

Đổng Văn Hào nộp file nhiệm vụ.

Giang Cần xác nhận: “Má, A Hào ông chơi thật hả? Còn nữa không? Ảnh kiểu này mà không share thì định để dành ăn Tết à?”

Lư Tuyết Mai nộp file nhiệm vụ: “Ảnh chụp thực tế tại Lễ hội Ẩm thực.”

Giang Cần xác nhận: “Vất vả rồi Tuyết Mai.”

Giang Cần tạo nhiệm vụ mới cho Tô Nại: “Phát hiện bug, Tuyết Mai gửi được ảnh, còn ảnh đẹp Đổng Văn Hào gửi thì lại báo mất file.”

Tô Nại xác nhận: “Ảnh đẹp nào vậy? Gửi tớ xem thử.”

Giang Cần dùng quyền admin xóa luôn nhiệm vụ này, đồng thời lưu trữ vào kho nhiệm vụ.

Tô Nại chuyển giao nghiệp vụ cho Đổng Văn Hào: “Ông gửi sếp ảnh đẹp gì đấy, share cho tớ cái coi?”

“……”

Hệ thống quản lý nội bộ của Pingtuan không phải phần mềm chat, nhưng mọi người tranh thủ tận dụng chức năng ghi chú trong nhiệm vụ để chọc ghẹo nhau suốt.

Tuy nhiên, chơi là một chuyện, các cấp quản lý sau khi trải nghiệm đều hiểu rằng, sau này mọi nhiệm vụ đều có thể thao tác chỉ bằng một cú click, toàn diện và có thể trực quan hoá.

Đặc biệt là khi hệ thống quản lý hàng hóa được kết nối vào, quyền hạn được tích hợp với hệ thống nội bộ, toàn bộ công việc của Pingtuan sẽ được thống nhất vận hành, hiệu suất, tính liên kết và tốc độ phản hồi sẽ vượt xa các trang web chỉ dựa vào điện thoại để chạy thị trường.

Mà hệ thống này có được cũng nhờ công lao của Diệp Tử Khanh.

Giang Cần vẫn còn nhớ lúc triển khai Zhihu ở Đại học Công nghệ, phó phòng hành chính Trương Minh An từng kể về câu nói của Cửu Huệ trong buổi tọa đàm.

Do quy mô mở rộng, phạm vi kinh doanh tăng nhanh, nhân lực cũng tăng chóng mặt, đến mức Diệp Tử Khanh không biết mình có bao nhiêu nhân viên, nhưng chi phí nhân sự thì tăng theo cấp số nhân.

Website mua theo nhóm trong tương lai sẽ phục vụ nhiều thành phố hơn, hệ thống quản lý nội bộ cần phải tùy biến hơn, chính xác hơn. Đây là nền móng để xây nên toà cao ốc thành công.

"Ổn rồi, các trang khác chắc đang run lắm, nghĩ thôi cũng thấy tội thay cho người ta."

Giang Cần tắt khu nhiệm vụ, bỗng phát hiện trong mục "Team" vẫn còn tài khoản của Phùng Nam Thư, hiển thị thân phận là "Bà chủ", avatar đổi thành con mèo mướp cô nàng thích nhất.

【Tạo nhiệm vụ mới cho Phùng Nam Thư – Ngày mai nhớ ăn sáng ngoan ngoãn.】

Giang Cần rảnh quá hóa dỗi, tạo hẳn nhiệm vụ cho tiểu phú bà, rồi vừa rung đùi vừa ngồi chờ phản hồi.

Nhưng đợi đến tận khuya, Lão Nhậm và Vương Lâm Lâm đã vào giai đoạn “Bảo bối ngủ ngon, cậu dập trước đi, hay thôi cậu dập đi” rồi mà nhiệm vụ kia vẫn chưa thấy ai xác nhận.

Cũng phải thôi, hệ thống chẳng có gì hay ho, chắc nhỏ chỉ vào đổi avatar xong là out.

"Đi ngủ thôi."

“……”

Sáng hôm sau, nắng chan hòa, khí thế dồi dào, trời sang lập thu nên không còn oi bức nữa, ngược lại còn hơi se lạnh.

Tào Quảng Vũ dậy từ sớm đọc tin tức sáng, chẳng phải ham học, mà là để thu thập thêm chất liệu để “nổ” cho có phong độ của một cậu ấm đích thực.

Còn Giang Cần thì ra ban công tập thể dục đúng một tiếng, sau đó đăng nhập lại hệ thống để thử những tính năng chưa trải nghiệm hôm qua.

Nói thật, với một ông chủ thì việc có quyền hạn cao nhất đúng là một loại sướng. Không làm gì cả, chỉ ngồi nhìn từng nhiệm vụ được gửi đi cũng thấy đã mắt.

Chỉ có điều, vừa vào trang chủ, cậu đã thấy hàng loạt thông báo bật ra trong danh sách nhiệm vụ:

【Phùng Nam Thư xác nhận nhiệm vụ: Ngày mai ngoan ngoãn ăn sáng】

【Phùng Nam Thư nộp nhiệm vụ: Đã ăn sáng ngoan ngoãn rồi】

【Phùng Nam Thư tạo nhiệm vụ mới cho Giang Cần – Cậu cũng phải ăn sáng ngoan ngoãn】

【Phùng Nam Thư tạo nhiệm vụ mới cho Giang Cần – Có thời gian thì dẫn tiểu phú bà đi xem "Ngưu Ngưu sinh uy"】

【Phùng Nam Thư tạo nhiệm vụ mới cho Giang Cần – Có thời gian thì dắt Phùng Nam Thư đi dạo】

【……】

Giang Cần vừa đọc vừa cười, sau đó lần lượt xác nhận từng nhiệm vụ, tắt trang đi được một lúc lại không nhịn được mở lại, chỉnh độ ưu tiên của mấy nhiệm vụ đó lên mức cao nhất.

Cùng lúc đó, group QQ của phòng 208 cũng đang rôm rả, nhiều người im hơi lặng tiếng lâu nay cũng lên chém gió từ sáng sớm.

Lư Tuyết Mai: "Sáng nay tớ đăng nhập hệ thống, thấy bà chủ giao nhiệm vụ 'nhớ ăn sáng ngoan ngoãn'. Biết không, khoảnh khắc ấy tớ mới hiểu thế nào là lãng mạn cấp cao."

Tô Nại: “Tớ cũng nhận được, bà chủ đúng là người tốt.”

Đổng Văn Hào: “Làm việc chăm chỉ, tuyệt đối không phụ kỳ vọng của bà chủ.”

Giang Cần nhìn đoạn chat mà bĩu môi, trong bụng nghĩ, nhỏ chắc gửi cho mình xong thì tiện tay cc cho tụi này một bản, nhìn tụi nó sung sướng như trúng số, thật không có tiền đồ.

Đúng lúc đó, Lão Tào ngồi phía sau bỗng hét toáng: “Má ơi, Lão Giang, cậu mau qua đây coi tin này!”

“Tin gì? Tớ lại lên tivi à?”

“Không, là tin muốn chết luôn ấy!”

Tào Quảng Vũ nhường chuột, để Giang Cần nhìn màn hình, còn mình thì ôm cổ với ánh mắt đầy hoảng loạn.

Giang Cần buông chuột, đi qua nhìn vào thì thấy Tào đang đọc mục tiêu điểm nóng đêm nay của Zhihu Campus. Khi ánh mắt cậu lướt qua nội dung, lập tức nín thở.

Bài viết nói rằng, một nam sinh trong lúc thân mật với bạn gái đã bị "trồng dâu" quá mạnh gần động mạch chủ, dẫn đến cục máu đông chảy vào tim, hiện đã được đưa đi cấp cứu.

Thấy câu đó, Giang Cần nheo mắt, bất giác đưa tay lên che cổ.

Zhihu Campus vẫn còn thuộc Zhihu nên tin tức phần lớn liên quan đến sinh viên. Dù cậu và Tào Quảng Vũ đều là sinh viên, nhưng không ngờ chuyện lại sát rạt thế này.

Tào Quảng Vũ nín thở đến mức sắp ngạt, mãi mới hoàn hồn, run rẩy quay sang hỏi: “Lão Giang, cậu có thấy sợ không?”

“Tớ sợ cái nịt ấy, cổ tớ đâu phải do 'hút' mà có.”

“Thế mấy dấu đó là sao?”

Giang Cần liếc cậu ta: “Bệnh da liễu.”

Tào Quảng Vũ cười he he: “Nguồn bệnh là Phùng Nam Thư à?”

“Biến, sáng có dùng CloseUp không mà miệng tươi thế?”

“Lão Giang đừng chối nữa, ánh mắt của cậu tố cáo hết rồi, cậu cũng đang sợ đúng không?”

Giang Cần cười như gió thoảng mây bay: “Tớ sợ cậu ‘ngủm’ đấy, Lão Tào. Nghĩ thử coi, nếu cậu đi rồi, ai sẽ bao cả phòng tụi mình ăn cơm nữa?”

“?????”

Giang Cần thản nhiên về lại chỗ, ngón tay gõ gõ lên bàn, trong lòng thầm nghĩ, đừng có mà thật sự ngủm đấy nhé, vất vả lắm mới được trọng sinh, cuộc sống vừa mới khấm khá lên thôi, đang trên đà tiểu phú cơ mà.

Giang Cần nâng ly uống ngụm nước, nghĩ bụng: Vì sống sót, người ta có thể làm mọi thứ, cái đó gọi là bản năng sinh tồn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận