Đều đã trùng sinh rồi, ai...
Thác Na Nhi ; 错哪儿了
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[401-500]

Chương 431: Đốt tiền, chơi nó luôn!

0 Bình luận - Độ dài: 2,027 từ - Cập nhật:

Chương 431: Đốt tiền, chơi nó luôn!

Sáng thứ Tư, ánh nắng vàng óng rót xuống từ chân trời, đánh thức cả thành phố đang say ngủ. Hai bên bờ sông Hoàng Phố, các toà nhà chìm trong ánh bình minh đỏ rực, trông vừa rực rỡ lại ấm áp vô cùng.

Khoảng bảy rưỡi sáng, mấy vị quản lý của chi nhánh Lạc Thủ tại Thượng Hải đã lục tục đến công ty, lần lượt bước vào phòng họp.

Lạc Thủ vốn có truyền thống họp giao ban buổi sáng, nhưng mấy vị quản lý hôm nay đều ngáp ngắn ngáp dài, rõ ràng chưa thích ứng lại được.

Trước đây, thị trường Thượng Hải vẫn luôn ổn định, nên cuộc họp sáng này từ lâu đã chỉ còn là hình thức.

Nhưng bắt đầu từ tuần trước, họ lại khôi phục họp sáng, khiến ai nấy đều phải dậy sớm hơn một tiếng, trong lòng đã tích tụ đầy một bụng “chửi thề”.

Chờ Robin đến nơi, buổi họp chính thức bắt đầu.

Các bộ phận theo thông lệ lần lượt báo cáo tình hình công việc, sau đó trọng tâm chuyển sang vấn đề của Pingtuan.

“Anh Robin, trụ sở đã duyệt khoản vốn chưa?”

Cô nàng quản lý marketing, Thôi Y Đình, không kìm được lên tiếng hỏi.

Không có tiền, cô ta chỉ là bù nhìn, chẳng làm được gì cả.

Robin mặt không cảm xúc gật đầu: “Trụ sở đang họp bàn rồi, sẽ có tin ngay thôi.”

“Hy vọng họ nhanh nhanh lên, đừng chậm chạp nữa, sớm chuyển tiền để quét sạch cái bọn Pingtuan kia, bọn mình cũng không phải dậy sớm thế này nữa.”

Quản lý kênh offline tên là Vũ Bằng, tóc ngắn cũn cỡn, giọng nói trầm đục như trong thùng gỗ.

“Cho dù duyệt thì chắc cũng không được nhiều đâu, trụ sở đổ tiền quá nhiều vào thị trường tuyến hai tuyến ba rồi, chia cho chúng ta cũng chỉ là chút tiền lẻ thôi.”

Quản lý tài chính không nhịn được chen vào, không phải muốn dội gáo nước lạnh, chỉ đang nói sự thật.

Robin nghe xong, cười nhạt: “Tiền lẻ cũng không sao, chỉ cần dùng đúng cách, ít cũng phát huy được tác dụng, nên chúng ta phải đợi thời cơ.”

“Chờ khi Pingtuan giảm nhịp à?”

“Đúng vậy, chỉ cần Pingtuan giảm tốc, lập tức yếu thế, lúc đó ra tay sẽ dễ đạt mục tiêu, đánh cho tụi nó cụt hứng.”

Thôi Y Đình ngẩng đầu: “Chiến dịch đẩy mạnh offline của Pingtuan đã kéo dài một tuần rồi, chắc cũng gần đến hạn rồi.”

Quản lý quảng cáo Vương Mẫn cũng gật đầu: “Cũng đúng, tôi không tin họ có thể cắn răng thêm một tuần nữa.”

“Một hơi hô hào, hai lần giảm sút, ba lần tàn lụi, trừ khi bên Pingtuan là robot thật!”

“Hồi trước khi Tùy Tâm Đoàn bị thâu tóm, 24Coupon cũng khí thế hừng hực, nhưng cũng chỉ giữ phong độ được ba ngày. Pingtuan vốn không mạnh bằng 24Coupon, mà vẫn cầm cự suốt một tuần, thật là đỉnh.”

Đúng lúc này, điện thoại trong tay Robin rung lên, hiển thị số gọi từ Bắc Kinh.

Thấy vậy, Robin lập tức đứng dậy, bảo mọi người nghỉ ngơi một chút, rồi bước ra ngoài nghe máy.

Ba phút sau, Robin quay lại phòng họp, gương mặt bắt đầu nở nụ cười rạng rỡ.

“Duyệt rồi, một triệu hai trăm nghìn cho chi phí hoạt động, sẽ về tài khoản trong năm ngày làm việc.”

“Thật là tiền lẻ hả?”

“Không ít đâu, bây giờ chúng ta đã có mặt ở hai mươi ba thành phố, có được khoản này cũng khó rồi. Với quy mô của Pingtuan hiện tại, một triệu hai là đủ xài rồi.”

Thị trường Lạc Thủ hiện nay rất rộng, nếu định làm một cuộc tấn công định điểm với Pingtuan, thì từng đó tiền là dư sức tổ chức một hoạt động rồi.

Mọi người nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ sau đợt cạnh tranh thị trường này, nhất định phải ngủ bù một giấc đã đời, không phụ cái tiết đông nắng đẹp như vậy.

Lúc này, Tống Nhã Thiến cũng đang ngồi trong phòng họp của Lạc Thủ, không nói một lời, vai trò vô cùng “trong suốt”.

Cấu trúc nhân sự của đội Thượng Hải đã đầy đủ, Robin thật sự không biết sắp xếp cô ấy vào đâu. Nhưng ân tình từ đại ca thì không thể từ chối, nên anh ta đành để Nhã Thiến đi theo bên cạnh mình.

Cô đại diện sinh viên khởi nghiệp này tuy đã nghe kể về Pingtuan khi còn ở Thiên Tân, nhưng chỉ khi đến tận nơi, cô mới thực sự thấy Pingtuan “gắt” đến mức nào.

Chỉ trong một tuần, từ trắng tay đến phủ sóng gần hết Dương Phố, Hoàng Phố và cả một góc Phố Đông, khu đại học Tùng Giang thì còn đang tiếp tục mở rộng về phía đông bắc — đúng là sốc thật.

Nhã Thiến luôn ý thức rõ vị trí của bản thân, chỉ xem mình như một sinh viên khởi nghiệp, chẳng đủ tầm vươn ra thị trường toàn quốc.

Nhưng cũng là sinh viên, vậy mà Giang Cần lại làm đến mức khiến cả nhà đầu tư run lẩy bẩy, ngày nào cũng phải họp, sự chênh lệch này đúng là khiến người ta cảm thấy… kính nể.

Sinh viên bước ra xã hội vốn đã cần rất nhiều dũng khí, đằng này còn thực sự có bản lĩnh khuấy đảo phong vân.

Chỉ riêng điều này thôi, cô đã nảy sinh một sự ngưỡng mộ khó lý giải dành cho Giang Cần.

Ban nãy có người nói gì nhỉ? Ngay cả 24Coupon cũng chỉ mạnh được ba ngày, vậy mà Pingtuan càn quét được một tuần, thì đúng là “gắt” thật. Pingtuan đã thế, vậy Giang Cần còn “gắt” đến cỡ nào?

Không dám nghĩ, thật sự không dám nghĩ…

Chỉ tiếc một điều là, đơn xin vốn của chi nhánh Thượng Hải bên Lạc Thủ đã được duyệt rồi, nếu Pingtuan còn tiếp tục giữ tốc độ này thêm chút nữa, biết đâu thực sự có thể đứng vững ở Thượng Hải.

Một trang web mua theo nhóm từ trong trường học đi ra, trở thành cái tên top 3 tại một thành phố tuyến đầu — khoe đến chết cũng được!

Thoắt cái, đã mười giờ trưa.

Trong văn phòng chi nhánh của Pingtuan, Giang Cần đang vẫy tay rủ mọi người đánh bài. Nhưng sau khi nếm trải “kế hoạch thu hồi lương” của sếp, ai nấy thà chạy ra ngoài đi thị trường còn hơn chơi bài với anh.

“Sếp ơi, danh tiếng của anh trên bàn bài thối hoắc luôn rồi đấy!”

“Ha, sao cậu biết tôi làm vậy không phải để mọi người cam tâm tình nguyện đi chạy thị trường?”

“?????”

Lúc này, Diệp Tử Khanh cũng đã đến chi nhánh của Pingtuan, đang ngồi ở một góc cạnh tường, không biết nên làm gì.

Nói thật, từ vị trí người cầm lái một web mua nhóm, trở thành một nhân viên nhỏ nhoi, cảm giác đúng là không quen, có ngượng ngùng cũng là điều dễ hiểu.

Huống chi cô biết, Thôi Y Đình và Chu Chấn Hào hiện đều là người của Lạc Thủ, Giang Cần chắc chắn sẽ không sắp xếp cho cô đảm nhiệm chuyện quan trọng gì.

Nhưng cũng không sao, cô chỉ cần nhìn rõ đối thủ thắng bằng cách nào, vậy là đủ.

Đúng lúc này, Thôi Y Đình xuất hiện trong nhóm chat cũ của Tùy Tâm Đoàn, “chia sẻ” lại toàn bộ tình hình sáng nay, khiến Tử Khanh nhíu mày ngay lập tức.

“Giang... Giang tổng, có thể chúng ta sắp gặp rắc rối rồi.”

“?”

Giang Cần quay đầu nhìn cô, trầm ngâm một lúc rồi ngẩng lên: “Lạc Thủ ra tay rồi à?”

Tử Khanh kinh ngạc: “Sao anh biết?”

“Cậu vừa tới Thượng Hải, còn chưa nắm rõ tình hình mà đã đoán được Pingtuan gặp rắc rối, vậy nguồn tin duy nhất của cậu chỉ có thể đến từ Thôi Y Đình. Cô ấy là người của Lạc Thủ, thì dĩ nhiên là Lạc Thủ ra tay.”

“Ừ…”

Giang Cần búng tay, miệng lẩm nhẩm một câu A Di Đà Phật: “Tớ bấm tay tính thử, chắc họ vừa được duyệt quỹ hoạt động rồi, thấy tớ nhảy nhót mãi ngứa mắt, định bắn tỉa Pingtuan đúng không?”

Tử Khanh sững người, đầu ong ong — vừa nãy là cái gì vậy? Anh… anh ta thật sự biết tính toán hả?!

Giang Cần thấy vẻ mặt cô thì bật cười: “Đừng sợ, tớ đùa thôi, tớ không biết coi bói.”

“Thế sao cậu đoán chuẩn thế?”

“Thì chiêu này web nào chả dùng? Có đối thủ đến là đốt tiền chơi tới bến! Xài hoài một kiểu, chán chết, tớ còn chẳng buồn phấn khích nữa là.”

Đang nói thì Tôn Chí dẫn cả nhóm người bước vào: “Sếp ơi, người tới đủ rồi.”

Giang Cần quay sang nhìn Tần Thanh: “Đưa đồ cho họ.”

“Dạ, sếp.”

Tần Thanh dắt theo vài người, ôm tới hai chồng hợp đồng dày cộp, một cao một thấp, sau đó cắt dây buộc, nhóm đi thị trường nhận hàng chia nhau mang đi.

Giang Cần nhìn Tôn Chí: “Hôm nay khỏi chạy nữa, thị trường đã có Khải Toàn lo, anh dẫn mọi người về nghỉ ngơi đi, mai bọn mình chơi cho ra trò.”

“Đại Bảo Kiếm hiểu rồi!”

“Đi đi.”

Nhóm đi thị trường rời đi, Nhị Hổ len lén hỏi Tôn Chí: “Tôn tổng, sếp cho tụi mình nghỉ, còn đãi tụi mình ‘đại bảo kiếm’ hả?”

Tôn Chí liếc cậu ta, méo miệng: “Trong đầu cậu ngoài cái quần ra còn nghĩ được gì khác à? Tên giang hồ của tôi là Đại Bảo Kiếm!”

“…”

Bảy ngày chạy thị trường cường độ cao, các anh em tuyến đầu thật sự đuối rồi. Dù có từng đánh Wulin Feng, thì cũng không phải sắt thép, mệt là chắc chắn.

Ngay thời điểm này, đối thủ bắt đầu rót vốn bắn tỉa, nếu không xử lý ổn, nhịp độ dễ bị phá hỏng thật.

Vừa không được chậm, vừa phải chống đỡ cuộc chiến đốt tiền — có thần tiên xuống cũng khó gánh. Nên không chơi vài chiêu “cẩu” thì sao được?

Giang Cần từ đầu đã có dự trù, nên hoàn toàn không thấy hoảng.

“Tử Khanh, bọn họ đang làm gì vậy? Tớ không hiểu nổi.”

“Không rõ, tớ cũng chẳng nhìn ra… nhưng mà cậu gọi sai rồi, tớ không còn là tổng giám nữa, gọi là Tử Khanh thôi.”

Tan làm buổi tối, Tử Khanh cùng ba người đi cùng — Hình Hướng Minh, Đới Chí Thao và Quan Thâm — đang trên đường về căn hộ, vừa đi vừa tám chuyện về ngày làm việc đầu tiên ở Pingtuan.

Ba người họ từng theo Tùy Tâm Đoàn đánh thị trường Thâm Thành, nên Tử Khanh nghĩ nếu sau này Pingtuan vào Thâm Thành thì chắc chắn họ sẽ hữu dụng, bèn xin phép Giang Cần mang họ về.

Nhưng bốn người gộp lại, chẳng ai nhìn ra Giang tổng đang định làm cái gì.

Lạc Thủ họ từng nếm mùi rồi, giờ còn thêm cả Nuomi chắc chắn cũng sắp ra tay, nhìn hai “ông lớn” dồn lực rót vốn, họ không hoảng sao được?

Hồi làm Tùy Tâm Đoàn, hoảng gần chết ấy chứ!

“Hay là họ đã âm thầm gọi vốn rồi?”

“Công ty chưa niêm yết thì có quyền không công bố tài chính, nếu Pingtuan thực sự gọi được vốn thì cũng không lạ.”

“Nhưng mà đâu có lý do gì phải giấu? Nếu thật gọi được vốn thì công bố ra hù dọa đối thủ cũng là chiến thuật tốt, ai đời lại không nói?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận