Chương 416: Thẻ nhân viên của bà chủ
Một buổi chiều mùa thu, trước cổng trường Đại học Lâm Xuyên.
Phùng Nam Thư mặc áo hoodie trắng, quần jeans màu xanh bạc, tóc dài buộc đuôi ngựa, đang cưỡi chiếc xe điện màu hồng chạy vòng vòng trên con đường phụ đầy lá rụng. Cô thỉnh thoảng còn ngoái đầu nhìn về phía đầu đường phố đi bộ, ánh mắt sáng rỡ, linh động.
Cô nàng đã loanh quanh ở đây hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, đến mức cái xe điện tội nghiệp cũng bay mất một vạch pin.
Vì đúng giờ cơm nên sinh viên đi ăn từ phố đi bộ sang bên kia không ít, nhiều người không nhịn được dừng lại nhìn, ánh mắt đầy ghen tị. Ai cũng tò mò không biết lại là tuổi trẻ của ai mà lộng lẫy thế kia?
Lại nhìn kỹ hơn, mẹ ơi, cái tuổi trẻ này nó lộng lẫy quá đấy? Phải tuổi trẻ trong phim thần tượng không?
Ai mà có được tuổi trẻ như thế này thì đúng là đáng chết vì ghen tị.
Giữa ánh nhìn của người qua lại, một chiếc taxi dừng lại ở đầu đường, Giang Cần bước xuống xe, lập tức nhìn thấy cô nàng nhỏ cưỡi xe điện màu hồng đang lượn lờ.
Cùng lúc đó, cô nàng nhỏ cũng nhìn thấy cậu, lập tức vòng qua dải phân cách, lao tới như gió.
Phùng Nam Thư vốn không thích trang điểm, cùng lắm chỉ bị Cao Văn Huệ dụ dỗ tô tí son, nên cái vẻ đẹp trong trẻo kia lại càng khiến người ta rung động hơn.
Giang Cần thả tay khỏi vali, đưa tay véo mặt cô một cái, rồi xoa đầu cô mấy cái, làm cô nàng nhỏ cứ lắc qua lắc lại theo nhịp tay cậu.
“Cậu bạn thân yêu quý của tớ, cậu đang làm gì ở cổng trường thế?”
“Tớ chờ cậu về dắt tớ đi chơi.”
Giang Cần nhìn vào đôi mắt sáng rực của cô, khí thế ngút trời ở hội nghị ngành nghề tan biến trong một nốt nhạc.
Mẹ kiếp, kiếp trước mình cứu thế giới chắc?
Không có đâu, cùng lắm là hồi cuộc sống rách nát còn biết thương người, quyên mấy trăm nghìn, còn trồng cây saxaul trên mạng, đến giờ vẫn chưa biết nó mọc ra cái giống gì.
Giang Cần ngồi lên yên sau, kéo dài tay cầm vali ra, rồi ôm lấy vòng eo nhỏ của bạn tốt.
Chiếc quần jeans bó sát khiến mông cô nàng nhỏ nhô lên rõ rệt, nhất là khi ngồi trên xe, cảnh tượng ấy đúng là thử thách độ kiềm chế của trai trẻ.
“Đi thôi, chở anh về ký túc xá, để đồ xuống cái đã.”
“Rồi ăn bánh trung thu.” Phùng Nam Thư lanh lẹ sắp xếp luôn kế hoạch tiếp theo cho hai đứa.
Giang Cần bị lối tư duy nhảy cóc của cô làm cho đơ mất vài giây: “Ăn cái gì mà bánh trung thu, tớ còn chưa ăn cơm đây này, lát nữa đi ăn tối luôn đi.”
“Ăn bánh trung thu xào ớt.”
“Mấy cái món hắc ám trong trường cũng bị cậu nhắm tới rồi hả?”
Phùng Nam Thư hừ hừ không đáp, quay tay lái chở chiếc xe màu hồng chạy thẳng vào trong trường, đến khu ký túc xá nam.
Cô nàng nhỏ trước đây hay qua phòng 208, nhưng đến ký túc của Giang Cần thì đây là lần đầu. Cô cũng tò mò cái ổ chó của Giang Cần lắm, vì lần trước cậu đã từng đến ký túc xá của con gái rồi, nên cô cũng muốn xem thử.
Giang Cần tất nhiên không nỡ để cô phải đứng chờ dưới lầu, dù sao tiết trời mùa thu cũng bắt đầu lạnh rồi. Thế là cậu qua chào cô quản lý ký túc, rồi dẫn cô nàng nhỏ lên phòng.
Trước khi vào, Giang Cần bảo cô bạn chờ một chút ngoài cửa, còn mình thì vào trước xem ba tên trong phòng có ăn mặc đàng hoàng không.
May quá, ba đứa đều mặc đồ tử tế, mùa thu chứ đâu phải mùa hè mà còn lũ dở người cởi trần?
“Anh em, hoàng đế của các cậu đã về rồi đây.”
Tào Quảng Vũ liếc mắt nhìn cậu: “Hôm nay cậu lại trốn học nữa à?”
Khóe miệng Giang Cần giật giật: “Tớ đi công tác năm ngày rồi, các cậu không biết hả?”
“Nói xạo, sáng hôm qua hình như tớ còn thấy cậu ở cổng khu khởi nghiệp mà.”
“Ghê gớm ghê, cậu đúng là thiên lý nhãn.”
Giang Cần kéo cửa ra, gọi Phùng Nam Thư vào, còn thì thào nói hoàng hậu cũng tới rồi đây, khiến ba tên trong phòng há hốc miệng, lòng đầy câu "vãi thật."
Nhậm Tự Cường đang hút thuốc, thấy cảnh đó thì điếu thuốc rớt luôn. Vốn đang ngồi trên giường, điếu thuốc rơi thẳng xuống chăn, cậu hốt hoảng nhặt lên nhét vào miệng, kết quả là hét toáng lên, mẹ nó hút ngược rồi!
“Chào anh Nhậm, chào Siêu ca, chào thiếu gia Tào.”
Phùng Nam Thư vẫy vẫy tay, ba người máy móc gật đầu, đồng thanh: “Chào bạn Phùng.”
Cô nàng lúc này bắt đầu tò mò ngắm nghía ký túc xá của Giang Cần: “Sao phòng các cậu chỉ có bốn người?”
“Phòng nữ là dãy nhà cũ, toàn sáu người một phòng. Ký túc nam đa phần là nhà mới, đều bốn người một phòng.” Giang Cần vừa bỏ vali xuống vừa giải thích.
Tào Quảng Vũ kéo Giang Cần qua một bên: “Dẫn bạn gái vào ký túc được hả?”
“Bạn thân thì được, bạn gái thì chắc không.”
“Đây là trọng điểm à? Tớ không quan tâm miệng cậu cứng tới đâu. Chủ yếu là Đinh Tuyết cũng muốn vào xem thử, tớ không dám.”
“Thuyết phục được cô quản lý là được.”
“Thế cậu thuyết phục kiểu gì?”
“Tớ không cần thuyết phục, cô ấy còn đang bán hàng theo nhóm, cần nhìn sắc mặt tớ.”
“?????”
Giang Cần bảo Phùng Nam Thư ngồi vào ghế của mình, rồi vào nhà tắm thay đồ: “Chuyến công tác lần này tiết kiệm được khối tiền, lát nữa ra ngoài ăn cơm, tớ bao.”
Nhậm Tự Cường ngẩng đầu lên: “Giang ca, có thể dẫn thêm một người không?”
“Được, lão Tào cũng có thể dẫn Đinh Tuyết theo. Trừ lần Trung Thu ra thì học kỳ này mình chưa tụ tập đàng hoàng lần nào cả.”
“Đinh Tuyết chiều có thí nghiệm, tầm sáu giờ mới xong, có thể đợi được không?”
“Được, sáu giờ thì sáu giờ, vẫn còn sớm mà.”
Giang Cần mở máy tính, tìm cho Phùng Nam Thư một bộ phim giết thời gian trong lúc chờ.
Ban đầu là cô nàng ngồi ghế, Giang Cần đứng bên cạnh, sau lại biến thành Giang Cần ngồi ghế, cô đứng cạnh.
Rồi lại thành cô ngồi trong lòng cậu.
Ba thằng bạn nhìn nhau, “đệt,” cái gọi là “bạn thân” giờ đến mức này luôn hả? Không cần giấu giếm gì luôn?
Mà Phùng Nam Thư bị cái điện thoại phụ trong túi cấn vào người, làm cô thấy khó chịu, chẳng còn tâm trí đâu mà xem phim. Đôi mắt linh động đảo quanh một vòng rồi ngẩng đầu nhìn lên.
Ký túc xá trường Lâm là kiểu giường trên bàn dưới, vì lan can giường là dạng rỗng nên hay có đồ lọt ra từ dưới chăn.
Cô nàng nhìn một hồi, bất ngờ phát hiện có một cái hộp nằm thò ra từ đệm giường, cô đưa tay với lấy rồi chui lại vào lòng Giang Cần, nhẹ nhàng mở ra, đôi mắt thoáng chút ngỡ ngàng.
Đó là một tấm thẻ màu xanh dương, bên trên là ảnh và tên của cô, phía dưới là dòng chữ:
Phòng 208 - Chức vụ: Bà chủ.
Cô từng đến khu khởi nghiệp nhiều lần, biết mấy người kia đều có thẻ, chỉ mình cô là không có. Không ngờ lại thấy nó ở đây.
“Thẻ bà chủ của tớ…”
“Hả?”
Giang Cần quay đầu lại, thấy cô nàng nhỏ đang cầm cái thẻ năm xưa cậu làm cho cô, mắt long lanh như ánh sao.
Phùng Nam Thư ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt đẫm nước: “Thẻ bà chủ của tớ.”
“Sao cậu tìm được cái này thế, ai nói là của cậu?”
“Chính là của tớ, tên cũng là của tớ luôn mà.” Cô nghiêm mặt nói.
Giang Cần nhìn cô: “Cậu còn chưa qua kỳ thực tập đâu nhé.”
“Qua lâu rồi ấy chứ, ngay cả bảo vật gia truyền của cậu tớ còn có rồi, mà cậu vẫn chưa phát thẻ cho tớ.”
“……”
Giang Cần nhìn gương mặt gần sát của cô nàng nhỏ: “Không được đeo suốt ngày đâu nhé, đi ngủ nhớ tháo ra, mất rồi thì không có cái khác đâu.”
Phùng Nam Thư mắt sáng lấp lánh: “Tớ biết rồi, lúc ngủ không đeo.”
“Thế là ngoài ngủ ra thì đeo suốt đúng không?”
Cô nàng gật đầu, tự nhiên đeo luôn thẻ vào cổ.
Giang Cần nhìn cảnh ấy hơi sững người, con gái nhà người ta thì thích vàng bạc kim cương, còn cô bạn tốt của cậu thì chỉ cần cái thẻ nhựa chưa tới hai nghìn đồng, thật là dễ dỗ.
Thật ra tấm thẻ này cậu nên đưa cô từ lâu rồi, chỉ là vẫn chưa có dịp.
Giờ thì hay rồi, cô tự tìm thấy, đây không phải là con người tạo nên, mà là định mệnh sắp đặt. Không thì tại sao người khác không tìm được? Không thì tại sao cái thẻ đó lại trùng hợp ghi đúng tên cô, còn có cả ảnh cô?
Người từng sống lại đều hiểu, quá nhiều trùng hợp chính là số phận, không ai cưỡng lại được số phận.
Rồi Đinh Tuyết gọi điện, nói làm xong thí nghiệm rồi, cả nhóm kéo nhau ra nhà hàng Nam Sơn ngoài trường ăn cơm.
Ăn xong, Tào Quảng Vũ liền kể chuyện Giang Cần dẫn Phùng Nam Thư vào ký túc, Đinh Tuyết nghe xong hưng phấn hét toáng: “Tôi cũng muốn lâu lắm rồi mà chưa có cơ hội, chuyện kích thích như này sao thiếu tôi được!”
“Lát nữa tụi mình cũng đi thăm ký túc các cậu.”
Cô nàng nói “tụi mình”, ý là có cả Vương Linh Linh và Phùng Nam Thư.
Phùng Nam Thư tất nhiên tán thành, mới xa Giang Cần năm ngày, giờ chỉ muốn dính lấy cậu thôi, hơn nữa còn chưa chơi đủ trong ký túc xá của cậu nữa.
“Học đại học bốn năm, kiểu gì cũng có vài nơi chưa từng bước vào, nghĩ thôi cũng thấy tiếc.”
Giang Cần đồng tình: “Chuẩn luôn, ngày xưa tớ vào nhà tắm, nhìn bên kia cũng nghĩ thế, trên đời này lại có nơi mà tớ không vào được, còn pháp luật nữa không?”
Phùng Nam Thư lườm cậu: “Không được đi.”
“Tớ có bảo là tớ sẽ đi đâu.”
Đinh Tuyết nheo mắt nhìn Giang Cần: “Giang tổng, không ngờ cậu cũng là ‘chồng sợ vợ’ giống lão Tào nhà tôi.”
Giang Cần: “?”
“Vậy thì quyết định vậy nhé, tụi mình cùng đi tham quan ký túc xá nam.”
Vương Linh Linh và Nhậm Tự Cường cũng đang trong thời kỳ yêu đương mặn nồng, người yêu có đánh rắm cũng thấy thơm, nên cũng tò mò về chỗ ở của nhau, không phản đối.
Thế là cả bảy người cùng nhau tới phòng 302.
Tào Quảng Vũ vừa vào phòng liền bật máy tính: “Tuyết Nhi, ngồi đây thử xem tốc độ máy của con nhà giàu là thế nào!”
Đinh Tuyết thử xong gật đầu: “Nhanh thì nhanh đấy, nhưng ổ E của anh sao đỏ lòm thế? Em mở ra xem nhé?”
Tào thiếu gia cười nhẹ nhàng: “Thôi đừng, toàn là tài liệu ôn thi cao học thôi, em thi đậu rồi, anh cũng không thể tụt lại được.”
“Anh nói thế thì em càng phải xem.”
“……”
Phùng Nam Thư nhìn hai người ngây ngốc, rồi quay sang Giang Cần: “Anh, cho em xem ổ E của anh đi.”
Nghe xong Giang Cần dựng hết lông mày: “Sao học cái trò này nhanh thế hả em?”
Ở một bên, Nhậm Tự Cường và Vương Linh Linh ngồi cạnh nhau, ghé vào bàn thủ thỉ những chuyện mơ mộng về tương lai.
“Gọi là Nhậm Ái Lâm nhé? Em thấy sao?”
“Được, nghe em hết.”
Chỉ có Chu Siêu, lặng lẽ đứng trong căn phòng ký túc mờ tối, nhìn họ tình tứ như dây chuông đung đưa, không kìm được cầm lấy cuốn tiểu thuyết mạng còn đọc dở.
Vì sao lại đứng? Vì ghế của cậu đã nhường cho Vương Linh Linh ngồi rồi.
"Đao của hắn là lạnh..."
"Kiếm của hắn là lạnh..."
"Máu của hắn là lạnh..."
"Trái tim của hắn là lạnh..."
"Ba cẩu lương này cũng lạnh..."
"Và tôi hình như là thừa thãi..."
Đúng lúc đó, Nhậm Tự Cường ngẩng đầu lên: “Giang ca, Linh Linh nói học kỳ này ít tiết, có thể đi làm thêm ở tiệm trà sữa không?”
Vương Linh Linh gật đầu: “Em cũng muốn tự kiếm thêm một chút, được không anh Giang?”
Giang Cần nghĩ một lúc, quay sang hỏi Phùng Nam Thư: “Hỏi cô ấy đi, cô ấy là bà chủ, lại có thẻ đàng hoàng, giờ nói chuyện hùng hồn lắm, lúc nãy còn dám ra lệnh cho tớ mua bánh trung thu cơ mà.”
Phùng Nam Thư giơ thẻ ra lắc lắc: “Tớ thấy được.”
“Thấy chưa, bà chủ có thẻ là có khác.”


0 Bình luận