Chương 411: Đại diện đoàn mua sinh viên
Do vụ lễ hội ẩm thực mua chung lần này, rốt cuộc cũng không giấu được chuyện ở khu đại học có bao nhiêu trang web mua theo nhóm, thế nên bên Mua Chung phải làm lại toàn bộ thẻ nhân viên, mấy cái thẻ thế thân trước đó xem như hết hiệu lực.
Mãi tới lúc này, cục diện mới dần sáng tỏ.
Mẹ kiếp cái gì mà chín nhà cạnh tranh kịch liệt, toàn là diễn vai mẹ nó hết!
Trước kia lúc bị đánh, mọi người cứ thắc mắc mãi, quái lạ, sao võ công của chín nhà mua chung này giống như đồng môn vậy, đều là chiêu “đấm trước đá sau rồi mới khống chế đối phương”. Giờ thì hiểu rồi, hóa ra không những cùng một huấn luyện viên, mà còn cùng một công ty.
Ngày 23 tháng 9, Giang Cần bay chuyến chiều đến Thượng Hải, nhìn những nhân viên đang đeo thẻ mới, khóe miệng dần nhếch lên.
Logo của Mua Chung vẫn là đẹp nhất, nhìn phát thấy ngay khí thế tràn trề.
“Cậu chủ, tớ đặt khách sạn cho cậu nhé?”
“Bên họ không bao ăn ở à? Khỏi cần đặt, giấc ngủ chất lượng cao đôi khi chỉ cần... ăn ké một cách nghệ thuật thôi.”
Giang Cần đi một vòng trạm phân nhánh Thượng Hải, sau đó bảo Tần Thanh lái xe đưa cậu đến khách sạn mà La Thủ Mạng bao trọn, làm thủ tục nhận phòng.
Có những khách sạn nhìn bên ngoài chẳng có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần miễn phí là cảm giác trải nghiệm lập tức lên hẳn năm sao.
“Cậu chủ, mai tớ cần đi cùng cậu không?”
“Mai là tiệc rượu à? Vậy cậu đi cùng tớ đi, làm quen trước với mấy người đó, sau này mảng mua chung phát triển mạnh rồi, thể nào cũng phải giao thiệp với họ.”
Tần Thanh suy nghĩ một lúc: “Mai bên mình còn có cuộc họp, vậy chiều tớ tới thẳng tiệc luôn nhé.”
Giang Cần ừ một tiếng, rút tấm thiệp mời trong túi ra xem, ngồi máy bay hơn hai tiếng mà nó đã bị vò nhàu như tàu lá chuối. Cậu cố gắng vuốt phẳng nó lại rồi vào khách sạn làm thủ tục, đặt hành lý xong thì đi thẳng tới nhà hàng buffet tầng hai.
La Thủ Mạng vì muốn thể hiện phong thái và tầm vóc, đã mời rất nhiều trang web đến tham dự, nên nhà hàng buffet chật kín người.
Những người này đều mặc vest chỉnh tề, mặt nở nụ cười nghề nghiệp, bắt tay lia lịa như kiểu quen biết nhau mấy chục năm, chưa cần hội nghị bắt đầu mà networking đã nóng rực cả phòng.
Chỉ có Giang Cần là lững thững đi tới quầy nước, lấy một ly cao, rót ít nước táo vào, giả bộ như đang uống champagne.
Trong nhà hàng buffet ngoài nước giải khát ra thì rượu không nhiều, có rượu vang đỏ chứ không có champagne, Giang Cần cầm ly nước táo mà bày ra vẻ sang chảnh hết nấc.
Có tay “thánh giao lưu” còn tò mò chạy lại hỏi: “Ông anh ơi, ly champagne kia lấy ở đâu thế?”
Giang Cần chỉ cười nhẹ, không nói lời nào, ra vẻ thần bí khó đoán.
Ăn tối xong, nhân viên của La Thủ Mạng đến tập hợp mọi người ở sảnh tầng một để đổi vé vào cổng cho hai ngày tới bằng thiệp mời.
Giang Cần cũng gặp mấy nhóm khác đang khởi nghiệp từ đại học như mình, như Huệ Tụ Net, Đại Học Ưu Phẩm, Một Nhóm Net, High Go Group…
Hóa ra mấy người này từng gặp nhau trong cuộc thi khởi nghiệp sinh viên đầu năm, đều là "bạn cũ" cả.
Nơi nào có người, nơi đó có giang hồ, mà đã có giang hồ thì phải có người khơi mào. Thế là ăn xong, Giang Cần bị một đám sinh viên khởi nghiệp lôi đi ăn khuya tiếp.
Tiệc rượu chính thức do La Thủ Mạng tổ chức là vào ngày mai, hội nghị giao lưu thì ngày mốt. Mấy đại trang web bán hàng lớn sẽ lên sân khấu phô trương thanh thế, còn đám sinh viên tụi này thì không có cửa, nên tối nay là cơ hội duy nhất để "phô diễn khí chất".
“Lúc tớ lập web ban đầu hết có bảy mươi sáu ngàn, ai ngờ nửa năm nay rót thêm bốn mươi ba vạn rồi.”
“Bốn mươi mấy vạn cơ á? Phong ca chắc là người đầu tư nhiều nhất trong bọn mình luôn rồi!”
“Tớ nhớ Nhã Thiện tỷ cũng rót vào năm chục vạn rồi mà? Sau này còn được La Thủ Mạng đầu tư thêm hai chục vạn nữa?”
“Phong ca, Nhã Thiện tỷ với Văn Siêu đều là gương mặt đại diện tiêu biểu cho nhóm sinh viên làm web mua chung tụi mình đó.”
“Không dám nhận là đại diện đâu, nhưng trong số tụi mình thì chắc chỉ có mấy người tụi tớ tạm gọi là làm ra hình ra dạng thôi.”
Dưới ánh đèn cam của quán hải sản bình dân gần khách sạn, nhóm mười lăm người tụ tập quanh mấy bàn tròn nhựa, xung quanh là dòng người tấp nập và ánh đèn neon nhấp nháy khắp phố, mùi vị phố thị cứ thế lan tỏa.
Cuộc trò chuyện xoay quanh ba người:
Quách Phong, học viên cao học năm hai ở một trường trọng điểm phía Nam, sáng lập Huệ Tụ Net, từng giành huy chương đồng cuộc thi khởi nghiệp sinh viên.
Tống Nhã Thiện, sinh viên năm tư Đại học Yến Kinh, mỹ nhân tóc đen dài thướt tha, sáng lập High Go Group, huy chương bạc cùng cuộc thi.
Và Trương Văn Siêu, đã tốt nghiệp cao học từ năm ngoái, nhưng vì xuất phát từ trường đại học nên vẫn được xem là người khởi nghiệp sinh viên.
Trương Văn Siêu còn từng lên báo nữa, là "thần đồng" nổi tiếng ở một huyện phía Bắc, tiểu học học 3 năm, trung học 1 năm, phổ thông 2 năm, nên dù tuổi tác ngang ngửa nhưng "vai vế" thì cao hơn một chút.
“Nhã Thiện tỷ, nghe nói ngày mốt chị sẽ đại diện thị trường sinh viên lên phát biểu hả?”
Tống Nhã Thiện mặc áo len đen, quần dài đen, tóc đen suôn mượt, vừa lạnh lùng vừa thanh lịch: “Ừ, chắc là chị phải đại diện mọi người nói vài lời về tình hình thị trường mua chung trong khu đại học.”
Trương Văn Siêu đặt ly rượu xuống, thở dài: “Tớ mới là người giành huy chương vàng mà, ai ngờ cuối cùng lại là Nhã Thiện phát triển tốt hơn.”
“Thật ra cũng không phải tớ phát triển tốt hơn đâu, chủ yếu là nhờ vị trí địa lý thuận lợi.”
Nhã Thiện mỉm cười, giải thích: “Kinh Đô là khu vực hoạt động chính của La Thủ Mạng, tớ may mắn lên được con tàu nhanh đó thôi, nếu Văn Siêu mà ở Kinh Đô, có khi họ chọn cậu chứ không phải tớ.”
Ngồi cạnh, Quách Phong hạ giọng hỏi: “Nhã Thiện, La Thủ Mạng định thâu tóm High Go của cậu à?”
“Cũng có ý định đó, nhưng chưa tới lúc. Gần đây Kinh Đô mọc ra một web mới, giành thị phần với tụi tớ, La Thủ Mạng rót vốn cho tớ chắc là vì chuyện này.”
“Ừ, cũng có lý. Kế bên giường mà để người khác ngáy thì chịu sao nổi.”
Nghe vậy, mọi người đều tỏ vẻ ngưỡng mộ, trao đổi ánh mắt đầy cảm khái.
Sinh viên làm trang mua chung không thể làm lâu dài được, vì không có vốn thì cũng không có hướng phát triển tiếp. Kết cục tốt nhất là bán lại cho mấy ông lớn như La Thủ, Nuomi hay Tùy Tâm Đoàn.
Mà bán được hay không còn phải coi người ta có muốn mua không. Như Tống Nhã Thiện tìm được "nhà đầu tư" sớm, đương nhiên khiến người khác vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.
Đặc biệt là La Thủ Mạng, ông trùm của giới mua chung, lắm tiền nhiều của, ra giá chắc chắn không thấp. Với cái đùi to như thế để ôm, sau này Nhã Thiện muốn làm gì cũng nhàn hạ, kiểu gì cũng hơn đám còn lại, đó là lợi ích của việc có kim chủ.
Ví như hội nghị lần này, thị trường sinh viên vốn chẳng mấy ai quan tâm, nhưng nhờ có La Thủ Mạng chống lưng mà Tống Nhã Thiện dễ dàng có được cơ hội phát biểu – một cơ hội cực kỳ đáng giá.
Đang nói chuyện, bụng ai nấy cũng gần như căng rồi.
Ánh mắt trên bàn bắt đầu chuyển hướng sang Giang Cần.
“Ông bạn học trường nào thế?”
“Giang Cần, năm ba, Cao đẳng nghề Ký Châu.”
Giang Cần mỉm cười, vừa nói vừa bóc vỏ tôm hùm bỏ vào miệng.
Câu này vừa thốt ra, mấy người trên bàn đều hơi khựng lại, rồi cười cười gượng gạo, sau đó chẳng ai bắt chuyện tiếp. Trong lòng họ nghĩ: Ủa sao trong đám học bá tụi mình lại lòi ra một học dốt thế này? Chắc là dân đi ké hội thảo.
"Đi ké hội thảo" là kiểu người không được mời chính thức, nhưng tìm mọi cách nhờ vả xin thiệp mời, đến hội nghị chỉ để lấy tiếng, sau này bán website thì hét giá cao hơn một chút.
Nhìn ánh mắt khinh khỉnh của mọi người, Giang Cần cũng chẳng giải thích, lại bóc thêm con tôm nữa. Trong lòng thầm nghĩ: Buổi tụ họp này còn chưa thanh toán đâu, nếu mình mà lòe ra tí, kiểu gì cũng bị đùn cho trả tiền.
Tiền đó, chi bằng để mời ba thằng cùng phòng đi ăn một bữa ra trò còn hơn.
Quả nhiên, tan tiệc, người đứng ra trả là Tống Nhã Thiện. Không còn cách nào khác, muốn đội vương miện thì phải gánh sức nặng của nó. Đã lòe xong thì sao có thể không thanh toán cho trọn vai?
Trên đường quay về khách sạn, cả nhóm đi ngang qua một tiệm trà sữa tên Hỉ Điềm, Tống Nhã Thiện bỗng dừng lại, nói muốn mời cả bọn uống trà.
“Trường các cậu có tiệm này không? Trường tớ có nè, nổi lắm luôn. Không ngờ Thượng Hải cũng có chi nhánh.”
“Hỉ Điềm hả, trường tớ cũng có một tiệm đang sửa sang lại chuẩn bị khai trương đó.”
“Thương hiệu trà sữa này ở mấy thành phố phía Bắc nổi lắm, gần nhà tớ có hai tiệm lận.”
Tống Nhã Thiện vừa nói vừa hỏi từng người thích uống vị nào, vì hương hoa hồng khoai môn là món chủ lực nên phần lớn đều chọn vị này.
Tới lượt Giang Cần thì cậu mặt không đỏ, tim không loạn mà gọi... ly đắt nhất.
"Tiệm nhà mình mở mà, đương nhiên phải gọi ly đắt nhất rồi, nhỏ đại gia nhà tớ còn đang kiếm tiền mà."
Tống Nhã Thiện cười cười bất đắc dĩ nhưng cũng không nói gì, đặt luôn cho cậu một ly trà trái cây thủ công siêu đắt.
Lúc nhận trà là Quách Phong đưa giúp, nhưng khi Giang Cần đưa tay ra nhận, ánh mắt của Quách Phong chợt khựng lại, hơi kỳ quặc khi thấy chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay cậu.
“Uống được không?”
“Khá ngon đấy, chẳng trách bán chạy.”
Tống Nhã Thiện nhấp một ngụm, dáng vẻ ưu nhã, sau đó quay qua hỏi mọi người: “Mọi người định lát nữa đi đâu? Về khách sạn à?”
Trương Văn Siêu vươn vai một cái: “Khó khăn lắm mới tụ tập được một lần, hay mình đi bar đi dạo tí nhỉ?”
“Cũng được, mai tiệc rượu chiều mới bắt đầu, tối nay chơi muộn chút, sáng mai ngủ bù là xong.”
Giang Cần từ sau khi sống lại đến giờ luôn giữ thói quen ngủ sớm dậy sớm để dưỡng sinh, thế là cậu phất tay chào tạm biệt, định về khách sạn ngủ trước.
Mọi người cũng thấy Giang Cần chẳng hợp vibe với họ, không có gì để nói chuyện, lại hơi nhạt nhẽo, nên cũng chẳng ai giữ lại, chỉ khách sáo chào vài câu rồi ai đi đường nấy.
Đến giai đoạn cuối của một buổi tụ tập, khi có người rời đi, thì chủ đề trò chuyện thường sẽ chuyển sang người đó.
Vì mấy chuyện cần khoe thì đã khoe xong, mấy thứ cần nói cũng đã nói hết, nên giờ chỉ còn cách "mổ xẻ" người vừa rời đi để tiếp tục cuộc vui, nếu không thì im lặng rất khó xử.
“Cái cậu kia... hài ghê, uống trà sữa mà phải chọn loại đắt nhất…”
“Cao đẳng nghề năm ba... lần đầu tiên tớ nghe trường nghề cũng được gọi là đại học đấy…”
“Ê mà cậu ấy đeo Patek Philippe đấy.”
Nghe tới đây, ai nấy đều nhịn không nổi mà phá lên cười.
Cao đẳng nghề, gọi đồ đắt nhất khi người khác mời, rồi còn đeo Patek Philippe? Thế thì không cần hỏi cũng biết đấy hàng fake rồi.
Thực ra đến những dịp thế này đeo hàng A cũng là bình thường, nhưng mà chọn A thì chọn Omega, Longines hay Cartier là được rồi chứ, A tới tận Patek Philippe thì hơi lố quá.
Những thương hiệu kia còn khiến người ta tin là thật, chứ Patek Philippe thì đừng nói sinh viên, đến người làm ăn thật sự cũng hiếm ai dám đeo.
“À mà nói tới tiệc rượu mai, mọi người nhớ phải mặc vest chỉnh tề nha, nghe nói có mấy nhà đầu tư cũng tới đấy, ôm được cái đùi to là khỏi lo tương lai luôn.”
“Phong ca nói chuẩn, mai trông cậy vào tiệc đó mà tìm nhà đầu tư thôi!”
Cả nhóm vừa bàn tán vừa đi đến trước cửa một quán bar, theo tiếng nhạc “sô huây sô huây” dồn dập, bước vào thế giới ánh sáng ma ảo đầy sắc màu.


0 Bình luận