Chương 434: Thế Như Chẻ Tre
Mặt trời buổi chiều tà bắt đầu ngả dần về phía tây, tầng mây dày bị ánh hoàng hôn le lói còn sót lại nhuộm đỏ, vẽ nên những đường nét rõ ràng hơn cả ban ngày.
Giang Cần dẫn theo vài người trong ban quản lý chi nhánh đến nhà hàng khá nổi tiếng ở địa phương tụ họp ăn uống, coi như tổng kết chiến dịch vừa rồi.
Pằng —
Một tiếng “phụt” vang lên, nắp chai bia bật ra mang theo một luồng khí.
Giang Cần dùng cái khui bia in logo của Pingtuan mở bia cho từng người, khiến ai nấy đều có chút ngỡ ngàng xen lẫn cảm động.
“Đêm nay cứ uống thoải mái, mai ngủ nướng tí cũng không sao.”
“Giám đốc, để em tự làm được rồi.”
“Thôi thôi, để tớ làm, tớ thích mở bia mà.”
Giang Cần mở một vòng rồi đặt cái khui xuống, mời mọi người đừng khách sáo, cứ ăn uống tự nhiên.
Dạo này cả đội căng như dây đàn, đánh bài hay ăn uống cũng là để xả hơi, tránh để đầu óc nóng lên mà gây chuyện.
Cơm nước xong xuôi, đèn đuốc Thượng Hải đã sáng rực, nối thành dải dài dằng dặc, nhập vào những khu vực rực rỡ ánh đèn neon.
Mọi người đi bộ từ nhà hàng về lại chi nhánh, ngang qua một trung tâm thương mại ở Dương Phố, nghe tiếng người rôm rả trong đêm, chân ai cũng tự động chậm lại.
Người có tâm trạng phức tạp nhất lúc này là Diệp Tử Khanh.
Nửa năm trước, nơi đây là khu vực hoạt động của Suixin Group. Nửa năm sau, bị Lashen giành mất, cuối cùng lại rơi vào tay Pingtuan.
Ngày ấy, trận chiến bảo vệ Thượng Hải bọn họ đánh đến gần như kiệt quệ. Vậy mà giờ nhìn những gì Pingtuan làm được, Diệp Tử Khanh mới biết hóa ra kinh doanh mua chung còn có thể chơi theo cách đó.
Đặc biệt là khi cô thấy lễ hội ẩm thực online của Pingtuan mời được hàng loạt thương hiệu chuỗi nổi tiếng, trong lòng cô liền hiểu, Lashen lần này tổn thất không hề nhẹ.
Thực tế đúng là như vậy, đến mức họ còn không biết phải cố gắng từ đâu.
Như đê chắn sóng đầy lỗ thủng, trong tay chỉ có một rổ đất đá, chẳng biết phải lấp chỗ nào trước.
Lúc ấy Diệp Tử Khanh nghĩ, nếu Pingtuan giữ được thế trận, Lashen chắc chắn không còn đường phản đòn.
Nhưng rồi sau đó, hợp đồng hợp tác sâu được công bố, cô mới bừng tỉnh.
Không phản công thì hai bên yên ổn chung sống?
Không! Phải đánh!
Cậu không chịu nhường một bước, thì tớ đây cũng chẳng đời nào bỏ qua! Tới đi! Cắn đi! Xem rốt cuộc ai cứng miệng hơn!
Kết quả là toàn bộ mảng nghiệp vụ của Lashen đều bị tổn thương nghiêm trọng.
Từ đầu đến cuối, trong suốt nửa tháng chiến dịch đột phá, Lashen chưa từng giành được thế chủ động.
Trước đây như chó sói đói khát, giờ lại ngoan như cừu non, để mặc Pingtuan lột từng lớp từng lớp, đúng là khiến người ta không khỏi rùng mình.
Buồn cười nhất là năm ngày trước, Pingtuan vừa tung chiến dịch làm nóng cho lễ hội ẩm thực, hai ngày sau Lashen cũng gắng gượng treo một banner tương tự, rồi hai hôm sau lại lặng lẽ gỡ xuống.
Từng là đối thủ mạnh mẽ đánh bại mình, hình ảnh của Lashen trong lòng Diệp Tử Khanh luôn cao lớn như núi. Nhưng giờ nhìn lại chỉ thấy thảm hại.
“Giám đốc Giang.”
“Ừm?”
Diệp Tử Khanh nghiêng đầu nhìn anh: “Chiến lược của Pingtuan bắt đầu được lên kế hoạch từ khi nào vậy?”
“Cuối năm 2009.”
“Lúc đó cậu đã dự đoán được cục diện hiện tại rồi à?”
“Chưa.”
Giang Cần lắc đầu: “Nhưng bất kể cục diện thế nào, có một điều chắc chắn là Pingtuan... rất nghèo. Mọi người có thể sẽ nghĩ, wow, Giang Cần lợi hại ghê, tiên đoán như thần, còn đẹp trai hơn cả Nghiêm Tổ. Thật ra nói trắng ra, là vì nghèo.”
Diệp Tử Khanh: “…”
“Bởi vì nghèo, tụi tớ không thể chơi giá sàn như mấy cậu. Mở bài cũng không dám ngửa bài, chỉ có thể tìm cách chơi lắt léo, nghĩ làm sao tiêu ít tiền mà hiệu quả cao nhất, bước nào làm khi nào hiệu quả nhất, tụi tớ chỉ có thể bắt đầu từ đó.”
Giang Cần thở dài: “Đều là mấy người nhà giàu như cậu bức ép mà ra.”
Diệp Tử Khanh nghe xong, lòng rối như tơ vò: “Vậy đây là cách chơi trong thị trường mua chung sao?”
“Chưa đâu, mới chỉ là khởi đầu thôi. Pingtuan chỉ chiếm thế thượng phong nhờ đi trước một bước, nhưng chỉ dùng mưu mẹo thì không thắng được đến cuối.”
“Vậy sau này phải làm sao?”
“Chính diện giao chiến, từng quyền từng cước, xem ai mới thật sự là sói dữ hổ dữ!”
Nghe vậy, Diệp Tử Khanh trầm ngâm, vẻ mặt trở nên suy tư.
Thấy thế, Tản Thanh đứng sau chỉ biết thở dài trong lòng, thôi rồi, lại thêm một người bị sếp dụ cho lú lẫn.
Pingtuan đi tới hôm nay, toàn là "lắt léo", lắt bên này, né bên kia, có gì mà quyền với cước, sói với hổ. Chị ơi chị, nghiêm túc là thua chắc rồi đó!
Sếp lúc nào cũng mềm nhũn trước chị dâu, nhưng miệng vẫn cứng, nói là bạn. Ổng mà nói thật, trời mới sập. Sếp đúng kiểu khoác áo tàng hình đi theo sau mọi người, vừa xem trò vui vừa hốt trang bị. Đó mới là phong cách thật sự.
Đúng lúc này, điện thoại của Tản Thanh rung lên, là cuộc gọi từ Ngụy Lan Lan.
Thấy sếp vẫn đang “truyền đạo” cho Diệp học tỷ, Tản Thanh lặng lẽ ra góc nhận máy.
Một lúc sau, Giang Cần vẫn đang thao thao bất tuyệt về cú đấm xuyên tim, về sức mạnh vượt núi, làm Diệp Tử Khanh nghe đến sững sờ thì bị Tản Thanh cắt ngang.
“Sếp, chị Lan Lan gọi báo có chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện hay ho…”
Giang Cần bước tới nhận điện thoại, đi ra một góc, nghe xong môi khẽ cong lên.
Ngụy Lan Lan hiện đang phụ trách thương hiệu và quỹ Kim Ty Nam, cùng Hứa Ngọc lo phần tiếp thị và gọi vốn. Chiến lược vòng bốn và vòng năm đều do cô trực tiếp điều phối.
Vừa nãy cô nhận được mấy cuộc gọi từ các thương hiệu, nên lập tức báo cáo cho Giang Cần.
“Mấy cửa hàng thương hiệu của Thương bang ở Thượng Hải đều nhận được lời mời tham gia hoạt động của Lashen?”
Giang Cần ho nhẹ một tiếng, làm bộ kinh ngạc: “Không ngờ nha, cậu cứ chọn vài thương hiệu phù hợp đồng ý tham gia đi, càng xa càng tốt.”
Cúp máy, Tản Thanh vẫn đứng cạnh với ánh mắt mờ mịt.
“Sao vậy?”
“Lashen đổi chiến thuật, muốn dùng cửa hàng có lưu lượng lớn để phá lễ hội ẩm thực của chúng ta, chọn toàn thương hiệu Thương bang, gian manh thật.”
“?????”
Giang Cần trả lại điện thoại: “Bọn họ dám dùng vũ khí của tớ để tấn công tớ? Đúng là bất chấp thủ đoạn, đây chính là thương chiến thật sao? Đáng sợ quá.”
Khóe miệng Tản Thanh giật giật: “Sếp ơi, ông nói tiếp nữa chắc họ không còn cái quần xì.”
“Liên quan gì đến tớ? Tớ đâu có ép họ nhảy vào? Với lại, tuy tớ là ông chủ Pingtuan, nhưng cũng là thành viên của Thương bang. Vì tương lai Thương bang mà bố trí thì cũng hợp lý thôi, chẳng lẽ vì là Pingtuan mà không cho họ hợp tác với người khác?”
Thực ra “thương hội”, “thương bang” kiểu này, nơi nào cũng có, có chỗ còn được biên chế. Nhưng phần lớn đều do chính phủ đỡ đầu, mục đích là tuyên truyền là chính, ít giá trị thực tế.
Giống như tiền thân của Thương bang Lâm Xuyên là Thương hội Lâm Xuyên, ngoài chuyện cuối năm tụ họp tán phét thì không làm gì mấy.
Nhưng Thương bang Lâm Xuyên thì khác, dưới tay Giang Cần vận hành một năm, đã biến thành tổ chức xã hội thực chiến, có chuyện là cả hội xắn tay vào. Ai mà ngờ được.
“Thôi, giải tán đi, mai mười giờ tới là được.”
“Vâng sếp.”
Sáng hôm sau, lễ hội ẩm thực của Pingtuan tiếp tục, còn Lashen cũng bắt đầu đợt khuyến mãi quy mô lớn.
Ban đầu họ định bắt chước Pingtuan tổ chức lễ hội ẩm thực, định đâm một dao vào sở trường của đối thủ, nhưng phát hiện toàn bộ thương hiệu lớn đã bị đối phương ký độc quyền. Bó tay gom không nổi cửa hàng, họ đành đổi thành “Lễ hội cuộc sống”.
Lễ hội cuộc sống là gì? Là cái gì cũng có.
Họ hy vọng dựa vào vài cửa hàng nổi bật để kéo doanh số khu vực xung quanh, ngăn không cho Pingtuan xâm nhập sâu hơn.
Nhưng tiếc thay, với một thị trường hỗn loạn thế này, khoản ngân sách một triệu hai chẳng làm nên chuyện gì. Ngoài việc giúp mấy cửa hàng đó “mập” lên, họ chẳng ảnh hưởng được đến Pingtuan.
Trong thời gian đó, Robin nhiều lần tới chi nhánh của Nuomi để mời thường kiến Tùng liên thủ.
“Đi, mình cùng quất nó, đánh xong thiên hạ lại là của tụi mình.”
Nuomi bảo: Dựa vào cái gì?
Ồ, ông hết tiền rồi, tôi thì có chắc?
Trận đánh này nhìn cái là biết đánh xong cũng như không, tôi chưa xin được ngân sách, lại không muốn ôm cục than nóng. Ông bây giờ đang là bá chủ mua chung, chờ ông tìm được nhà tài trợ, cuối trận quay lại xử tôi, vì tôi gần ông nhất còn gì.
Vậy chi bằng đứng nhìn Pingtuan chiếm Thượng Hải, khiến ông khó gọi vốn hơn, mình còn dễ sống. Bạn bè gì, thị trường này chỉ có lợi ích!
Ngày 22 tháng 12, Đông chí, Thượng Hải lác đác mấy bông tuyết.
Hiện giờ, thị phần của Pingtuan tại Thượng Hải vượt quá 30%, trở thành người thứ ba thật sự của mảnh đất này.
Quan trọng hơn, trải nghiệm người dùng và chất lượng cửa hàng của Pingtuan đều vượt trội hơn hẳn Lashen và Nuomi.
Ở những trang khác, mua phiếu có thể rẻ, nhưng gặp phải cửa hàng “dở hơi” là chuyện thường. Hình ảnh một đằng, thực tế một nẻo, tiền tuy ít nhưng bực thì đầy.
Còn với Pingtuan, tỉ lệ gặp phải chuyện đó là cực thấp.
Trong ván mở đầu của thị trường mua chung, các trang đều dùng tốc độ để giành lợi thế. Nhưng tới thời điểm này, chất lượng bắt đầu lên ngôi.
Tốc độ của Pingtuan chậm lại, nhưng vùng hoạt động của Lashen thì càng lúc càng teo tóp. Giống như lời nguyền quấn lấy họ, không sao tháo ra được.


0 Bình luận