• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[1-100]

Chương 92: Mỗi mình tớ là người ngoài?

0 Bình luận - Độ dài: 1,417 từ - Cập nhật:

Chương 92: Mỗi mình tớ là người ngoài?

Trở lại Tế Châu, trời quang mây tạnh.

Giang Cần kéo vali bước ra khỏi ga mà không thèm quay đầu, đi như chạy nạn, khiến Tôn Diễn Bân đứng đơ một lúc.

Người ta đẹp như vậy trước mắt, cậu ta lại chẳng thèm liếc lấy một cái, đi vèo như có ma đuổi, đây là kiểu gì chứ?

Chứ nếu Giang Cần mà biết được hắn đang nghĩ gì, chắc sẽ cười hô hô mà bảo, “Cái hố bự như vậy mà mày cũng nhảy, mày đúng là chân sắt thần công.”

Còn phía bên kia, nhìn theo bóng lưng Giang Cần bỏ đi không chút do dự, Sở Tư Kỳ cảm thấy như bị tát vào mặt. Muốn nổi khùng mà không biết trút vào ai, cuối cùng chỉ biết trừng mắt nhìn Tôn Diễn Bân.

Ủa? Cô ấy nhìn tớ? Tôn Diễn Bân mơ màng.

Nửa tiếng sau, Giang Cần về đến nhà. Du học sinh xa nhà về lại quê hương, tất nhiên được cha mẹ nghênh đón nhiệt liệt. Mẹ Giang vì vậy còn xin nghỉ làm một ngày, ở nhà tự tay nấu một bàn ăn hoành tráng chờ con trai.

Nhưng mà, cái sự ấm áp này… không kéo dài lâu.

Ngày 1 tháng 10: Mẹ vui sướng hỏi, “Con trai, về rồi à?”

Ngày 2 tháng 10: Mẹ vẫn còn hào hứng, “Ngủ thêm đi con, học mệt rồi.”

Ngày 3 tháng 10: Mẹ bắt đầu đanh mặt, “Dọn ổ chó của mày được chưa?”

Ngày 4 tháng 10: Mẹ cau mày, “Thằng ranh kia, khi nào đi học lại thế?”

Giang Cần biết, cái cảm giác thân thiết máu mủ này chắc là xài hết hạn rồi. Vậy nên từ ngày thứ năm, cậu bắt đầu dậy sớm, ngày nào cũng ra ngoài, tránh bị mẹ chê.

“Chú tới rồi ạ?”

“Ừ, tới rồi. Thụ An lớn quá ha, sắp cao bằng chú rồi, giỏi lắm.”

“…”

Quán lẩu dê nhà họ Dương. Dương Thụ An nhìn ông bạn học năm xưa kiêm ông chú hờ của mình đang khoác vai cha ruột mình cười ha hả, lòng cậu đầy uất ức.

Hồi trước Giang Cần bỏ tiền vào đầu tư quán này chủ yếu là chơi cho vui. Lúc chú Dương định chia lời, Giang Cần lắc đầu từ chối, còn bảo ông đem tiền mở luôn tiệm thứ ba cho rồi.

Ngoài ra, cậu còn đề xuất mở rộng thực đơn, đừng chỉ làm mỗi món lẩu dê. Có món đặc trưng thì tốt, nhưng làm mỗi một món mãi thì khó mà đi xa, muốn làm chuỗi toàn quốc thì càng không ổn.

Chú Dương học ít, không rành quản lý vận hành gì, cứ đi đường dễ nhất là ổn nhất rồi.

Chú Dương vốn đã có ý mở tiệm thứ ba, nghe Giang Cần nói vậy thì vui mừng vỗ đét vai con trai: “Nhìn chú mày xem, cùng học một lớp cấp ba đấy, sao mày lại kém xa thế hả?”

“Ha ha…” Dương Thụ An cười gượng, bắt đầu hối hận. Hôm đó uống xỉn xỉn thế nào lại lôi ra thề thốt kết nghĩa, đáng lẽ có chết cũng phải cản, giờ đến gọi chú cũng phải gọi, tức muốn khóc.

Một lúc sau, Giang Cần định về, bị chú Dương gọi: “Con đưa chú mày ra cửa cái.”

“Chú, cháu bàn chuyện này được không?” Thụ An xoa tay, nở nụ cười làm lành.

“Gọi chú nghe sướng ghê ha, có chuyện gì vậy cháu trai?”

“Sau này mình ai gọi người nấy được không? Cháu gọi anh, chú gọi cháu là em, thế có được không?”

“Cậu mơ đi, loạn vai vế đấy.”

Giang Cần vừa đi vừa huýt sáo, để lại Thụ An đứng một đống, đau khổ vô hạn. Có một đứa bạn học quá chói lọi, đến ký ức cấp ba cũng trở thành ác mộng.

Về nhà, Giang Cần mở máy tính kiểm tra lượt truy cập website. Quả nhiên, sinh viên về nghỉ khiến không khí trong trường tụt xuống, độ hot của cuộc thi hoa khôi cũng giảm theo.

Nhưng kiểu giảm này không kéo dài lâu. Từ ngày mùng 4 trở đi, số lượt xem lại tăng lên. Chắc là tụi nhỏ chơi chán rồi, về nhà lại lên mạng giết thời gian.

Tường tỏ tình bắt đầu có nhiều bài đăng hơn, thậm chí còn có cả sinh viên trường khác đăng ký tài khoản để tỏ tình với gái xinh Lâm Đại.

Bên góc ẩn danh thì càng loạn. Nào là bạn cùng phòng từ năm nhất tới năm ba chưa bao giờ mua dầu gội, ngày nào cũng dùng ké. Rồi thì có cô kia suốt ngày chưng diện như tiên nữ, ai ngờ bị hôi nách.

Về phần bảng xếp hạng hoa khôi, hiện tại Sở Tư Kỳ đang đứng đầu.

Ban đầu người đứng đầu là Hồng Nhan, nhưng vì chuyện chuyển khoa mà cô ấy mất luôn sự ủng hộ từ khoa Luật, tụt hạng thấy rõ. Sở Tư Kỳ và Lưu Y Y bứt lên, thay phiên nhau cạnh tranh mấy ngày liền.

Đáng tiếc, mấy hôm trước fan Lưu Y Y không biết sao lại xẹp hẳn, phiếu giảm thấy rõ, để Sở Tư Kỳ áp đảo một cách vững vàng.

Đối với kết quả này, Giang Cần không cảm xúc gì.

Cuộc thi là do cậu khởi xướng, nhưng ai thắng thì cậu không quan tâm, cái cậu cần là lợi ích kinh tế phía sau, không phải con người.

Xem tiếp phần quản lý tài khoản, tài khoản của Thời Miểu Miểu đã vượt mốc 10.000 fan, chứng tỏ bộ truyện “Cậu là màu khói lửa nhân gian” của cô rất được ưa chuộng.

Nhưng điều khiến Giang Cần bất ngờ là tài khoản của lão Tào cũng lên tới 6.000 fan, bám sát phía sau. Dù sao thì, fan của Thời Miểu Miểu là thật, còn fan của lão Tào là… antifan.

Comment thì kiểu: “Ông nói phét dữ quá”, “Muốn vả vào mặt quá”, bla bla.

Nhưng đen đỏ gì thì cũng là nổi tiếng, lão Tào nổi lên toàn nhờ tự lực cánh sinh, thật đáng nể.

“Còn hai ngày nữa là hết nghỉ, tụi mày định khi nào về Lâm Xuyên, đi chung không?”

Đột nhiên, máy tính nhảy lên tin nhắn từ một nhóm lạ. Giang Cần thấy lạ lạ, bấm vào thì phát hiện mình bị kéo vào nhóm năm người từ lúc nào không biết. Người nhắn tên là Tôn Diễn Bân, avatar là một thằng đeo kính râm trông rất mất cảm tình.

Quách Tử Hàng: “Ngày mùng 6 về được không?”

Giang Cần: “Mày có người yêu đâu, về sớm làm gì?”

“Thế mấy giờ đi?”

“Mùng 7 đi, về sớm quá làm gì, lần sau về nhà là Tết luôn đấy.”

Tôn Diễn Bân làm như không thấy hai người kia bàn bạc, quay qua hỏi: “Sở Tư Kỳ, cậu định bao giờ về?”

Sở Tư Kỳ: “Tớ cũng mùng 7 nhé, chiều đi mua vé cùng nhau?”

Tôn Diễn Bân: “Ok, vậy tớ cũng mùng 7.”

Giang Cần: “…”

Giang Cần: “Tớ nhớ ra có việc, tớ đi mùng 8.”

Tôn Diễn Bân cười rạng rỡ. Cậu ta biết mình không đẹp trai bằng Giang Cần, muốn cua Sở Tư Kỳ thì chỉ mong Giang Cần càng xa càng tốt: “Vậy cậu đi riêng nha, bọn tớ vẫn đi mùng 7. Sở Tư Kỳ, mấy giờ thì cậu ra ga, tớ đi cùng.”

Sở Tư Kỳ: “Thôi để tớ cũng mùng 8 đi.”

Giang Cần: “Tớ nghĩ lại rồi, tớ khỏi đi luôn, quyết định nằm mục xương ở nhà.”

Tôn Diễn Bân còn chưa kịp hiểu chuyện gì, thì thấy thông báo nhóm mất một người. Nhìn lại thì Giang Cần vừa nói dứt câu thì out nhóm luôn.

Nhóm năm người, mất một người thấy rõ luôn.

Sở Tư Kỳ: “Anh ấy out rồi, tớ cũng out đây.”

Tôn Diễn Bân: “???”

Vương Huệ Như: “Sở Tư Kỳ out thì tớ cũng vậy.”

Tôn Diễn Bân: “…”

Quách Tử Hàng: “Tạm biệt.”

Tôn Diễn Bân nhìn màn hình mà đơ ra. Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?

Suy nghĩ tới tận khuya, hắn mới dần hiểu ra…

Hình như cái nhóm đó… mỗi mình hắn là người ngoài?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận