Chương 20: Ánh trăng sáng chói mắt
Nghe Phùng Nam Thư nói xong, Giang Cần hơi ngẩn ra, sau đó bĩu môi một cái.
Một ngày của cậu nếu không phải tập đàn thì là khiêu vũ, giải trí nhiều nhất cũng chỉ là đọc mấy cuốn tiểu thuyết phiêu lưu kỳ ảo. Mấy hôm nay tớ dẫn cậu đi dạo phố, đi suối nước nóng, thậm chí còn mất hết thể diện ngồi xe thú nhún cùng cậu, so với trước đây, không cảm thấy cô đơn mới là lạ đấy.
“Đi thôi, thu dọn đồ đạc đi nào.”
“Đi đâu cơ?”
“Tớ dẫn cậu tới quán bar xem Olympic.”
Ánh mắt của Phùng Nam Thư lập tức sáng bừng lên, cô nàng vội vã cầm lấy chiếc túi nhỏ, cất sách trở lại giá rồi lon ton chạy theo xuống lầu.
Lúc này vẫn đang là giữa trưa, quán bar căn bản chưa mở cửa, nhưng với tư cách người quản lý hiện tại của quán, Giang Cần muốn mở lúc nào mà chẳng được. Hơn nữa, chẳng có khách thì càng tốt, Nam Thư vốn mắc chứng sợ xã hội sẽ không đến mức quá căng thẳng.
Giang Cần đưa Phùng Nam Thư vào bar, chỉ cho cô một chỗ để ngồi ngoan ngoãn chờ, còn mình thì bê tấm bảng hiệu ra ngoài, mở cửa đặt ở phía trước.
Vừa đúng lúc đó, từ phía bên kia đường bỗng dưng có bốn người chạy qua.
Dẫn đầu là một tên béo vừa đen vừa lùn, theo sát phía sau là một gã thanh niên chải chuốt mặt mũi sáng láng, cuối cùng là hai cô gái khoác túi chéo.
“Nghĩa phụ!”
“?????”
Giang Cần ngước mắt lên nhìn, hóa ra là Quách Tử Hàng, Tần Tử Ngang, Vu Sa Sa và Vương Tuệ Như. Cậu hơi ngạc nhiên: “Sao các cậu lại tới đây?”
Quách Tử Hàng chạy tới toát cả mồ hôi, nhưng ánh mắt lại không giấu nổi sự đắc ý: “Tớ bảo cái bar này giờ do cậu quản lý, nói thế nào tụi nó cũng không tin, tớ đành kéo bọn họ tới đây tận mắt chứng kiến luôn!”
Vương Tuệ Như vội giải thích: “Tớ chưa từng nói là không tin, tớ chỉ đi theo cho vui thôi. Là Vu Sa Sa không tin đó!”
Vu Sa Sa lập tức bĩu môi: “Tớ cũng không nói là tớ không tin, tớ tới đây là để thay mặt Tư Kỳ nhà tớ kiểm chứng mà!”
Cô nàng liếc nhìn Giang Cần đầy dò xét: “Cậu thật sự bỏ ra ba trăm nghìn thuê cái quán bar này à?”
“Đừng nghe Quách Tử Hàng bốc phét.”
“Tớ biết ngay mà, làm sao cậu kiếm đâu ra ba trăm nghìn cơ chứ.”
Quách Tử Hàng đỏ mặt phản bác ngay: “Giang ca, ba trăm nghìn rõ ràng là cậu đích thân nói với tớ mà!”
Giang Cần mắng cậu ta một câu: “Tớ nói là ba trăm hai mươi nghìn. Cậu có phải hơi bị ngông rồi không đấy, hai mươi nghìn không phải tiền à mà dám tự ý làm tròn cho tớ hả?”
“À à, đúng, là ba trăm hai mươi nghìn!”
Nghe câu này, sắc mặt của Tần Tử Ngang lập tức thay đổi.
Nguy hiểm thật, may mà người vừa nói lúc nãy là Vu Sa Sa chứ không phải mình, nếu không thì cú tát này chẳng phải hứng trọn vào mặt rồi sao?
Vu Sa Sa thì thực sự có cảm giác như vừa bị vả một cú, ấp úng mãi cũng chẳng nói thêm được lời nào.
Nhưng Giang Cần chẳng thèm để bụng.
Lớn rồi, hơi đâu mà đi giận dỗi mấy đứa trẻ con này.
Cậu đặt bảng hiệu ngay ngắn, mở cửa cho bốn người kia vào, bảo họ tùy ý chọn chỗ, còn mình thì đi bật bốn chiếc tivi đặt ở giữa quán.
Phải nói là môi trường của quán bar thật sự rất phù hợp để tổ chức những buổi xem thể thao kiểu này. Trước tiên, nó có không khí sôi động, thứ hai là có đồ uống phục vụ liên tục.
Xem một trận bóng bàn, cầu lông ở đây, nghe những tiếng hò hét bên tai, chắc chắn phấn khích hơn nhiều so với ở nhà.
Vu Sa Sa và Vương Tuệ Như lần đầu tiên bước vào quán bar, còn hơi e dè, cứ sợ có mấy thứ quái vật đầy màu sắc lao ra từ góc nào đó, nhưng khi thấy bên trong chẳng có ai, cả hai liền thả lỏng ngay lập tức.
Còn Tần Tử Ngang, nhìn bóng lưng Giang Cần đang loay hoay, chỉ cười lạnh trong lòng, nghĩ bụng: Cứ để cho mày đắc ý hai hôm đi, về nhà tao năn nỉ bố tao mua luôn cái bar khác rồi copy mô hình của mày, kiếm tiền bằng phương pháp của mày, xem mày có tức chết không?
Nhưng ngay lúc ấy, hắn chợt nghe thấy tiếng Vu Sa Sa hốt hoảng “Ối giời ơi!”.
Tần Tử Ngang tò mò chạy tới xem thử rốt cuộc có gì mà hoảng hốt thế, rồi lập tức sững sờ.
Ở góc tây nam của quán bar, Phùng Nam Thư đang ngồi yên tĩnh, hai tay đặt nhẹ lên đầu gối, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa như không vướng bụi trần.
Ánh trăng sáng của trường cấp ba Thành Nam, nữ thần lạnh lùng nổi tiếng không ai dám tới gần.
Sao cô ấy lại ngồi trong quán bar thế này?
Một thiên kim tiểu thư như cô ấy, đáng ra phải xuất hiện ở các bữa tiệc cao cấp chứ, cái cảm giác lạc lõng này thật sự mạnh mẽ đến mức khó tin.
Tần Tử Ngang tưởng mình nhìn nhầm, dụi mắt mạnh mấy cái tới nỗi rụng luôn ba sợi lông mi, nhưng Phùng Nam Thư vẫn ngồi ngay trước mặt cậu ta.
“Mấy cậu uống gì? Bia nhé? Bartender chưa tới, tớ cũng không biết pha cái gì khác đâu.”
Giọng Giang Cần vang lên, kéo cả Vu Sa Sa và Tần Tử Ngang đang ngây ngốc về hiện thực.
Cả hai đều lơ ngơ chẳng nghe rõ câu hỏi, chỉ theo phản xạ gật đầu lia lịa.
“Tớ uống bia cũng được.”
Phùng Nam Thư đột nhiên giơ tay, thể hiện sự rộng lượng và chu đáo của một thiên kim hào môn. Quý cô thực sự luôn thế này, ngoan ngoãn tiếp nhận mọi thứ, không đưa ra yêu cầu thêm, luôn cố tỏ ra thân thiện nhất có thể.
Giang Cần quay lại nhìn cô một cái: “Không được, cậu chỉ được uống Wahaha thôi.”
“…”
Quách Tử Hàng lúc này chạy tới, giọng run run hỏi: “Giang ca, chuyện này là thế nào đây? Sao Phùng Nam Thư cũng ở đây vậy?”
Giang Cần lạnh mặt: “Tớ với cậu ấy là bạn thân mà.”
“Nhưng Phùng Nam Thư có bao giờ có bạn đâu, cô ấy đâu thèm nói chuyện với ai chứ!”
“Thôi được rồi, bị cậu đoán trúng rồi, thật ra là cậu ấy thèm muốn cơ thể của tớ đấy!”
“??????”
Giang Cần không thèm để ý Quách Tử Hàng nữa, quay sang hỏi Vương Tuệ Như vừa theo vào: “Cậu uống bia được không?”
Vương Tuệ Như gật đầu, không nhịn được mà liếc nhìn Nam Thư: “Lần trước tớ thấy cậu và cô ấy đi chơi phố, còn véo má cô ấy, hai người thật sự không hẹn hò à?”
“Hẹn hò á? Thứ đó chó mới thèm làm!”
“??????”
Giang Cần đưa chai bia cho Quách Tử Hàng, nháy mắt ra hiệu: “Mang qua chỗ Tần Tử Ngang kia kìa.”
Quách Tử Hàng miễn cưỡng: “Chai này có chữ nước ngoài, là bia nhập khẩu à? Hắn xứng uống sao?”
“Bar này lấy đâu ra hàng thật, toàn đồ pha nước thôi. Đưa hắn uống là vừa, cái tên ngốc đó sao mà nhận ra được.”
“Nghĩa phụ anh minh!”
Quách Tử Hàng vui vẻ mang bia sang, mở nắp hộ Tần Tử Ngang, còn cậu ta thì chẳng hiểu mô tê gì.
Trong lúc ấy, Vương Tuệ Như nhìn Giang Cần bận rộn phía sau quầy bar, do dự không biết có nên nhắc đến Sở Tư Kỳ hay không, cuối cùng không kiềm chế được mà nói nhỏ:
“Tư Kỳ hôm nay bị cảm, không tới được đấy.”
“Liên quan gì tới tớ đâu.”
Giang Cần lạnh nhạt đáp, rồi đem chai Wahaha đưa tận tay cho Phùng Nam Thư.
Lúc này, ánh trăng sáng vẫn lặng lẽ ngồi đó, rực rỡ tới mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.


1 Bình luận