Chương 23: Lên đường đến Lâm Xuyên
Sáng sớm cuối tháng tám, Giang Cần kéo theo hành lý tới nhà ga.
Trời nóng oi bức, ga tàu người đông như kiến, chen chúc tới mức chỉ cần bước chân vào là dễ dàng đánh rơi mất một chiếc giày.
Thật ra cảnh tượng này cũng chẳng có gì lạ, ai bảo là mùa khai giảng cơ chứ.
Giang Cần đứng trước lối vào ga, vặn chai nước uống một ngụm, trong lòng tự nhủ cũng may bố Giang mẹ Viên không ra tiễn, nếu không bây giờ chắc chắn phải đi tìm hai ông bà già lạc giữa biển người.
Mười phút sau, cậu bạn nhỏ đen tròn Quách Tử Hàng cũng tới.
Cậu ta thi vào trường Đại học Công nghệ Lâm Xuyên, một trường hạng khá, cách Lâm Đại không quá gần nhưng cũng chẳng xa, vì vậy hai người quyết định đồng hành cho vui.
Qua kiểm tra an ninh và soát vé, hai người lên tàu, tìm được chỗ ngồi xong liền an vị.
Quách Tử Hàng lần đầu xa nhà, trước đây ngay cả tàu hoả còn chưa từng đi, vừa lên tàu đã hưng phấn cực độ, ngó đông ngó tây mãi không thôi.
Nhưng cũng may, tàu nhanh chóng chạy, cảnh sắc ngoài cửa sổ liên tục thay đổi khiến cậu ta cũng dần ngoan ngoãn ngồi yên.
“Giang Cần, cậu nghĩ cuộc sống đại học sẽ thế nào nhỉ?”
“Cuộc sống của sinh viên đại học á? Tất nhiên là sống khá tốt.”
“Hả???”
Giang Cần cởi áo khoác đặt ra sau gáy, tựa vào lưng ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thành phố Tế Châu thực lực kinh tế khá ổn, nhưng đô thị xây dựng lại chưa đâu vào đâu, đường sá ngổn ngang, còn thua cả huyện nhỏ lân cận.
Vì vậy khi tàu chạy khỏi ga, đầu tiên đập vào mắt là khu ngoại ô cũ kỹ, tiếp theo là cánh đồng lúa mạch vàng ươm, còn có con sông Tế uốn quanh thành phố.
Nhưng Giang Cần lại thấy cảnh vật trước mắt hơi xa lạ.
Kiếp trước mình chưa từng ngắm cảnh sao?
Không thể nào, chẳng lẽ hồi ấy mình đi bộ tới đây?
Chốc lát sau cậu mới nhớ ra, hồi đó cậu mải mê ôm điện thoại chờ tin nhắn của Sở Tư Kỳ, nào còn tâm trí ngắm phong cảnh.
Xem ra yêu đương đúng là thứ đồ chó má, khiến người ta bỏ lỡ biết bao nhiêu cảnh đẹp.
Giang Cần dùng áo khoác che đi ánh nắng, định bụng ngủ một giấc tới nơi.
Mười một giờ trưa, tàu đến ga, hành khách đông nghịt ùa xuống sân ga, ồ ạt hướng ra ngoài.
Giang Cần và Quách Tử Hàng đi song song, kéo hành lý bước ra sảnh ngoài. Từ vị trí này nhìn qua đường là tòa nhà Tân Mậu cao lớn, trên đỉnh treo bảng hiệu thật to: "KTV Thương vụ Kim Tiền Quỹ."
“Giang Cần, giờ đi đâu đây?”
Giang Cần chống tay vào cần kéo vali: “Chia đôi ngả đường, ai về trường người nấy thôi.”
Quách Tử Hàng ngập ngừng một chút rồi mới nói: “Hay là cậu đi dự liên hoan với tớ nhé?”
“Sao lại còn có liên hoan nữa, chuyện gì đây?”
“Mấy hôm trước tớ vào một nhóm chat của tân sinh viên trường, mọi người bảo sẽ tổ chức buổi liên hoan gặp mặt sớm cho biết nhau. Tớ đăng ký rồi nhưng hơi sợ không dám đi.”
Giang Cần nhếch mép: “Ngoài đời nhút nhát, lên mạng lại rất mạnh miệng chính là kiểu người như cậu.”
Quách Tử Hàng ho khan giấu đi vẻ ngượng ngùng: “Dù sao cậu về trường cũng rảnh, đi cùng tớ cho có tinh thần đi!”
“Cũng đúng, dù sao cũng chẳng bận gì, thôi thì đi vậy. Nhưng tiền taxi cậu trả.”
“Được, tớ trả!”
Thế là hai người bắt taxi ở ga, đi thẳng tới Đại học Công nghệ Lâm Xuyên.
Suốt dọc đường, Quách Tử Hàng căng thẳng tới mức phải hít thở thật sâu, tay vò tới vò lui quần bò suýt rách.
Giang Cần nhìn cậu ta mà buồn cười. Không phải đi gặp người yêu trên mạng lần đầu, sợ ngoại hình mình xấu quá bị người ta bỏ chạy, chỉ là cái liên hoan thôi mà có cần thiết phải lo tới mức ấy không?
Nhưng Quách Tử Hàng không giống Giang Cần, cậu ta là kiểu người bị giẫm lên chân còn không dám lên tiếng. Ngày trước ở trường, chỉ cần nói chuyện với cô bán cơm thôi cũng phải chuẩn bị tâm lý cả buổi.
Chẳng mấy chốc, taxi đã dừng trước cổng Đại học Công nghệ Lâm Xuyên, Quách Tử Hàng dẫn Giang Cần tới một quán trà sữa đối diện trường.
Thực chất buổi gặp mặt này cũng chỉ là vài bạn nhỏ tự họp mặt chơi chung, gồm bốn nữ hai nam, có lẽ toàn là các thành phần giao tiếp hơi yếu kém.
Sinh viên năm 2008 chưa có gu ăn mặc nổi bật như chục năm sau, phong cách ai cũng bình thường.
Các cô gái phần lớn mặc áo phông hồng hoặc vàng nhạt, đầu cài kẹp tóc nhỏ. Còn hai chàng trai ngồi cạnh kia, thật lòng nhìn còn không vừa mắt bằng Quách Tử Hàng.
“Tớ tên Lương Hiểu.”
“Tớ là Hứa Tình Tình.”
“...”
“Tớ... Quách Tử Hàng.”
“Giang Cần.”
Một vòng giới thiệu xong, ánh mắt Giang Cần bất giác chú ý đến một cô gái ngồi ngoài cùng.
Cô gái ấy tự giới thiệu tên Hồng Nhan, tới từ thành phố Hàng, là bạn thân của Hứa Tình Tình nhưng không nói rõ mình học ngành nào.
Cô gái rất cao ráo, da trắng, mặc áo thun xám và quần bò đen, thân hình đầy đặn đến mức chiếc áo hơi chật chội.
Ngoại hình kiểu này rõ ràng khác xa ba cô bạn còn lại, dung nhan cũng thanh tú, dù không trang điểm cũng cực kỳ dễ nhìn.
Giang Cần hiểu rằng, chấm điểm con gái kiểu này đúng là không tốt đẹp gì, nhưng ấn tượng đầu tiên mà, khác biệt lớn như vậy khó mà không chú ý.
Tất nhiên, bên phía con trai thích nhìn Hồng Nhan, còn các cô gái thì lại chăm chú nhìn Giang Cần.
“Giang Cần, cậu học khoa nào?”
“Tớ học khoa máy tính, ngành kỹ thuật phần mềm, bạn tớ cũng thế.”
Giang Cần vỗ vào vai Quách Tử Hàng, ý bảo cậu ta tự nói chuyện đi.
Hứa Tình Tình mắt sáng lên: “Tớ cũng học kỹ thuật phần mềm đây! Cậu vào lớp nào?”
“Chắc lớp 2.”
“Chắc là sao, có bạn gái chưa?”
Giang Cần giật áo Quách Tử Hàng: “Người ta hỏi cậu kìa, có bạn gái chưa?”
Quách Tử Hàng đỏ bừng mặt: “Tạm... tạm thời chưa.”
“Giang Cần, còn cậu?”
“Tớ? Tớ đam mê học hành, không yêu đương.”
Hứa Tình Tình bĩu môi: “Đam mê học lại thi vào đây à, đáng lẽ cậu phải vào Lâm Đại mới đúng.”
Hồng Nhan đột nhiên khều cô bạn: “Tình Tình, đừng nói vậy, biết đâu người ta chỉ là thi không tốt thôi.”
Giang Cần hơi ngạc nhiên, cô gái này lại còn biết bênh vực người khác nữa cơ đấy.


1 Bình luận