[1-100]
Chương 71: Khoảnh khắc toả sáng của Phùng Nam Thư
0 Bình luận - Độ dài: 1,567 từ - Cập nhật:
Chương 71: Khoảnh khắc toả sáng của Phùng Nam Thư
Chuyện ăn tối với Hồng Nhan là đã hẹn từ hôm qua rồi, bởi dù là bạn bè hay là có người nhờ vả, thì sau khi biết cô ấy muốn chuyển ngành, thế nào cũng nên hỏi han một tiếng.
Ngoài ra, chuyện tìm địa điểm làm việc cố định vẫn chưa giải quyết xong, Giang Cần cũng có ý định đi dạo quanh khu trường xem có cửa hàng nào phù hợp để thuê không.
Cơ sở Đông và cơ sở chính của Đại học Lâm không gần nhau, mà vị trí tiện nhất cho cả hai bên chính là phố Nam.
Đây là con phố thương mại thứ hai sau phố đi bộ, tất cả cửa hàng ở đây đều cho thuê. Tìm được một chỗ làm việc ở đây sẽ rất thuận tiện cho nhóm kỹ thuật ở cơ sở chính và nhóm nội dung ở cơ sở Đông.
Chỉ là vì nằm ngay cạnh khu đại học nên giá thuê ở đây rất đắt, người muốn sang nhượng lại cũng không nhiều, đành phải đánh cược vào may mắn thôi.
Hoàng hôn buông xuống, bầu trời dần tối lại.
Những đám mây ráng đỏ rực kéo dài cả nghìn dặm, như thể sắp thiêu cháy cả nửa bầu trời.
Phùng Nam Thư bước theo sau Giang Cần, đi đôi giày da nhỏ gót đen, từng bước lộp cộp vang lên.
Cô tiểu phú bà có làn da trắng như sương tuyết, dáng người cao ráo, eo thon nhỏ, kết hợp với chiếc váy đen dài bay bay theo gió và chiếc thắt lưng đỏ làm điểm nhấn, cả người toát lên khí chất nữ vương.
Nhưng ai mà ngờ được, thật ra cô nàng chỉ là một em gái mềm mại đáng yêu thích nũng nịu với Giang Cần và rất ham ăn?
“Cậu ngồi đây một lát nhé, tớ đi gọi món, không được chạy lung tung đấy.”
“Giang Cần, tớ muốn ăn tôm hùm cay.”
“Sao cậu cứ mê mấy món màu mè đó vậy?”
Phùng Nam Thư hơi nhăn mũi, chỉnh lại vạt váy rồi ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt lạnh lẽo như nước, thần sắc vô cùng lạnh nhạt.
Mấy nam sinh đi ngang đều bị khí chất của cô thu hút, nhưng lại không dám nhìn lâu vì vẻ ngoài quá lạnh lùng.
Màu đen vốn đã trang nghiêm, lại được điểm xuyết bằng màu đỏ yêu mị như ánh chớp lướt qua, cộng thêm gương mặt xinh đẹp không biểu cảm, áp lực từ cô gần như muốn cuốn phăng tất cả.
Trạng thái này của cô rất giống hồi cấp ba, không nói, không cười, không cảm xúc, bị hiểu lầm là nữ thần băng giá cũng chẳng có gì lạ.
Trong lúc Giang Cần đang gọi món thì Hồng Nhan cũng đã từ cơ sở Đông đến phố Nam.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy caro, phối cùng đôi giày trắng, trông rất nữ sinh, toát lên vẻ ngọt ngào đầy sức sống.
“Giang Cần, tớ tới rồi.”
“Tớ cũng tới rồi, đang ngồi bàn số 7 ở quán Ăn Là Trên Hết.”
“Okay, tớ qua liền.”
Cất điện thoại xong, Hồng Nhan hít sâu một hơi, nhìn về phía mấy bàn ăn ngoài trời sáng đèn rực rỡ, trấn tĩnh lại rồi bước tiếp.
Từ sau khi làm ầm lên một trận ở phố Nam hôm trước, cô đã biết Giang Cần từ chối mình một cách khéo léo. Sau đó hai người không còn liên lạc, ngay cả câu chúc ngủ ngon mỗi ngày cũng đã dừng lại từ một tuần trước.
Nên khi Giang Cần nhắn tin hẹn gặp hôm qua, cô thật sự rất bất ngờ.
Cô không biết liệu cậu ấy có gửi nhầm người không, nhưng vẫn không kiềm được mà đồng ý.
Nhưng khi đến trước cửa Ăn Là Trên Hết, tim cô chợt thắt lại một nhịp.
Chỉ vì trước bàn số 7 đang ngồi một cô gái vô cùng xinh đẹp, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm, không cười, tư thế ngồi đoan chính, khí thế bức người.
Dù là quán ăn vỉa hè đơn sơ hay tiếng ồn ào xung quanh, cũng không làm cô ấy nhiễm chút gì phàm tục.
Hồng Nhan vốn rất tự tin vào nhan sắc của mình, nhưng lại cảm thấy bị đè bẹp trước cô gái kia. Từ ánh mắt, cách ăn mặc đến biểu cảm của đối phương, tất cả đều khiến người ta cảm thấy xa cách, như kiểu chỉ có thể nhìn từ xa chứ không dám đến gần.
Cô nhìn lại số bàn một lần nữa, xác nhận không nhầm, rồi hơi căng thẳng bước tới, ngồi xuống dưới ánh mắt chăm chú của Phùng Nam Thư.
“Chào cậu, tớ là Hồng Nhan.”
“Phùng Nam Thư, bạn thân nhất của Giang Cần, là kiểu một đời một kiếp luôn đấy.”
Hồng Nhan khẽ nghẹn một chút, đôi môi hồng cũng bất giác mím lại.
Khí thế của cô gái này thật quá mạnh mẽ, nhất là giọng nói lạnh lùng và dứt khoát, đúng kiểu đè ép người ta.
Bản thân Hồng Nhan cũng là kiểu chững chạc, duyên dáng, vậy mà đứng trước cô ấy lại cảm thấy mình hoàn toàn bị lép vế. Cô gái đối diện chỉ cần ngồi yên cũng khiến người khác phải tự ti mà cúi đầu.
“Phùng bạn học, cậu cũng là sinh viên học viện Tài chính à?”
“Ừ.”
“Vậy chắc tụi mình cùng tuổi? Sinh nhật cậu là ngày mấy?”
“Mùng 3 tháng 2.”
Phùng Nam Thư vừa trả lời vừa thầm rên rỉ trong lòng, Giang Cần cậu đâu rồi, tớ thật sự không biết nói gì tiếp nữa.
Giao tiếp đúng là phiền phức, giá mà ai cũng thích sờ chân như cậu thì tốt biết mấy.
Còn Hồng Nhan thì cúi đầu giả vờ uống nước, trong lòng thầm ghen tị, người thật sự tự tin đúng là luôn rạng rỡ.
Đúng lúc đó, Giang Cần đã gọi món xong, từ trong quán đi ra: “Lâu rồi không gặp, Hồng Nhan.”
“Lâu rồi không gặp, tớ còn tưởng cậu nhắn nhầm người, lúc tới còn thấy lo lo.” Hồng Nhan mỉm cười nhẹ nhàng.
Giang Cần ngồi xuống, rót trà: “Thật ra tớ hẹn cậu ra là để nói chuyện cậu muốn chuyển ngành.”
“Sao cậu biết?” Hồng Nhan ngạc nhiên.
“Trước đó tớ gặp Tư Huệ Dĩnh, là cô ấy nói với tớ. Cô ấy lo cho cậu, khuyên không được nên mới nhờ tớ giúp.”
“Cô ấy đúng là… biết chỗ yếu của tớ thật.”
Giang Cần uống ngụm nước: “Thật ra tớ cũng tò mò, sao cậu nhất định muốn chuyển ngành?”
Hồng Nhan mím môi đỏ: “Cậu từng nói đại học rất đẹp, có một quan hệ ký túc xá hoà hợp rất quan trọng. Nhưng tớ với Sở Tư Kỳ không thể nào hoà hợp được nữa, chỉ cần nhìn thấy cô ấy là tớ tức giận.”
“Nhưng vậy cũng đâu đến mức phải chuyển ngành?”
“Cũng một phần do gia đình tớ, ba tớ muốn tớ học chuyên ngành liên quan đến thương mại.”
Giang Cần nhìn cô: “Tư Huệ Dĩnh nói cậu rất thích ngành luật, như vậy không tiếc à?”
Hồng Nhan cười nhẹ, lắc đầu: “Thật ra Huệ Dĩnh hiểu lầm rồi, tớ không phải vì thích ngành luật mới chọn ngành luật, mà là vì chọn ngành luật nên mới tập thích nó. Dù đổi ngành khác cũng như nhau thôi.”
“Không phải bốc đồng à?”
“Không hề.”
Phùng Nam Thư ngồi bên cạnh bỗng nhớ đến một câu nói trong Cô Gái Mắt Ma: “Đừng vì ý kiến người khác mà thay đổi lựa chọn của mình, hãy làm điều cậu cho là đúng.”
Hồng Nhan hơi sững lại, nhìn cô tiểu phú bà bằng ánh mắt khâm phục: “Phùng bạn học, thật mong được sống tự tin như cậu.”
“????????”
Giang Cần ngẩn ra nhìn hai người, thầm nghĩ hai người các cậu có hiểu lầm gì không? Tiểu phú bà này nhát như chuột nhắt, tự đi ra cửa còn không dám, suốt ngày chỉ biết chúc ngủ ngon, lấy đâu ra sự tự tin?
Cậu lại nhìn sang Phùng Nam Thư vẫn mặt lạnh tanh, thầm rủa: Tiểu phú bà, cậu tóm tắt ngon lắm đấy, cậu lại đang diễn tớ à?
“Phùng bạn học, tớ muốn hỏi thêm cậu một chuyện, cậu có thể nói thật không?”
Phùng Nam Thư tự tin gật đầu: “Cậu hỏi đi.”
“Nếu cậu rất thích một người, nhưng người đó lại không thích cậu, cậu sẽ làm gì?” Hồng Nhan vừa nói vừa cắn môi.
Ánh mắt Phùng Nam Thư chợt trở nên lạnh lẽo: “Làm người yêu thì kết cục đa phần là không qua lại nữa, có khi còn trở mặt thành thù, nghe viễn tưởng lắm.”
“Thì ra là vậy…”
Ánh mắt Hồng Nhan thoáng chút ảm đạm, im lặng một lúc rồi mỉm cười khẽ, khi ngẩng đầu lại, cô thấy bóng dáng của Phùng Nam Thư giữa ánh chiều tà thật sự tỏa sáng lấp lánh.
Giang Cần bật cười, thầm nghĩ đúng là một người dám nói, một người dám tin.


0 Bình luận