Chương 85: “Xinh xắn” rất hợp mà!
Là một người làm nghề viết lách, trong đầu Đổng Văn Hào lúc này chỉ có đúng bảy chữ:
Vì hồng nhan mà nổi giận.
Nhìn là biết đám người này mang đầy sát khí đến, không sửa bài chắc chắn không chịu rút quân.
Nói đi cũng phải nói lại, thằng Lộ Phi Vũ này đúng là chẳng ra sao. Viết bài giới thiệu cho ứng cử viên hoa khôi, cậu không dùng “duyên dáng” hay “xinh đẹp” cho qua, lại đi xài đúng cái từ “xinh xắn”, chẳng khác nào đang mắng người ta cả.
Từ “xinh xắn” dành cho ai? Là dành cho kiểu con gái… chẳng còn gì để khen nữa.
Mũi tạm ổn, mắt tạm ổn, môi tạm ổn, mặt tạm ổn, cái gì cũng tạm ổn, tức là chẳng có gì nổi bật — thế là đành phải dùng từ “xinh xắn” cho có lệ.
Nếu là cô gái bình thường, thấy chữ này chắc cũng tặc lưỡi bỏ qua. Nhưng đây là Lưu Y Y, nữ thần của khoa Văn, bị khen kiểu vậy không tức mới lạ.
"Phi Vũ, sửa lại đi, sửa thành 'quốc sắc thiên hương', 'khuynh quốc khuynh thành', 'nghiêng nước nghiêng thành' cũng được!"
Lộ Phi Vũ ưỡn ngực, tỏ rõ bản lĩnh nghề nghiệp: “Em là sinh viên khoa Báo, sau này sẽ làm phóng viên. Em cảm thấy bất cứ bài viết nào của mình đều phải khách quan và công bằng!”
“Khách quan cái đầu cậu ấy!” — Tên nam sinh cầm đầu bên kia bắt đầu xắn tay áo, rõ ràng là muốn gây sự.
Đổng Văn Hào vội kéo Phi Vũ đứng dậy: “Cậu bị làm sao vậy? Tớ đã nói rồi mà, cái gọi là cốt cách nhà văn chẳng đáng một xu.”
“Nhưng mà anh ơi, em thật sự không thể nói dối trắng trợn được!”
Câu này vừa dứt, mặt Đổng Văn Hào lập tức tái mét.
Xong phim, Lộ Phi Vũ nhà ta hôm nay kiểu gì cũng bị ăn đòn.
Quả nhiên, đám nam sinh kia nghe xong là bắt đầu khó chịu thấy rõ. Kêu người ta đổi thành "quốc sắc thiên hương" mà cậu nói là nói dối trắng trợn? Câu này còn cay hơn cả cái từ “xinh xắn” lúc đầu!
Cơ mà thằng Phi Vũ này cũng cứng đầu thật, thấy bên kia đã bắt đầu lăm lăm nhấc ghế rồi mà vẫn chưa chịu đổi.
Không khí trong phòng 208 lập tức căng như dây đàn, chỉ cần một cái hắt hơi là có thể bùng nổ.
Tiếng ồn trong phòng cũng xuyên qua cánh cửa gỗ, làm mấy anh chị chủ shop ngoài hành lang cũng bắt đầu tò mò ngó vào xem.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bị đẩy nhẹ.
Nhưng mà do đám người khoa Văn đứng chắn kín hết cả lối, nên cánh cửa chỉ hé được một khe nhỏ. Mãi đến khi mấy người phía sau chịu lùi lại thì mới mở hẳn ra được.
Giang Cần chen người vào, nhíu mày liếc một cái: “Sao thế này? Đến cả sếp cũng không được vào à?”
“Boss, mấy người khoa Văn không hài lòng với bài viết về Lưu Y Y.”
“Chuyện nhỏ xíu mà cũng phải lôi cả họ đến à? Sửa là được chứ gì, web là chết, người là sống, không hài lòng thì sửa chỗ đó.”
“Lộ Phi Vũ dùng từ ‘xinh xắn’ để miêu tả Lưu Y Y.”
Giang Cần nghe xong cũng đứng hình vài giây.
Ừ thì… nghe đúng là xúc phạm thật. Không trách được mấy ông này lồng lộn kéo quân sang.
“Sửa ngay! Sửa thành 'quốc sắc thiên hương', 'như hoa như ngọc'!”
“‘Như hoa như ngọc’ không được!” — Tên cầm đầu rất khắt khe. “‘Như hoa’ là đang mắng người ta đó!”
“Được rồi được rồi, như gió thoảng mây trôi, như mơ như ảo gì cũng được, sửa xong đi đi, lát nữa còn có khách tới. Mấy người đứng chắn ở cửa thế này ra cái thể thống gì?”
Lộ Phi Vũ vẫn không chịu: “Boss, viết bài là phải chân thực. Em không thể nói sai sự thật được!”
“Má cậu! Cậu lại còn cãi tiếp hả?!”
Bên kia lập tức “choảng” lấy cái ghế, giơ lên đầu, không khí sát khí ngùn ngụt, chuẩn bị đánh nhau đến nơi.
Giang Cần cũng muốn phát ngán. Đám làm văn chương các cậu, ai nấy đều chấp niệm quá mạnh à?
Đúng lúc ấy, cửa phòng lại bị đẩy ra một lần nữa.
Phùng Nam Thư bước vào với vẻ mặt buồn buồn, còn đang ấm ức vì không nhận được chứng nhận bà chủ, vẻ lạnh lùng trên mặt lại càng rõ rệt.
Ơ?
Đám trai khoa Văn đồng loạt sửng sốt, không hẹn mà buông ghế xuống, mắt sáng rực.
Khoan đã...
Đây mới là hoa khôi thực sự chứ?!
Đây mới xứng đáng là ‘khuynh quốc khuynh thành’, là sắc nước hương trời chứ còn gì nữa?!
So ra thì Lưu nữ thần và chữ “xinh xắn” đúng là trời sinh một cặp rồi còn gì!
Ừ đúng, xinh xắn rất hợp.
Lạ một điều là ban nãy họ còn cho rằng khen người khác xinh xắn là mỉa mai, thế mà mới vài phút sau, cái từ đó lại hóa ra… quá hợp lý.
Văn hóa Trung Hoa đúng là uyên thâm, dùng từ ngữ cũng phải đúng người đúng lúc mới thể hiện được cái tầm.
“Dù sao thì tớ cũng không sửa đâu. Khi viết bài này, tớ chỉ muốn trung thực với bản thân. Các cậu từng nghe câu này chưa: 'Há cúi đầu luồn gối vì kẻ quyền cao, để không còn nụ cười trên môi'?” – Lộ Phi Vũ tiếp tục lảm nhảm triết lý.
Tên cầm đầu trừng mắt: “Được, mày được lắm! Không sửa thì không sửa!”
Tầm hơn sáu giờ tối, ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm cả bầu trời.
Lưu Y Y từ giảng đường quay về ký túc xá, việc đầu tiên là mở diễn đàn “Tri Thức” rồi tìm bài viết giới thiệu về mình, click chuột phải liên tục làm mới trang, mắt nhìn không rời màn hình.
Nhưng khiến cô tức nổ đom đóm là—chữ “xinh xắn” vẫn y nguyên nằm đấy, không đổi một chữ nào.
Lưu Y Y lập tức vào group thảo luận, @ người đã hứa sẽ giúp cô đòi lại công bằng:
“Cậu đã đến 208 chưa đấy?”
“Tới rồi, tớ dẫn theo hơn hai mươi anh em, cả gặp luôn ông chủ web rồi.” — Trả lời cực nhanh.
Lưu Y Y dựng hết cả lông mày: “Vậy sao bài viết của tớ vẫn là chữ ‘xinh xắn’?!”
“Thật ra thì… tớ thấy từ ‘xinh xắn’ cũng hợp phết mà.”
“???????”
Cùng lúc đó, tại ký túc xá văn khoa khu Đông, người tên Sở Cường mở giao diện tạo bài mới trên diễn đàn, bắt đầu gõ một bài viết ngắn. Trong đó anh ta dùng đủ mọi từ hoa mỹ như “trầm ngư lạc nhạn”, “bế nguyệt tu hoa”, “quốc sắc thiên hương”, “tiên nữ giáng trần”… để tả về Phùng Nam Thư, miêu tả đến mức thần tiên cũng phải cúi đầu.
Nếu Đổng Văn Hào mà thấy được bài này, đảm bảo sẽ khen ngợi hết lời vì nó quá hoàn hảo, toát ra mùi “nữ thần” từ từng câu chữ.
Nhưng Đổng Văn Hào sẽ không bao giờ đọc được nó.
Vì ngay khi Sở Cường nhấn gửi bài, màn hình hiện lên thông báo:
“Nội dung bài viết chứa từ ngữ nhạy cảm, không thể đăng bài.”
“Cái gì?! Mấy từ này mà nhạy cảm á? Làm ơn đi!”
Từ hoàng hôn tới hoàng hôn tắt hẳn, từ tắt hẳn tới trời tối, Sở Cường sửa đi sửa lại bảy tám lần, đăng lại năm lần.
Cuối cùng, tài khoản bị khóa 24 giờ.
Anh ngồi nhìn màn hình, cảm thấy như có một thế lực vô hình nào đó đang bóp cổ mình qua đường truyền mạng.
Anh nhìn ba bông hoa còn lại trong tài khoản, mở lại trang bầu chọn của Lưu Y Y, di chuột tới nút “bình chọn”…
Do dự thật lâu.
Và vẫn không nhấn.
Không vì lý do gì cả chỉ đơn giản là…
Tự nhiên thấy cuộc thi này… mất cảm hứng hẳn.


0 Bình luận