• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[1-100]

Chương 76: Nghỉ tay đi, đừng xoa nữa

0 Bình luận - Độ dài: 1,476 từ - Cập nhật:

Chương 76: Nghỉ tay đi, đừng xoa nữa

Chiều tà, mặt hồ lấp lánh ánh vàng.

Giang Cần vừa mới ngồi xuống tảng đá thì điện thoại đã rung lên, là Tô Nại gọi tới, báo rằng hệ thống bình chọn đã có thể đưa lên hoạt động, dù phần hiển thị thứ hạng theo thời gian thực còn hơi lỗi một chút, nhưng không ảnh hưởng lớn, có thể theo kiểu vừa dùng vừa chỉnh như hồi lập trang web.

Giang Cần vừa nghe báo cáo vừa gật gù, bỗng nghe Phùng Nam Thư khẽ "hừm" một tiếng.

Cậu lập tức hiểu ý, giảm lực tay, chuyển từ nắn sang xoa nhẹ, lòng bàn tay khẽ ấn ấn, cảm giác mềm mại như ngọc.

“Boss, sao anh không nói gì nữa vậy?” Giọng Tô Nại ở đầu dây bên kia vang lên.

Giang Cần hoàn hồn lại: “À, cậu liên hệ với Lư Tuyết Mai đi, hỏi xem banner của trang dẫn dòng làm xong chưa.”

“Ok.”

“À, còn nữa, xác nhận lại với Ngụy Lan Lan xem bên trung tâm dạy lái xe Thông Hành có muốn tài trợ tên cho sự kiện lần này không, nhắc họ phối hợp với các bên liên quan. Tiền tài trợ phải hét cao vào, đừng để sự nghèo túng giới hạn trí tưởng tượng của mình.”

“Nếu nói giá cao quá, họ không đồng ý thì sao?”

“Không đồng ý thì thôi, mình tìm chỗ khác, nhưng tuyệt đối không được nói giá thấp. Giá tài trợ mà thấp thì sau này giá quảng cáo cũng bị ép theo. Người ta sẽ bảo: tài trợ mà cậu chỉ lấy chừng đó, trong khi hiệu quả còn lớn hơn quảng cáo, thế mà quảng cáo cậu lại dám hét giá cao? Thế là họ thấy phản cảm liền. Nhưng nếu tài trợ mà đắt, còn quảng cáo thì rẻ, thì người ta sẽ cảm thấy lời to, có lợi. Danh tiếng ấy mà, không phải do người ta cho, mà là mình tự đẩy lên.”

“Ra là vậy, hiểu rồi boss!”

Tô Nại sau khi đã quen với kiểu tư duy uốn lượn của Giang Cần thì lập tức cúp máy đi làm việc.

Lúc này, Phùng Nam Thư ngồi nghiêng người, mắt ngắm mặt hồ, đầu ngón chân hơi nhột nhột, thỉnh thoảng lại khẽ rên một tiếng.

“Cậu còn đau chân không?” Giang Cần bỗng hỏi.

Phùng Nam Thư hơi ngơ: “Tớ có nói tớ đau chân đâu.”

“Nói xạo, nếu không đau chân thì tại sao tớ đang ngồi xoa chân cho cậu?” Giang Cần mặt đầy vẻ đạo mạo.

Phùng Nam Thư nhìn xuống đôi giày da nhỏ của mình: “Giang Cần, giày là do cậu cởi, vớ cũng vậy, tớ giành không lại cậu.”

“Tớ không thể làm chuyện đó được, chắc chắn là lúc tớ đang gọi điện, cậu tự cởi rồi đưa chân vào tay tớ đấy. Cậu có biết ở nước ngoài có một nghiên cứu, khi người ta gọi điện, não sẽ tự động nhận bất kỳ vật gì được đưa tới tay không?”

“?”

Phùng Nam Thư ngơ ngác nhìn cậu, im lặng một hồi rồi quyết định không phản bác nữa, chỉ lặng lẽ tận hưởng bàn tay đang xoa bóp đầu ngón chân, đôi mắt sáng trong veo.

Giang Cần thì vừa xoa vừa suy nghĩ về tiền tài trợ.

Hiện giờ, lượng truy cập của diễn đàn đã đủ, nhưng tỷ lệ chuyển đổi vẫn chưa rõ ràng. Với tình hình đó, Thông Hành chắc chắn không muốn đầu tư quá nhiều, vì chưa có gì bảo đảm, khả năng tiền tài trợ đổ sông đổ biển là rất cao.

Tức là Ngụy Lan Lan và Tần Thanh bên kia tám phần là sẽ không thuận lợi.

Nhưng biết làm sao được, đặt trần cao mới có đường thương lượng sau này.

Vả lại, cuộc thi hoa khôi kiểu này, một trường chỉ nên tổ chức một lần, nếu mỗi kỳ lại bầu hoa khôi thì danh hiệu sẽ mất giá.

Vì thế, cơ hội duy nhất này, phải giữ chỗ để sau còn dễ ra giá.

Vấn đề bây giờ là, Thông Hành có thể chấp nhận mức tài trợ cao nhất là bao nhiêu.

Học phí bên họ là 3.200 tệ, theo tính toán của Giang Cần thì mức trần họ có thể chịu là 60.000.

Vượt quá con số này, bên đó chắc chắn bỏ cuộc.

Nhưng Giang Cần không muốn dừng ở đó, vẫn nghĩ có thể nâng giá thêm chút nữa. Chỉ là trừ Thông Hành ra, trong trường còn lại doanh nghiệp nào đủ sức chi nữa đâu?

Việc này nhất định phải có phương án dự phòng, không thể để lỡ mất.

“Giang Cần…”

“Sao thế?”

“Nghỉ tay đi, đừng xoa nữa.”

Giang Cần ngẩng lên thì phát hiện tay mình không biết từ lúc nào đã xoa tới tận bắp chân trần bóng loáng của Phùng Nam Thư. Da mềm, săn chắc, mượt mà. Cô tiểu phú bà thì lấy tay giữ váy, đôi mắt ánh nước nhìn cậu.

Giang Cần ngẩn ra, ngơ ngác nhìn bàn tay mình.

Không lẽ…

Tay tớ có ý thức riêng?

Đêm mười giờ rưỡi, Giang Cần đưa Phùng Nam Thư về đến ký túc, vừa mở cửa đã bị Cao Văn Huệ ôm chặt. Là một con cẩu độc thân mê hóng chuyện, cô nàng nhìn người khác yêu đương còn kích động hơn chính mình yêu.

“Nam Thư à, thân mật với Giang Cần đến tận giờ này mới về?”

Phùng Nam Thư cúi xuống thay giày: “Giang Cần không thân mật với tớ.”

“Ý tớ nói thân mật là kiểu cử chỉ thân thiết của người yêu ấy, như nắm tay hôn môi chẳng hạn.” Dương Mẫn không nhịn được giải thích thêm.

Phùng Nam Thư vẫn lắc đầu: “Tớ biết, nhưng không có.”

“Cậu và Giang Cần chưa từng nắm tay, chưa từng hôn nhau á?” Cao Văn Huệ há hốc mồm.

“Không có.”

“Vậy suốt ngày hai người ra ngoài tới khuya là làm gì?”

“Cho cậu ấy xoa chân.”

Cao Văn Huệ buột miệng chửi một tiếng: “Không nắm tay không hôn nhau, mà ngày nào cũng xoa chân? Trời má, ngay cả tớ là biến thái mà còn thấy hai người biến thái!”

“Bạn bè chỉ được xoa chân, nắm tay với hôn môi là chuyện người yêu mới được làm.” Phùng Nam Thư thay đồ ngủ, giọng ngọt ngào như thường lệ.

“Những thứ này ai dạy cậu?”

“Tớ tự đúc kết.”

Cao Văn Huệ lặng người: “Cậu đúng là bị Giang Cần nuôi đến méo theo ý cậu ta rồi.”

“Không là người yêu cũng được, Giang Cần là đồ tra nam vô trách nhiệm, không xứng với Nam Thư!” Phạm Thục Linh vừa nghe tên Giang Cần là nóng máu. Trước đây cô từng bị một tên nói là bạn thân rồi quay sang tổn thương mình, nên thấy loại người đó là khó chịu liền.

Phùng Nam Thư tức hừ hừ, tối nay quyết định không nói chuyện với Phạm Thục Linh nữa.

Sáng hôm sau, ánh nắng rải khắp Đại học Lâm, xuyên qua cửa sổ chiếu vào ban công. Giang Cần còn chưa bị đồng hồ báo thức gọi dậy, thì đã bị một cú điện thoại của Ngụy Lan Lan làm tỉnh giấc.

“Alo? Có chuyện gì thế?”

“Boss, vỡ deal rồi.”

Sáng sớm nay, Ngụy Lan Lan đã đến trung tâm Thông Hành đàm phán, mở giá bảy vạn, kết quả chẳng ngạc nhiên gì: đàm phán thất bại.

Bảy vạn tệ, không tính chi phí nhân lực, hao mòn xe, xăng dầu, bên họ ít nhất phải kéo về hai mươi lăm học viên mới hòa vốn. Trong khi diễn đàn này còn mới toanh, chẳng ai dám chắc sẽ có hiệu quả gì, nên Thông Hành không muốn liều.

Nói trắng ra, họ không tin diễn đàn của Giang Cần có thể đem lại nhiều học viên như vậy, vì diễn đàn cũ từng là ví dụ thất bại trước mắt họ.

Dĩ nhiên, họ cũng đưa ra mức giá trong tầm của mình: hai vạn tệ, và muốn độc quyền tên tài trợ.

Giang Cần chẳng bất ngờ gì, bình tĩnh tiếp nhận và chửi thề một câu rồi từ chối luôn.

Nhưng mà Thông Hành cũng là doanh nghiệp to hiếm hoi trong trường rồi, đến họ còn chỉ dám đưa ra hai vạn, thì các đơn vị khác khỏi cần hỏi.

“Giờ sao hả boss? Có cần đi tìm tài trợ khác không?”

“Không kịp nữa rồi, cậu lo việc khác đi, để tôi nghĩ cách.”

“?”

Giang Cần không nói nhiều, cúp máy rồi ngồi bật dậy khỏi giường.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận