• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[1-100]

Chương 10: Làm thế nào để kết bạn nhanh chóng và hiệu quả

3 Bình luận - Độ dài: 1,192 từ - Cập nhật:

Chương 10: Làm thế nào để kết bạn nhanh chóng và hiệu quả

Sáng sớm, ánh nắng ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu lên đầu giường.

Giang Cần bật dậy, mở cửa phóng thẳng vào nhà vệ sinh. Nhưng sau ba phút ngồi bệt trên bồn cầu, anh lại đứng lên với vẻ mặt ngơ ngác.

Chết tiệt, quên mất mình đã trọng sinh rồi. Cái tật cứ ngủ dậy là đau bụng đi ngoài từ đời nào đã biến mất.

Nhưng đã dậy rồi thì cũng chẳng có lý do gì quay lại giường nữa.

Anh rửa mặt xong, treo khăn lên móc, xuống tầng lấy chiếc xe đạp từ phòng chứa đồ rồi hướng về thư viện thành phố Giang Châu.

Tới tầng hai thư viện, anh lập tức trông thấy Phùng Nam Thư.

Hôm nay cô mặc váy kẻ caro trắng đen, tóc dài thả xuống đến eo, mắt trong veo long lanh. Cô đang kiễng chân tìm sách trên giá, dáng người nghiêng nghiêng, vòng eo thon nhỏ duỗi thẳng, vóc dáng uyển chuyển rõ ràng.

"Tìm gì đấy?"

"Tớ muốn xem quyển kia."

Phùng Nam Thư quay đầu lại nhìn anh, tay chỉ lên dãy sách phía trên.

Giang Cần bước tới, giúp cô lấy xuống, đưa cho rồi cả hai cùng quay về góc quen thuộc, ngồi vào vị trí quen thuộc.

Ngay sau đó, Phùng Nam Thư mở túi xách, lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, đặt thẳng lên bàn trước mặt anh.

"Cho cậu!"

Thật lòng mà nói, Giang Cần có hơi ngại.

Một ông chú ba mươi tám tuổi đi mượn tiền một cô bé mười tám tuổi, không ngại mới lạ.

Quan trọng hơn là Phùng Nam Thư vừa ngồi xuống đã đưa thẻ ra, chứng tỏ cô luôn để tâm chuyện này. Thế này không cảm động mới lạ.

Giang Cần cầm thẻ lên, bóp bóp viền nhựa cho chắc tay, vẫn thấy hơi hoang đường.

Cho mượn tiền đơn giản vậy á?

Anh vẫn nhớ rõ hồi 2016, lúc bị đổ vạ phải nghỉ việc, vì tiền nhà mà chạy vạy khắp nơi mượn tiền. Nhìn đủ loại sắc mặt, cảm giác khi đó đúng là không dễ chịu chút nào.

"Cảm ơn nhé."

"Không có gì."

"Ờ... mật khẩu là gì?"

"Sáu số tám."

Người có tiền đúng là đơn giản, mật khẩu thẻ cũng hời hợt. Giang Cần cất thẻ vào túi, vỗ vỗ mấy cái, cảm nhận được rõ hình dáng thẻ qua lớp vải mới yên tâm.

Anh định hỏi trong đó có bao nhiêu nhưng lại thôi. Hỏi thế thấy hơi bất lịch sự, như kiểu ham tiền vậy.

Thôi, có bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu.

Có lẽ là tiền lì xì Tết hoặc tiền tiêu vặt. Nhiều thì tám chín vạn, ít thì vài ngàn.

Anh dự định dùng số tiền này xoay vòng trong một tháng, cố gắng nhân đôi, mua một căn nhà cũ ở khu Phồn Hoa Lý rồi chờ đền bù giải toả. Sau đó trả tiền lại cho Phùng Nam Thư, còn dư thì bắt đầu khởi nghiệp thật sự.

"Cậu mở tài khoản ngân hàng sớm vậy à?"

"Không phải của tớ."

Giang Cần đang hỏi chơi mà nghe xong liền giật mình:

"Không phải của cậu? Thế của ai?"

"Của bố tớ."

"Cậu lấy tiền bố cho tớ tiêu á?"

"Không được... hả?"

Phùng Nam Thư hơi ngơ, có vẻ cũng không chắc chuyện này đúng hay sai nên đẩy lại câu hỏi cho anh.

Giang Cần đúng kiểu không biết nên cười hay nên khóc.

Quan hệ kiểu gì mà con gái có thể tự ý lấy thẻ của bố đưa cho bạn trai (ờ, bạn đọc sách chung)?

Mà quan trọng hơn, hai người thật sự không thân, cùng trường nhưng không chung lớp. Gặp nhau được mấy hôm, nói chuyện được mấy câu. Cái thẻ này nhận vào thấy nóng tay thật sự.

Anh đắn đo một lúc, cuối cùng vẫn rút thẻ ra, đặt lại trước mặt cô.

Tiền thì anh rất cần. Không có tiền thì kế hoạch nào cũng là mộng tưởng. Nhưng dụ dỗ cô bé ngây thơ lấy trộm tiền gia đình? Vậy thì còn gì là người nữa.

"Không mượn nữa à?" Phùng Nam Thư hơi nghiêng đầu.

"Tớ sợ cậu về nhà bị mắng, thôi vậy."

Phùng Nam Thư lắc đầu nhẹ:

"Không đâu, bố tớ có nhiều thẻ lắm, thiếu một cái cũng không biết được."

Giang Cần vẫn từ chối:

"Nếu là tiền của cậu thì tớ sẽ mượn, nhưng lấy mà không hỏi là ăn trộm rồi."

"Cậu sẽ trả đúng không?"

"Tất nhiên là trả."

"Thế thì là mượn rồi."

Nghe xong câu đó, Giang Cần bắt đầu dao động.

Trên vai trái như có một tiểu quỷ, thì thầm: “Cầm đi, miễn trả được là được. Mày đâu có trốn nợ. Không có vốn thì chẳng làm được gì cả.”

Giang Cần, mày quên vì sao kiếp trước hối hận rồi sao? Xã hội này chính là như vậy. Dám làm thì mới sống.

Mượn tiền chứ đâu phải ăn trộm, danh chính ngôn thuận, có gì mà dằn vặt.

Anh bị chính mình thuyết phục, cầm lại thẻ, dắt Phùng Nam Thư tới ngân hàng.

Vì chính cô cũng không biết thẻ có bao nhiêu tiền. Ngây thơ tới mức đó, Giang Cần thực sự không biết nên nói gì.

Mà cô không sợ bị lừa à? Anh nói mười vạn thành năm vạn, hay rút hết tiền rồi phủi tay chạy mất thì sao?

Đứng trước máy ATM, Giang Cần tra số dư. Nhìn con số hiện lên, anh nín thở.

Đám có tiền đúng là không coi tiền là tiền.

Sáu trăm vạn lẻ mấy chục ngàn nằm yên trong thẻ, mật khẩu còn là sáu số tám, nhỡ đánh rơi thì toi cả cục.

Còn Phùng Nam Thư thì vẫn lạnh nhạt nhìn màn hình. Không bất ngờ, không gợn sóng. Đúng kiểu tiền với cô chỉ là con số.

Từ ngân hàng trở về, Giang Cần ngồi một góc suy nghĩ. Hôm nay có khi còn ảo hơn cả trọng sinh.

Cô ấy nhìn trúng mình vì cái gì cơ chứ? Biết mình trọng sinh à?

Lúc này, Phùng Nam Thư bất ngờ đặt sách xuống, ánh mắt trong trẻo nhìn anh như muốn nói điều gì đó.

"Sao vậy?" Giang Cần nghiêng đầu hỏi.

"Tớ muốn làm bạn với cậu. Hy vọng cậu đừng từ chối."

"......"

Giang Cần đơ mất vài giây. Không hiểu đây là tình huống gì nữa.

Nhưng rồi anh liếc xuống bìa cuốn sách cô đang cầm. Tựa đề: Làm thế nào để kết bạn nhanh chóng và hiệu quả.

Giang Cần dở khóc dở cười. Nhìn sang cô nàng hơi bối rối, rồi đập nhẹ trán.

Rốt cuộc đứa nào bịa chuyện cô này lạnh lùng? Rõ ràng là kiểu ngốc

đáng yêu bị hội chứng sợ xã hội rồi!

"Thật ra... mình là bạn từ lâu rồi mà."

"Thế bao giờ cậu dẫn tớ đi chơi?"

"……"

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Ngon :)))
Xem thêm