• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[1-100]

Chương 64: Tiến độ quảng bá

0 Bình luận - Độ dài: 1,363 từ - Cập nhật:

Chương 64: Tiến độ quảng bá

Mấy thứ mới mẻ trong cộng đồng sinh viên lúc nào cũng lan truyền nhanh như cháy rừng. Sau hai ngày phát tán, chiếc quạt tay màu xanh dương của "Zhihu" đã xuất hiện ở khắp mọi ngóc ngách trong trường, số lượng đăng ký trên diễn đàn cũng vượt mốc ba nghìn người và vẫn còn tiếp tục tăng.

Hôm sau trong buổi huấn luyện quân sự, vừa đặt chân lên sân tập, Giang Cần đã thấy đám tân sinh viên thi nhau cầm quạt “Zhihu” phe phẩy.

Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái, mỗi đội có ít nhất bốn đến sáu người dùng. Cứ tới giờ nghỉ là cả sân lại lấp loáng sắc xanh bay phấp phới.

Vì nền quạt bắt mắt, font chữ thiết kế có độ nhún nhảy, nên khi phe phẩy rất dễ thu hút ánh nhìn xung quanh.

Vì sao lại thế?

Vì có thứ gì đó đột nhiên phổ biến, người ta ai cũng có, mỗi mình mình không có, thế là hiệu ứng "tôi cũng muốn một cái" xuất hiện. Nói trắng ra, đây chính là sức mạnh của sự lan truyền.

"Ê, quạt này cậu lấy ở đâu vậy?"

"Diễn đàn gì thế?"

"Vui không?"

"Vãi, tìm được người yêu nữa á?"

"Không thể nào? Diễn đàn có người bóc phốt bạn nữ khoa Hàng không tên Hoàng Phán Phán có tận hai bạn trai?"

Và thế là chủ đề về diễn đàn lan rộng như vỡ đê.

Giang Cần tháo mũ, ngồi bệt trên nền sân nóng hừng hực, vừa hóng ngóng mấy đoạn đối thoại vừa ngẫm nghĩ.

Năm 2008, điện thoại thông minh chưa phổ biến, wifi là khái niệm viển vông, còn phí dữ liệu của các nhà mạng thì đắt cắt cổ. Xem video bằng điện thoại không khả thi, game thì chỉ loanh quanh rắn săn mồi hay bắn bóng, thành ra diễn đàn chữ là lựa chọn giải trí hàng đầu của sinh viên.

Như Chu Siêu vậy, thích xem bóng đá nhưng lại lười ra net coi livestream, mỗi lần đều xem qua “tường thuật bóng đá bằng chữ” trên điện thoại.

"XXX sút trượt."

"XX dẫn bóng qua người, qua được XXX rồi lại qua XX, bước chân như ảo thuật, tốc độ như tên bắn, cuối cùng sút trúng cột dọc."

"XXX lại vừa ghi bàn phản lưới nhà lần thứ hai trong trận."

Toàn bộ trận đấu diễn ra trên bản tin 3G, không hình, không ảnh, mà Chu Siêu vẫn xem máu sôi tim đập. Mấy thứ kiểu này đem so với thời đại video ngập tràn hiện tại thì quả là cổ tích, nhưng ở thời điểm đó, đây là cách giải trí nhanh, gọn, lẹ nhất.

Giang Cần biết rõ, chỉ cần hiệu ứng truyền miệng tiếp tục lan tỏa, sau kỳ nghỉ Quốc khánh, số lượng người hoạt động trong diễn đàn chắc chắn sẽ bùng nổ.

Một khi đã nắm trong tay quyền lực ngôn luận trong cả thành phố đại học, dẫn dắt truyền thông lan tỏa, thì tương lai làm gì cũng chỉ cần hô là có người hưởng ứng.

Đúng lúc đó, Giang Cần bỗng thấy sau lưng mát rượi như có gió lạ. Gió lùa đều đều, mát mẻ hẳn người ra.

"Mát không?"

Không biết từ lúc nào, Tống Tình Tình đã lặng lẽ xuất hiện phía sau cậu, tay cầm chiếc quạt quảng cáo phe phẩy liên tục, mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng vẫn cười dịu dàng.

"Không mát, đừng quạt nữa."

Giang Cần nhíu mày, tự cầm mũ lên quạt lấy hai cái. Ai ngờ Tống Tình Tình chẳng những không dừng mà còn quạt mạnh hơn, nhanh đến mức gần như có thể so với máy quạt mini.

Giang Cần cảm thấy kỳ lạ.

Con gái là loài gì vậy?

Cậu đối xử nhẹ nhàng thì người ta dửng dưng, cậu mặc kệ thì họ lại bày đủ trò gây chú ý, rồi lúc bị cậu dội gáo nước lạnh thì lại tìm cách lấy lòng. Thật sự không đỡ nổi.

Cậu quay đầu lại: "Bạn Tống Tình Tình, cậu tự quạt cho mình đi."

"Không sao, tớ không mệt." Cô lau mồ hôi rồi tiếp tục quạt, hai tay nắm chắc cán quạt vung liên tục.

Nhâm Tự Cường với Chu Siêu ở bên nhìn mà bức xúc khỏi nói, đến mức đi vệ sinh cũng không thèm gọi Giang Cần nữa.

Một lát sau, trên sân xuất hiện một bóng dáng lướt tới, vừa đi vừa khệnh khạng, chân dạng háng, tay ôm quả dưa hấu, vẻ mặt vênh váo.

"Giang Cần, đang huấn luyện à? Hehe, nóng không, có muốn ăn dưa không?"

"Không nóng."

"Cứng miệng hoài, khen tớ một câu chết chắc?"

Tào Quảng Vũ cười hề hề chen vào, vừa tính ngồi sát cạnh Giang Cần thì bắt gặp cảnh Tống Tình Tình đang quạt mướt mồ hôi cho Giang Cần. Nhìn kỹ lại, đúng là cái dáng nô tì quạt mát cho vương gia.

Thế là… còn ai nhớ rằng cô nàng này là hotgirl của lớp Tài chính 3 nữa?

Còn ai nhớ cái vẻ lạnh lùng bất cần của cô hôm nhập học?

Mặt Tào Quảng Vũ trắng bệch, tim co rút một nhịp, mông đã gần chạm đất lại gắng gượng đứng dậy bằng ý chí, lết chân rời khỏi sân, mắt nhìn xa xăm như mất hết hy vọng sống.

Giây phút ấy, cậu ta bắt đầu hoài nghi: mình đi cắt bao quy đầu liệu có đáng?

Ừ thì không phải huấn luyện, nhưng cũng mất luôn cơ hội thân thiết với bạn nữ.

Giả sử, chỉ giả sử thôi nhé, nếu không cắt, nếu không trốn huấn luyện, liệu hôm nay người được mỹ nữ quạt mát có phải là mình?

Thôi, về tìm Vi Vi vậy, cả thế giới yêu Giang Cần, chỉ có Vi Vi là biết quý mình.

Cố gắng thêm chút nữa, chắc Vi Vi sẽ nhắn lại.

Mười một rưỡi trưa, huấn luyện kết thúc, Giang Cần tới căn-tin.

Cậu không vội ăn, mà giả bộ dạo quanh, mắt lia liên tục về phía mấy bạn đang vừa ăn vừa cắm mặt vào điện thoại.

Trong đám đó, nhiều người chat QQ, không ít người đọc tin tức, nhưng số chơi diễn đàn thì vẫn còn ít.

Không sao, cứ để viên đạn bay thêm chút nữa.

Từ việc biết đến việc chấp nhận là cả một quá trình, mỗi người mỗi khác, có nhanh có chậm. Giai đoạn quảng bá không thể nóng vội.

"Boss!"

Đúng lúc ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng. Giang Cần quay lại thì thấy Tô Nại, mặc áo yếm đen, cơm mới ăn nửa chừng.

Giang Cần kéo ghế ngồi đối diện, hỏi ngay chuyện hệ thống kinh nghiệm và cấp bậc.

"Cái này làm hơi phức tạp, một mình tớ làm không xuể đâu boss à."

Giang Cần suy nghĩ chút rồi gợi ý: "Cậu có thể tìm thêm người mà, khoa cậu chắc nhiều bạn rành. Các cậu cũng hay làm bài tập nhóm, sao không lập luôn team nhỏ đi?"

"Tìm người thì dễ, nhưng boss cho tớ ít kinh phí tuyển người nhé?" Mắt Tô Nại sáng rực khi nhắc đến tiền.

"Thời điểm này tài chính tớ khó khăn quá, có sinh viên nào sẵn lòng hỗ trợ vì đam mê không, cậu tìm giúp tớ hai người nhé?"

Tô Nại há miệng, muỗng cơm trên tay rơi cái “choang” vào khay: "Boss, cậu tính làm không công à?"

Giang Cần gãi mũi: "Giai đoạn khởi nghiệp mà, tiền cứ bay vèo vèo, chưa có thu vào nên ví nó hơi xẹp, tớ cũng muốn tiết kiệm chút mà."

"Không hiểu sao tớ thấy mình giống như rơi xuống một cái hố to đùng, vừa sâu vừa tối lại còn tròn vo."

Giang Cần đổi giọng dịu dàng: "Đừng nản chí, cậu có nghe bài này chưa: ‘Gió mưa cầu vồng, hoa hồng kiên cường…’"

"..."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận