• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[1-100]

Chương 89: Đào góc tường thì phải lén lút

0 Bình luận - Độ dài: 1,395 từ - Cập nhật:

Chương 89: Đào góc tường thì phải lén lút

Cao Quảng Vũ liếc nhìn Giang Cần, trong lòng bỗng thấy hơi chán nản, bởi vì cậu ta nhận ra mình vẫn chưa thật sự lĩnh hội được tinh túy của Giang Cần.

Nếu vừa nãy câu kia mà nói với cậu ta, chắc cậu ta đã hí hửng chạy đi thanh toán rồi.

Khoảng cách vẫn còn lớn như thế sao?

Cao ca âm thầm rút điện thoại ra, lấy bút cảm ứng viết lại mấy chiêu của Giang Cần vào ứng dụng ghi chú, chuẩn bị sau này nghiền ngẫm kỹ càng, xem có học lỏm được không.

Cậu ta không tin Giang Cần sinh ra đã là nam thần, chắc chắn là luyện được!

“Thôi nào, ăn cũng ăn rồi, giải tán thôi.” Giang Cần vươn vai đứng dậy.

“Cậu thật sự không muốn lấy QQ tớ sao?” Giản Thuần trông như thể không thể tin nổi.

Giang Cần liếc cô ấy một cái: “Tớ có một rồi, ba mặt trời, chói lòa, QQ của cậu để tự dùng đi.”

“Tớ nói là kết bạn QQ cơ mà!”

“Về nhà ngủ đi, tỉnh rượu rồi nói tiếp.”

Giang Cần đứng dậy bỏ đi, mấy người lớp ba Tài chính cũng lần lượt rời bàn. Khi đi đến dưới cầu vượt, Giang Cần nói có việc phải qua bên khu dân cư đối diện trả chìa khóa, bảo mấy người còn lại cứ về trước.

Bóng cậu vừa khuất trong bóng đêm, đám người lớp ba liền đưa mắt nhìn nhau.

Mẹ nó chứ, không lẽ cậu ta thật sự bao một em người mẫu ngoài trường?

Sau khi từ nhà chú Cống quay lại trường, Giang Cần men theo đường Học Viện, lững thững quay về ký túc xá.

Có thể là vì kỳ nghỉ lễ Quốc khánh sắp tới, đám đôi lứa trong rừng phong nhiều đến kỳ lạ, có đôi tựa, có đôi ngồi chồng lên nhau, gió đêm nhẹ lướt qua những tán phong đã ngả vàng, trong rừng chỉ toàn tiếng "chụt chụt", lá cây tất nhiên không phát ra tiếng đó được, chụt chụt là từ... môi.

Đúng lúc này, điện thoại reo lên tiếng “tít tít”, Giang Cần nhận được một lời mời kết bạn mới, phần ghi chú chỉ có hai chữ: Giản Thuần.

Từ chối.

Giang Cần bây giờ nhắm mắt cũng biết nút “từ chối” ở đâu. Hết cách, mấy “tiểu tiên nữ” chủ động quá trời.

Vừa nhét điện thoại vào túi, cậu lại nhận thêm một lời mời kết bạn khác, phần ghi chú ghi: Trang Trần.

“???”

Trang Trần: “Bạn Giang, cậu kết bạn với Giản Thuần đi, nếu không cô ấy cả đêm nay mất ngủ đấy.”

Giang Cần đọc xong liền cười, gõ chữ: “Đàn ông tốt xếp sau chó.”

Trang Trần: “Tớ mời cậu ăn sáng, cậu thêm cô ấy một lần thôi được không?”

Giang Cần mặt lạnh tanh, gõ tiếp: “Rồi sau đó tớ với cô ấy nói chuyện rôm rả, tình cảm nảy sinh, cuối cùng dắt tay nhau đi đến trước mặt cậu, cô ấy cười tươi rói hỏi cậu: ‘Cậu ấy đẹp trai không?’”

“……”

Trang Trần: “Không thể nào đâu, cô ấy không thích kiểu người như cậu. Cậu kết bạn với cô ấy xong, cô ấy sẽ xóa ngay lập tức, thế là nhẹ lòng.”

“Thế thì tớ kết bạn làm gì? Tớ thèm bữa sáng của cậu chắc?”

Giang Cần cụp mắt tắt điện thoại, thầm rủa, con trai đúng là đều giống nhau, trước mặt người mình thích thì tự ti, còn nghĩ về tương lai thì ảo tưởng. Tin ánh sáng thì tớ không chê, chứ tin vào tình yêu thì đúng là trẻ trâu.

Cùng lúc đó, ở phòng nước tầng 5 ký túc xá nữ, Tống Tình Tình và Tưởng Thiểm đang xách phích nước nóng, đang đổ đầy nước thì bỗng nghe “rầm” một tiếng từ bên cạnh, giật mình quay lại, trông thấy vẻ mặt của Giản Thuần lạnh như nước.

“Cậu vẫn chưa tỉnh à?”

Giản Thuần mặt mày âm trầm: “Rõ ràng là cậu ta đưa giấy hỏi số QQ của tớ mà, rõ rành rành ra đấy, thế mà giờ lại không dám nhận.”

Tống Tình Tình liếc cô ấy một cái: “Cậu hiểu nhầm rồi, Giang Cần chắc chắn không hỏi số QQ của cậu đâu. Nếu nói là Cao Quảng Vũ thì còn có khả năng, hôm đó lúc truyền giấy, Cao Quảng Vũ ngồi bên cạnh Giang Cần, có thể là nhờ cậu ta chuyển hộ thôi.”

“Ngay cả cậu cũng không tin tớ?” Giản Thuần tức đến nghẹn họng.

“Không phải không tin, mà là tớ cũng từng giống cậu, rồi bị vả sml. Giờ nhìn cậu, giống như đang soi gương vậy.”

Giản Thuần hừ lạnh: “Chỉ vì nhà cậu ta có xe Bentley à? Tớ khác cậu nhé, nhà tớ không nghèo, dù nhà cậu ta có cả Nhà Trắng, tớ cũng chẳng buồn liếc.”

“Cậu vẫn chưa thấy rõ bản chất anh ấy đâu.”

Vừa dứt câu, Tống Tình Tình bỗng cứng đờ, lúng túng cúi đầu vặn vòi nước, nhưng vòi chưa mở, ngẩn ngơ mấy giây mới nhớ ra, vặn một cái nước mới chảy ra.

Tưởng Thiểm cũng như muốn nói gì đó nhưng rồi thôi, cuối cùng giả vờ nghiêm túc hứng nước nóng.

Bầu không khí bỗng im lặng bất thường, khiến Giản Thuần cảm thấy kỳ cục, giống như quay lại cấp 3, bị thầy cô bắt quả tang nói chuyện riêng giữa giờ học vậy.

Chưa hết câu chuyện mà cả hai người đều im re?

Lúc này, Giản Thuần thấy một chiếc cốc trắng được đưa vào vòi giữa, một bàn tay trắng trẻo thon dài vặn mở vòi nước, nước nóng ào ào chảy vào cốc, bốc lên từng làn hơi nước mờ mờ.

Trong làn hơi nước mỏng tang đó, cô thấy một khuôn mặt đẹp không góc chết.

Mắt, mũi, miệng, cái gì cũng tinh xảo hết mức. Ánh mắt kia vừa lạnh lùng vừa cao quý, im lặng không nói một lời mà như muốn bóp nghẹt không khí.

Cô gái đó mặc một bộ đồ ngủ trắng hồng, lặng lẽ nhìn cô, không nói gì, mặt không biểu cảm.

Áp lực quá đáng sợ.

Chưa đầy một phút, cốc nước đầy, cô gái vặn nắp lại rồi quay lưng đi ra khỏi phòng nước. Sự đè nén như sương giá mới vừa tan đi một nửa.

“Phù…”

Tống Tình Tình ôm ngực thở phào: “Nguy hiểm thật đấy, sau này ở ký túc xá đừng nói chuyện về Giang Cần nữa.”

“Ừ.” Tưởng Thiểm gật đầu lia lịa.

Giản Thuần vẫn không hiểu: “Tại sao?”

“Đào góc tường không phải chuyện tốt đẹp, bị chính cung bắt gặp là toang đấy. Chị họ tớ từng bị cào nát cả mặt luôn rồi.”

“Chính cung là ai?”

“Là Phùng Nam Thư đó, bảo bối tâm can của Giang Cần. Cậu lúc nãy nhìn người ta chằm chằm như vậy, có bị ngợp không?”

Giản Thuần đơ người mất vài giây. Đến khi phản ứng lại, Tống Tình Tình và Tưởng Thiểm đã xách phích nước về rồi. Cô cũng xách ấm nước, không biết đã đầy chưa, lặng lẽ đi theo.

Dọc đường từ phòng nước về phòng, đầu óc cô toàn là gương mặt ban nãy, trong lòng cứ lặp đi lặp lại năm chữ: Không đùa chứ?!

Cùng lúc đó, ở phòng 503 ký túc xá nữ, Phùng Nam Thư mở QQ ra, bấm vào khung chat với Giang Cần.

Phùng Nam Thư: “Giang Cần, ra dạo đi.”

Giang Cần: “Sắp 11h rồi, không đi, ngủ.”

Phùng Nam Thư: “Nhưng hôm nay chưa dạo mà.”

Giang Cần: “Về nhà nghỉ lễ rồi dạo bù.”

Phùng Nam Thư: “Ò…”

Phùng Nam Thư ỉu xìu nằm xuống giường, cái dáng nhỏ xinh nằm duỗi ra vẫn cong cong uyển chuyển, hai bàn chân trắng muốt cứ đung đưa ở cuối giường.

Lúc này Cao Văn Huệ vừa ăn mì tôm xong, trèo lên giường, ngẩng đầu nhìn thấy cảnh đó mà trố mắt.

Nằm thôi cũng sexy, cái thằng Giang Cần chết tiệt kia rốt cuộc sao có thể nhịn được nhỉ?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận