• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[1-100]

Chương 19: Đừng thay nghĩa phụ khoe mẽ nữa được không?

2 Bình luận - Độ dài: 1,516 từ - Cập nhật:

Chương 19: Đừng thay nghĩa phụ khoe mẽ nữa được không?

“Thấy chưa, tớ đã bảo rồi mà, tớ không có chém gió đâu.”

Câu cuối cùng của Quách Tử Hàng vừa đăng lên, cả nhóm lập tức chìm vào im lặng.

Lúc này chẳng còn ai phát ngôn nữa, ngay cả cái gã ngốc Tần Tử Ngang từng hét to trong căn-tin “Hôm nay tôi bao hết!” cũng chẳng buồn lên tiếng thêm câu nào.

Thật lòng mà nói, bọn họ thà tin rằng mình vừa hoa mắt nhìn nhầm, chứ tuyệt đối không muốn tin những lời của Quách Tử Hàng, Hoàng Oanh và Dương Thụ An vừa nói là thật.

Ba trăm nghìn tệ đấy, đâu phải là con số mà một học sinh cấp ba có thể với tới.

Bình thường túi bọn họ có nổi mười tệ thôi cũng đã vui đến mức nhảy dựng lên trời rồi, giờ mà có ba trăm nghìn chắc phải bay ra khỏi cả dải ngân hà ấy chứ.

Nhưng nghĩ lại thì, Quách Tử Hàng thích khoác lác thay cho Giang Cần cũng là chuyện bình thường, bởi cậu ta vốn là cái đuôi của Giang Cần, hồi còn đi học ngày nào chẳng bám dính lấy nhau. Tuy nhiên, Hoàng Oanh và Dương Thụ An thì đâu có lý do gì để giúp cậu ta nổ.

Vậy có nghĩa là... những gì Quách Tử Hàng nói đều là thật sao?

Nhưng cả cái nhóm này mỗi lần nạp cái Hoàng kim VIP QQ còn tiếc đứt ruột, Giang Cần tên cẩu tặc này lấy đâu ra ba trăm nghìn tệ?

Rốt cuộc bọn họ có học cùng một trường cấp ba không vậy trời?

Mà trong số những người bị sốc nhất, phải kể đến Sở Tư Kỳ.

Cô làm sao mà ngờ được rằng, trong kỳ nghỉ hè ngắn ngủi này, Giang Cần lại làm nhiều chuyện đến vậy, chuyện nào chuyện nấy đều khiến người ta phải giật mình ngỡ ngàng.

Trong khi đám bạn cùng lớp còn đang ngày ngày lên mạng tán dóc, treo nick cày giờ lên cấp mặt trời, chơi nông trại vui vẻ trộm rau, yêu đương thì dở sống dở chết, thì Giang Cần đã làm ăn tới mấy trăm nghìn rồi.

Vậy mà cậu chẳng hề khoe khoang lấy một lời, cứ như vài trăm nghìn đó chẳng đáng để nhắc tới vậy.

Nghĩ đến đây, Sở Tư Kỳ đột nhiên thấy Giang Cần dường như đang xa dần khỏi tầm với, tạo nên cảm giác hoang mang không cách nào chạm tới.

Thì ra, cậu không phải vì sợ mất mặt nên mới tránh gặp cô.

Mà cậu thực sự bận rộn làm ăn rồi.

Trong khi tất cả mọi người đang uổng phí thanh xuân, say sưa trong men bia để tỏ ra mình trưởng thành, thì cậu ấy lại âm thầm trở thành người khiến cả lớp phải kinh ngạc.

Thoáng thất thần một lúc, Sở Tư Kỳ lại chợt thấy tức giận.

Một chuyện quan trọng như thế này mà Giang Cần không hề kể cho cô, ngay cả Quách Tử Hàng cũng biết, nhưng cậu lại giấu cô, quá đáng lắm luôn! Trước đây cậu làm gì cũng thích kể cô nghe đầu tiên cơ mà!

“Quách Tử Hàng, cậu nói thật đi, số tiền đó của cậu ta từ đâu ra thế?”

“Lần trước gặp nhau tôi chẳng bảo rồi còn gì, Giang Cần bận làm ăn mà, dĩ nhiên là tự kiếm được chứ sao.”

“Làm ăn gì mà kiếm được tận ba trăm nghìn?”

“Cái đó thì tôi chịu, tôi mà biết thì chẳng phải cũng kiếm được ba trăm nghìn rồi à?”

“Nhưng không phải các cậu bảo cậu ta bán cơm hộp à? Lần trước tôi rõ ràng thấy hai cậu đi bán cơm hộp mà!”

Quách Tử Hàng lập tức gõ một loạt dấu ba chấm:

“Bà chủ hãng Lão Can Ma ngày xưa còn bán hoành thánh đó, có cản trở người ta mở công ty không?”

Lúc này, Tần Tử Ngang bắt đầu sốt ruột: “Không thể nào, tôi còn không có nổi ba trăm nghìn, cậu ta làm gì có? Chém vừa thôi!”

Quách Tử Hàng gửi qua một emoji mỉm cười: “Thôi đừng so với Giang Cần nữa, dựa vào bố mẹ thì có gì đáng khoe chứ?”

“Các cậu đang nói chuyện gì vậy?” Đúng lúc đó, Vương Tuệ Như vốn đang lặn ngụp trong nhóm chợt nổi lên mặt nước hỏi một câu.

Sở Tư Kỳ: “Tuệ Như, họ nói Giang Cần chi ba trăm nghìn thuê nửa cái quán bar đấy!”

“Hả???”

“Cậu cũng thấy khó tin đúng không?”

Vương Tuệ Như ngập ngừng một lúc mới trả lời: “Cũng bình thường thôi, mấy hôm trước tớ còn thấy chuyện khó tin hơn nữa kìa.”

Sở Tư Kỳ lập tức gửi một biểu cảm ngạc nhiên: “Còn chuyện gì nữa?”

“…”

“Tuệ Như, cậu mất mạng à?”

“Không, không có gì, vừa nãy tớ chỉ nói đùa thôi.”

Vương Tuệ Như suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định giấu nhẹm chuyện giữa Giang Cần và Phùng Nam Thư.

Ba trăm nghìn đúng là số tiền đủ gây sốc, nhưng có sốc tới đâu thì cũng chỉ là một dãy số, cùng lắm là người ta cảm thán vì con số ấy quá lớn. Nhưng chuyện của Phùng Nam Thư thì hoàn toàn khác, đó chính là nữ thần trong sáng đẹp đẽ, là ánh trăng rực rỡ thật sự, nói ra đảm bảo nhóm này sẽ nổ tung ngay lập tức. Chưa tới sáng hôm sau, đảm bảo cả trường sẽ truyền tai nhau ầm ĩ.

Lúc này Giang Cần thực ra cũng đang theo dõi đoạn chat này. Chủ yếu vì tin nhắn QQ báo liên tục rất phiền, cậu mò cả buổi mà không chặn được, chẳng rõ do QQ bản 2008 chưa cập nhật tính năng này hay sao nữa.

Nếu là Tần Tử Ngang thì chắc chắn giờ này đã vội vàng nhảy vào thể hiện ngay:

Đúng rồi, là tao làm đó, tao chính là trâu bò thế đấy!

Nhưng Giang Cần thì chẳng thèm làm vậy, cũng chẳng có hứng thú khoe khoang.

Giờ mà đứng ra khoe khoang thì lại phải tặng không cho tụi nó hơn chục chỗ miễn phí ở quán bar à? Tôi đâu có bị điên.

Ngoài ra, cậu thấy mình cần phải nói rõ với Quách Tử Hàng một chút:

Nghĩa phụ đây không khoe khoang là vì thấy mấy chuyện này trẻ con lắm. Cậu đừng có hết lần này tới lần khác thay nghĩa phụ ra đầu sóng ngọn gió được không?

Hay là tắt máy luôn đi?

Thôi, nhưng lại hơi muốn xem tiếp.

Mà nói thật, có người đứng ra khoe khoang hộ mình, cảm giác cũng hơi sướng.

Cuối cùng, Giang Cần nhấn giữ phím nguồn, chờ màn hình tối hẳn, rồi cầm một túi đồ ăn vặt bước vào thư viện thành phố Tế Châu.

Sau chuyến đi khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, mới đó đã nửa tháng trôi qua, cậu chưa gặp lại Phùng Nam Thư lần nào, ngay cả QQ cũng chẳng nhắn được bao nhiêu. Nhân lúc quán bar hôm nay chưa mở cửa, cậu bèn ghé thư viện xem thử.

Vừa bước lên tầng hai thư viện, cậu đã thấy ngay bóng dáng nhỏ xinh của cô bạn.

Hôm nay Phùng Nam Thư mặc chiếc váy trắng nhẹ nhàng, điểm thêm cái nơ nhỏ màu đen, ngoan ngoãn yên tĩnh ngồi đó, tay ôm cuốn sách dày, nhưng mắt lại đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ ngày về từ suối nước nóng, hôm nào cô cũng đến thư viện, muốn đọc hết cuốn “Peggy Sue và Đôi mắt Ma thuật” tập cuối cùng.

Nghe nói đây là cuốn hấp dẫn nhất cả bộ truyện, kể về thảm họa khủng khiếp trên hành tinh Kandata, một quái vật ngủ vùi hàng tỷ năm dưới lòng đất đột ngột tỉnh giấc, điên cuồng dùng hàng ngàn xúc tu hút những đứa trẻ đang say ngủ vào lòng đất.

Nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ đọc say mê.

Nhưng nửa tháng trôi qua, cô vẫn chưa đọc được một nửa.

Phùng Nam Thư ngẩn người nhìn ra cửa sổ, chợt nhận ra trong lòng mình thoáng lên một nỗi cô đơn khó nói thành lời.

Đúng lúc này, chiếc ghế đối diện đột ngột bị kéo ra.

Phùng Nam Thư vội giật mình ngước lên, thấy Giang Cần ngồi xuống trước mặt, đặt nhẹ túi đồ ăn vặt lên bàn.

“Mấy hôm nay tớ bận chết đi được, giờ mới có thời gian nghỉ chút đây. Nam Thư tiểu thư, dạo này cậu thế nào?”

“Giang Cần, hình như tớ thật sự có hơi cô đơn.”

Ánh mắt trong veo lạnh lùng của Phùng Nam Thư thoáng qua chút hoang mang, nhìn thẳng vào cậu, khẽ khàng nói ra câu ấy.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận