• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[1-100]

Chương 53: Giang Cần còn kém xa

0 Bình luận - Độ dài: 1,363 từ - Cập nhật:

Chương 53: Giang Cần còn kém xa

Nửa tiếng sau, ba người theo địa chỉ tìm đến một nơi tên là Quảng cáo Thịnh Thế, một xưởng in khá lớn ở Lâm Xuyên.

Đây là một trong những xưởng in có quy mô nhất thành phố, thiết bị đầy đủ, mẫu mã phong phú. Kiểu quạt quảng cáo mà Giang Cần muốn làm ở đây cũng có sẵn, lại còn đủ kiểu dáng để lựa chọn.

Công nhân trong xưởng khá nhạy bén, vừa thấy chiếc Bentley chạy vào liền vứt việc, ba chân bốn cẳng đi gọi người phụ trách.

Người phụ trách cũng không dám chậm trễ, vội vã ra đón tiếp Giang Cần cực kỳ niềm nở, còn mời cậu vào tham quan xưởng.

Ông ta nghĩ chắc chắn gặp được khách lớn rồi.

Đi Bentley tới, chẳng phải khách sộp thì còn ai vào đây nữa?

Hỏi giá một lúc thì biết, quạt tròn giá một tệ một cái, quạt xếp thì hai tệ rưỡi đến năm tệ, số lượng lớn còn được chiết khấu.

Lâm Đại có khoảng hơn sáu vạn sinh viên, Giang Cần nghĩ ngợi rồi quyết định đặt trước mười nghìn cái quạt tròn để thử phản ứng, còn quạt xếp thì bỏ qua, giá vừa cao lại dễ hỏng hơn.

Dù sao việc quảng bá cũng không thể chỉ dựa vào tưởng tượng. Cậu nghĩ phát quạt ai cũng sẽ giữ lại, nhưng thực tế chưa chắc vậy, cho nên giữa lý tưởng và hiện thực phải có một khoảng an toàn. Lô hàng đầu tiên không nên quá nhiều.

“Giang Cần, quạt xếp đẹp nè.”

Phùng Nam Thư cầm một chiếc quạt xếp mẫu, mở ra che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt long lanh trong trẻo.

Giang Cần thoáng sững người, bất giác cảm nhận được nét đẹp mờ mờ ảo ảo như kiểu “người ngồi sau tấm rèm châu”.

Con nhỏ này đúng là phạm quy nặng luôn. Quạt xếp có đẹp cỡ nào cũng đâu sánh được với cậu?

Đúng lúc ấy, chú Cống đứng cạnh xe Bentley, hai tay khoanh trước bụng, nhìn tiểu thư nhà mình lẽo đẽo theo sau Giang Cần, ánh mắt thoáng hiện vẻ phức tạp.

Từ trước đến giờ chưa từng thấy tiểu thư cười nhiều như vậy.

Có lẽ phu nhân nói đúng thật, tiểu thư tốt nhất là nên gả cho người bình thường, đừng dính vào những thị phi tranh đấu nữa.

...

Hai giờ chiều, trời nắng như đổ lửa.

Trước cửa tòa nhà tổng hợp khu A, một nhóm sinh viên ùa ra.

Đi đầu là Tống Tình Tình, Trương Điềm, Phan Tú và vài bạn nữ khác. Đi cạnh là trưởng ban tuyên truyền hội sinh viên Hứa Tuấn Lập, một nam sinh tóc dài rẽ ngôi giữa.

Theo sau là Nhâm Tự Cường mặt mày ỉu xìu, Tào Quang Vũ lẩm bẩm chửi bới và Chu Siêu thì cau có rõ ràng.

Bọn họ vừa mới tham gia buổi phỏng vấn tuyển thành viên hội sinh viên xong, giờ đang kéo nhau đi ăn trưa.

“Mấy em hôm nay thể hiện rất tốt, việc được nhận vào hội sinh viên chắc không thành vấn đề. Sau này chỉ cần nộp đơn cho giảng viên phụ trách, có tin gì mới anh sẽ báo ngay.”

“Viện Tài chính là một trong những khoa lớn nhất ở Lâm Đại, có năm chuyên ngành chủ lực và năm chuyên ngành trọng điểm. Quyền lực của hội sinh viên rất lớn, nhiều người tìm đủ mọi cách để vào, cho nên lựa chọn hôm nay của mấy em là rất sáng suốt. Tuy vậy, năm nào cũng có vài trường hợp điểm phỏng vấn cao mà vẫn bị loại, nhưng mấy em yên tâm đi, anh sẽ nói đỡ vài câu với thầy cô.”

Hứa Tuấn Lập khoanh tay đi đằng trước, nói chuyện cứ như lãnh đạo phát biểu. Từng câu từng chữ đều có ý: vào hội sinh viên lợi đủ đường, cạnh tranh rất khốc liệt, nhưng đừng lo, anh đây có tiếng nói.

Nghe xong, mấy cô gái gần đó bắt đầu mơ mộng về một đàn anh trưởng thành, phong độ, lại đầy tự tin.

“Anh ơi, đồng hồ anh đeo đẹp quá.” Tống Tình Tình lên tiếng.

Hứa Tuấn Lập khẽ cười, kéo tay áo lên lộ chiếc đồng hồ: “Longines, thương hiệu tầm trung. Hồi đó anh mua hết mười lăm triệu.”

“Mười lăm triệu mua cái đồng hồ á?” Phan Tú tròn mắt ngạc nhiên.

Tống Tình Tình lườm cô: “Người có tiền người ta đâu quan tâm giá, thích là được rồi.”

Hứa Tuấn Lập gật đầu nhẹ: “Nói đúng lắm. Anh mà đã thích món gì rồi, có tăng giá gấp đôi cũng vẫn mua.”

“Ba mươi triệu luôn hả? Nhà anh chắc giàu lắm ha?”

“Cũng tạm thôi, nhà có mấy chuỗi siêu thị, một cái khách sạn, thêm hai quán cà phê nữa.”

Phan Tú mắt sáng rỡ, mồm chữ O.

Đẹp trai đã là một điểm cộng, đẹp trai mà còn có gu, gia thế lại khủng, đích thị nam thần học đường.

Nhâm Tự Cường bên cạnh nghe mà tức điên, rốt cuộc nhịn không nổi, hừ lạnh một tiếng.

Cậu vốn định mượn cớ phỏng vấn để thân với Phan Tú hơn. Ai dè, cô nàng bị tên Hứa đó hút mất rồi.

Chỉ tại có tí tiền, chứ có gì ghê gớm?

Tào Quang Vũ cũng khó chịu không kém. Là “rich kid” chính hiệu của Hàng Châu, cậu ghét nhất là gặp kiểu người thích khoe của.

Cái gì mà Longines, đồng hồ mười lăm triệu mà cũng mang ra khoe?

Chu Siêu càng bực. Gặp một thằng không quen không biết mà ra vẻ trước mặt mình, ai mà không khó chịu? Đã thế còn định “xí phần” mấy em trong lớp nữa chứ.

“Cái loại học trưởng khỉ gió, đúng kiểu diễn sâu.” Nhâm Tự Cường lầm bầm.

Tào Quang Vũ gật đầu đồng tình: “Cái kiểu đi đứng cứ khoe khoang đồng hồ, ai không biết còn tưởng bị co giật cơ.”

Chu Siêu thở dài: “Tớ nhớ Giang ca rồi. Ảnh tuy có lúc cũng khoe khoang, nhưng ít ra tự nhiên, không làm người ta khó chịu.”

“Phải chi Giang ca có mặt ở đây, chắc chắn ‘chích thẳng mặt’ thằng này rồi.”

Nghe thì vô lý, nhưng thật ra cả ba đều ngầm thừa nhận: dù Giang Cần không có gia thế khủng, không có đồng hồ xịn, điện thoại cũng cũ mèm, nhưng chỉ cần cậu xuất hiện là đủ đè bẹp mấy thể loại ‘trưng trổ vớ vẩn’ như tên Hứa kia.

Tào Quang Vũ dù bình thường hay chọc ngoáy Giang Cần, nhưng lúc này cũng phải gật gù công nhận.

Trong khi đó, Tống Tình Tình kéo tay Trương Điềm: “Sao? Cảm giác thế nào?”

“Hả? Gì mà cảm giác?” Trương Điềm còn chưa hiểu.

“Ý tớ là nam thần nhà giàu á. So với Giang Cần, ai hơn?”

Trương Điềm khổ sở: “Trời ơi, chuyện hôm qua bà vẫn còn chưa chịu buông hả?”

Tống Tình Tình nhếch mép: “Bà bảo Giang Cần không giống người bình thường đúng không? Giờ thì thấy chưa, hàng thiệt nè, cảm giác ra sao? Còn thấy đặc biệt nữa không?”

“Tớ nói là khí chất, hiểu không?”

“Khí chất hả? Vậy bà thấy học trưởng đeo đồng hồ xịn này không có khí chất bằng Giang Cần à?”

Trương Điềm thở dài, vô cùng hối hận vì tối qua lỡ lôi Giang Cần ra làm chủ đề: “Được rồi, bà đúng hết, được chưa?”

Tống Tình Tình lập tức vênh mặt: “Thấy chưa, tớ đã nói rồi mà, Giang Cần chỉ giỏi tỏ vẻ, gặp hàng thật là lộ nguyên hình liền.”

“Bà nói mãi không mệt à? Có phải vì từng bị Giang Cần vặn lại mấy câu nên cay cú không đó?”

“Tớ đâu có nói sai, cậu ta xuất thân bình thường là thật mà, nói ra có gì sai đâu?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận