Chương 27: Hòa thuận với bạn cùng phòng
Khu phố đi bộ trong đại học đông kín người, chín phần mười là sinh viên mới. Họ còn háo hức với mọi thứ nên mới chịu khó băng đường sang đây ăn uống.
Mấy ông anh khóa trên thì khỏi bàn. Đời sống đại học càng về sau càng xuề xòa. Đừng nói là ra phố ăn vặt, nhiều khi xuống lầu mua hộp cơm cũng thấy phiền.
Tất nhiên, trừ mấy ông có người yêu.
Có bồ rồi thì dù chân gãy cũng phải lết đi.
Giang Cần dẫn Phùng Nam Thư đến một quán ven đường, gọi cà chua xào trứng, thịt ba chỉ kho, cá chua cay và khoai tây sợi chua cay.
Ra ngoài ăn, gọi món là bài toán muôn thuở. Món lạ thì sợ dở, món màu mè thì sợ không đáng. Thế nên Giang Cần chỉ trung thành với combo bốn món này, chưa bao giờ bị hố. Đây là kinh nghiệm tích lũy từ những năm làm công ăn cơm hộp.
Trong lúc đợi món, ai đi qua cũng liếc nhìn cô gái đang ngoan ngoãn ngồi cạnh Giang Cần. Ánh mắt không giấu được sự kinh ngạc.
Thậm chí có ông còn mải ngắm đến mức đâm sầm vào quầy hàng bên cạnh.
Giang Cần bĩu môi, mặt mũi khó ở.
Đáng đời! Dòm gái của ông à, sao không đâm thẳng vô chảo chiên luôn đi?
Anh thu hồi ánh nhìn, xếp hai bộ bát đũa chồng lên nhau, dội qua nước sôi rồi mới quay sang nhìn Phùng Nam Thư.
“Lúc nãy cậu nói lén nghe mấy bạn trong phòng nói chuyện hả? Họ nói gì vậy?”
“Họ bảo mình lạnh lùng, khó gần, không muốn ở cùng với tiểu thư nhà giàu.”
Phùng Nam Thư chùi miệng, ánh mắt lại dính chặt vào cái chảo đen đen của ông chủ quán.
Giang Cần gật đầu. Anh đại khái hiểu được cảm giác của năm cô gái kia.
Tiểu phú bà xinh quá trời xinh, khí chất ngút ngàn, lại còn kiểu xuất hiện với hai vệ sĩ hộ tống, tiện tay dọn luôn nhà vệ sinh. Nhìn thì có vẻ tử tế, nhưng vô hình trung khiến người ta bị áp lực.
Mà cái cô bị bạn cùng phòng gán mác “bản nữ Long Ngạo Thiên” kia…
Giờ đang dán mắt vào chảo chiên như sắp nhỏ nước miếng tới nơi, hoàn toàn không ý thức được mình đã “bung lụa” tới mức nào.
Thật ra giải quyết việc này cũng không khó. Mấy bạn kia là sợ chứ không ghét. Chỉ cần thể hiện chút thiện ý là được.
Chỉ tiếc Nam Thư là dạng ngây ngốc tự nhiên, mở miệng là lạc đề. Bảo cô ấy dùng lời nói để hòa nhập thì đừng mơ. Tốt nhất là dùng cách khác.
“Giang Cần, mình muốn ăn cái kia!”
Anh nhìn theo tay cô chỉ, thấy một xe bông gòn cầu vồng: “Cậu không muốn ăn đâu.”
Nam Thư nuốt nước miếng: “Mình tự mua được không?”
“Thứ đó toàn phẩm màu, ăn xong lưỡi đổi màu luôn. Nghe lời, đừng ăn.”
“Mình mua cho cậu một cái nữa nha. Cậu thích màu gì? Mình thích màu hồng, cậu lấy màu xanh nhé?”
Giang Cần nhịn không nổi nữa: “Cậu đừng dùng mấy món con nít để hối lộ tôi có được không? Cán bộ kiểu gì lại đổ vì cây kẹo bông?”
Phùng Nam Thư lập tức đổi mặt lạnh lùng: “Trẻ con? Hứ, cậu còn từng ngồi thú nhún nữa kìa.”
“………”
Giang Cần trố mắt. Kết bạn thì không biết, chứ chuyện bóc phốt thì rành phết. Không phải vì cậu, ai rảnh đi ngồi cái đó?
“Giang Cần, gần đây có thú nhún không?”
“Đừng hòng!”
Anh tưởng tượng cảnh hai đứa chen chúc ở đầu đường chơi thú nhún, tự dưng nổi cả da gà.
Đang nói thì đồ ăn được mang ra. Vừa thấy có đồ ăn là Nam Thư vui hẳn, không đòi hỏi gì thêm.
Ăn xong, Giang Cần dẫn Nam Thư đến siêu thị, vơ một đống đồ ăn vặt, chia thành năm túi.
“Thôi đủ rồi, mình ăn không hết đâu.”
“Đâu phải mua cho cậu.”
Nghe vậy, mặt Nam Thư sụ xuống rõ rệt.
Giang Cần chẳng để ý, tiếp tục bỏ thêm mấy món ngọt vô túi.
“Cậu không giỏi ăn nói thì khỏi nói cũng được, cứ cười nhiều lên là được.”
“Bạn cùng phòng của cậu không ghét cậu, họ chỉ thấy cậu cao cao tại thượng, áp lực quá nên mới ngại tiếp xúc.”
“Người ta nói rồi, ăn của người thì ngại, nhận của người thì mềm lòng. Cậu đưa tụi nó mấy túi này, đảm bảo sẽ dễ nói chuyện hơn.”
Ra quầy thanh toán xong, Giang Cần bỗng nhớ lại lời của Quách Tử Hàng: “Má, tôi giờ đúng là như bố cậu thật rồi.”
Nam Thư cuống lên: “Không được! Mình có bố rồi, mình chỉ muốn làm bạn với cậu thôi!”
“Ví dụ thôi mà!”
“Ồ… hú hồn hú vía.”
Hai người về đến trường thì trời đã tối. Khắp trường ngập tràn mùi hormone, góc nào cũng có couple rình rập.
Giang Cần xách túi đi trước, Nam Thư mang giày da gót nhỏ lon ton theo sau, hai người sánh bước dưới ánh trăng, bên trái là gió mơn trớn liễu rủ, bên phải là mặt hồ lấp lánh.
Đang đi, Giang Cần đột nhiên dừng lại. Nam Thư không kịp phanh lại, đâm thẳng vào lưng anh, mềm mềm ấm ấm, bật nảy nhẹ nhẹ.
Giang Cần khẽ cong môi. Với kiểu ngốc như Nam Thư, chắc chắn sẽ không nhận ra anh cố tình.
Thế là anh “bất cẩn” dừng bước suốt dọc đường đến ký túc xá… tổng cộng bảy lần.
Đến dưới lầu, Giang Cần đưa đồ cho Nam Thư: “Cầm lấy, nhớ chia đều cho tụi nó.”
“Ừ.” Cô nhận lấy, “Mình ăn một chút thôi được không?”
“Không được.”
“Ồ.”
Giang Cần nghiêm mặt: “Tôi nói nghiêm túc đấy. Nếu thiếu phần của ai, thì có khi thành chuyện lớn đấy.”
Nam Thư nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu: “Thế mình ăn một loại, năm phần, được không?”
“… Cậu đúng là đồ cáo con.”
Anh không biết mình đang khen hay đang mắng nữa. Phất tay tạm biệt rồi quay người đi.
Nhìn theo bóng anh khuất xa, Nam Thư cúi xuống nhìn ngực mình, lông mi khẽ rung, vẻ mặt như đang suy tư.
Cái này có gì đâu mà mê thế? Nhìn chưa đủ, lại còn tìm cách chạm?
Cô im lặng một lúc, rồi xách năm túi đồ quay lên phòng. Vừa mở cửa, tiếng cười nói rôm rả bên trong lập tức ngừng bặt. Năm cặp mắt đổ dồn về phía cô, lộ rõ sự căng thẳng và dò xét.
Nam Thư hít sâu một hơi, bước vào, lần lượt đặt từng túi đồ lên bàn của từng người, không nói lời nào.
Một lúc sau, Phạm Thục Linh ho nhẹ một tiếng, liếc bốn đứa còn lại rồi mở lời.
“Nam Thư, mai tám giờ tụi mình đi làm thủ tục nhập học, cậu đi chung không?”
“Ừ đó, đi cùng cho vui, chiều có rảnh thì mình đi ăn với nhau nhé?”
Nam Thư mỉm cười, gật đầu. Cả phòng thở phào nhẹ nhõm, vội kéo cô ngồi vào giữa.
Không khí lập tức rôm rả trở lại, tiếng cười vui vẻ lan khắp phòng. Nam Thư tuy không nói gì nhiều, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe.
Giang Cần hình như lo cô chưa quen bạn nên lát sau gửi tin nhắn hỏi: “Đưa đồ xong chưa?”
Nam Thư nhắn lại một chữ “ừm”, rồi nhìn ra khung cửa sổ tối om.
Cô thấy ngực mình hơi thắt lại, giống cảm giác cô đơn ngày trước, nhưng lần này… hình như không giống lắm.


0 Bình luận