Chương 34: Cho tớ xin một gáo nước lạnh đi!
Vừa bước vào phố đi bộ là thấy đủ thể loại hàng ăn vặt, kế đó là các quán ăn, siêu thị, nhà tắm, tiệm làm tóc và cuối cùng là mấy quầy nướng ngoài trời.
Lúc này, mấy cô nàng lớp Tài chính 3 vừa đi siêu thị về, tay xách nách mang nào là xà bông, chậu rửa, khăn mặt… vừa đi vừa ríu rít tám chuyện, thu hút bao ánh mắt của đám nam sinh xung quanh.
“Ê, cậu thấy không, trai lớp mình đúng chán đời thật.”
“Ừ đó, không có đứa nào nhìn tạm được luôn.”
Cô nàng tên Tống Tình Tình uốn tóc highlight màu xanh lá, lông mi giả dài như cánh quạt, trang điểm đậm kiểu tiểu hoa đán. Đi tới đâu cũng là trung tâm vũ trụ.
“Ơ nhưng mà, tớ thấy cái cậu Giang Cần ấy cũng được phết mà.” – cô nàng tên Phan Tú lên tiếng. Nhìn chung nhan sắc bình thường, nhưng nhờ cái vẻ hiền hiền ngoan ngoãn nên trông vẫn ưa nhìn.
Tống Tình Tình nhíu mày: “Ai cơ?”
“Cái cậu ngồi hàng ghế cuối, cạnh cửa sổ ấy. Cao mét tám, mặt mũi sáng sủa, không để ý hả?”
“Chịu, không nhớ nổi.”
“Còn cậu thì sao, Tiêm Tiêm?”
“À à, có chút ấn tượng. Cũng coi được đấy. Nhưng mà... quê quê thế nào ấy.” – Giọng Tiêm Tiêm mềm như bún, vừa nói vừa bĩu môi.
Cô vừa nhớ đến chuyện Giang Cần hôm trước cầm điện thoại cũ đi khoe như kho báu là đã thấy ớn. Trông có vẻ nghèo nghèo.
“Biết tin chưa, Giang Cần đang định tán cậu Tình Tình đấy.” – Phan Tú nhỏ giọng.
“Thật á?” – Tiêm Tiêm ngạc nhiên.
“Thật luôn! Bạn cùng phòng cậu ta kể cho tớ đấy.”
Tống Tình Tình khẽ cười: “Tớ nhìn có dễ tán vậy à? Sao ai cũng dám mơ thế nhỉ?”
Tiêm Tiêm suy nghĩ một lúc: “Dù sao nhìn cũng đẹp trai mà, không tính thử à?”
“Cậu ngây thơ thật. Đẹp trai mà không có tiền thì cũng bỏ. Cậu biết tớ tiêu hoang thế nào mà, ba ngàn tệ còn thấy thèm, kiểu đó nuôi nổi tớ à?”
“Cũng đúng...”
Đúng lúc này, Phan Tú huých nhẹ vào tay hai người: “Ê nhìn kìa, Giang Cần kìa!”
Ba người lập tức quay lại nhìn. Quả nhiên là Giang Cần đang từ tiệm cơm Nam Sơn bước ra.
Tống Tình Tình mắt sáng rỡ: “Đẹp trai thật nha, lại gần tám mấy câu thử xem?”
“Đi luôn, tám chơi có mất gì đâu!”
Phan Tú là thánh hóng tin, lập tức dẫn đầu lao đến chặn Giang Cần lại.
Giang Cần lúc đó đang ôm bụng tức vì chuyện vừa rồi, chẳng muốn nói chuyện với ai. Nhưng nhìn thấy là bạn cùng lớp, cậu vẫn cố gắng kiềm chế. Dù sao cũng mới nhập học, gây thù thì không hay.
Đám con gái lớp 3 Tài chính cũng không ngại mồm, hỏi thẳng cậu có phải đang tán Tống Tình Tình không. Trong khi Tống Tình Tình ngẩng cao đầu như nữ vương.
Giang Cần muốn trợn trắng mắt. “Tớ đi kiếm tiền, không rảnh dây dưa tình cảm, được chưa?!”
Đang bực mình muốn nổi điên, thì từ trong nhà hàng, một dáng người xinh xắn chạy vội ra, chen ngang qua đám con gái, nắm lấy tay Giang Cần.
Cả đám đứng hình.
Trước mặt họ là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, mắt mày thanh tú, khí chất bừng sáng, vóc dáng cũng chuẩn không cần chỉnh.
Tống Tình Tình dù tự nhận là hoa khôi lớp, cũng vô thức lùi một bước.
“Giang Cần, cậu ghét tớ lắm sao? Sao lại vờ như người xa lạ?”
“Chu Tư Kỳ, tớ không ghét cậu. Tớ chỉ muốn kết thúc êm đẹp thôi.”
Chu Tư Kỳ mím môi, mắt hoe đỏ: “Vậy tại sao cậu không thích tớ nữa?”
Giang Cần hít sâu một hơi: “Cậu cứ yên tâm học hành đi. Rồi cậu sẽ gặp được người tốt hơn. Còn tớ, không thể cùng cậu đi tiếp.”
“Không! Cậu phải thích tớ! Tớ không cho phép cậu rời đi!”
“Cậu giỏi thật đấy…”
Giang Cần quay người định đi, nhưng bị Chu Tư Kỳ kéo lại không buông, đòi bằng được một câu hứa hẹn.
Đám con gái lớp 3 cứng họng toàn tập. Một phần vì nhan sắc của cô gái, phần khác vì không ngờ cô ấy lại si mê Giang Cần đến thế.
Chưa kịp hoàn hồn thì lại có thêm một cô gái cũng xinh không kém bước ra, lịch sự nói xin lỗi rồi kéo Chu Tư Kỳ lại.
“Tư Kỳ, có gì về rồi nói.”
“Hồng Nhan! Cậu là bạn thân tớ mà! Sao lại thích Giang Cần?!”
Hồng Nhan khẽ thở dài: “Tớ không biết hai người từng quen nhau…”
“Cậu ấy không thích cậu đâu, chỉ là đang lợi dụng cậu để chọc tức tớ thôi!”
“Chuyện đó để sau nói tiếp nhé?”
Lúc này, Vương Huệ Như cũng chạy tới, kéo cả hai người vào lại nhà hàng, chỉ còn Hồng Nhan đứng lại với Giang Cần.
Hai người mặt đối mặt, không khí chợt trầm xuống.
“Xin lỗi, tớ thật sự không biết giữa cậu và Tư Kỳ từng có chuyện…”
“Không sao, tớ chẳng còn liên quan gì đến cô ấy cả. Cậu đừng tự trách.”
“Thật á?”
“Thật. Hôm nay hơi loạn, để hôm khác tớ mời cậu ăn cơm, rồi nói tiếp.”
“Ừm… vậy lần sau chỉ hai đứa mình thôi nhé?”
“Được rồi”
Giang Cần khẽ cười, quay đầu rời đi, bước thẳng vào dòng người nhộn nhịp. Hoàng Nhan cũng hít sâu mấy cái, rồi quay trở lại tiệm.
Chỉ còn lại đám con gái lớp Tài chính 3 đứng đực ra tại chỗ, chưa hoàn hồn sau “trận chiến”.
“Có khi nào Giang Cần thật sự không thích Tình Tình…”
Một lúc sau, Phan Tú buông một câu, khiến tất cả như tỉnh ra.
Đúng thế, hai cô gái vừa xuất hiện xinh đến mức hoa mắt, có cho Tống Tình Tình làm vai nữ chính cũng thấy chệch vai.
Huống hồ, Giang Cần đi thẳng một nước, không liếc họ lấy một cái. Đó mới là điều đau nhất.
Tống Tình Tình siết chặt túi đồ, cả cái quai cũng bị cô bấu rách.
Vốn định dạy cho Giang Cần một bài học, ai dè bị phản dame. Còn mất mặt hơn là nhận ra mình chẳng là gì trong mắt cậu ấy.
Quan trọng nhất là, đến cả nổi giận hình như mình cũng
không đủ tư cách nữa…


0 Bình luận