Quyển 1: Gặp gỡ, hợp tác, chạy trốn! (Hoàn thành)

Chương 42 - Ngươi đùa ta đấy à?

Chương 42 - Ngươi đùa ta đấy à?

Căn phòng nhỏ ấm áp, lò sưởi rực cháy, nồi luyện kim sôi sục. Nhìn chất lỏng màu xanh biếc đang không ngừng sủi bọt tăm trong nồi, cánh tay phải đang giơ ngang của Julian bất giác run lên.

Giơ tay quá lâu khiến cánh tay cậu sớm đã mỏi nhừ, nhưng không dám lơ là chút nào, ma lực liên tục được truyền đi ổn định vào ngọn lửa đang cháy dưới đáy nồi luyện kim.

Đây đã là nồi thuốc trị thương hạ cấp thứ sáu mươi mà cậu luyện chế trong một tháng nay, màu sắc lần này đã rất gần với thành công, hỏa lực hiện tại duy trì cũng vô cùng hoàn hảo, chỉ cần thêm…

“Bùm!”

“Chết tiệt!”

Kèm theo một tiếng nổ vang lên từ ngoài cửa sổ, cả người Julian run lên, ma lực truyền đi cũng xuất hiện dao động dữ dội, thuốc trong nồi lập tức sôi trào.

Không đợi cậu điều chỉnh lại lửa, một mùi hăng hắc nhàn nhạt và tiếng bong bóng vỡ liên tục vang vọng trong phòng, mãi cho đến khi cậu tê liệt ngồi phịch xuống ghế, nhìn chất lỏng màu xám đen trong nồi, thở dài một hơi.

“Lại thất bại rồi! Mẹ kiếp! Thằng nào ở giữa trưa mà đốt pháo thế hả!?”

Nhịn một chút sóng yên biển lặng, lùi một bước càng nghĩ càng tức. Cậu đột ngột đứng dậy, sải mấy bước dài đến bên cửa sổ, nhìn về phía phát ra tiếng nổ lớn.

Khi cậu nhìn kỹ, con đường lát đá vốn sạch sẽ gọn gàng đã bị nổ tung thành một cái hố lớn, bên cạnh nằm rải rác không ít người qua đường bị vụ nổ làm liên lụy.

“Đây… Bin Laden tấn công à?” Julian gãi gãi đầu, vội vàng chỉnh lại quần áo, tay khựng lại trên chiếc áo choàng màu xanh lam nhạt, im lặng nhét nó vào túi vải, đưa tay lấy một chiếc áo choàng màu xám trắng vội vàng ra khỏi cửa.

Không phải là cậu đa nghi hay tò mò, chỉ là gần một tháng không có bất cứ sự cố hay cốt truyện nào được kích hoạt khiến trong lòng cậu có hơi bất an, chỉ một chút gió thổi cỏ lay cậu cũng đều cảm thấy có chuyện gì đó lớn sắp xảy ra.

Nhanh chân chạy đến nơi xảy ra vụ nổ, Julian liền thấy ông chú thợ rèn mặt sắt vô tình kia đang đứng hóng chuyện ở cách đó không xa, cây búa rèn trong tay còn chưa đặt xuống, trông như là đến hóng hớt.

Morrison, chính là tên của ông chú thợ rèn này.

Một tháng nay, Julian đã làm phiền ông chú thật thà nhiệt tình này không ít.

Mỗi lần Riel luyện kiếm từ ngoài thị trấn về, thanh kiếm kia đều bị chém đến không ra hình dạng, gần như ngày nào cũng phải mang đến cho ông bảo trì sửa chữa. Còn hòn Quặng Huyễn Ngân kia, chú Mor nói vẫn cần đợi thêm một thời gian nữa mới có thể rèn xong, nên cũng đành để Riel dùng tạm mấy vũ khí tương đối bình thường.

Còn về tại sao không dùng hòn khoáng thạch đó cho mình, thì tự nhiên là vì muốn bồi dưỡng nhân vật chính nhiều hơn, để cậu ta sớm trưởng thành, chém lật đám Ma Tộc, để mình có thể an tâm dưỡng lão.

Còn cậu, mỗi ngày chính là hái hái thuốc, học luyện kim thuật, luyện tập ma pháp bản nguyên và ma lực của mình, nâng cao tay nghề nấu nướng, thuận tiện dọn dẹp nhà cửa mỗi ngày.

Nói ngày tháng trôi qua bình đạm à, mỗi ngày đều thấy Riel mình đầy vết máu trở về, trông vô cùng đáng sợ, thỉnh thoảng còn phải lo lắng đám kỵ sĩ nhà Warren thường xuyên đi qua trên phố, nói là bình đạm thì cũng không hẳn.

Thỉnh thoảng cũng có thể thấy người nhà Warren thử bắt người trong thị trấn, nhưng đều bị người nhà Serranfeth và Ngân Dực Kỵ Sĩ Đoàn bắt quả tang. Lâu dần, nhà Warren dường như đã dần từ bỏ việc hành động công khai, còn ngấm ngầm thì… khó nói lắm.

Còn về Clyce thì Riel và Julian lại không có gì để giao lưu, dường như đã bị nhà Serranfeth điều đến nơi khác, đã một thời gian không thấy cậu ta tuần tra trong thị trấn, và cũng chỉ có một lần gặp gỡ với Riel lúc trước.

“Này, chú Mor, đây… tình hình gì vậy?”

Nghe thấy giọng Julian, chú Mor quay đầu lại, dùng găng tay da đầy bụi bặm gãi gãi đầu, “Ta cũng không biết nữa, nghe thấy động tĩnh lớn là ta vội chạy qua xem, kết quả là thấy tình hình này.”

Lúc này đường phố đã vây kín không ít người, kỵ sĩ và vệ binh thị trấn đang vây quanh cái hố do vụ nổ tạo ra, nhanh chóng khiêng người bị thương đi cứu chữa.

Julian thuận theo ánh mắt của chú Mor nhìn xuống đáy hố, nơi đó có một khối kim loại gần như đã tan chảy, bề mặt đỏ rực không ngừng tỏa ra hơi nóng, lượng lớn ma lực còn sót lại dù cách mười mấy mét cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

“Thứ này bay tới từ chiến tuyến Tây Bắc! Mau chạy trốn đi! Có người sắp đánh tới đây rồi!”

Có một nhân chứng đang bị kỵ sĩ tra hỏi hét lớn, thu hút sự chú ý của không ít người.

Cậu vừa định hỏi nhân chứng chi tiết, hai người mặc đồng phục Ngân Dực Kỵ Sĩ Đoàn đã chen vào, một người trong đó còn ấn vai nhân chứng, áp giải hắn đi.

“Không nên hỏi thì đừng hỏi, chuyện chiến tuyến không đến lượt thường dân các người bàn luận.” Giọng kỵ sĩ lạnh lùng, vỏ kiếm gõ gõ lên đường đá, ánh mắt quét qua đám đông vây xem, “Giải tán hết đi, hậu quả sẽ do kỵ sĩ đoàn và vệ binh thị trấn xử lý, còn tụ tập ở đây sẽ bị coi là gây rối trật tự trị an.”

Đám đông lập tức im bặt, lác đác lùi về sau, chỉ có Morison vẫn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm khối kim loại đỏ rực dưới đáy hố nhíu mày: “Cục kim loại này… trông hơi quen mắt…”

Nghe thấy lời này, Julian liếc nhìn kỵ sĩ đang giải tán đám đông, kéo kéo vạt áo chú Mor, hạ giọng: “Chú mor, chú biết thứ đó là gì không?”

Chú Mor vừa định mở miệng, Julian lập tức xua tay, ra hiệu ông nói nhỏ một chút.

“Khối kim loại đó à…” Chú Mor cúi đầu, cố gắng đè thấp giọng: “Nếu ta không lầm thì đó là vũ khí mà kỵ sĩ hạng nặng của nhà Valerion sử dụng, dùng hợp kim đặc biệt và kỹ thuật rèn của nhà Thranduil làm ra, chuyên để đối phó với móng vuốt và lớp sừng của Ma Tộc! Nhưng mà…”

Ông ta dừng lại, lòng bàn tay xoa cằm, lộ vẻ mặt khó hiểu: “Lượng ma lực bám trên này lớn đến kinh người, dường như là bị ai đó ném tới.”

“Ném một vũ khí trông nặng đến mấy chục cân bay xa đến hàng ngàn dặm? Vậy người này khỏe thật đấy, chắc hẳn tên của người đấy nhất định là Hercules nhỉ?”

“Này! Đừng có nói bậy! Đế Quốc chúng ta đúng là có một kỵ sĩ Thánh Giai tên hercules đấy!”

“???”

Ngay lúc Julian đang xoa xoa vai chú Mor đang phàn nàn, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong đám đông đang giải tán, khiến Julian cứng đờ.

“Clyce?”

Một tháng không gặp, cậu ta vẫn giữ bộ dạng hấp tấp vội vã kia, thuận miệng nói gì đó với kỵ sĩ xung quanh rồi nhảy xuống đáy hố.

Đế ủng của Clyce giẫm lên đá vụn còn chưa nguội hẳn, tia lửa bắn lên theo động tác của cậu ta.

Cậu ta mặc kệ ánh mắt của người xung quanh nhìn qua, nhíu mày nhìn khối kim loại cắm trong đất, như đang lẩm bẩm điều gì, cách quá xa nên không nghe rõ.

Đợi một lát, Clyce vẫy vẫy tay, nói gì đó với kỵ sĩ chạy tới, lôi ra một cuộn giấy da, nhanh chóng viết chữ, dùng dây đỏ buộc lại rồi giao vào tay kỵ sĩ kia.

Ngay sau đó kỵ sĩ kia lao vút ra khỏi hố, nhảy lên lưng ngựa phi nước đại về phía cuối con đường.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…?” Julian cũng bất giác nhíu mày, cậu có một dự cảm không lành, có lẽ những ngày tháng tạm coi là bình đạm này sắp kết thúc rồi.

Sau khi Clyce bước ra khỏi hố, nhìn thấy thiếu niên tóc xanh nhạt đang đứng ngẩn người tại chỗ, cơ thể khựng lại, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc và khó hiểu, ngay sau đó chậm rãi bước về phía cậu.

Khi thấy Clyce đi đến cách mình không xa, Julian mới phản ứng lại, vội vàng làm bộ chuẩn bị rời đi.

“Đợi đã.”

Cậu dừng bước, cơ thể hơi cứng ngắc xoay lại, nhìn về phía Clyce đã đi đến trước mặt mình.

“Julian, cởi mũ trùm của ngươi ra.”

Nghe thấy lời này, cậu giật nảy mình, vội biện giải: “Julian nào? Anh nhận nhầm người rồi, tôi tên Anriyu.”

Khóe miệng Clyce giật giật một cách khó nhận ra, nhưng vẫn giữ phong độ nên có của kỵ sĩ, mỉm cười gật đầu với Julian: “Ta biết ngươi là ai, ngươi không cần nói với ta mấy lời vô nghĩa này.”

“Anh nói tôi là ai thì tôi là người đó à? Vậy tôi nói mình là Clyce Serranfeth thì sao?”

Bị Julian nói vặn lại như vậy, gân xanh trên trán Clyce cũng nổi lên, trong giọng nói mang theo một tia không vui: “Julian Elios, thứ tử bị gia tộc trục xuất, là ngươi đúng không?”

Ánh mắt hai người nhìn nhau, im lặng một lát, Julian mở miệng trước: “Sao? Anh có chuyện gì à?”

“Ta chỉ rất tò mò, ngươi là một tên tội phạm bị truy nã mà không có chút ý nghĩ bỏ trốn nào à?” Câu hỏi này khiến Julian có hơi mông lung, không đầu không đuôi, lẩm bẩm nói cái quái gì vậy?

“Tội phạm bị truy nã nào? Tôi là một thứ tử của gia tộc bị lưu đày, truy nã tôi cái gì?”

Lần này đến lượt Clyce sững sờ, cậu ta có hơi không thể tin được nhìn Julian, cao giọng thêm mấy phần: “Ngươi không biết bản thân đang là tội phạm bị truy nã à? Cứ quang minh chính đại xuất hiện trên đường lớn như vậy, là muốn chọc tức ta?”

“Hả? Anh đang nói cái gì…”

Julian đột ngột khựng lại, ngẩng đầu nhìn trời suy nghĩ một chút, hình như… nhớ ra điều gì đó.

Trong ký ức, lời nói của cô gái lễ tân tóc đuôi ngựa màu nâu kia lại vang lên bên tai: “Ừm… nghe nói là vì phát hiện ra tội trạng nghiêm trọng hơn, bọn họ muốn đích thân đưa vị thứ tử kia lên đài thẩm phán, chém đầu thị chúng. Tội danh hình như là…”

“Bởi vì tôi trộm Thánh Kiếm, trộm cấm thư, bắt cóc?”

Nhìn thấy vẻ mặt hỏi dò của Julian, Clyce càng thêm không hiểu.

“Ngươi biết mình đã làm gì mà còn bày ra vẻ mặt không quan tâm?”

Clyce vừa định tiếp tục khiển trách cậu, đã bị Julian ngắt lời bằng giọng điệu có hơi mất kiên nhẫn: “Này, anh nói chuyện sao không dùng não thế? Nghĩ gì nói nấy à?”

“Ngươi…!”

Julian nghiêng đầu, nhìn Clyce như nhìn một kẻ ngốc:

“Thánh Kiếm đời đời kiếp kiếp đều bị lão khốn kia giấu dưới lòng đất Thành Nhật Luân, riêng phong ấn đã có tới chín lớp kết giới. Tôi ngay cả lối vào nơi đó cũng không biết thì lấy gì mà trộm Thánh Kiếm? Còn cấm thư kia nữa, cũng chỉ có loại đầu óc đơn giản, không giấu được chuyện gì trong lòng như anh mới tin, thử nghĩ xem cấm thư đó sao có thể là thứ mà một phế vật thứ tử như tôi có thể tiếp xúc được chứ?”

“Ta…!”

Julian lại giơ tay ngắt lời Clyce, tiếp tục: “Anh nhìn tay chân tôi đây này, bưng cái nồi cũng thấy mệt thì lấy đâu ra sức mà trộm cái cục sắt kia? Bắt cóc lại càng là chuyện hoang đường! Anh đấm tôi một cái là tôi cũng phải nằm như con chó chết trên mặt đất nửa ngày! Anh thư nói xem tôi có thể bắt cóc ai chứ!”

Đồng tử Clyce co rụt, bàn tay nắm chuôi kiếm tức đến hơi run rẩy, nhưng không phản bác lại lời cậu.

Thực ra Clyce cũng cảm thấy chuyện này có uẩn khúc, nhưng nếu gia tộc Elios đã hạ lệnh truy nã thì cậu ta cũng không quan tâm nhiều, chỉ coi như một trọng phạm bị truy nã mà đối đãi.

Morison bên cạnh nghe mà trợn mắt há mồm, cây búa rèn trong tay “loảng xoảng” một tiếng rơi xuống đất, khiến kỵ sĩ đi ngang qua phải ngoái nhìn: “Thằng nhóc cậu còn là trọng phạm bị truy nã? Hỡi Thần Ánh Sáng của tôi! Cậu đã làm gì vậy?”

“Nói nhỏ chút!” Julian vội vàng nhảy dựng lên bịt miệng ông ta, đợi kỵ sĩ đi xa rồi mới thả ra, “Chú muốn hại tôi bị bắt đi chém đầu thật à?!”

Clyce im lặng mấy giây, nhìn Julian, con ngươi hơi híp lại: “Vậy ý của ngươi là chuyện này có nguyên nhân khác?”

“Chứ còn sao nữa?”

“…Cách nói chuyện của ngươi thật sự khiến ta muốn đấm một phát vào mặt ngươi đấy.”

“Kỵ Sĩ Đoàn các anh không thể tùy tiện làm hại thường dân.”

“Ta…!”

Những lời tiếp theo bị Clyce chặn lại trong cổ họng, nửa ngày cũng không nôn ra được chữ tiếp theo.

Một lúc lâu sau, cậu ta mới thở dài, rút ra một tờ trong xấp lệnh truy nã mang theo bên mình, xé thành nhiều mảnh rồi ném vào thùng rác.

“Lời nói không bằng chứng, vấn đề của ngươi ta sẽ đích thân đi điều tra. Nhưng trước đó…”

Chưa đợi Clyce dứt lời, một chiếc còng tay đã khóa lên cổ tay Julian: “Với tư cách là một kỵ sĩ, ta sẽ không để một trọng phạm bị truy nã chạy thoát ngay dưới mí mắt mình, về nhà giam của Kỵ Sĩ Đoàn ở vài ngày đi.”

Nhìn chiếc còng tay sáng loáng trên tay mình, Julian thực sự không nhịn được nữa.

“Này này, anh đùa tôi đấy à!?”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!