Quyển 1: Gặp gỡ, hợp tác, chạy trốn! (Hoàn thành)
Chương 57 - Thật hết cách với cậu
2 Bình luận - Độ dài: 2,785 từ - Cập nhật:
Trong thùng xe im lặng hồi lâu, Clyce thỉnh thoảng lại khẽ xoa xoa mái tóc vàng của mình, có chút bồn chồn bất an ngồi ở một góc trong xe ngựa, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Yulina, người nãy giờ vẫn không hề lên tiếng.
Từ vẻ ngoài bình tĩnh của cô, và phản ứng tay phải hơi dùng sức ấn vào chuôi kiếm, rõ ràng là cô cảm thấy bị xúc phạm vì câu nói vừa rồi của mình.
Yulina nghiêng mặt, ánh mắt nhìn vệt sáng trời đang dần tối đi qua cửa sổ thông gió, nhưng khóe mắt lại liếc thấy hành động của Riel.
Cậu ta luôn dựa vào thành xe, kéo thấp mũ trùm, mỗi lần ánh mắt quét qua cô đều nhanh chóng dời đi, không ngừng xoa xoa chiếc nhẫn bạc trên ngón trỏ.
Tên này có lẽ vẫn còn áy náy vì chuyện chạm vào Yulina lúc trước. Thực ra thì… cô đã hết giận từ lâu rồi, tuy nói là thù dai, nhưng cũng chỉ nhớ sâu những người mình ghét, còn đối với Riel, đó là đặc biệt.
Dù sao cậu ta cũng là nhân vật chính, sau này còn phải trông cậy cậu ta diệt hết Ma Tộc, chém sạch đám phản diện. À quên, ngoại trừ bản thân mình ra.
Những việc mình làm cho đến nay… cũng không còn là phản diện nữa rồi đúng không? Đích thị là ân nhân cứu mạng kiêm huynh đệ tốt cả đời rồi
Cô lại nhìn bộ dạng không thoải mái của Riel, khẽ thở dài, muốn chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng trong thùng xe.
“Két——”
Cửa xe đột nhiên bị mở ra, một luồng gió đêm lạnh buốt lùa vào, giọng nói khàn khàn của người áo xám đã phá vỡ sự im lặng trước cô một bước: “Tối nay nghỉ ngơi ở đây, ngủ ở đâu thì tùy các ngươi.”
Clyce như thể mong chờ cứu tinh, gần như ngay lúc cửa xe mở ra đã vọt ra ngoài, túi vải vắt trên vai, bước chân vội vã, suýt chút nữa bị sỏi đá làm vấp ngã. “Cuối cùng cũng ra ngoài hít thở được rồi!”
Cậu ta đứng trên bãi đất trống hít sâu một hơi, rồi lại nhíu mày ho sặc sụa, gió đêm mang theo cát mịn, hít vào phổi vừa khô vừa ngứa, cộng thêm cơn gió dữ dội lúc này khiến cậu ta lại rụt người.
Yulina và Riel theo sát phía sau, vừa đứng vững gót chân, ánh mắt cả hai đồng thời bị thu hút bởi hướng Tây Tây Bắc.
Dưới bầu trời đêm đó — đang treo lơ lửng một dị tượng kinh hãi.
Một cơn bão màu đen vàng phóng thẳng lên chín tầng trời, cơn lốc xoáy được tạo nên từ cát vàng cuộn cùng bão tuyết không ngừng nhảy múa, hạt tuyết bọc lấy cát sỏi nổ tung trong gió, lóe lên từng vệt sáng mờ ảo.
Càng kỳ lạ hơn là xung quanh trung tâm cơn bão thỉnh thoảng lại lóe lên hai bóng đen, một vệt sáng xanh cực nhạt xé toạc màn đêm, còn vệt kia là ánh sáng đen đặc kịt không tan, dính nhớp như vật sống, luôn bám riết lấy vệt sáng xanh kia.
Đầu ngón tay Yulina đột ngột siết chặt chuôi kiếm tây, lòng cô cũng chùng xuống.
Tuy cô và Sylvia mới quen nhau một ngày, nhưng cảm giác mà vị tiểu thư tinh linh này mang lại cho mình… thực ra vẫn rất tốt. Dù cô ấy tiếp cận mình với mục đích rõ ràng, nhưng cô không hề ghét cảm giác dịu dàng và gần gũi đó.
“Nhưng trong sách gốc, Slyvia bị ma pháp nguyên tố Băng siêu giai đâm lén, dẫn đến thực lực giảm sút, trọng thương hôn mê. Nhưng mà…” Lại ngước nhìn dị tượng ở đằng xa, ngoài những bông tuyết lẫn trong đó, đám cát vàng lượn lờ xung quanh cơn lốc cũng rất kỳ lạ, rõ ràng không chỉ có ma pháp Băng đang chiến đấu với nó, mà vệt sáng đen kia càng khiến Yulina có cảm giác kỳ quái không thể tả.
Lẽ nào vì mình đã tiếp xúc với Sylvia, nên cốt truyện lại xảy ra sai lệch cực lớn? Giống như sau khi mình tiếp xúc với Riel, Tế Thế Hoang Tinh Giáo đã xuất hiện sớm hơn rất nhiều, Clyce cũng tiếp xúc với Riel sớm hơn mấy tháng, và thị trấn Woodcreek bị Tế Thế Hoang Tinh Giáo cho nổ tung, tất cả những điều đó lại một lần nữa gây ra hiệu ứng cánh bướm mãnh liệt sao?
Gió thổi rối mái tóc dài của cô, khi lướt qua má mang theo chút hơi lạnh, nhưng Yulina không còn tâm trí để vuốt chúng ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vệt sáng xanh lúc sáng lúc tối kia, hơi thở cũng nhẹ đi mấy phần.
“Ánh sáng xanh đó… là tiền bối Sylvia sao?” Clyce xoa xoa đôi tai đỏ ửng vì lạnh, giọng nói mang theo vẻ nghi hoặc, “Còn ánh sáng đen kia, trông kỳ dị quá, cô ta đang chiến đấu với thứ gì vậy?”
Yulina không lập tức trả lời, đầu ngón tay lại xoa xoa hoa văn trên chuôi kiếm —— cô không dám chắc, nhưng lại không kìm được mà nghĩ đến phương án “đúng vậy”. Cô mấp máy môi, vừa định hạ giọng nói gì đó, đã bị Riel dùng ánh mắt ngắt lời.
Mũ trùm của Riel vẫn kéo rất thấp, chỉ để lộ đôi môi mím chặt, cậu ta lén liếc về phía người áo xám, rồi khẽ lắc đầu, Yulina lập tức hiểu ý đây không phải là nơi để nói chuyện.
“Nhìn gì đấy?”
Tên người áo xám cầm đầu quả nhiên quay người lại, giọng nói khàn khàn hòa vào tiếng gió bay tới, mang theo chút thiếu kiên nhẫn:
“Phía Tây Bắc này nhiều Ma Thú, thỉnh thoảng có Ma Vật cao giai đánh nhau gây ra chút động tĩnh, có gì đẹp mà nhìn? Mau tìm chỗ nghỉ ngơi đi, nửa đêm đừng chạy lung tung, nếu mất mạng thì không ai đi hốt xác các ngươi đâu.”
Khóe mắt Yulina giật giật, muốn phản bác lời của người áo xám, nhưng quyết định nhịn xuống.
Ma Vật cao giai nhà nào có thể đánh ra cái dị tượng khủng bố thế này hả!? Người nhà Warren các ngươi ai cũng như thiếu dây thần kinh à!? Thật không thể tưởng tượng rằng các ngươi lại là kẻ chủ mưu đứng sau những chuyện này!
Lúc người áo xám nói những lời này, tay trái luôn giấu trong ống tay áo, chân phải như vô thức dịch về phía bánh sau xe ngựa, vừa hay chắn tầm nhìn của Yulina về phía chân trái của hắn, nhưng chính hành động này lại thu hút sự chú ý của cô.
Clyce bị người áo xám chặn họng mà rụt cổ lại, lẩm bẩm: “Tôi chỉ hỏi thôi mà…” Lời chưa nói xong, đã bị Yulina huých cùi chỏ.
“Suỵt, yên lặng.” Ngón trỏ cô đặt lên môi, làm động tác im lặng.
Gió cát càng lúc càng thổi mạnh, sỏi đá liên tục đập vào thành xe ngựa, Yulina nhìn cát vàng bay đầy trời, chỉ vào phía khuất gió của xe ngựa: “Ra đằng kia né tạm, ít nhất cũng tránh được chút gió.”
Riel và Clyce đáp lời rồi đi theo, ba người nép vào thành xe lạnh lẽo, Clyce dụi cái mũi đỏ ửng, không nhịn được hắt xì một cái, nước mũi suýt nữa là chảy ra.
“Cái mũi này của tôi sắp bị thổi hỏng rồi…” Cậu ta sụt sịt, giọng nói nghèn nghẹt, “Biết thế đã mang thêm khăn quàng cổ, lạnh chết đi được…”
Yulina lục trong túi vải ra một chiếc khăn mặt sạch sẽ đưa qua, vừa định nói gì thì nghe thấy Riel mở miệng: “Tối nay tôi gác đêm.”
Gần như cùng lúc, Yulina cũng tiếp lời: “Tôi cũng gác.”
Hai người nhìn nhau, rồi quay sang nhìn Clyce, cậu ta thấy vậy vội vàng xua tay: “Đừng đừng, ban ngày tôi tinh thần tốt, để tôi cảnh giác vào ngày! Hai người xem bộ dạng này của tôi, lỡ như tối bị gió thổi cảm lạnh, đến lúc đó lại phải phiền hai người chăm sóc.” Clyce Nói rồi lại rùng mình một cái, đáy mắt hơi đỏ lên, đúng là bị gió cát thổi cho hơi yếu ớt.
Yulina nhìn trạng thái của Clyce, rồi lại nhìn Riel: “Vậy chúng ta thay phiên nhau gác, tôi gác nửa đêm trước, anh gác nửa đêm sau.”
Riel gật đầu, móc từ trong lòng ra mấy bó cành cây khô, cũng không biết là thu thập từ lúc nào. Sau đó dùng đá lửa đốt lên, nhóm một đống lửa trại nhỏ.
Ngọn lửa không lớn, nhưng đủ để xua đi chút hơi lạnh, ánh sáng cam đỏ chiếu lên mặt hai người, ngăn cái lạnh của gió cát bên ngoài ánh lửa.
Clyce quấn chặt áo choàng, xoa xoa bả vai mỏi nhừ, dựa vào thành xe không lâu đã phát ra tiếng ngáy nhẹ. Dường như kể từ trận chiến ở Woodcreek chạy trốn về đây, cậu ta chưa hề được nghỉ ngơi đàng hoàng, cứ phải bôn ba khắp nơi. Không phải liên lạc với gia chủ thì cũng là điều động kỵ sĩ, lại còn vì Julian mất tích mà đi tìm khắp nơi.
Riel cũng dịch sang bên cạnh một chút, dựa lưng vào thành xe nhắm mắt lại, nhưng lông mày vẫn luôn nhíu chặt, ngón tay còn vô thức xoa xoa chiếc nhẫn, rõ ràng cậu ta vẫn đang lo lắng cho tung tích của Julian.
Yulina ngồi bên đống lửa, nhìn ngọn lửa nhảy múa mà ngẩn người.
Vệt sáng xanh đó rốt cuộc có phải là Sylvia không? Nếu cô ấy thật sự xảy ra chuyện… đây không phải là kết quả cô muốn thấy.
Đêm càng sâu, tiếng gió cát dần nhỏ lại, ngọn lửa trại cũng yếu đi. Yulina đang định thêm chút cành khô, đột nhiên cảm thấy vai mình nặng trĩu.
Cô đột ngột quay đầu, liền thấy Riel không biết đã nghiêng người qua từ lúc nào, đầu nhẹ nhàng tựa vào vai cô, hơi thở đều đặn, rõ ràng là đã ngủ thiếp đi.
Cô sững sờ một lúc, tay đã giơ lên giữa không trung định đẩy cậu ta dậy. Dù sao mình và cậu ta tuy là đồng đội, nhưng cũng chưa thân đến mức có thể tựa vai.
Nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào áo choàng Riel, liền thấy cậu ta nhíu mày chặt hơn, môi mím thành một đường thẳng, ngay cả trong giấc mơ dường như cũng căng thẳng, như thể vẫn đang lo lắng điều gì đó.
Động tác của Yulina khựng lại, nhớ lại hai ngày nay cậu ta cứ đi tìm Julian, gần như không nghỉ ngơi một giây, ban ngày lại đi đường cùng người áo xám, bị gió cát thổi cả ngày, có lẽ… cũng mệt rồi.
“Thôi bỏ đi.”
Cô khẽ thở dài, rụt tay về, mặc cho Riel tựa vào vai mình, thậm chí còn lặng lẽ dịch người sang phía để cậu ta tựa vững hơn.
“Thật hết cách với cậu…”
Ánh lửa trại chiếu lên mặt Riel, có thể thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt cậu ta, ngay cả đường quai hàm luôn căng thẳng thường ngày, trong giấc mơ cũng dịu đi một chút. Yulina nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu ta, bất giác liên tưởng đến một bức tranh minh họa về Riel trong tiểu thuyết.
Đó là cảnh lần đầu tiên cậu ta chém giết Ma Tộc cao giai, thiếu niên khoác áo giáp bạc nhuốm máu, trường kiếm cắm trên thi thể Ma Vật, mũ trùm bị gió thổi bay, để lộ đôi mắt đầy vết thương nhưng vẫn sắc bén, xung quanh là khói thuốc súng bốc lên và máu đen, ngay cả ánh mặt trời chiếu lên người cậu ta cũng mang theo hơi lạnh.
Nhưng Riel trước mắt đã trút bỏ mọi phòng bị, lông mi đổ bóng vụn vỡ dưới ánh lửa, ngay cả hơi thở cũng mang theo chút run rẩy khó nhận ra, giống một thiếu niên bình thường cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
Yulina vô thức đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ vuốt lọn tóc mái rơi trước trán Riel, tóc hơi thô ráp, dường như chưa bao giờ được chăm sóc cẩn thận.
Vừa rụt tay về, liền nghe thấy Clyce bên cạnh trở mình, miệng lẩm bẩm “đừng giành đồ ăn của tôi” hay gì đó rồi lại ngủ say.
Yulina không nhịn được màm mỉm cười, quay đầu nhìn đống lửa, ngọn lửa đã yếu đi chỉ còn lại chút ánh cam đỏ, cô vừa định đưa tay thêm cành khô, sức nặng trên vai lại cử động mấy cái.
Riel bị đánh thức bởi một làn hương hoa nhài thoang thoảng, mùi hương đó khiến cậu ta nhớ đến ngôi nhà trước kia.
Không phải là sự thô ráp của gió cát, cũng không phải mùi khét của lửa trại, mà giống như đóa hoa nhài nở bên cửa sổ nhiều năm trước, khiến tinh thần căng thẳng hai ngày nay của cậu ta cũng thả lỏng đôi chút.
Nhưng giây tiếp theo, cậu ta nhận ra có gì đó không đúng, nơi má áp vào vừa ấm áp vừa mềm mại, vai còn bị thứ gì đó tựa vào, khi hít thở có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương hoa dịu nhẹ kia.
Riel đột ngột mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt nghiêng của Yulina đang rũ xuống, ánh lửa phác họa đường nét dịu dàng trên quai hàm cô, cô đang cúi đầu nhìn đống lửa, lông mi khẽ run. Riel lúc này mới phát hiện mình không chỉ tựa vào vai cô, mà còn hơi cọ cọ, ngay cả mép áo choàng cũng quấn vào nhau.
“Xin… xin lỗi!”
Cả người như thể bị lửa đốt, Riel đột ngột ngồi thẳng dậy, áo choàng cọ vào vai Yulina làm cô hơi chúi về trước, vành tai cậu ta đỏ bừng ngay lập tức, ngay cả nói cũng có chút lắp bắp, “Tôi không cố ý… Tôi mệt quá, không kiểm soát được…”
Riel vô thức siết chặt ngón tay, chiếc nhẫn cấn vào lòng bàn tay đau nhói, lại nhớ đến chuyện vô tình chạm vào Yulina lúc trước, đầu cậu ta càng cúi thấp hơn: “Tôi…”
Nhưng Yulina lại chỉ vào đống lửa sắp tàn, giọng điệu dịu dàng hơn bình thường không ít: “Không sao, anh mệt thật rồi.”
Vừa nói vừa cầm một cành cây khô, thêm vào đống lửa, ngọn lửa “lách tách” một tiếng, bùng lên sáng hơn một chút, chiếu rọi khiến không khí giữa hai người cũng ấm lên một chút: “Lửa trại sắp tàn, tôi đang định gọi anh đổi ca, không ngờ anh lại tỉnh trước.”
Riel sững sờ, ngẩng đầu nhìn Yulina.
Tuy nhiên Yulina không nhìn cậu ta, mà đang tập trung khều ngọn lửa, đường nét khuôn mặt nghiêng dưới ánh lửa trông đặc biệt dịu dàng, hoàn toàn không có vẻ lạnh lùng như khi tiếp xúc lúc trước.
Yết hầu khẽ chuyển động, nhưng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ nặn ra một câu: “Vậy… tiếp theo tôi gác đêm, cô ngủ một lát đi.”
Yulina nghe vậy ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua vành tai vẫn còn ửng đỏ của Riel, lại liếc nhìn Clyce đang ngủ say sưa, khẽ “ừm” một tiếng.
Cô đứng dậy dịch vào thành xe, tìm một góc khuất gió ngồi xuống rồi mới nói với Riel: “Có động tĩnh nhớ gọi tôi, đừng hành động một mình.”
Riel vội vàng gật đầu, nhìn thiếu nữ nhắm mắt lại, đầu ngón tay vẫn vô thức đặt trên chuôi kiếm tây, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn Yulina nhắm mắt, hơi thở dần đều, Riel dụi dụi đôi mắt hơi cay, bất giác lại nhìn vào khuôn mặt say ngủ của cô, rồi nhanh chóng dời đi, vội vàng xoa xoa ấn đường, cố gắng phân tán sự chú ý của mình.
“Mình rốt cuộc là bị sao vậy…”
2 Bình luận