Quyển 1: Gặp gỡ, hợp tác, chạy trốn! (Hoàn thành)
Chương 11 - Ngươi vừa gọi ta là gì?
3 Bình luận - Độ dài: 2,680 từ - Cập nhật:
“Tất cả nhanh lên cho tao! Lề mà lề mề, kéo dài thêm chút nữa để hai thằng chó kia chạy mất, chúng ta đều đéo có kết cục tốt đẹp đâu!” Gray siết chặt bầu rượu bên hông, bực bội đá văng cành cây khô cản đường.
Gió đêm cuốn theo hơi chua của Suy Đằng phả vào mặt, khiến đôi mắt vốn đã bị bã thuốc làm cho cay xè của hắn càng thêm khó chịu. Vừa rồi bị tên phế vật nhà Elios kia ném bã thuốc đầy mặt, bây giờ mắt trái vẫn còn đau rát, nhìn mọi thứ đều hơi mơ hồ.
“Đội trưởng, khu rừng này rậm rạp quá, Suy Đằng lại nhiều, lỡ như…” Giọng một tên lính đánh thuê có hơi run, lời còn chưa nói hết đã bị Gray trừng mắt một cái.
“Lỡ như cái gì? Lỡ như để hai thằng nhãi đó chạy mất, thì chẳng phải sẽ bị tên nhãi nhà Warren kia băm chúng ta ra làm mảnh vụn vứt cho chó ăn à?” Gray chửi rủa, lại nốc một ngụm rượu, thứ rượu cay xè trôi qua cổ họng, mới miễn cưỡng đè nén được lửa giận trong lòng.
“Vừa rồi là thằng khốn nào nói tìm thấy vị trí của bọn chúng? Bây giờ đi vòng cả nửa canh giờ, ngay cả quỷ cũng đéo không thấy!”
Tên lính đánh thuê già bên cạnh vội vàng giảng hòa: “Đội trưởng, khu rừng dưới dốc này vốn dĩ đã rắc rối, lại có Suy Đằng cản đường, hai thằng nhóc đó chắc chắn trốn rất kỹ. Đi thêm một đoạn nữa, biết đâu là có thể thấy dấu vết.” Hắn ta nói xong, dùng sống đao gạt sợi Suy Đằng quấn trên chân ra, mép lá đỏ sẫm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng.
“Vừa rồi thằng em mới đến kia chỉ là dính chút dịch, thế mà giờ vẫn còn đang co giật trên đỉnh dốc. Hai đứa nó trượt từ trên đỉnh dốc xuống, không thể nào không dính một giọt, biết đâu đang nằm ở đâu đó rồi.”
Nhắc đến tên lính đánh thuê bị thương, sắc mặt Gray càng tối sầm. Đội ngũ vốn có năm người, bây giờ một người hôn mê bất tỉnh, một người co giật không ngừng, còn lại ba người bọn họ phải chui rúc trong khu rừng nát này, nếu còn không bắt được người thì cái chức tiểu đội trưởng này của hắn thật sự là không giữ nổi.
“Mày đi đằng trước dò đường, bọc cho kỹ vào, thứ gì cản đường chém hết cho tao!” Gray chỉ về phía bụi cây thấp rậm rạp hơn ở phía trước, “Lão già, ông đi theo sau nó, chú ý xem có dấu chân không. Còn tao bọc hậu, đứa nào dám lười biếng, ông đây chém chết nó trước!”
Tên lính đánh thuê trẻ tuổi không dám phản bác, siết chặt thanh đao trong tay rồi tiến về phía trước. Tiếng “xào xạc” khi vạch đám cỏ khô ra vang lên đặc biệt chói tai trong khu rừng yên tĩnh, mắt hắn ta dán chặt xuống đất, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ dấu vết nào.
Vừa rồi Gray có nói, trong hai thằng nhóc đó một đứa bị trọng thương, một đứa trói gà không chặt, chắc chắn sẽ để lại dấu chân hoặc vết máu.
Đi được vài bước, hắn ta đột nhiên dừng lại, con đao dừng giữa không trung: “Đội, đội trưởng, ngài mau xem cái này!”
Hai người vội vàng sáp lại, nhìn theo hướng tay Tom chỉ. Dưới ánh trăng sáng, đám lá rụng trên mặt đất có dấu vết bị giẫm qua, còn dính vài vệt máu đỏ sẫm, bên cạnh còn có một cái cán muỗng gỗ thô bị gãy, trên đầu muỗng dính chút thứ gì đó đen thui, giống như… bã thuốc luyện kim thất bại?
“Tìm thấy rồi!” Mắt Gray sáng lên, cơn tức giận vì bị bã thuốc làm cay mắt ban nãy lập tức bị sự hưng phấn khi tìm thấy mục tiêu đè xuống, “Chỗ bã thuốc này chính là do tên phế vật kia ném! Bọn chúng chắc chắn ở gần đây!”
Gray không quan tâm nhiều như vậy, siết chặt đại đao rồi chui vào bụi rậm: “Mặc kệ bọn chúng trốn ở đâu! Lục soát! Chỉ cần tìm thấy người, trước tiên phế hai thằng chó đấy, rồi bắt sống cả hai về!”
Một già một trẻ vội vàng bám theo. Gray đi đằng trước nhất, dùng đao chém phăng cành cây cản đường, lúc lưỡi đao lướt qua Suy Đằng làm văng lên mấy giọt dịch màu xanh đậm, hắn ta vô thức né về sau, thảm trạng của thằng em vừa rồi vẫn còn sờ sờ trước mắt, hắn ta không muốn bị thứ này dính vào.
Tên lính đánh thuê trẻ tuổi đi theo sau cùng, trong lòng ngày càng hoảng. Hắn ta luôn cảm thấy khu rừng này yên tĩnh đến đáng sợ, ngoài tiếng bước chân và tiếng chém cành cây của bọn họ, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có. Hơn nữa đám Suy Đằng xung quanh như đang sống, dây leo quấn quýt trên cành cây, lá cây khẽ lay động trong gió đêm, như đang nhìn chằm chằm con mồi đã sa bẫy.
“Đội trưởng, hay là… chúng ta cẩn thận thêm chút nữa?” Hắn ta không nhịn được lên tiếng, “Nơi này lỡ như có cạm bẫy…”
“Cạm bẫy? Hai con chó nhà có tang thì bày được cạm bẫy gì?” Gray cười khẩy, vừa định tiếp tục đi về phía trước, chân đột nhiên bị thứ gì đó vấp phải, là một sợi dây leo nhỏ giấu dưới đám lá rụng, dây leo rất mảnh, không nhìn kỹ căn bản không phát hiện ra.
“Đ*t mẹ nó!” Gray chửi một câu, giơ chân định đá văng sợi dây leo kia, lại nghe thấy tiếng “xoảng”, trên đầu đột nhiên rơi xuống một thứ gì đó.
Là một cái hũ gốm vỡ, bên trong chứa đầy chất lỏng đen thui, trong đó lẫn cả mùi chua tanh, lập tức khiến chuông cảnh báo trong lòng Gray vang lên inh ỏi.
Chất lỏng lập tức hắt đầy người Gray, hắn ta vừa định chửi thì liền cảm thấy cả nửa thân trên bắt đầu tê dại, cảm giác tê dại men theo đầu hắn ta lan ra toàn thân, ngay cả tay cầm đao cũng bắt đầu cứng đờ.
“Đây, đây là thứ gì!?” Gray kinh hãi hét lớn, muốn hất văng chất lỏng trên người, lại phát hiện cánh tay ngày càng tê dại, gần như không thể nhấc lên nổi. Muốn há miệng nói tiếp, lại ngay cả lưỡi cũng không nhấc lên nổi.
“Là dịch Suy Đằng! Còn có… còn có bã thuốc lúc nãy!” Lão lính đánh thuê nhận ra thứ trong chất lỏng, sắc mặt lập tức trắng bệch, “Bọn chúng trộn bã thuốc và dịch Suy Đằng lại với nhau! Đội trưởng, ngài gặp rắc rối to rồi!”
Gray muốn hất văng dịch dính trên người, nhưng cánh tay đã tê dại không nghe lời, tốc độ phát huy hiệu quả tê liệt này có hơi quá nhanh, chỉ đành trơ mắt nhìn cảm giác tê dại lan đến ngực và lòng bàn chân, ngay cả hít thở cũng trở nên có chút khó khăn. Hắn vừa sợ vừa giận, không thể ngờ được là tên phế vật nhỏ chỉ biết ném bã thuốc kia lại còn biết gài bẫy!
Ngay lúc này, bụi rậm bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng “xào xạc”, lão lính đánh thuê lập tức siết chặt chuôi đao, vung một nhát đao vào không khí, đồng thời cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh: “Ai!? Mau ra đây!”
Lúc lá cây trong bụi rậm bị gió đao hất tung, tim Julian suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng, cậu siết chặt gói bã thuốc pha dịch cuối cùng, đốt ngón tay vì siết mà trắng bệch, ngay cả lưng cũng áp sát vào thân cây ẩm ướt, lạnh lẽo.
“Đừng trốn nữa! Ngoan ngoãn ra đây, tao còn có thể để mày bớt phải chịu khổ!” Lão lính đánh thuê giơ đao, từng bước áp sát bụi rậm, lưỡi đao vạch ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng, “Chỉ bằng chút khôn vặt đó của mày mà cũng muốn đấu với bọn tao à?”
Tên nhóc trẻ tuổi bên cạnh cũng lấy hết can đảm nhích lên trước hai bước, nhưng không nhịn được mà liên tục ngoái đầu nhìn Gray đã nằm liệt trên mặt đất. Đội trưởng vẫn còn đang giãy giụa muốn bò dậy, nhưng toàn thân đã tê liệt, ngay cả ngón tay cũng không cử động được, chỉ đành dùng ánh mắt trừng trừng nhìn bọn họ như một con thú dữ bị nhốt trong lồng.
Trong lòng hắn ta thấy hơi chột dạ, cảm giác tê dại do bị dịch bắn trúng chân lúc nãy vẫn chưa tan hết, bây giờ nhìn thấy động tĩnh trong bụi rậm, cứ cảm thấy chỗ tối giấu nhiều cạm bẫy hơn, sự hoảng sợ đã hiện rõ ra mặt.
Julian hít sâu một hơi, trong tay là gói nhỏ cuối cùng, cậu nhìn chằm chằm vào chân của một trong hai tên, chân của tên nhóc đó vẫn còn đang đi cà nhắc, rõ ràng là vết tê dại lúc trước chưa khỏi hẳn, phản ứng chắc chắn sẽ chậm hơn bình thường.
Cậu nhắm chặt mắt, bất ngờ ném gói bã thuốc ra, tay run lên, gói không ném trúng, lại rơi vào đống lá rụng giữa hai tên lính đánh thuê, dịch chua tanh văng lên mắt cá chân không được bọc kỹ của hai người.
“Chân của tôi!” Tên lính đánh thuê trẻ tuổi la thảm một tiếng, lập tức cảm thấy bắp chân tê dại như đeo chì, lảo đảo lùi lại hai bước, ngã phịch xuống đất.
Hắn ta muốn bò dậy, nhưng cảm giác tê dại men theo cổ chân lan lên, rất nhanh đã lan đến đầu gối, ngay cả giãy giụa cũng trở nên khó khăn, chỉ đành trơ mắt nhìn chân mình nhanh chóng mất đi cảm giác, nước mắt cũng sắp bị dọa chảy ra: “Đội trưởng! Chú ơi! Tôi không cử động được nữa rồi!”
“Chết tiệt!” Lão lính đánh thuê vừa tức vừa vội, đột nhiên cảm thấy cổ chân bị siết chặt, là một sợi Suy Đằng quấn dưới đám lá rụng!
Lão ta vội vàng nhấc chân định giũ ra, lại phát hiện dây leo sớm đã bị Julian dùng dây leo nhỏ buộc vào rễ cây bên cạnh, dịch màu xanh đậm bắn đầy mặt lão, cả người chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã trợn trắng mắt, “bịch” một tiếng ngã ngửa ra sau.
Julian trốn sau bụi rậm, lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh. Vừa rồi lúc ném gói thuốc, cậu không cẩn thận quẹt phải dịch cây, đầu ngón tay cũng tê cứng, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là một cánh tay không cử động được, so với ba người đang nằm trên đất thì trạng thái tốt hơn nhiều.
Lúc cậu thò đầu ra từ sau bụi rậm, lão lính đánh thuê đang ngã ngửa trong đống lá rụng, lồng ngực phập phồng yếu ớt, rõ ràng là bị dịch Suy Đằng xộc lên làm cho ngất đi.
Tên còn lại thì nằm trên đất, bắp chân đã cứng đờ hoàn toàn, nước mắt trộn lẫn bùn đất nhòe nhoẹt khắp mặt, miệng vẫn còn đang rên rỉ đứt quãng.
Chỉ có Gray là còn mở mắt, nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng ngay cả cử động ngón tay cũng không làm được.
“Phù… không ngờ gã này vẫn còn sức trừng mắt, may mà cái bẫy duy nhất là do hắn ta giẫm phải.”
Julian thở phào một hơi, thử cử động cánh tay đã bị tê liệt, quả thực là không nhấc lên nổi chút nào. Bã thuốc trộn lẫn với Suy Đằng này lại có tính tê liệt mạnh đến vậy, hình như còn hiệu quả hơn cả trong sách viết.
Nhìn ba người nằm ngổn ngang trên đất, khóe miệng Julian nhếch lên, giẫm lên chân tên lính đánh thuê trẻ tuổi cười nói: “Chân tê à?”
Tên lính đánh thuê sững sờ, tưởng mình nghe nhầm. “Gọi… gọi gì cơ?” Hắn ta có hơi không tin nổi mà xác nhận lại.
“Thế mà cũng không nghe rõ? Ta hỏi là chân ngươi tê à?”
Tên lính đánh thuê trẻ tuổi sững sờ một lúc lâu, cuối cùng với vẻ mặt nhẫn nhục, mang theo biểu cảm nhục nhã cực độ, nghiến răng kêu lên: “Mẹ… Mẹ ơi…”
Chân Julian đang giẫm lên chân tên lính đánh thuê trẻ tuổi lập tức cứng đờ, cả người ngây tại chỗ. Cậu vốn định ra oai một phen, kết quả đối phương lại phọt ra một câu như vậy, trong đầu như bị nhét đầy một mớ bòng bong, nửa ngày không phản ứng kịp.
“Ngươi… ngươi gọi ta là gì?” Julian sững sờ một lúc, trong đầu lúc này mới phản ứng lại: “Con mẹ nó… thằng này đang nhận họ hàng với mình đấy à? Thằng nhóc này chẳng lẽ đã từng chơi trò đó?”
Cậu khom lưng dùng cành cây chọc chọc vào đầu gối tên lính đánh thuê: “Ta hỏi là chân của ngươi có tê không, chứ không phải hỏi ngươi muốn gọi ai! Hơn nữa ta là đàn ông chính hiệu, có gọi thì cũng phải gọi ta một tiếng bố chứ!”
Tên lính đánh thuê trẻ tuổi nín đến mức mặt đỏ bừng, nước mắt còn treo trên cằm, ấm ức vô cùng: “Tôi, chân tôi tê như gãy rồi… Hơn nữa, là cậu bảo tôi…”
Julian bị cái lý do này làm cho nghẹn họng, rụt chân về, vừa định châm chọc thêm hai câu, liền thấy Gray vẫn còn nằm trên đất trừng mắt nhìn cậu, mắt sắp trợn đến mức rỉ máu. Nhìn cặp mắt sắp bay ra khỏi hốc mắt kia, Julian chỉ khẽ nhún vai.
“Đừng trừng nữa, có trừng nữa thì cũng không cử động được đâu.” Julian móc cuộn giẻ rách còn thừa lúc trước ra, ngồi xổm xuống trước mặt Gray, định nhét miệng hắn ta lại.
Kết quả là tay chân vụng về, nhét cuộn giẻ bị lệch, một nửa treo bên khóe miệng Gray, trông như đang ngậm một miếng giẻ rách. Gray tức đến mức tròng mắt cũng sắp lồi ra, trong cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ quái dị, nghe lại có chút buồn cười.
“Được rồi được rồi, có gầm gừ nữa cũng vô dụng.” Julian vỗ vỗ lên vai Gray, không nhịn được mà bật cười, “Ai bảo ngươi cứ phải đuổi theo bọn ta, đây gọi là tự làm tự chịu.”
Cậu vừa định đứng dậy đi tìm Riel, lúc xoay người không chú ý sợi Suy Đằng sau lưng, chân vấp một cái suýt nữa ngã sấp mặt, may mà vịn được thân cây bên cạnh. Cảm giác tê dại ở cánh tay trái vẫn chưa tan, dùng tay kia nhấc lên cứ như xách một cục chì, lúc này cậu mới nhớ ra mình cũng là một kẻ “nửa tàn phế” rồi, vội vàng thu lại vẻ vênh váo, lột sạch đồ có giá trị trên người ba tên kia rồi chạy về phía Riel.
“Mẹ ơi! Chân con vẫn tê!” Phía sau truyền đến tiếng khóc la của tên lính đánh thuê trẻ tuổi, nghe có vẻ rất thảm, nhưng lời này khi vào tai Julian thì lại… rất là kỳ quặc.
“Ngươi cứ ở đó mà gọi mẹ đi!”
3 Bình luận