Quyển 1: Gặp gỡ, hợp tác, chạy trốn! (Hoàn thành)

Chương 08 - Từ nhập môn đến nhập mộ

Chương 08 - Từ nhập môn đến nhập mộ

“Ừm… xem ra thuốc này hiệu quả cũng không tệ, sắc mặt cậu trông khá hơn nhiều rồi.”

Julian nhìn cánh tay quấn băng vải thô của Riel rồi gật gật đầu, từ sắc mặt của Riel có thể thấy vết thương đang khép lại, cánh tay cậu ta đã không còn cử động khó khăn như lúc mới gặp, bây giờ làm một vài động tác đơn giản cũng không đến mức đau đến nhe răng trợn mắt.

Riel không nói gì, chỉ dựa vào một bó cỏ khô nhắm mắt dưỡng thần, lông mày thỉnh thoảng lại nhíu lại vì những tiếng động nhỏ xung quanh, khi nghe thấy tiếng Julian thêm củi vào lửa, cậu ta còn hé mắt liếc nhìn một cái.

“Hết đồ để đốt rồi, tôi đi ra kiếm một ít, cậu ở đây chờ tôi.” Julian ném mẩu củi cuối cùng vào đống lửa, xoay người đi xuống lầu. Men theo một con đường đất lầy lội quanh co đi vài phút là đến một khu rừng nhỏ, xung quanh còn có không ít cây cối gãy đổ và những dấu vết nông sâu không đều, dường như đã xảy ra một trận chiến kịch liệt.

Julian chống cằm trầm tư một lúc, nhặt một cành cây cắm trên nền đất lên quơ quơ, gió trong rừng mang theo mùi tanh, Julian đang định tiếp tục nhặt cành cây về đốt thì khóe mắt nhìn thấy trên thân cây có mấy vết xước thật sâu, như bị móng vuốt của thứ gì đó cào qua, mép vết xước còn dính vết máu màu nâu đen, đã sớm khô cong.

Lòng cậu thắt lại, siết chặt cành cây trong tay, vừa định lùi về thì nghe thấy tiếng kim loại va chạm giòn tan cách đó không xa, còn có tiếng chửi rủa của đám lính đánh thuê.

“Mấy con chuột chết tiệt này sao nhiều thế!”

“Đừng lề mề! Mau giải quyết nhanh lên, đội trưởng còn đang chờ chúng ta đến hẻm bắc tìm người!”

Julian lập tức nín thở, khom lưng trốn sau một gốc cây to, lén lút vạch lá cây nhìn ra ngoài. Chỉ thấy ba người mặc đồng phục Đoàn Lính Đánh Thuê Greenfield đang vây quanh một con ma vật cao bằng nửa người, toàn thân lông đen, hai chiếc răng nanh chìa ra ngoài, đang nhe răng vồ về phía chân của một tên lính đánh thuê. Tên lính đánh thuê vung đại đao chém tới, lưỡi đao sượt qua tai con ma vật, văng ra một chuỗi hạt máu đen đặc sệt.

Một tên lính đánh thuê khác nhân cơ hội đâm con ma vật một nhát từ bên hông, con ma vật rít lên một tiếng chói tai, ngã xuống đất co giật vài cái rồi bất động. Julian xem mà thấy tê cả da đầu, con này còn hung dữ hơn nhiều so với nguồn gốc của tiếng kêu quái dị mà cậu nghe thấy ở vườn cây ăn quả bỏ hoang, nếu mình mà đụng phải thì e là đi đến đại kết cục rồi.

“Đi thôi đi thôi, đừng lãng phí thời gian ở đây. Dạo này biên giới Đế Quốc không yên ổn, nếu còn kéo dài thêm nữa, lão đại sẽ bắt chúng ta đến đấu trường cho ma vật ăn đấy.” Một tên lính đánh thuê đá đá cái xác dưới chân, dẫn đầu xoay người rời đi. Hai tên còn lại lẽo đẽo theo sau, tiếng bước chân dần dần đi xa.

Julian đợi một lúc lâu, xác nhận xung quanh không có ai thì mới dám đi ra từ sau gốc cây. Cậu không dám nán lại lâu, vội vàng ôm mấy khúc cây gãy không dính máu, lại nhặt thêm ít cành cây khô, vội vã quay về. Riel vẫn đang đợi củi lửa, nếu lâu hơn nữa, gã kia chắc chắn lại cau mày lo lắng.

Lúc đẩy cửa vào, Riel quả nhiên không còn dựa vào đống cỏ khô nữa, mà đứng gần cửa, tay cầm đoản kiếm, nghe thấy tiếng động mới thả lỏng, nhưng vẫn làm ra vẻ chỉ là vừa hay đứng ở đây: “Sao đi lâu thế?”

“Thằng nhóc này lại còn là tsundere à?” Julian không dám nói ra miệng, đặt củi xuống đất rồi đóng chặt cửa, lấy một khúc gỗ khá to chặn lấy tay nắm cửa.

“Đừng nhắc nữa, trong rừng cây nhỏ gần đây có ma vật, tôi phải trốn một lúc mới dám nhặt củi.”

Julian chất đống củi còn lại bên cạnh đống lửa, cố ý nói một cách qua loa, rồi lại chỉ chỉ vào cánh tay Riel, “Đúng rồi, thuốc dùng hết rồi, tôi phải ra trấn mua thêm ít dược liệu, tiện thể xem có cuốn sách luyện thuốc nào mới không, tự mình luyện thuốc còn có thể tiết kiệm được một khoản tiền.”

Ánh mắt Riel dừng lại trên ống quần dính chút bùn đất của Julian, không hỏi thêm về chuyện ma vật, chỉ khẽ gật đầu: “Đi sớm về sớm, đừng đi đường vòng.”

Ra khỏi nhà gỗ, Julian không đi thẳng đến tiệm thuốc, mà rẽ vào một sạp sách cũ hẻo lánh nhất trong trấn. Chủ sạp là một ông lão đeo kính lão, trên sạp chất một đống sách cũ đã ố vàng.

Cậu ngồi xổm xuống lật xem nửa ngày, đột nhiên nhìn thấy một cuốn sách bìa xanh lam, trên bìa viết《Thuật Luyện Kim: Từ Nhập Môn Đến Nhập Mộ》, bên dưới còn in một hàng chữ nhỏ “kèm theo chỉ dẫn nhập môn luyện thuốc cơ bản”.

“Từ nhập môn đến… nhập mộ?” Khóe miệng Julian giật giật, “Cái tên quỷ quái gì thế này, với cả cái cuốn sách dày ngang ngửa danh bạ điện thoại mà người nước ngoài hay dùng này là sao? Coi kiến thức là sức mạnh thật đấy à?”

“Cuốn sách này à, đây là sách cũ không ai cần, muốn lấy thì lấy đi ba mươi xu đồng.” Ông lão không thèm ngẩng đầu, tiếp tục sắp xếp những cuốn sách khác.

Julian vội vàng trả tiền, lại đến tiệm thuốc mua không ít dược liệu cơ bản và một lọ thuốc hồi phục cấp thấp nhỏ mới vội vã quay về. Lúc về đến nhà gỗ, Riel đang ngồi ngẩn người bên đống lửa, thấy người về thì ánh mắt liền liếc qua túi thuốc trong tay Julian trước, rồi lại dừng trên cuốn sách dày đến mức vô lý.

“Mua dược liệu về rồi à?” Riel không nói gì, chỉ chỉ vào đống lửa, “Lửa vẫn còn khá mạnh, cậu muốn luyện thuốc gì?”

“Hôm nay không cần vội, đợi tôi học cấp tốc kiến thức luyện kim đã. Trước đây lúc còn ở gia tộc cứ thấy học hành vô dụng, bây giờ lại có chút hối hận.” Julian gãi gãi đầu, bắt gặp ánh mắt vẫn bình tĩnh của Riel, bất giác có hơi lúng túng.

“Để tôi bôi thuốc cho cậu! Nhìn này, đây là thuốc trị thương cấp thấp tốn mất một xu bạc để mau đấy!” Julian lấy cái lọ thủy tinh chỉ to bằng một đốt ngón tay ra.

“Chỉ có chút xíu thế này mà tốn một xu bạc?” Khóe mắt Riel giật giật một cách khó nhận ra.

Julian mở nút chai ra ngửi ngửi, nhỏ vài giọt thuốc lên chiếc khăn vuông mà chủ tiệm thuốc tặng, “Đừng động đậy, tôi làm nhẹ thôi.”

Julian ngồi xổm xuống, đắp miếng khăn vuông thấm thuốc lên vết thương trên cánh tay Riel. Lúc thuốc thấm qua băng gạc chạm vào da, cơ bắp Riel vô thức gồng cứng, đốt ngón tay siết đến trắng bệch, nhưng không hề rên lên một tiếng. Julian vội thả chậm động tác, đầu ngón tay vô tình sượt qua mép vết thương, liền thấy yết hầu Riel trượt lên xuống, lông mi run rẩy.

“Ơ, xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý, làm cậu đau à?” Julian lập tức rụt tay về, “Tôi sẽ làm nhẹ hơn nữa, nếu không thì tôi chia làm hai lần bôi…”

“Không sao.” Giọng Riel thấp hơn bình thường, ánh mắt dừng trên mặt Julian, “Cứ tiếp tục đi.”

Ánh mắt Riel dời khỏi mặt cậu, lại dừng trên bìa cuốn sách ở trong góc, khóe mắt lại hơi giật giật: “Từ nhập môn đến… nhập mộ?”

“Đừng quan tâm cái tên! Nội dung đáng tin là được!” Julian lật sách ra, chỉ vào một trang trong đó, “Chỗ thuốc trị thương còn lại cậu có thể uống, không chỉ có thể hồi phục thể lực nhanh chóng, mà kết hợp với bôi ngoài hiệu quả còn tốt hơn, e là ngày mai cánh tay cậu là có thể cử động nhẹ được rồi.”

Julian nói rất nghiêm túc, Riel dựa vào đống cỏ khô, nghe tiếng lửa lách tách, nhìn dáng vẻ của người đang cụp mắt băng bó lại cho mình. Lông mi thiếu niên rất dài, được ánh lửa chiếu vào ánh lên màu vàng kim nhàn nhạt, ngay cả giọng điệu lúc nói chuyện cũng mang theo sức sống tươi mới, hoàn toàn khác với tất cả những người cậu ta từng gặp.

Có lẽ là vì bên cạnh Riel ngoài cha ra cũng chẳng có mấy người tốt, đám quý tộc mà cậu ta biết gần như đều là cao ngạo, tự phụ, hống hách, coi mạng sống của dân nghèo như cỏ rác, vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, bề ngoài làm việc quang minh lỗi lạc nhưng sau lưng lại có vô số chuyện mờ ám không thể để ai biết.

Còn những quý tộc bị gia tộc ruồng bỏ, có người thì phát điên, có người thì tự kết liễu đời mình, thậm chí có kẻ còn đầu quân cho Ma Tộc, trở thành mầm mống tai họa cho đại lục.

Còn loại giống như thiếu niên trạc tuổi mình trước mắt, trong mắt vẫn còn ánh sáng, ít nhất là Riel chưa từng nghe nói đến.

“Đám lính đánh thuê đó vẫn đang tra người.” Riel đột nhiên lên tiếng, “Lần sau cậu đến tiệm luyện kim thì đi vòng qua phía bắc, hôm qua ở đó có lính đánh thuê tra hỏi người bán hàng rong.”

Động tác băng bó của Julian khựng lại, ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Sao cậu biết?”

“Lúc cậu đi mua dược liệu, tôi đứng ở cửa nghe người qua đường nói.”

Julian gật gật đầu, trong lòng nảy ra một ý, dùng giọng điệu đùa cợt nhìn Riel: “Ồ~ Ra là cậu lo lắng cho tôi à?”

Vành tai Riel thoáng ửng đỏ, đưa tay đẩy cậu một cái nhưng không dùng sức: “Nói nhảm ít thôi, băng xong chưa? Xong rồi thì về chỗ ngồi đi.”

Julian bị đẩy thì lảo đảo, nhưng lại còn cười vui hơn, đưa tay vỗ vỗ lên chỗ băng bó đã quấn xong: “Xong rồi xong rồi, không trêu cậu nữa. Cậu xem xem, lần này băng bó gọn gàng hơn lần trước phải không?”

Juliannói xong, ôm cuốn sách luyện kim dày cộp kia qua, lật đến nội dung liên quan đến bột tinh luyện sắt. “Cái này là thứ tốt, ở nhiệt độ cao có thể tự động bám vào đồ kim loại, không chỉ tăng độ cứng cho nó mà còn có thể tăng thêm một chút khả năng cắt đứt cho vũ khí.”

Riel quay mặt đi, vò vò mi tâm có hơi choáng váng vì mới liếc qua hàng chữ trên cuốn sách.

Julian đương nhiên chú ý thấy điều này, cậu cũng vừa nhớ ra nhân vật chính trong nguyên tác này không thích đọc sách, ở phần học viện giữa truyện đều học chuyên về các môn chiến đấu. Nói cách khác, người này là một học sinh học lười học điển hình, không hề hứng thú với mấy thứ chữ nghĩa lằng nhằng này.

“Cái này cậu không cần bận tâm, đến lúc đó mấy thứ này cứ để tôi phụ trách là được, cậu cứ yên tâm dưỡng thương, đợi tôi đi kiếm thêm ít tiền về đổi cho cậu bộ trang bị tốt hơn.”

Riel không đáp lời, chỉ thêm một cành cây khô vào đống lửa, ngọn lửa bùng lên, soi rõ vành tai cậu ta vẫn chưa hết đỏ. Julian nhìn gò má nghiêng của cậu ta, trong lòng cũng thở phào một hơi.

Bước đầu tiên của kế hoạch “nuôi lớn” nhân vật chính tiến hành vô cùng thuận lợi, tiếp theo là tiếp tục làm sâu sắc thêm quan hệ tin tưởng với cậu ta, tiện thể nghĩ cách khác để đến Thánh Thành.

Là địa điểm mấu chốt để nhân vật chính trong nguyên tác giành được Thánh Kiếm, nếu muốn Riel trưởng thành sớm nhất có thể, thì việc thu thập những bàn tay vàng trong cốt truyện gốc là không thể thiếu. 

Còn mảnh vỡ Sao Chổi mà mình đã lấy đi thì không tính là gì, cái đó chỉ là dùng để thức tỉnh ma pháp bản nguyên mà thôi, đối với nhân vật chính chắc chắn vẫn còn cách khác để thức tỉnh.

Thế nhưng Thánh Kiếm là vũ khí trấn phái của cậu ta, chắc chắn vẫn phải đến Thánh Thành lấy mới được.

“Luyện thuốc… luyện kim… nguyên tố Hỏa… Thủy…” Julian ôm cuốn《Thuật Luyện Kim: Từ Nhập Môn Đến Nhập Mộ》, trong đầu bất giác nhớ lại những ngày tháng mình từng ôm từng chồng từng chồng sách bài tập và đề thi mà cày cuốc.

“Vì cái mạng nhỏ của mình, phải liều thôi!”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!