Quyển 1: Gặp gỡ, hợp tác, chạy trốn! (Hoàn thành)
Chương 45 - Đàm phán và giao dịch
5 Bình luận - Độ dài: 3,470 từ - Cập nhật:
Clyce dựa vào ghế dài, chiếc khăn tay trắng tinh trong tay đã nhuốm đầy máu đỏ. Cậu ta hít một hơi sâu, ho ra ngụm máu đọng cuối cùng trong cổ họng, văng lên phiến đá lát đường hóa thành một vũng đỏ tươi.
Cơn đau ê ẩm khắp người khiến cậu ta nhíu chặt mày, tay trái lại mò mẫm chạm vào thắt lưng của mình, nơi giấu một viên thủy tinh màu tím nhạt lớn bằng nửa lòng bàn tay, trông rất quen thuộc trong mắt Julian.
“Đó không phải là… thứ mà Grey đã dùng à?” Julian nhìn viên thủy tinh không lên tiếng, chỉ lặng lẽ cùng Riel quan sát hành động tiếp theo của Clyce.
“Khụ khụ…” Vừa nắm lấy viên thủy tinh, một cơn ho dữ dội lại ập đến, Clyce vội vàng dùng tay phải che miệng, ho sặc sụa một lúc lâu mới đỡ hơn. Sau đó, cậu ta truyền ma lực vào rồi ném xuống đất.
Mặt tinh thể lập tức sáng lên, ánh sáng xanh nhạt lan tỏa trong không khí, tạo thành một hình chiếu bán trong suốt. Lát sau, một người đàn ông trung niên mặc áo giáp trắng bạc, khuôn mặt uy nghiêm xuất hiện trong hình chiếu. Nét mặt ông ta giống Clyce đến bảy phần, chỉ là những nếp nhăn nơi khóe mắt càng thêm sắc bén.
“Clyce? Bên con xảy ra chuyện gì à?” Giọng người đàn ông trung niên có một chút lo lắng khó nhận ra, thấy vết máu còn sót lại nơi khóe miệng Clyce, lông mày lập tức nhíu lại.
Clyce thẳng lưng, dù cơn đau dữ dội khiến trán cậu ta lấm tấm mồ hôi lạnh, giọng điệu vẫn giữ được sự bình tĩnh: “Thưa cha, nhà giam kỵ sĩ đoàn ở Thị trấn Woodcreek bị tấn công, một nhóm người áo đen đã dùng thuốc nổ luyện kim phá hủy nơi này, các kỵ sĩ canh gác…”
Ánh mắt cậu ta nhìn về phía thi thể con rối mà mình tự tay giết chết cách đó không xa, trong đống gạch vụn bị phế tích che lấp còn có một cánh tay thò ra, giọng nói trở nên trầm thấp: “Toàn bộ kỵ sĩ canh gác đều đã hy sinh, không một ai sống sót…”
Trong hình chiếu, người đàn ông trung niên được Clyce gọi là cha đột nhiên nắm chặt tay, ngay cả tiếng thở dốc cũng nặng hơn vài phần: “Cái lũ chó không biết sống chết này! Dám động đến kỵ sĩ gia tộc chúng ta, ta thấy là chúng chê mạng dài rồi!”
Ánh mắt ông ta lướt qua vạt áo dính máu của Clyce, giọng điệu dịu lại, nhưng vẫn mang theo sự uy nghiêm không thể nghi ngờ: “Bây giờ vết thương của con thế nào? Còn nữa, kỵ sĩ đoàn ở Thị trấn Woodcreek còn lại bao nhiêu người?”
“Vết thương không nghiêm trọng, cha không cần lo lắng cho con.” Clyce giấu chiếc khăn tay dính máu ra sau lưng, cố gắng tỏ ra không có gì đáng ngại rồi nói tiếp:
“Số kỵ sĩ thường trú ở Thị trấn Woodcreek vốn không nhiều. Ngoại trừ con ra, tính cả ba mươi người trong nhà giam đã hy sinh do bị tấn công, những người đang tập sự và những người được điều đi tuần tra, chỉ còn lại hơn trăm người mà thôi.”
Nghe thấy con số này, người đàn ông trung niên trong hình ảnh thở dài: “Tình hình biên giới bây giờ quá hỗn loạn, nhà Warren vẫn còn đang đổ thêm dầu vào lửa, Ma Tộc liên tục phát động tấn công, chính nhà Thranduil cũng đang rơi vào cảnh thiếu hụt nhân lực. Cho dù là ta dẫn theo một đội kỵ sĩ tinh nhuệ bây giờ tăng tốc hết mức thì e rằng… cũng phải ba ngày mới đến nơi.”
Lông mày ông ta nhíu lại thành một cục, rõ ràng là đang do dự điều gì đó.
“Con hãy dẫn dắt thường dân và các kỵ sĩ còn lại cấp tốc rút về Vọng Phong Thành, ta sẽ bảo người bên đó ra nửa đường tiếp ứng các con, con…”
“Vọng Phong Thành?!”
Không đợi người đàn ông trung niên trong hình ảnh nói hết lời, giọng Julian gấp gáp đã lập tức cắt ngang, khiến Gia chủ nhà Serranfeth không vui ném ánh mắt về phía cậu ta.
Ánh mắt uy nghiêm đó khiến cơ thể Julian khựng lại, nhưng vẫn cứng rắn bước lên mấy bước: “Xin lỗi! Không phải tôi cố ý ngắt lời ngài, là Vọng Phong Thành thật sự không thể đi được!”
Đùa gì thế? Một thời gian nữa, đợi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, thành phố lớn đầu tiên mà Ma Tộc tấn công chính là Vọng Phong Thành!
Trong cốt truyện gốc, Vọng Phong Thành là thành phố lớn đầu tiên bị quân đội Ma Tộc tấn công, bọn chúng đã huy động lực lượng quân sự chưa từng có, đánh liên tục hơn một tháng không ngừng nghỉ ngày đêm. Sau khi phá thành, chúng đã ăn sạch sẽ tất cả sinh vật sống trong thành. Đến giai đoạn sau của cốt truyện, nơi này còn trở thành một cứ điểm lớn của Ma Tộc, gây ra rắc rối lớn cho Đế Quốc.
Bảo cậu và Riel đi đến nơi quỷ quái đó ư? Giết cậu cũng không đi!
Hành động ngắt lời Gia chủ của Julian khiến Clyce lập tức tiến lên một bước, tay đặt lên chuôi kiếm, quát khẽ với Julian: “Ngươi điên rồi à!? Dám vô lễ với gia chủ!”
Ánh mắt Gia chủ nhà Serranfeth rơi trên vạt áo dính bụi và vết còng nhạt màu trên cổ tay Julian, lông mày hơi nhếch lên, giọng điệu mang ý tra hỏi: “Ngươi là ai? Một người không rõ lai lịch, dựa vào đâu mà nghi ngờ quyết định của ta?”
Sau lưng Julian lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh, ngón tay vô thức nắm chặt vạt áo, đầu óc quay cuồng: “Tôi… biết thông tin mà các ngài không biết! Ví dụ như… các ngài!”
Julian chỉ vào gia chủ đang nheo mắt trong hình ảnh, “Dòng chính Thranduil của các ngài đã điều động một tiểu đội kỵ sĩ tinh nhuệ đến biên giới, nhưng lại không chi viện tiền tuyến, tôi nói có đúng không?”
Nghe thấy lời này, Clyce và vị gia chủ kia đều sững sờ, Clyce quay đầu nhìn Riel, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu phủ nhận khẽ khàng của đối phương.
Tay Clyce đặt trên kiếm khựng lại, lông mày nhíu chặt hơn. Trước đó gia chủ quả thật có nhắc đến việc điều động tiểu đội đi làm nhiệm vụ đặc biệt, nhưng cụ thể là gì thì cậu ta vẫn chưa biết gì cả.
Và lời Julian vẫn chưa dừng lại, vẫn tiếp tục công kích: “Còn nữa, đợt tấn công của Ma Tộc ở khu vực biên giới bây giờ đã suy yếu nên các ngài có được một chút thời gian để thở dốc, các ngài có biết tại sao không?”
“Vậy ngươi nói xem nguyên nhân đợt tấn công của Ma Tộc suy yếu là gì? Nếu để ta nghe ra ngươi đang nói nhăng nói cuội, hậu quả thì ngươi cũng biết rồi đấy.”
Ánh mắt ông ta như lưỡi dao sắc bén chĩa vào mặt Julian, khiến lưng Julian lạnh toát, nhưng vẫn bày ra thái độ hơi cứng rắn đối đầu với Gia chủ:
“Chúng đang điều động thêm binh lực, chuẩn bị tập hợp lại quân đội, phát động một cuộc tấn công quy mô lớn hơn, hung tàn hơn trước! Cường độ tấn công sẽ khủng khiếp chưa từng có!”
“Ồ?” Con ngươi của vị gia chủ nhìn chằm chằm Julian, ý vị tra hỏi trong giọng nói càng sâu: “Vậy làm sao ngươi biết được?”
“Xin lỗi, nguồn tin của tôi là bí mật. Nhưng tôi lấy tính mạng ra đảm bảo, lời này tuyệt đối không nửa câu giả dối!”
Ngón tay Gia chủ nhà Serranfeth khẽ gõ lên miếng giáp tay áo, tiếng vang thanh thúy đó lọt vào tai Julian, còn khiến người ta rùng mình hơn cả tiếng lưỡi liềm đoản kiếm của tên áo đen vừa rồi va vào nhau.
Ông ta không tức giận như Julian tưởng tượng, ngược lại còn nhếch mép, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo đặc trưng của giới quý tộc: “Bí mật? Nếu không thể khiến người khác tin tưởng, thì ý nghĩa của việc giữ bí mật là gì? Sao ta có thể xác định thông tin ngươi tiết lộ không phải là giả? Ngươi là một người không rõ lai lịch, không rõ thân phận… ta lại dựa vào đâu mà tin ngươi!”
Lòng bàn tay Julian toát mồ hôi, đầu óc lại quay nhanh hơn. Muốn người đàn ông này tin mình, có lẽ… còn cần một chút tin tức mang tính chấn động hơn.
Dưới ánh mắt đã đầy nghi ngờ của Gia chủ, Julian do dự rất lâu, cuối cùng đối diện với đôi mắt ông ta, từ từ mở miệng: “Dòng chính của các ngài… gần đây có phải đã mất tích một người không? Ví dụ như…”
Thấy ánh mắt Gia chủ dần chuyển từ nghi ngờ sang kinh ngạc, Julian thả lỏng nắm đấm đang siết chặt, khóe miệng hơi nhếch lên: “Một vị tiểu thư?”
Ngón tay Gia chủ nhà Serranfeth đột ngột dừng lại trên giáp tay áo, vẻ kiêu ngạo trên mặt lập tức đông cứng, thay vào đó là sự kinh ngạc không hề che giấu. Còn Clyce bên cạnh giật mình quay đầu lại, nhìn về phía Gia chủ trong hình ảnh, yết hầu chuyển động, muốn mở lời nhưng không biết có nên đề cập hay không.
Chuyện con gái duy nhất của gia chủ Thranduil mất tích không có mấy người biết, hành động cũng vô cùng bí mật, thư mật chỉ được truyền qua lại trong tay mấy kỵ sĩ Siêu Giai, tuyệt đối không thể bị lộ ra ngoài.
Ngay cả ông ta là gia chủ của gia tộc nhánh phụ thì cũng chỉ là nghe được tin đồn vặt này mà thôi, mà lúc ban đầu ông ta cũng không tin đấy là thật.
Mãi đến khi con trai cả của nhà Thranduil luôn trầm ổn, điềm tĩnh gần đây cũng trở nên lo lắng vì chuyện gì đó, ông ta mới tin vài phần, nhưng vẫn luôn đè nén chuyện này trong lòng không dám công khai.
Thế nhưng bây giờ… tên nhóc không rõ lai lịch này làm sao lại biết chuyện này? Chẳng lẽ thư mật bị trộm rồi? Làm sao có thể? Đó là kỵ sĩ Siêu Giai, lực chiến đấu cao cấp trong kỵ sĩ đoàn chỉ đứng sau Thánh Giai, tuyệt đối không thể bị tên nhóc con này cướp được thư mật!
Ông ta nghiêng người về phía trước, ánh sáng xanh lam của hình chiếu cũng lung lay theo, giọng điệu không còn sự dò xét lúc trước, ngược lại còn mang theo ý đe dọa: “Ngươi… biết mình đang nói gì không?”
Julian đối diện với ánh mắt đe dọa của Gia chủ, ngược lại còn thẳng lưng hơn.
Một khi đã tung ra con át chủ bài “tiểu thư mất tích”, thì phải chống đỡ đến cùng, bởi đây là một bước đi mạo hiểm.
Nếu vị gia chủ này không màng tất cả, trực tiếp coi cậu là gián điệp, thì coi như xong rồi, mình đã thành công tạo ra một kẻ thù mạnh mẽ mới, chỉ có thể kéo Riel tiếp tục chạy trốn rồi.
Còn nếu ông ta vì thông tin này của mình mà công nhận năng lực của mình, có lẽ còn có thể thử làm một giao dịch có lợi cho nhân vật chính và bản thân mình với vị Gia chủ này, thậm chí… trực tiếp bỏ qua giai đoạn đầu.
Julian đón nhận ánh mắt đe dọa của gia chủ nhà Serranfeth, ngón tay lén cấu vào lòng bàn tay, “Đương nhiên tôi biết mình đang nói gì. Hơn nữa tôi không chỉ biết tiểu thư nhà các ngài mất tích, tôi còn biết cô ấy có khả năng đang ở đâu.”
Cậu ta cố ý dừng lại, quan sát phản ứng của gia chủ —— thấy đồng tử đối phương hơi co lại, tiếp tục bổ sung: “Tôi không có ý đồ gì khác, chỉ hy vọng có thể làm một giao dịch với gia chủ dòng chính của các ngài, tức là vị gia chủ của gia tộc Thranduil kia.”
Tốc độ ngón tay vị gia chủ kia gõ lên giáp tay áo tăng thêm vài phần, không trả lời câu hỏi của cậu ta, mà hỏi ngược lại: “Ngươi nói thử xem, vị tiểu thư kia mất tích khi nào? Trang phục ra sao? Và mất tin tức ở đâu?”
Nắm đấm tay phải giấu sau lưng Julian siết chặt, cố gắng giữ tốc độ nói ổn định, từ từ nói: “Bởi vì cô ấy đột nhiên bị người ta bắt đi, cho nên cô ấy mặc chiếc váy ngủ màu trắng gạo thường mặc khi ngủ, trên váy ngủ còn có vài bông hoa diên vĩ điểm xuyết, hơn nữa còn để lại một chiếc dép lê trong phòng ngủ. Còn manh mối cuối cùng mà các ngài theo dõi được, chính là khe nứt lớn ở phía đông Đế Quốc kéo dài đến phía tây bắc, tôi nói có sai không?”
Ngón tay Gia chủ gõ lên giáp tay áo càng gấp gáp hơn, dáng người trong hình chiếu căng thẳng thẳng tắp, giọng điệu mang tính áp bức hơn, tiến lại gần Julian một chút: “Chuyện nhà Thranduil, ngay cả người của Ngân Dực Kỵ Sĩ Đoàn cũng chưa chắc đã rõ được bao nhiêu, ngươi chỉ là một đứa con bị bỏ rơi của nhà Elios, sao lại nói chi tiết đến vậy!?”
Mồ hôi lạnh sau lưng Julian làm ướt quần áo, đại não quay cuồng, miêu tả về vị tiểu thư này trong cốt truyện quá ít, ít đến mức cậu ta chỉ biết được chút ít này từ những lời nói thoáng qua trong ngoại truyện. Và giờ cũng chỉ có thể đưa tất cả những gì đã biết ra, để cố gắng hết sức giành lấy sự tin tưởng của vị Gia chủ này.
“Ngày tiểu thư nhà các ngài mất tích là đầu xuân, hơn nữa cô ấy…” Julian dừng lại, nhìn thẳng vào ánh mắt dò xét nghiêm túc của gia chủ nhà Serranfeth, “Không chỉ vừa mới thức tỉnh ma pháp bản nguyên trước khi bị bắt cóc, mà còn luyện tập kiếm thuật một thời gian. Tôi còn cần nói thêm nữa không?”
Ngón tay Gia chủ đột ngột dừng lại trên giáp tay áo, ông ta nhìn chằm chằm Julian, hơi nheo mắt: “Mất tích đầu xuân? Ma pháp bản nguyên? Kiếm thuật?”
Lời này khiến Clyce như chợt hiểu ra, nhớ lại chuyện đầu xuân năm nay.
Trước đó khi theo Gia chủ đến nhà Thranduil dự tiệc, quả thật có nhìn thấy một cô gái ở bãi huấn luyện, trong tay cầm thanh kiếm nhẹ mà người mới học thường dùng.
Lúc đó cha bên cạnh chỉ nói một câu: “Đừng hỏi nhiều”. Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ mình đã gặp cô ấy từ lúc đó rồi sao?
Còn Julian nắm chặt tay, móng tay đã hằn sâu vào lòng bàn tay, cố gắng giả vờ vẻ mặt bình tĩnh đối diện với người đàn ông trước mặt.
Trong ngoại truyện chỉ nhắc đến ba câu này, chi tiết hơn nữa cậu ta cũng không bịa ra được nữa, nếu ông ta vẫn không tin thì chẳng còn gì để nói nữa, thất bại rồi.
“Đây là những thông tin then chốt mà tôi có thể trả lời ngài Bây giờ, nếu đi sâu hơn để nói cho ngài biết…” Julian liếc nhìn xung quanh, rồi nhún vai: “Nếu bị đám người điên đó nghe thấy, thì với khả năng hành động của bọn chúng, vị tiểu thư kia có thể sẽ gặp nhiều điều không may đấy.”
Im lặng đủ năm giây, ngón tay Gia chủ lại khẽ gõ hai cái lên giáp tay áo, sau đó thở dài một hơi: “Ngươi đúng là biết cách nắm bắt tình hình.”
Ông ta ngước mắt nhìn Julian, trong ánh mắt có thêm những thứ ngoài sự dò xét: “Nói đi, điều kiện của cậu.”
Suy nghĩ một lát, Julian như nghĩ ra điều gì đó, quay đầu liếc nhìn Riel, rồi lại nhìn về phía bóng người trong hình ảnh: “Điều kiện giao dịch này rất đơn giản, tôi và bạn tôi, mỗi người một yêu cầu.”
“Nói ta nghe xem.”
“Thân phận của tôi thì ngài cũng đã rõ rồi, tôi chính là thứ tử bị nhà Elios bỏ rơi mấy hôm trước, cũng là trọng phạm bị truy nã mà nhà Elios đang đích thân hạ lệnh tiêu diệt.”
Bóng người trong hình chiếu hơi lay động, ông ta nhìn thiếu niên trước mặt, nhớ lại những tin đồn nghe được trong bữa tiệc mấy hôm trước.
Thứ tử nhà Elios trộm Cấm Thư và Thánh Kiếm, bắt cóc Hoàng gia, tội ác tày trời, người nhìn thấy cậu ta có hai lựa chọn.
Hoặc là tiêu diệt ngay tại chỗ, mang đầu đến gặp Gia chủ nhà Elios lĩnh thưởng. Hoặc là bắt sống, áp giải đến tòa án thẩm phán Nhật Luân Thành, thi hành thẩm phán dị giáo dưới sự chứng kiến của Thần Ánh Sáng, việc này cũng có thưởng, hơn nữa phần thưởng còn hậu hĩnh hơn so với việc chém đầu tại chỗ.
Nhưng ông ta không hứng thú với những thứ này, bởi đấy chỉ là tiền thôi, gia tộc ông ta còn chưa đến mức thiếu thốn đến mức cần phải giúp người khác bắt một đứa con bị bỏ rơi để đổi lấy tiền.
“Vậy thì sao? Ngươi muốn bày tỏ điều gì?”
“Tôi muốn ngài cung cấp cho bạn tôi một cơ hội vào Học Viện Thánh Huy Khung Đỉnh, học tập trở thành kỵ sĩ. Tiện thể muốn dòng chính của ngài rửa sạch những tội danh vô căn cứ này cho tôi.”
Ánh mắt Gia chủ nhà Serranfeth dừng lại trên mặt Julian rất lâu, nhịp điệu ngón tay gõ giáp tay áo chậm lại, giọng điệu có thêm vài phần cân nhắc:
“Danh ngạch học viện tạm thời không nói đến. Còn về việc rửa sạch tội danh, nhà Elios đã dám xác thực tội danh của người thì chắc chắn đã có sự chuẩn bị đầy đủ, không phải một lời của nhà chính ta là có thể lật đổ. Hơn nữa, ngươi có bằng chứng gì chứng minh mình bị oan?”
“Tôi sẽ dùng sức mạnh của chính mình để hoàn thành những điều này. Còn ngài và vị gia chủ kia cần đảm bảo là đợi đến ngày tôi có khả năng thoát khỏi tội danh giả dối… hãy đứng về phía tôi.”
Ngón tay Gia chủ nhà Serranfeth cuối cùng cũng dừng lại trên giáp tay áo, ánh mắt trầm xuống đến mức có thể nhỏ ra nước: “Chuyện này… ta cần phải nói chuyện với vị gia chủ nhà chính kia. Nhưng dựa vào những lời này của ngươi…”
Khóe miệng ông ta hơi nhếch lên, ánh mắt chuyển sang mang theo chút tán thưởng: “Ta cho ngươi ba tháng. Trước đầu xuân nếu cậu làm được, cho dù vị gia chủ nhà chính kia không đồng ý, ta cũng sẽ đại diện cá nhân giúp cậu rửa sạch tội danh.”
“Được, vậy tôi cũng tiết lộ cho ngài biết một chút thông tin trước.”
Dưới ánh mắt của Gia chủ, Julian tiếp tục mở miệng: “Việc vị tiểu thư nhà các ngài mất tích có liên quan đến một tổ chức tà giáo.”
“Tổ chức tà giáo?”
“Đúng vậy. Tên của bọn chúng, rất nhanh các ngài sẽ tiếp xúc đến.”
Julian quay đầu về phía thi thể tên áo đen cách đó không xa, ánh mắt rơi trên hình xăm hoa văn ngôi sao và mặt trời lồng vào nhau ẩn dưới áo choàng đen.
“Một tổ chức tà giáo điên cuồng, không sợ chết, mang lòng chấp niệm cực mạnh đối với việc thanh tẩy mọi thứ trên thế gian, Tế Thế Hoang Tinh[note83533].”
5 Bình luận