Quyển 1: Gặp gỡ, hợp tác, chạy trốn! (Hoàn thành)

Chương 92: Gia chủ đại nhân

Chương 92: Gia chủ đại nhân

Đau đầu như búa bổ.

Đây là phản ứng đầu tiên của Yulina khi khôi phục ý thức.

Mặc dù không còn đau đớn kịch liệt như lúc chiến đấu, nhưng vẫn khiến cô khó lòng tập trung suy nghĩ.

Thử cử động ngón tay, lại nhíu mày, dường như... nghe thấy có người đang thì thầm bên cạnh?

“Đại nhân Larses! Cô ấy tỉnh rồi!”

Một mùi thảo dược và hương liệu nồng nặc sộc vào mũi, khiến Yulina không nhịn được ho nhẹ hai tiếng.

Kết quả vừa ho xong, mùi hương liệu hơi hắc đó lập tức rời xa cô, để cô hít thở một ngụm không khí trong lành, đôi lông mày nhíu chặt cũng giãn ra đôi chút.

Khi cô từ từ mở mắt, tầm nhìn bắt đầu rõ ràng, đập vào mắt là trần nhà xa lạ, cảm giác mềm mại dưới thân, cùng tấm chăn bông dày dặn trên người, thật ấm áp biết bao...

Lại hít sâu một hơi, cảm nhận từng cơn gió lạnh thổi vào từ ngoài cửa sổ, nhưng chưa kịp tận hưởng thêm chút nào thì đã bị người ta đóng lại, khiến cô không khỏi nhíu mày nhìn sang.

Đôi bàn tay đó các khớp xương rõ ràng, trên đầu ngón tay có một lớp chai dày, rõ ràng là do cầm kiếm quanh năm để lại, lúc này đang đóng chặt cửa sổ, không chừa lại một khe hở nào.

Nhìn theo cánh tay của đôi bàn tay này, là bắp tay rắn chắc và mạnh mẽ, cùng mái tóc ngắn gọn gàng tỏa ra ánh bạc dịu nhẹ dưới ánh đèn, như những sợi bạc đã trải qua sương gió cuộc đời.

Khuôn mặt trông có vẻ từng trải nhưng không hề giảm bớt vẻ anh tuấn, dù trông có vẻ đã bước vào tuổi trung niên, thân hình của người ấy vẫn thẳng tắp, từng đường nét trên cơ thể đều toát lên sự trầm ổn và sắc sảo được thu lại dưới lớp cơ bắp rắn chắc đó.

“Cô vừa mới hồi phục một chút, con gái con đứa, vẫn không nên để gió lạnh thổi vào thì hơn.”

Yulina nhìn theo giọng nói ngước mắt lên, liền bắt gặp đôi mắt xanh thẳm như biển cả kia, trong đó ẩn chứa biết bao nỗi u sầu khó tả, nhưng khi rơi trên mặt cô lại lóe lên một tia dao động khó nhận ra, nhanh đến mức khiến cô tưởng là ảo giác do ánh đèn chiếu rọi.

“Cảm... cảm ơn ngài... Larses.” Cô hơi lúng túng dịch người, thuận theo cái tên vừa nghe thấy mà dè dặt gọi một tiếng đại nhân, muốn ngồi dậy nhưng lại bị ông ta ngăn lại.

“Không cần đa lễ, cứ nằm đi.” Giọng Larses trầm hơn vừa nãy một chút, ánh mắt bất giác dừng lại trên đôi lông mày cô trong thoáng chốc.

Thần sắc ông trong khoảnh khắc đó toát ra vẻ mất mát, nhưng lại nhanh chóng giấu đi.

Nhìn thiếu nữ cúi đầu trầm tư, Larses không khỏi nhớ đến cô bé con từng ngày ngày lẽo đẽo theo sau ông gọi “Phụ thân”, trái tim như bị ai đó đâm mạnh một cái, đau đến mức ông hơi nghẹn lại, ho khan hai tiếng.

Yulina ngẩng đầu, thấy ông nhíu mày, theo bản năng hỏi dồn: “Ngài không sao chứ?”

Larses chợt hoàn hồn, nhìn thiếu nữ lộ ra vẻ lo lắng liền lắc đầu, nén xuống cảm giác chua xót đang cuộn trào trong lòng, cố làm ra vẻ bình tĩnh xua tay: “Không sao, vết thương cũ tái phát thôi.”

Ông tránh ánh mắt của thiếu nữ, tầm mắt rơi vào bát thuốc còn bốc hơi nóng ở đầu giường, cố gắng che giấu sự thất thố vừa rồi, “Thuốc của cô sắp nguội rồi, tranh thủ uống lúc còn nóng đi.” Nói rồi bước lên một bước, đầu ngón tay vừa chạm vào bát thuốc, vết chai trên đầu ngón tay lại run lên nhè nhẹ.

Ông nhanh chóng ổn định tay, đưa bát thuốc đến trước mặt Yulina, nhưng ánh mắt lại cố tình rơi vào hoa văn màu xanh trên vành bát, không dám nhìn thẳng vào cô nữa.

Yulina nhận lấy bát thuốc, nhìn chất lỏng màu nâu sẫm trong bát mà nhíu mày, mùi cỏ xanh và thuốc bắc nồng nặc sộc vào mặt khiến động tác bưng bát của cô khựng lại giữa không trung.

Do dự hồi lâu, cô vẫn nhắm chặt mắt, ngửa cổ uống cạn một hơi. Vị đắng chát lập tức xâm chiếm vị giác khiên scô không nhịn được mà nhíu mày, vô thức mím môi mỏng, tay phải bịt mũi cố gắng không ngửi mùi đắng xộc lên đó.

Động tác nhỏ này khiến Larses ngẩn người trong giây lát, trùng khớp với bóng dáng yểu điệu trong ký ức, nhưng sau khi hoàn hồn lại lắc đầu.

Dáng vẻ đó giống hệt vẻ nũng nịu khi uống thuốc của con bé năm xưa, tim Larses thắt lại đột ngột, đầu ngón tay không kiểm soát được mà giơ lên.

Trước đây mỗi lần con gái uống thuốc xong, ông đều cười xoa rối tóc con gái, sai người mang điểm tâm ngọt đến cho con gái, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đắng qua rồi sẽ ngọt thôi.”

Nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm vào mái tóc bạc của thiếu nữ, ông chợt bừng tỉnh, như bị điện giật rụt tay về, chuyển thành nắm đấm đưa lên môi, ho khan hai tiếng thật mạnh.

“Cố chịu chút là qua thôi, thuốc đắng dã tật.”

Yulina bỏ tay bịt mũi xuống, chóp mũi vẫn còn hơi ửng đỏ, nghe thấy lời ông liền gật đầu: “Cảm ơn ngài đã quan tâm.”

Cô ngước mắt nhìn Larses, vừa vặn thấy bàn tay ông rụt về vẫn còn hơi căng cứng, nghi hoặc trong lòng lại tăng thêm vài phần.

Người này... là ai?

Trong cốt truyện có nhân vật nào tên là Larses không nhỉ?

Vừa định nhớ lại, một cơn đau kịch liệt đột ngột giáng xuống khiến đầu cô nặng trĩu.

Cơn đau này đến bất ngờ không kịp đề phòng, như vô số mũi kim đâm vào trong não chạy tán loạn, đau đến mức trước mắt cô tối sầm, bát không trong tay rơi xuống, trán lập tức toát mồ hôi lạnh.

“Cẩn thận!”

Giọng Larses mất đi vẻ trầm ổn, thêm vài phần gấp gáp, gần như theo bản năng mà cúi người, đưa tay đỡ lấy vai lưng đang trượt xuống của cô, cảm giác truyền đến từ lòng bàn tay khiến tim ông thắt lại, giống hệt khi con bé bị ốm năm xưa, cứ khó chịu là người lại run lên.

Yulina cắn chặt môi dưới, đau đến không nói nên lời, ý thức giằng co giữa rõ ràng và hỗn độn, mãi đến khi cô ngừng nhớ lại, cảm giác đau đớn như muốn xé toạc đó mới dần giảm bớt, cho đến khi biến mất.

Sự yếu ớt sau khi cơn đau qua đi như thủy triều bao trùm lấy Yulina, cô dựa vào cánh tay Larses, thở dốc dồn dập, mồ hôi lạnh làm ướt đẫm những sợi tóc con trước trán.

Tay Larses đỡ vai lưng cô mãi không dám buông, ngay cả động đậy cũng không dám, tay kia có chút lúng túng đặt sang một bên, không biết là nên đỡ hay không nên đỡ, khua khoắng vài cái rồi lại buông thõng xuống bên người.

Mãi đến khi hơi thở của Yulina dần ổn định, ông mới giật mình nhận ra sự thất thố của mình, vội vàng thả lỏng lực đạo, cẩn thận để cô nằm lại xuống gối.

“Đỡ hơn chưa?”

Thiếu nữ khẽ gật đầu, giọng nói hơi yếu ớt: “Vâng, cảm ơn, làm phiền ngài rồi...”

Cô nhìn Larses, đôi mắt vừa tan đi nỗi đau phủ một tầng sương nước, trong đó ẩn chứa sự bối rối không thể xua tan.

Khi ông ta đỡ cô, lực đạo đó, sự gấp gáp trong giọng nói, cảm giác đều không giống phản ứng đối với một người xa lạ. Cho dù mình từng bộc lộ sức mạnh Đệ Nhị Thánh Hỏa trong trận thủ thành, cũng không đến mức được coi trọng như vậy chứ?

Hay là vì thứ gì khác?

“Đừng nghĩ đến những chuyện không liên quan nữa.” Ông cố tình sa sầm mặt mày, cố gắng dùng uy nghiêm của Gia chủ để che giấu sự mềm lòng sắp không giấu được trong đáy mắt, “Tình trạng cơ thể cô rất tệ, bác sĩ nói cần tĩnh dưỡng, tuyệt đối không được suy nghĩ quá nhiều.”

Lời này một nửa là lời dặn của bác sĩ, một nửa là tư tâm.

Ông sợ cô nhớ lại nữa, sợ cơn đau kịch liệt đó lại hành hạ cô, càng sợ cô thực sự nhớ ra điều gì, hoặc là nhớ ra quá khứ không phải như ông mong đợi.

Nếu thực sự là con bé, bây giờ người đã tìm thấy rồi, đợi thêm ít ngày nữa cũng không sao.

Nếu không phải là con bé, quan tâm nhiều hơn một chút, cũng coi như có một đối tượng để gửi gắm nỗi nhớ thương vậy...

“Cô cứ ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, đợi cơ thể hồi phục, ta sẽ lại đến thăm cô.” Ông cố tình hạ thấp giọng, cố gắng duy trì sự uy nghiêm cố tình tạo ra đó, nhưng sự quan tâm trong giọng nói làm sao cũng không giấu được, “Lát nữa ta sẽ cho người mang ít cháo ấm đến, bụng rỗng uống thuốc, không ăn chút gì, lát nữa dạ dày sẽ khó chịu đấy.”

Yulina ngẩn ngơ gật đầu, nhìn bóng lưng quay người đi ra khỏi phòng, bỗng nhiên nghĩ đến mùi hương xa lạ... mà lại dường như vô cùng quen thuộc đó.

Mùi cỏ kim thoang thoảng trộn lẫn với mùi hoa diên vĩ thanh nhạt, tuy thật xa lạ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm, giống như vào một buổi chiều xa xăm nào đó, cũng từng có người bế cô ngồi dưới một gốc cây to, ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu lên khuôn mặt non nớt của cô, cảm giác đó cũng ấm áp và an tâm như vậy.

“Đại nhân Larses.” Cô vô thức lên tiếng gọi ông lại.

Bước chân Larses khựng lại đột ngột, lưng thẳng tắp, một lúc lâu sau mới từ từ quay người lại, giọng nói mang theo chút khàn khàn khó nhận ra: “Còn việc gì sao?”

Yulina nhìn sự mong đợi và căng thẳng lướt nhanh qua đáy mắt ông, tim bỗng hẫng một nhịp, rồi lắc đầu, khẽ nói: “Không có gì, chỉ là... cảm ơn ngài.”

Cô không biết mình muốn hỏi gì, muốn hỏi tại sao ông lại đối xử đặc biệt với mình như vậy, muốn hỏi hơi thở quen thuộc đó là gì, nhưng lời đến bên miệng, chỉ còn lại một câu cảm ơn đơn bạc.

Ánh mắt Larses trở lại bình thản, khóe miệng nhếch lên một độ cong cực nhạt: “Việc nên làm, không cần để ý.” Nói xong, liền đẩy cửa phòng đi ra ngoài, không quay đầu lại nữa.

Không bao lâu sau, cửa lại được đẩy ra, người đến chính là kỵ sĩ hậu cần Ella từng chăm sóc cô trên đầu tường, lúc này vẫn bộ dạng đó, bước chân rất nhẹ, sợ làm phiền cô: “Tiểu thư Yulina, đây là bữa sáng đại nhân Larses dặn tôi mang đến, nói là cô bụng rỗng uống thuốc, dùng những thứ này lót dạ.”

Khay thức ăn được cô ấy đặt lên tủ đầu giường, mở nắp bát sứ ra, mùi gạo thơm thoang thoảng kèm theo hơi nóng bay ra.

“Cảm ơn, làm phiền cô rồi.”

Cô cầm thìa múc một thìa, hơi ấm nhàn nhạt khiến vị chát của thuốc vừa rồi tan đi đôi chút, nhưng sự nghi hoặc trong lòng lại càng rõ ràng hơn.

Ông chú trông có vẻ rất chu đáo này... hít, không được, không được nghĩ nhiều, nếu không đầu lại đau nữa.

Kể từ khi cô biến lại thành thân nữ, trong đầu thỉnh thoảng lại đau như kim châm. Dù là dùng ma lực đối địch, hay là cố gắng nhớ lại, đều khiến cô lúc này cảm thấy vô cùng phiền não.

Liếc nhìn Ella đang nhẹ tay nhẹ chân dọn dẹp phòng, nghe ngóng một số tin tức từ cô ấy, dường như là một lựa chọn không tồi.

“Ella...” Yulina nuốt cháo trắng xuống, khẽ mở lời, “Vị... đại nhân Larses đó, là người thế nào vậy?”

Tay Ella đang chỉnh rèm cửa khựng lại, khi quay người lại, trong giọng nói mang theo vài phần kính trọng tự nhiên: “Cô không biết sao? Đại nhân Larses chính làgia chủ đương nhiệm của đại gia tộc Thranduil, cũng là người bảo vệ đáng tin cậy nhất của cả miền Bắc Đế Quốc đấy.”

Tay Yulina cầm thìa siết chặt hơn một chút, hơi nóng trong bát làm mờ tầm nhìn của cô.

Gia chủ Thranduil... Larses Thranduil?

Cô vội vàng lắc đầu, suýt chút nữa lại vô thức nhớ lại bóng dáng của ông.

“Ra là vậy...” Sau khi ghi nhớ cái tên này, Yulina gật đầu, cười nhẹ với Ella, “Cảm ơn.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!