Quyển 1: Gặp gỡ, hợp tác, chạy trốn! (Hoàn thành)
Chương 39 - Giao dịch
4 Bình luận - Độ dài: 2,837 từ - Cập nhật:
“Tiểu thư, cô đã biết nhiều như vậy, vậy có thể tiết lộ cho chúng tôi một chút không? Đám phản quân rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao bọn chúng cứ thấy quý tộc là giết?”
Mạo hiểm giả trẻ tuổi mặc giáp da rách lỗ chỗ nắm chặt bánh mì đen, xích lại gần, vẻ mặt sốt ruột lộ rõ ra ngoài, không có ý định che giấu chút nào. Hắn đã nghe lỏm ở bên cạnh một lúc lâu, nhưng vẫn luôn không xen mồm.
Đầu ngón tay Yulina vẫn dừng ở góc bàn, bề ngoài chỉ thản nhiên ngước mắt, giọng điệu không chút gợn sóng: “Mục đích của phản quân? Anh không bằng đi hỏi lệnh truy nã do quý tộc ban hành dán trên tường quán rượu kia, những gì viết trên tờ giấy đó còn nhiều hơn tôi biết đấy.”
Bàn tay cô rũ dưới bàn lén siết vạt áo, trong lòng bất giác phàn nàn mấy câu: “Câu hỏi này làm sao ta biết được chứ? Đám phản quân này trong sách gốc không hề có chút thông tin nào, quỷ mới biết mục đích của bọn chúng là gì? Ta cũng muốn biết mục đích của bọn chúng đây!”
Mạo hiểm giả đầu đinh bên cạnh không vui, đập bàn một cái: “Này! Cô như vậy là không thật thà rồi, vừa rồi nói chuyện với kỵ sĩ kia không phải rõ ràng lắm à? Tiết lộ thêm cho chúng tôi hai câu thì cô mất miếng thịt nào?”
“Tiết lộ hai câu thì không mất thịt, nhưng sẽ mất tiền.” Yulina hất cằm, ánh mắt quét qua mấy người đang vây lại, cái nhìn như chuẩn bị thu hoạch ví tiền kia khiến mọi người bất giác rụt người.
Sau khi suy nghĩ đơn giản, trong mắt cô lộ ra ý cười có vài phần giảo hoạt: “Muốn nghe ngóng tình báo từ chỗ tôi, ngoài việc đưa tiền thì cũng có thể đưa vài thứ có giá trị. Đương nhiên, mấy người cũng có thể chọn không tin tôi, dù sao không phải ai cũng bằng lòng bỏ tiền oan uổng cho một tin tình báo không biết thật giả.”
Mặt cô vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, ngay cả khóe miệng cũng không cong lên, nhìn mấy người xung quanh đang gãi đầu suy nghĩ, chờ đợi câu trả lời của bọn chúng.
Tên mặt sẹo sờ sờ túi tiền trong lòng và cái bọc bên chân, do dự mấy giây: “Vậy… cô ra giá đi, tôi cần biết thêm nhiều chuyện liên quan đến nhà Warren!”
Đầu ngón tay Yulina khẽ gõ vòng tròn trên mép bàn, ánh mắt rơi trên bàn tay đang siết túi tiền của tên mặt sẹo, giọng điệu thong thả, giơ hai ngón tay thon dài lên: “Tình báo chia làm hai loại. Loại thường mười đồng bạc, loại trí mạng… phải thêm tiền.”
Trong lòng cô đã bắt đầu tính toán xem nên dùng số tiền bán tình báo này để nâng cao thực lực cho Riel như thế nào, vẻ mặt tự đi mà làm kia vẫn không thay đổi.
Tay tên mặt sẹo khựng lại, yết hầu nhô lên chuyển động một cái: “Trí mạng? Lẽ nào ngoài việc lừa mạo hiểm giả vào bẫy để lấp chiến tuyến, lũ chó má kia còn có thủ đoạn khác để hại người? Bọn chúng làm vậy là vì cái gì!?”
Ngón tay cô đặt trên một góc bàn, đôi mắt màu xám xanh kia nhìn một vòng những người trong quán rượu đang chú ý đến cuộc đối thoại bên này, khuôn mặt xinh xắn kia khẽ cười một cái, khiến tất cả mọi người trong quán rượu đều sững sờ trong giây lát.
“Những gì các người biết, chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng chìm trong mưu kế hại người của bọn chúng mà thôi, đăng ủy thác hại người chẳng qua chỉ là một trong những thủ đoạn có chi phí và hiệu suất thấp kém như nhau. Chuyện bọn chúng muốn làm không phải là thứ các người có thể dễ dàng biết được đâu.”
Khi ngón tay ngọc thon dài lại gõ nhịp trên góc bàn một lần nữa, lời nói của cô khiến các mạo hiểm giả và lính đánh thuê có mặt đều dấy lên hứng thú, tất cả đều yên lặng, chờ đợi lời tiếp theo của cô.
Cô suy nghĩ về đủ loại hành vi tàn ác mà nhà Warren từng làm trong sách gốc, tùy tiện chọn ra một chuyện không mấy quan trọng rồi thêm mắm dặm muối, nói với mọi người trong quán rượu: “Bên ngoài Thị trấn Woodcreek có một nhà thờ Thánh Hỏa bị bỏ hoang, mấy người có ai từng nghe nói qua chưa?”
Sau một hồi im lặng, một gã đầu trọc vác chiến phủ sau lưng trả lời bằng giọng oang oang: “Tôi nghe nói rồi! Mấy hôm trước còn có một quý ông quý tộc thuê tiểu đội của tôi đi điều tra! Nói là… giúp ông ta tìm thứ gì đó!”
Ngón tay thiếu nữ gõ lên góc bàn không dừng, ánh mắt rơi trên cái đầu trọc kia: “Quý tộc kia có phải là một ông già? Đeo kính một tròng, cả người run run rẩy rẩy?” Thấy gã đầu trọc gật đầu, cô mới tiếp tục:
“Đó là một chi nhánh phụ của nhà Warren, tên là Keller. Bên dưới nhà thờ đó có một trận pháp dịch chuyển không gian vô cùng lớn, do nhà Warren thuê người bày bố. Chỉ trong nháy mắt là có thể từ nơi này bay đến chiến tuyến Tây Bắc cách mấy ngàn dặm, cũng có khả năng bay đến tuyến biên giới Tây Nam cách mấy vạn dặm.”
Gã đầu trọc nghe đến đây liền nện chiến phủ xuống mặt đất, chấn động khiến ly bia lúa mạch trên bàn cũng nảy lên, giọng nói oang oang đầy ắp lửa giận không thể kìm nén: “Lão già đó! Lúc đó còn giả vờ đáng thương với tôi, nói cái gì mà khoáng thạch quý giá bị mất sẽ bị gia tộc trừng phạt, hóa ra là muốn bắt chúng ta đi làm bia đỡ đạn!”
Mạo hiểm giả và lính đánh thuê xung quanh cũng nhao nhao cả lên, có người chửi nhà Warren lòng dạ đen tối, có người may mắn vì mình không nhận ủy thác kia.
“Làm bia đỡ đạn… tên này nghĩ cũng đơn giản thật.” Đôi mắt xám xanh của Yulina lướt qua mọi người, giọng điệu bình thản, không có chế nhạo cũng không có khinh miệt, chỉ cười khẽ một tiếng:
“Đây cũng là một trong những thủ đoạn bắt người hiệu suất thấp của nhà Warren. Mấy người đừng nghĩ rằng luật pháp Đế Quốc có thể cứu mấy người ở cái nơi quỷ quái này, ngay cả khi Quốc vương đích thân giá lâm, gia tộc Warren cũng dám giật một nhúm trên vương miện của hắn. Bây giờ biên giới hỗn loạn như vậy, bọn họ kiêu ngạo đến mức nào mấy người còn không biết sao?”
Tên mặt sẹo nhích ghế lên phía trước, khuỷu tay chống lên bàn, giọng nói đè thấp nhưng lộ rõ vẻ sốt ruột: “Vậy cô đã biết nhiều tình báo như vậy, không bằng tiết lộ thêm chút nữa cho mọi người đi! Đều là người kiếm ăn ở tầng đáy, hà cớ gì phải làm khó nhau?”
Hắn rướn người lại gần hơn một chút, lúc này hắn mới chú ý đến mùi hương hoa nhài thanh nhã trên người thiếu nữ, khuôn mặt tinh xảo có thể gọi là được điêu khắc tỉ mỉ kia khiến hắn sững sờ, bất giác nuốt nước bọt, ánh mắt thử nhìn xuống dưới, nhưng lại bị chân bàn che mất tầm nhìn.
Yulina chú ý đến ánh mắt của hắn, liền lắc đầu, nhích ghế vào trong bàn một chút, che kín cơ thể mình: “Xin lỗi, tôi đã cung cấp miễn phí cho các người tin tình báo mà các người không biết, đã là rất chiếu cố các vị rồi. Huống hồ tôi không phải là người bán tình báo thật sự, xin mọi người đừng nhầm lẫn. Hôm nay có thể nói với các người những điều này… chẳng qua là vì tôi cũng ngứa mắt nhà Warren mà thôi.”
Tên mặt sẹo có hơi tiếc nuối thu lại tầm mắt, cũng không ngờ cô gái này lại từ chối dứt khoát như vậy, tay bất giác sờ lên con dao găm bên hông, giọng điệu mềm đi một chút: “Tôi biết cô không phải là người bán tình báo. Nhưng chỗ tôi chắc chắn cũng có thứ cô muốn biết, trao đổi thì sao?”
Cô vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt xám xanh lướt qua khuôn mặt có hơi bối rối của tên mặt sẹo: “Vậy anh nói thử xem, có thứ gì là tôi muốn biết?”
Tên mặt sẹo lại đánh giá kỹ thiếu nữ trước mặt, nhìn cốc nước lọc chỉ còn một nửa trước mặt cô, trầm tư một lát rồi đưa tay chỉ vào trong lòng cô: “Cô thiếu tiền, còn là thiếu rất thiếu.”
Tiếng gõ của đầu ngón tay Yulina đột ngột dừng lại, đôi mắt xám xanh hơi híp lại, như bị nói trúng tim đen nhưng không muốn thừa nhận, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhạt: “Thiếu tiền? Ai mà không thiếu tiền? Cho dù là đám quý tộc kia cũng chỉ tham lam vô độ muốn càng nhiều tiền hơn. Nếu anh muốn nói đến cách kiếm tiền thì không cần đâu.”
Tuy ngoài mặt nói vậy, nhưng bàn tay giấu dưới áo choàng đang siết chặt túi tiền nhỏ vẫn bán đứng suy nghĩ thật sự trong lòng cô lúc này. Chút tiền kiếm được nhờ ủy thác căn bản không đủ dùng, cô đúng là rất thiếu tiền.
Nhưng cho dù trong lòng sốt ruột đến xoay mòng mòng, vẻ mặt cô vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo, “Nếu tình báo của ông chỉ đáng giá bấy nhiêu, vậy thì không có gì để nói nữa.”
Tên mặt sẹo thấy vậy đột nhiên cười, dùng khuỷu tay thúc tên đầu đinh hai cái.
Đối phương lập tức hiểu ý, lấy ra một hòn khoáng thạch lấp lánh ánh bạc từ trong hành lý mang theo.
“Đây là một hòn khoáng thạch có khả năng huyễn hóa, đồng thời cũng có độ cứng nhất định, dùng để đúc thành hợp kim làm vũ khí, tuyệt đối thích hợp cho người như cô.”
Yulina nhìn hòn khoáng thạch kia, rồi lại quan sát biểu cảm của những người xung quanh, không ít người đều lộ vẻ kinh ngạc đánh giá hòn khoáng thạch màu bạc lấp lánh, xem ra không giống hàng giả.
“Quặng Huyễn Ngân. Nếu dùng làm vũ khí thì độ cứng này e là vẫn còn kém một chút nhỉ?”
“Đối với một cô nhóc không có sức lực, tuyệt đối không thể nào chính diện đỡ đòn tấn công như cô, thì vẫn khá dư xài.”
Khả năng quan sát của tên mặt sẹo này đúng là có hơi kinh người, trong lòng Yulina bất giác đánh một dấu chấm than màu đỏ cho gã này, rất cần thiết phải đề phòng tên này.
“Tên này cũng ranh thật… Cứ mãi dùng ma lực ngưng tụ vũ khí cũng đúng là không ổn… Có hòn Quặng Huyễn Ngân này, rèn một thanh kiếm tây có thể chuyển đổi giữa trang sức và vũ khí bất cứ lúc nào, đúng là sẽ tiện lợi hơn không ít. Nhưng mà… Riel hẳn là cũng thiếu một vũ khí thuận tay.”
Trong lòng cô nghĩ vậy, đôi mắt xám xanh híp lại nhìn tên mặt sẹo, cố ý dừng lại hai giây, mới thong thả mở miệng: “Nếu chất lượng tốt thì vụ giao dịch này không có vấn đề gì.”
“Tốt!”
Tên mặt sẹo đứng dậy, ôm Quặng Huyễn Ngân đặt lên quầy bar của quán rượu, gõ nhẹ lên mặt quầy hai cái.
“Chủ quán, phiền ông giải thích cho tiểu thư đây một chút, chất lượng của hòn khoáng thạch này thế nào.”
Ông chủ quán rượu thò đầu ra từ sau quầy, để bộ râu quai nón hoa râm nửa mặt, trên tay đầy vết chai sần màu nâu sẫm, vừa nhìn là biết người đã làm việc với khoáng thạch nửa đời.
Ông ta cầm Quặng Huyễn Ngân lên, xoay xoay dưới ánh đèn hắt xuống từ trần quán rượu, ánh bạc chảy trên bề mặt khoáng thạch tạo thành những đường vân nhỏ vụn, như thể rắc đầy những vì sao lấp lánh trên bề mặt.
“Quặng Huyễn Ngân này chất lượng không tệ,” Ông chủ cất giọng khàn khàn, đầu ngón tay chọc chọc vào giữa hòn khoáng thạch, “hòn Quặng Huyễn Ngân này đã được coi là trung cấp rồi. Cô xem đường vân này, không có tạp chất, ánh sáng lấp lánh, phân lượng đầy đủ, chất lượng thượng hạng, ở cái nơi nhỏ bé này của chúng ta đã là hiếm thấy rồi.”
Nghe lời của ông chủ quán rượu, mặt cô lại chỉ thản nhiên “ừm” một tiếng, không có nhiều ngữ khí hay thái độ gì.
Thấy vậy, tên mặt sẹo thở phào một hơi, đặt một đồng bạc lên quầy của ông chủ, quay đầu nhìn Yulina: “Xem ra cô cũng hài lòng với thứ này rồi. Giờ đến lượt cô.”
“Vội gì chứ?” Yulina thong thả bưng nửa cốc nước lọc kia lên nhấp một ngụm, nhưng trong lòng lại đang tỉ mỉ lật giở những chi tiết trong sách gốc, chọn ra một mẩu tình báo không quá quan trọng.
Uống cạn cốc nước lọc, Yulina thở khẽ một hơi, đè giọng xuống mức chỉ có ba người bọn họ nghe thấy, nói nhỏ: “Rừng rậm xung quanh Thị trấn Woodcreek lúc này đâu đâu cũng là tai mắt của nhà Warren, chuyện bắt cóc người đến chiến tuyến Tây Bắc các người đã biết rồi, tôi sẽ không nhắc lại chuyện này nữa, đổi một cái các người không biết.”
Cô dừng lại, rồi từ từ mở miệng dưới ánh mắt mong chờ của tên mặt sẹo và tên đầu đinh: “Theo như tôi biết, nhà Warren gần đây đã mời một kỵ sĩ giỏi sử dụng ma pháp không gian đến trấn giữ, trận pháp ma pháp của nhà thờ Thánh Hỏa chính là do hắn bố trí. Hắn không chỉ đưa ma vật cấp thấp từ tiền tuyến về lãnh thổ, lợi dụng ma vật để vây giết kỵ sĩ của các gia tộc khác. Mà những mạo hiểm giả hạ giai và trung giai từ cấp bảy trở lên…”
Cô liếc nhìn hai người, tiếp tục: “Phần lớn cũng là đối tượng ám sát của bọn chúng.”
Sắc mặt tên mặt sẹo lập tức trầm xuống, tay bất giác siết chặt con dao găm bên hông. Trong mắt hắn dường như lóe lên điều gì đó, nhưng lại nhanh chóng thu về, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: “Bọn chúng giết kỵ sĩ gia tộc khác thì cũng thôi đi, vô duyên vô cớ động đến loại người thực lực thấp kém như chúng ta làm gì?”
Đầu ngón tay Yulina khẽ lướt qua mép hòn Quặng Huyễn Ngân, đôi mắt xám xanh lướt qua khuôn mặt căng thẳng của hắn, thong thả bồi thêm một câu: “Luyện kim cơ thể người. Tôi chỉ có thể tiết lộ bấy nhiêu thôi, nhiều hơn nữa e là sẽ bị người ta nhắm vào cái mạng nhỏ này của tôi.”
Cô dừng lại, như nhớ ra điều gì đó lại bổ sung: “Còn nữa, Đoàn Lính Đánh Thuê Greenfield, nhà Elios và nhà Warren, những người dính dáng đến mấy thế lực này gần đây đều đặc biệt nguy hiểm. Nếu các người nhất định phải ra khỏi thị trấn, vậy tôi khuyên các người nên sớm chạy về khu vực trung tâm Đế Quốc đi.”
Cô vơ lấy hòn khoáng thạch nhét vào trong áo choàng, cảm giác lạnh lẽo kích thích khiến tay cô bất giác run lên.
Vị kỵ sĩ ngồi đối diện bàn trầm tư một lúc lâu, vừa định mở miệng, lại như cảm nhận được điều gì, lập tức đứng dậy lao ra cửa sau quán rượu.
Cùng lúc đó, bên ngoài quán rượu đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa “Lộc cộc”, xen lẫn tiếng hô của một thị tòng kỵ sĩ trẻ tuổi:
“Lục soát tất cả mạo hiểm giả và lính đánh thuê! Mời các vị cởi mũ trùm và mặt nạ, đặt vũ khí ra chỗ sáng, chờ đợi Kỵ Sĩ Đoàn kiểm tra!”
4 Bình luận