Quyển 1: Gặp gỡ, hợp tác, chạy trốn! (Hoàn thành)

Chương 38 - Đừng coi thường tình báo của tôi

Chương 38 - Đừng coi thường tình báo của tôi

Ánh mắt Clyce quét qua đám đông vừa rồi quá sắc bén, chỉ cần mình rút lui chậm một chút thôi e là đã bị cậu ta phát hiện rồi. “Cốt truyện đã đủ loạn rồi, mình không thể tiếp tục gây thêm rối loạn nữa…”

Yulina đặt tay phải lên ngực, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ở đầu đường bên kia, tiếng cảm ơn của Ange, tiếng bước chân giải tán của các mạo hiểm giả, và cả giọng nói trầm ổn của Clyce đang dần xa.

Mãi đến khi xác nhận bóng dáng bạc trắng kia đã hoàn toàn biến mất ở góc hẻm, cô mới từ từ thở phào một hơi, giơ tay ấn ấn lên bả vai phải vẫn còn đang đau âm ỉ.

Không biết có phải là ảo giác không, thuốc trị thương cấp thấp dường như không có tác dụng như mong đợi. Rõ ràng mình đã uống cạn một lọ từ lâu, lẽ ra vết thương này phải sớm lành rồi mới đúng.

Xét theo dược lực của thuốc trị thương cấp thấp, chút vết thương này trên vai phải của mình không thể nào vẫn còn dấu vết vào lúc này, lẽ nào mất đi sự chống đỡ của ma lực, ngay cả việc hấp thụ thuốc cũng trở thành vấn đề?

Đang nghĩ xem có nên lấy thêm một lọ đổ trực tiếp lên vết thương không, ngã rẽ đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa ồn ào, kèm theo tiếng va chạm của giáp kim loại, chắc là đội Vệ binh Thị trấn hoặc kỵ sĩ đang đi tuần tra.

Một con ngựa đen đi ngang qua ngã rẽ, kỵ sĩ kia mặc giáp bạc trắng, trước ngực in gia huy nhà Serranfeth, một tay đặt trên chuôi kiếm, một tay nắm chặt dây cương, ánh mắt cảnh giác quét qua bóng râm ven đường.

“Đợi rảnh rồi bôi thêm chút thuốc lên vết thương này xem sao…”

Yulina xoa xoa ấn đường, đợi kỵ sĩ kia rời đi, cô chui ra từ đầu hẻm bên kia, tiện tay đẩy cửa bước vào một quán rượu.

Đẩy cửa ra, một mùi hỗn tạp của bia lúa mạch, thịt nướng và mồ hôi ập vào mặt. Trong quán rượu rất đông, bảy tám cái bàn gỗ gần như đã ngồi kín người, đa phần là mạo hiểm giả và lính đánh thuê mặc giáp da, hông đeo vũ khí, không ít gã vạm vỡ đang trò chuyện oang oang, thỉnh thoảng còn đập bàn vì tranh luận chủ đề nào đó.

Quán rượu, mãi mãi là nguồn tình báo tốt nhất, cũng là địa điểm tuyệt vời để hóng chuyện, kích hoạt cốt truyện. Nhưng hiện giờ cô không muốn kích hoạt thêm cốt truyện nữa, tìm cách moi chút tình báo mới là ưu tiên hàng đầu.

Yulina quét mắt một vòng, ánh mắt dừng lại ở một chiếc bàn nhỏ còn trống trong góc, chỗ đó dựa vào tường, có thể nhìn thấy mọi động tĩnh trong quán rượu, cũng không dễ bị người khác chú ý, là vị trí tuyệt vời để nghe ngóng tin tức.

Cô nhanh chân đi tới ngồi xuống, vừa mới kéo mũ trùm ra sau một chút, một cậu phục vụ mặc tạp dề vải xám, tay bưng khay liền đi tới.

“Chào tiểu thư, cô muốn dùng gì?” Cậu phục vụ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, mặt còn non nớt, nhưng ánh mắt lại rất lanh lợi.

“Cho tôi một cốc nước ấm là được rồi, cảm ơn.”

“Có ngay!” Thiếu niên đáp một tiếng, xoay người nhanh chân đi về phía quầy bar.

Yulina dựa vào lưng ghế, lặng lẽ quan sát xung quanh. Bàn bên cạnh có hai mạo hiểm giả, một người để tóc đầu đinh, người còn lại mặt có một vết sẹo dao, đang cúi đầu ăn thịt nướng.

Bia lúa mạch trước mặt hai người đã uống quá nửa, giọng nói cũng không nhỏ, vừa hay lọt vào tai Yulina.

“Nghe nói gì chưa? Tuyến hậu cần của nhà Warren tuần trước lại bị tập kích rồi!” Mạo hiểm giả đầu đinh nốc một ngụm bia lớn, quẹt miệng, giọng điệu mang theo vài phần hả hê.

Mạo hiểm giả mặt sẹo ngẩng đầu, miệng nhai thịt nướng nói ú ớ: “Nghe lâu rồi, hình như là đám phản quân kia làm? Nghe nói đánh cho đám kỵ sĩ nhà Warren tè ra quần, cái lũ chó cậy gần nhà ngoài việc bắt nạt người thường như chúng ta ra thì chẳng là cái đéo gì cả!”

“Chứ còn gì nữa!” Tên đầu đinh đập bàn một cái, khiến mấy người xung quanh nhìn qua. Hắn đành phải hạ thấp giọng, nhưng vẫn không giấu được vẻ hưng phấn, “Để tao nói cho mày ghe, từ lúc Thủ Vọng Trường Thành bị phá vỡ, cái đám chó má nhà Warren kia ngày nào cũng chết một mớ! Không phải bị phản quân dí đít đuổi giết thì cũng là bị Ma Tộc dồn vào góc tường giết!”

Lời nói sinh động như thật, như thể gặp được chuyện gì tốt lắm, vẻ hưng phấn trên mặt đè nén cũng không được.

“Bớt hả hê đi.” Tên mặt sẹo nốc một ngụm bia, đè giọng rất thấp, “Nhà Warren gần đây bắt đầu lừa mạo hiểm giả và lính đánh thuê ra chiến tuyến Tây Bắc để lấp chỗ trống rồi đấy, mày cứ liệu hồn đi.”

Lời này lập tức thu hút sự chú ý của một vòng người xung quanh, “Lừa? Lừa thế nào?” Một mạo hiểm giả trẻ tuổi mặc giáp da rách lỗ chỗ bàn bên cạnh sáp lại, trong giọng nói đầy vẻ cảnh giác.

Tay hắn nắm nửa cái bánh mì đen, đầu ngón tay còn dính cám lúa mạch, vừa nhìn là biết loại mạo hiểm giả tầng đáy miễn cưỡng sống qua ngày bằng ủy thác cấp thấp, trang bị trên người vô cùng cũ kỹ, con dao găm treo bên hông sứt mẻ mấy chỗ, ngay cả bảo dưỡng cơ bản nhất cũng không làm.

Tên mặt sẹo nhét một miếng thịt nướng vào miệng, giọng nói ú ớ, chỉ có thể nghe được đại khái: “Còn lừa thế nào nữa? Người nhà Warren sẽ đăng một số ủy thác trông có vẻ thù lao rất cao, lừa người ta vận chuyển mấy cái hòm rỗng đến chiến tuyến Tây Bắc, sau đó đến nơi thì bọn chúng liền trực tiếp bắt các người ra tiền tuyến chiến đấu với Ma Tộc.”

Hắn nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nốc cạn chút bia cuối cùng trong cốc, rồi tiếp tục nói dưới ánh mắt của mấy bàn xung quanh: “Tao chỉ biết vậy thôi, mấy đợt đi trước đây không một ai trở về! Mấy tiểu đội tao biết đã nhận ủy thác thì chỉ có một gã cụt một tay trốn về được, toàn thân nồng nặc mùi máu của Ma Tộc! Haizzz… nghe nói còn là trốn ra từ trong bụng của một con Ma Tộc khổng lồ đã chết!”

Hắn chùi miệng, quẹt vệt dầu mỡ lên miếng vải bên cạnh, tiếp tục: “Nếu không phải kỵ sĩ nhà Thranduil đến chi viện chém chết con Ma Tộc khổng lồ kia, e là tên đó đã biến thành cứt rồi!”

Mọi người nghe xong đều hít một hơi thật sâu, những mạo hiểm giả và lính đánh thuê có kinh nghiệm, có thực lực trên mặt càng lộ vẻ chán ghét và buồn nôn.

Mùi máu ma người bình thường ngửi thấy đều sẽ gây ra phản ứng sinh lý khó chịu, cái mùi hôi thối mục nát và mùi máu tanh khó lòng chịu đựng kia, tân binh không có kinh nghiệm mà ngửi phải thì e là cả ngày trời không muốn ăn gì.

“Dù sao thì lần này nhà Warren gặp nạn rồi! Haha!” Không biết là ai nói một câu như vậy, khiến mọi người không nhịn được mà bật cười theo.

Tiếng bàn tán vẫn tiếp tục, mạo hiểm giả trẻ tuổi đang nắm bánh mì đen mặt trắng bệch, không nhịn được xen vào một câu: “Nhưng… nhưng nếu nhà Warren thật sự sụp đổ, đám phản quân này có khi nào còn quá đáng hơn không? Tầng lớp đáy như chúng ta, bất kể ai nắm quyền, chẳng phải đều là số phận bị chèn ép à?”

Lời này như một gáo nước lạnh dội vào đống lửa đang cháy hừng hực, lập tức dập tắt ý muốn tiếp tục thảo luận của mọi người, trong quán rượu lập tức trở nên im ắng, tiếng cười ban nãy cũng tắt ngấm.

Mạo hiểm giả mặt sẹo đặt cốc rượu rỗng xuống, thở dài:

“Haizzz… đúng là vậy thật. Đám chó má nhà Warren kia tuy không phải người tốt gì, nhưng đám phản quân xông ra này lai lịch không rõ, ai mà biết bọn họ có làm quá đáng hơn không? Hơn nữa tao nghe nói đám phản quân này hình như còn có liên quan đến tổ chức tà giáo nào đó!” 

Mấy người xung quanh lại gật gù, ngay cả tên đầu đinh ban nãy chửi nhà Warren cũng nhíu mày không nói gì nữa.

Không ai thích kẻ thống trị lãnh địa hiện tại, càng không ai hy vọng đổi một kẻ thống trị khác có khả năng còn hung tàn hơn, suy nghĩ của mọi người lúc này cũng trở nên rối rắm.

Đầu ngón tay Yulina gõ nhẹ lên góc bàn, nỗi nghi hoặc trong lòng ngày càng nặng nề.

Lai lịch của đám phản quân này nghe có vẻ không nhỏ, mà nhà Warren tốt xấu gì cũng là chi nhánh phụ của nhà Elios, nói về thực lực hiện tại chắc chắn sẽ không yếu như một con chó ven đường.

Từ lực nắm kiếm của tên quý tộc tóc xoăn nhà Warren lúc trước là có thể nhìn ra, hắn hẳn là có thực lực đối kháng với Clyce, chỉ là ngại thân phận của cậu ta nên mới phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Mà đám phản quân kia lại có thể giết kỵ sĩ nhà Warren như chó ven đường không chút sức kháng cự, đến mức phải cầu cứu các quý tộc khác, thực lực của đám phản quân này xem ra không đơn giản.

“Cảm giác vẫn còn thiếu cái gì đó… là gì nhỉ?”

Ngay lúc này, tiếng chuông “Đinh linh” trên cửa quán rượu vang lên một tiếng nhẹ, thu hút ánh mắt của không ít người, cũng cắt ngang dòng suy nghĩ của Yulina, cô ngước mắt nhìn về phía cửa chính quán rượu.

Người đến là một gã đàn ông quấn băng nửa thân, dưới vết ấn đen sì trên vai phải còn bốc lên từng luồng hắc khí, đó là đặc trưng chỉ có sau khi vết thương bị máu ma xâm nhiễm.

“Hoan nghênh quý… khách…”

Cậu thiếu niên kia thấy bộ dạng này của khách đến dường như có hơi bị dọa, lời chào khách nghẹn lại trong cổ họng, nửa ngày cũng không phát ra âm thanh nào nữa.

Người đàn ông kia gật đầu, quét mắt một vòng quán rượu đông nghịt rồi nhìn thấy chiếc ghế trống đối diện Yulina, chậm rãi bước tới.

Bốt của người đàn ông giẫm lên sàn gỗ quán rượu phát ra tiếng động trầm đục, mỗi một bước đi, vết ấn đen sì trên vai lại lan rộng thêm một phân.

Mạo hiểm giả đầu đinh bàn bên cạnh lén xích qua một chút, tên mặt sẹo càng trực tiếp quay mặt đi, giả vờ nhìn chằm chằm lệnh truy nã dán trên tường, không ai muốn dính vào phiền phức, trong quán rượu cũng lập tức khôi phục không khí náo nhiệt ban đầu, nhưng lại tỏ ra vô cùng gượng gạo.

Lúc hắn ngồi xuống đối diện Yulina, tiếng chân ghế cọ xát mặt đất khiến Yulina vô thức xê dịch ghế ra xa một chút, xoay người hướng về phía cửa chính quán rượu, để tiện lao ra khỏi quán bất cứ lúc nào.

Người đàn ông không nhìn cô, chỉ giơ tay gọi phục vụ, giọng nói khàn đặc như đá cát mài qua: “Cho tôi một ly rượu mạnh.” Cậu phục vụ thiếu niên kia chạy như bay, đặt ly rượu đầy lên bàn rồi chuồn lẹ khỏi góc này.

Hắn nốc mạnh một hớp lớn, lúc yết hầu chuyển động, băng gạc trên vai rỉ máu, hắc khí lại đậm thêm. Màu xanh biếc đặc trưng của thuốc trị thương còn sót lại vẫn in trên băng gạc, hòa lẫn với mùi rượu, mùi máu ma nhàn nhạt và mùi thuốc bay tới.

“Vết thương của anh…”

Giọng nói của Yulina thu hút sự chú ý của người đàn ông kia, hắn từ từ đặt ly rượu trong tay xuống, đưa mắt nhìn qua, chờ đợi nửa câu sau của cô.

“Là đánh nhau với Ma Tộc? Hay là… phản quân?”

Người đàn ông ngước mắt nhìn cô, đồng tử hơi vẩn đục: “Cô cũng thẳng thắn đấy.” Hắn chỉ chỉ vào hắc khí trên vai mình, “Cái này là do ma vật cao cấp gây ra.” Ngay sau đó, hắn lại lật một góc áo kỵ sĩ màu đen dưới áo choàng lên, để lộ vết sẹo dữ tợn bên trong.

Vết sẹo kéo dài từ vai phải đến tận hông trái, rõ ràng là bị hung khí sắc bén chém ra, vết thương rất mới, bên trên còn sót lại thuốc trị thương chưa hấp thụ hết trong kẽ hở vết thương.

“Cái này là do đám điên kia chém.”

Cô vừa định hỏi thêm, người đàn ông đột nhiên rướn người về phía trước, đè giọng rất thấp, khuôn mặt tái nhợt kia viết đầy vẻ mệt mỏi, cách cô chỉ chưa đến nửa mét.

“Đám kia quả thực điên không giống người, chỉ vì ta là kỵ sĩ chi phụ của nhà Elios, vừa xông lên liền muốn chém chết ta, cứ như là muốn chém chết kẻ thù giết cha của chúng vậy…”

Tên đầu đinh và tên mặt sẹo nghe vậy liền khẽ rùng mình, không chỉ vì thân phận của người đàn ông này, mà còn vì thái độ của đám phản quân này đối với quý tộc.

Nghe người đàn ông này nói chỉ cần là quý tộc đều giết không tha, cho dù ngươi có là chi phụ của chi phụ, chỉ cần ngươi dính dáng chút gì đến quý tộc là đều phải chết.

Người đàn ông ho khan hai tiếng, khóe miệng rỉ ra một tia máu đen, hắc khí trên vai men theo cổ áo bò lên cổ: “Tôi là từ…”

Hắn sững sờ một lát, liếc nhìn tên mặt sẹo và tên đầu đinh đang nhìn mình chằm chằm, rồi lại nhìn thiếu nữ tóc đen đang chăm chú nhìn mình, vừa định mở miệng liền bị cô cắt ngang: “Trốn về từ tiền tuyến phía Tây Bắc?”

Bàn tay người đàn ông đang đặt trên bàn đột ngột khựng lại, đôi mắt vốn ảm đạm lộ ra vẻ kinh hoàng, mặt mày đầy vẻ khó tin nhìn về phía thiếu nữ trước mặt.

“Cô… sao cô biết?”

Cô liếc nhìn người đàn ông trước mặt, giọng điệu thản nhiên: “Đừng coi thường tình báo của tôi, kỵ sĩ nhà Elios.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!