Quyển 1: Gặp gỡ, hợp tác, chạy trốn! (Hoàn thành)

Chương 29 - Đơn ủy thác

Chương 29 - Đơn ủy thác

Đứng trên con phố bên ngoài Hiệp hội Mạo hiểm giả, ánh mắt Julian lướt nhanh qua các đơn ủy thác chi chít. Riel đứng bên cạnh cậu, mũ trùm kéo rất thấp, chỉ để lộ quai hàm căng cứng và đôi mắt đen.

Đứng trước tấm bảng thông báo lớn, ngón tay Julian lướt qua lướt lại trên những tờ giấy da có hơi lộn xộn, mãi vẫn không tìm được một ủy thác ưng ý.

“Thu thập mười chiếc răng nanh Phong Lang bị ma hóa còn nguyên vẹn… Ma hóa thì thôi đi, hai mạng quèn này của mình cũng không đủ nhét răng chúng. Lần trước giết ba con bình thương thôi đã…” Julian đột nhiên nhớ ra Riel đang đứng sau lưng, vội vàng ngậm miệng, tiếp tục xem đơn ủy thác tiếp theo.

“Thu thập hoa nhật nhụy… Sao vẫn có nữa? Mình không phải vừa mới…” Cậu do dự một lát, quay đầu hỏi Riel sau lưng: “Cậu thấy sao? Mấy nhiệm vụ nhỏ bình thường trên này cho ít tiền quá, nhiệm vụ thiên về chiến đấu thì lại quá khó, hai chúng ta làm không nổi.”

“Cái này thì sao?” Giọng Riel truyền ra từ dưới mũ trùm, đầu ngón tay cậu ta chỉ vào một tờ đơn ủy thác trông có vẻ còn mới.

Nhìn theo hướng cậu ta chỉ, Julian lướt nhanh qua nội dung bên trên, lập tức tỏ vẻ đồng tình. “Cái này không tệ, chọn nó đi.” Sau đó thuận tay gỡ luôn hai tờ ủy thác bên cạnh nó cất vào lòng.

Trên tờ giấy da hơi ố vàng, viết rõ ràng “Săn lùng ma vật cấp thấp phía tây Thị trấn Woodcreek, mang vật liệu về còn nguyên vẹn”, người ủy thác là ông lão ở Xưởng Luyện Kim, người mà Julian đã có duyên gặp một lần. Chính xác mà nói là Yulina có duyên gặp một lần.

Quần áo hai người đang mặc trên người bây giờ chính là đổi từ ba con Phong Lang mà cậu giết chết khi còn là Yulina, mà người đổi chính là ông lão ở Xưởng Luyện Kim này.

Nói mới nhớ, nếu không nhầm thì ông lão này hình như vốn là người nhà Elios, vì lý do gì đó mới bị tước đoạt thân phận và quyền lợi, bị đá đến cái nơi biên giới khỉ ho cò gáy này.

“Ông lão này là vì chuyện gì mà bị giáng chức nhỉ…” Julian chống cằm đi bên lề đường, bị Riel kéo một cái né chiếc xe ngựa mạ vàng đi lướt qua, tên lính mặc giáp kỵ sĩ trên xe hơi quay đầu liếc cậu một cái, tỏ vẻ bất mãn.

“Nghĩ gì mà nhập tâm vậy?” Riel hơi nhíu mày, buông cổ tay Julian ra, trong giọng nói mang theo một chút mùi vị quở trách.

Julian gãi đầu, lật qua lật lại mấy tờ đơn ủy thác trong tay xem nửa ngày rồi lại cất vào lòng, giải thích với Riel: “Tôi đang nghĩ cuối cùng chúng ta cũng có cơ hội kề vai chiến đấu đàng hoàng rồi, trước đây không phải là bị người ta truy sát trốn đông trốn tây, thì cũng là chạy tới chạy lui.”

“Cậu mong đợi lắm à?” Riel hơi quay đầu nhìn Julian.

“Đương nhiên là mong đợi!”

Tạm không nói đến việc mình cuối cùng cũng có thể dùng ma pháp chiến đấu như một pháp sư. Nếu có thể kề vai chiến đấu với Riel, thời gian càng lâu thì sự ăn ý và hảo cảm với cậu ta cũng sẽ càng cao. Đến lúc đó, con đường đời này coi như hoàn toàn rộng mở rồi. Lui về hậu trường dưỡng lão, chỉ ngay trước mắt!

Khóe miệng Riel dưới mũ trùm dường như khẽ động đậy một cách khó nhận ra, nhưng giọng nói vẫn bình ổn, thậm chí còn mang theo ý nhắc nhở:

“Ma vật và sinh vật có trí tuệ không giống nhau, bọn chúng cũng tương tự như Ma Tộc, cấp bậc càng thấp càng không có lý trí, không sợ chết.” Bước chân Riel không dừng, theo Julian rẽ vào một con hẻm nhỏ thông ra phía Tây thị trấn.

“Ông lão ở Xưởng Luyện Kim… nghe cậu lẩm bẩm lúc trước, hình như cậu quen?” Riel hỏi.

Tim Julian giật nảy, nhưng bề ngoài vẫn cố gắng giữ vẻ tự nhiên: “Hả? Không không, ông ấy trước đây cũng là người của gia tộc Elios, tôi có chút ấn tượng thôi.” Cậu giải thích qua loa, thầm may mắn Riel dường như tập trung quan sát môi trường xung quanh hơn.

“Với lại tôi biết rất nhiều thứ mà. Chỉ là một ông già nhà Elios bị lưu đày thôi, tôi biết một người như vậy cũng rất bình thường mà đúng không?”

Ánh mắt Riel giấu dưới mũ trùm dừng trên mặt Julian một lát, đôi mắt rõ ràng mang theo ý dò xét kia dần tan đi theo một tiếng thở dài, đổi thành một lời nhắc nhở tốt bụng.

“Tôi biết cậu đối với tôi, đối với nhà Elios, đối với nhà Warren đều rất hiểu rõ. Nhưng cậu hình như có hơi quá tự tin rồi, đây không phải là điềm tốt.”

“Hiểu rồi!” Julian lập tức gật đầu, vội vàng chuyển chủ đề, “Vậy chúng ta đi nhanh thôi, giải quyết xong ủy thác sớm, lấy tiền sớm! Tám đồng vàng không phải là số tiền nhỏ, chúng ta phải mau chóng gom đủ.” Cậu đi đầu rẽ vào con hẻm nhỏ càng thêm hoang vắng thông ra phía Tây thị trấn.

Càng đi về phía Tây, sự ồn ào náo nhiệt của thị trấn càng nhanh chóng bị bỏ lại sau lưng. Mặt đường dần trở nên mấp mô, những kiến trúc bằng gỗ xiêu vẹo hai bên cũng ngày càng thưa thớt, thay vào đó là cỏ dại mọc um tùm và đất đai cằn cỗi bắt đầu xuất hiện.

Trong không khí thoang thoảng một mùi hương hỗn tạp của lá rụng, đất ẩm và một mùi tanh hôi khó nhận ra.

Bước chân Riel chậm lại, trở nên nhẹ nhàng và cảnh giác hơn. Cậu ta hơi giơ tay, ra hiệu cho Julian đi theo nhịp độ của mình.

Về phương diện chiến đấu, Julian gần như nghe theo Riel hoàn toàn, dù sao cũng là người lớn lên bên cạnh Tổng Đoàn Trưởng của Thánh Hỏa Kỵ Sĩ Đoàn, hơn nữa còn là nhân vật chính, nếu không e là sớm đã chết trên đường chạy trốn rồi.

“Chú ý động tĩnh xung quanh.” Riel khẽ nhắc, đôi mắt đen sắc bén quét qua mọi tiếng gió thổi cỏ lay ở phía trước và hai bên.

Lời vừa dứt lời, bụi rậm bên trái đột nhiên rung lắc dữ dội, ba con ma vật da xám xanh, tay cầm đủ loại vũ khí la hét bổ nhào ra. Mắt chúng vẩn đục, khóe miệng nhỏ dãi, nhưng động tác lại khá nhanh nhẹn.

“Ồ… đây chẳng phải lại là tiểu quái kinh điển sao?”

Khi lại có thêm hai con chui ra từ bụi rậm, Julian đã chắc chắn với suy đoán của mình. Mấy con ma vật cấp thấp thấp lùn xấu xí, cầm đủ loại vũ khí trước mặt tự nhiên chính là Goblin, hơn nữa còn là loại trí tuệ rất thấp.

Vũ khí trên tay bọn chúng rất có khả năng là trộm hoặc cướp được từ mạo hiểm giả khác, đương nhiên cũng có người không may bị bọn chúng vây công giết chết mà rơi ra. Dù sao thì tuy trí tuệ bọn chúng thấp kém, sức chiến đấu đơn lẻ lại vô cùng yếu ớt, nhưng không địch nổi số lượng đông đảo.

Goblin của thế giới này, ở một mức độ nào đó, cũng giống như đám gián. Khi bạn nhìn thấy bọn chúng, nghĩa là trong hang động gần đó đã sớm nhét đầy Goblin. Còn về việc bọn chúng sinh sôi nảy nở thế nào à… chỉ có thể nói là ai hiểu thì hiểu.

Julian còn chưa dứt lời, con Goblin ở gần nhất đã vung con đoản kiếm rỉ sét bổ nhào đến trước mặt Riel. Riel khẽ lách bước, nghiêng người né lưỡi đao, đồng thời tay phải nhanh chóng rút con đoản kiếm bên hông ra.

Hàn quang lóe lên, lưỡi kiếm chuẩn xác đâm xuyên qua cổ họng Goblin. Máu đen đặc trưng của ma vật phun lên cỏ dại, con Goblin kia ngay cả kêu thảm cũng không kịp, liền mềm nhũn ngã xuống đất không còn hơi thở.

“Ngẩn ra đó làm gì?” Giọng Riel lạnh lùng như lúc mới gặp, nhưng Julian có thể cảm nhận được đó là nhắm vào ma vật, chứ không phải mình.

“Nhắm vào tim bọn chúng mà đánh, tiết kiệm ma lực, giữ gìn thể lực.”

“Ok!”

Julian giơ ngón trỏ lên, ma lực theo tâm niệm của cậu nhanh chóng lưu chuyển, hai ngọn lửa thon dài như kim nhọn bắn ra, chuẩn xác ghim vào ngực một con Goblin trong số đó.

Nó la thảm lảo đảo lùi lại, vừa hay đâm vào quỹ đạo vung kiếm quay người của Riel, đoản kiếm gọn gàng cứa qua cổ, ngay khoảnh khắc máu đen phun ra, Julian đã chĩa ngón trỏ về phía con Goblin tiếp theo đang định vòng ra sau đánh lén.

Con Goblin vòng ra sau kia vừa khom lưng mò đến sau lưng Riel, ngọn lửa trên đầu ngón tay Julian đã sượt qua tai nó bay đi, hơi nóng hầm hập đốt khiến nó hét quái lên nhảy dựng.

Không đợi Goblin đáp đất, Riel đã trở tay nắm lấy cổ tay cầm rìu của nó, dùng sức vật ngã, đoản kiếm thuận thế kề vào cổ họng, chỉ nghe “Phụt” một tiếng, máu đen bắn lên đám cỏ khô trước mặt.

“Còn hai con sau gốc cây!” Julian đột nhiên đè thấp giọng, vừa rồi lúc ngọn lửa lướt qua bóng cây, cậu thoáng thấy làn da xám xanh lóe lên.

Tiếng nói vừa dứt, hai bóng đen liền lao ra từ sau thân cây, một con giơ tấm khiên gỗ chắn trước người, con còn lại siết chặt ngọn giáo mác đã rỉ sét, đâm thẳng vào sau lưng Riel.

Hai con Goblin này lại biết phối hợp, rõ ràng là có nhiều trí tuệ hơn mấy con trước, thậm chí còn có chiến thuật đơn giản.

Mũi chân Riel điểm xuống đất, cơ thể mượn lực lướt về sau nửa bước, vừa vặn né được mũi giáo, đồng thời đoản kiếm chém ngang, lưỡi kiếm sượt qua mép khiên gỗ.

Tuy không chém gãy tấm khiên gỗ, nhưng lại chấn động khiến cánh tay con Goblin cầm khiên tê dại, khiến tấm khiên nghiêng sang một bên.

“Đốt cái khiên của nó!” Giọng Riel có hơi gấp gáp, Julian nghe thấy lập tức có phản ứng, ánh lửa trong lòng bàn tay còn rực rỡ hơn lúc trước, một quả cầu lửa to bằng nắm tay gào thét đập về phía tấm khiên gỗ.

Khoảnh khắc quả cầu lửa nổ tung, tấm khiên gỗ bị đốt cháy đen biến dạng, con Goblin cầm khiên la thảm vứt chiếc khiên đi, để lộ sơ hở trước ngực.

Riel nắm lấy kẽ hở, thân hình như tên bắn lao lên, đoản kiếm đâm thẳng vào tim con Goblin, gọn gàng dứt khoát giải quyết.

Mà con Goblin cầm giáo kia thấy đồng bọn ngã xuống, sợ hãi xoay người định chạy, Julian sớm đã có chuẩn bị, đầu ngón tay liên tục bắn ra ba ngọn lửa, lần lượt đánh trúng đầu gối và mắt cá chân nó.

Nó lảo đảo ngã xuống đất, còn chưa kịp bò dậy, Riel đã đuổi đến sau lưng, đoản kiếm vừa định thuận thế chém xuống cổ nó.

“Chờ đã! Đừng giết vội!” Julian vội vàng mở miệng, khiến con đoản kiếm Riel đang vung xuống toàn lực phải dừng lại giữa không trung, lưỡi kiếm chỉ ngập vào cổ Goblin nửa tấc.

Riel không để lộ vẻ khó chịu vì phải đột ngột thu sức lại, mang theo một tia không vui nhìn Julian: “Đưng nói là cậu thấy nó đáng thương nên muốn tha cho nó đấy chứ?”

“Đương nhiên là không thể rồi, nhiệm vụ của chúng ta không chỉ là săn lùng ma vật cấp thấp, mang vật liệu về còn nguyên vẹn. Con này có thể lợi dụng một chút.”

Tay Riel cầm đoản kiếm không buông, lưỡi kiếm vẫn kẹt trong cổ Goblin, giọt máu đen đặc men theo lưỡi kiếm từ từ nhỏ giọt, thấm đen đám cỏ khô dưới chân.

Riel nhìn chằm chằm Julian, ánh mắt dưới mũ trùm mang theo vẻ dò xét: “Lợi dụng thế nào? Thứ này giảo hoạt lắm, lỡ như không cẩn thận, người gặp xui xẻo chính là hai chúng ta. Huống hồ ma vật cấp thấp đều không sợ chết, bộ dạng này của nó rõ ràng là giả vờ.”

Con Goblin bị kề kiếm dưới cổ run lẩy bẩy, đôi mắt vẩn đục đảo như rang lạc, cổ họng phát ra tiếng “ư ư” cầu xin nhưng không dám giãy giụa. Cái chết của đồng bọn vừa rồi khiến nó nảy sinh ý định bỏ chạy, nhưng không dám biểu lộ.

“Đây là ủy thác tôi vừa nhận.” Julian móc bốn tờ giấy da từ trong lòng ra, lật xem mấy cái rồi chọn ra một tờ, đưa ba tờ trong đó cho Riel, tờ cuối cùng lại cất về.

Riel nhận lấy giấy da, ánh mắt dừng lại ở hai tờ ủy thác khác mà Julian cất về: “Còn cái kia là?”

“À, đó là ủy thác luyện kim của tôi, không liên quan đến lần này.”

Thực tế đấy một tờ ủy thác “Thu thập hoa nhật nhụy” mà Yulina đã nhận lúc trước. Vì tạm thời không có cơ hội giao nộp, nên tờ đơn ủy thác này vẫn luôn ở trên người cậu, đợi tối nay nếu có cơ hội thì sẽ đi nộp.

Riel cúi đầu lướt qua tờ đơn ủy thác trong tay, “Dọn dẹp một hang ổ Goblin, với cả thu thập máu ma vật cấp thấp. Nhưng sao cậu biết ma vật chúng ta gặp nhất định sẽ là Goblin?”

“Ê! Đừng bao giờ nghi ngờ mạng lưới tình báo và năng lực của tôi, lúc tôi đưa cậu chạy trốn khỏi con hẻm nhỏ kia tôi đã nói rồi, những thứ tôi biết nhiều hơn cậu tưởng đấy.”

Nhìn bộ dạng có hơi đắc ý của Julian, Riel thở dài, trả lại đơn ủy thác, ngay khoảnh khắc rút đoản kiếm ra khỏi cổ Goblin, tên kia liền dùng cả tay lẫn chân bò đi.

“Hy vọng kế hoạch này của cậu không xảy ra sai sót giống như quyết định quay về Thị trấn Redwood của chúng ta.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!