Quyển 1: Gặp gỡ, hợp tác, chạy trốn! (Hoàn thành)

Chương 18 - Ký ức đột ngột

Chương 18 - Ký ức đột ngột

Julian vừa chui ra khỏi hầm, vết thương trên chân đã kéo giật khiến cậu lảo đảo hai bước, mồ hôi lạnh lập tức thấm ướt áo vải sau lưng.

Cậu nghiến răng vịn tường đứng vững, tay siết chặt chuôi dao găm. Mặc dù lạnh lẽo, nhưng cầm trong bàn tay đang run rẩy lại vô cùng chắc chắn, cũng là chỗ dựa duy nhất của cậu lúc này. “Phù, vì để lấy được thiện cảm của nhân vật chính, mình cũng coi như là tận tâm tận lực rồi…”

Tiếng chửi rủa của lính đánh thuê truyền đến từ xa, xen lẫn tiếng “lộc cộc” của thùng gỗ đang lăn. Julian hít sâu một hơi, đầu ngón tay ấn lên thái dương, cậu của hiện giờ là một tên phế vật gần như không có ma lực, lúc này lại ép mình phải thúc giục chút ma lực cuối cùng, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, đầu ngón tay miễn cưỡng tóe ra được vài đốm lửa.

“Haizzz... thật vô dụng.” Cậu tự giễu cười cười, nhưng vẫn dẫn đốm lửa về phía đống cỏ khô ven đường. Ngọn lửa yếu ớt “lách tách” bùng lên, tuy thật nhỏ yếu, nhưng lại vô cùng nổi bật trong hoàng hôn.

Quả nhiên, tên lính đánh thuê ở đầu hẻm lập tức chú ý đến sự khác thường ở đây: “Bên kia có lửa! Chắc chắn là thằng nhãi bị đuổi ra khỏi nhà đó! Đuổi theo!”

Tiếng bước chân ồ ạt kéo về phía cậu, Julian xoay người chạy vào con hẻm hẹp. Hẻm ở Thị trấn Redwood giống như một mê cung cũ kỹ, chỗ rộng có thể cho hai người đi qua, chỗ hẹp chỉ đủ một người lách mình, lúc cậu mới xuyên không đã sớm đi dò la, biết cuối con hẻm nào có thang gỗ bỏ hoang, sau bức tường nào có lỗ chó có thể chui qua.

Lúc chạy qua góc rẽ thứ ba, tên lính đánh thuê phía sau đã đuổi rất gần, đao phong gần như sượt qua vạt áo cậu. Julian nghiến răng, đột ngột búng đốm lửa trên đầu ngón tay về phía vạt áo giáp da của tên lính đánh thuê đi đầu, ngọn lửa lập tức bén vào vải, tên lính đánh thuê kia sợ hãi hét toáng lên, nhớ lại đạo cụ luyện kim mà Julian đã dùng với đồng bạn của mình lúc trước, hắn lập tức ngã ngửa ra sau.

“Mẹ ơi! Lửa! Cháy rồi! Cứu tôi!”

Cú ngã này khiến mấy người phía sau hắn ta cùng ngã theo, ngọn lửa vốn yếu ớt men theo mép giáp da, lập tức bùng lên cháy dữ dội

Nhìn thấy cảnh này, Julian hơi sững sờ, lại xoa xoa đầu ngón tay đã lâu không có phản ứng bất thường của mình, có hơi nghi hoặc: “Ngon lửa này… sao đột nhiên mạnh vậy?”

“Khốn nạn! Mau đứng lại!” Một tên lính đánh thuê khác gầm lên đuổi theo, Julian lúc này mới phản ứng lại, đột nhiên rẽ vào một con hẻm cụt bên cạnh, cuối hẻm có một bức tường thấp đã sập một nửa.

Cậu nén cơn đau dữ dội ở vết thương trên chân, dùng cả tay lẫn chân bò lên, lúc lật người rơi xuống bãi đất trống sau tường, suýt nữa thì ngã vào đống đá vụn. Vết thương trên vai bị kéo giật đau thấu tim, cậu vịn tường ho khan hai tiếng, khóe miệng rỉ máu nhưng không dám dừng.

Men theo con hẻm tiếp tục chạy về trung tâm thị trấn, cố ý đi vòng theo lộ trình đã đánh dấu trên bản đồ, thỉnh thoảng dùng đốm lửa đốt cháy đồ vật linh tinh ven đường, dẫn dụ đám lính đánh thuê chạy theo dấu vết của mình.

Ma lực trong cơ thể ngày càng ít, đốm lửa trên đầu ngón tay từ vài đốm biến thành một đốm le lói, cuối cùng tắt hẳn, trước mắt cậu cũng bắt đầu tối sầm, chỉ có thể men theo chân tường từ từ đi.

“Thằng nhãi ranh đó chạy không xa đâu! Chân nó bị thương, chắc chắn ở gần đây!”

Tiếng của lính đánh thuê ngày càng gần, Julian nghiến răng, dùng hết sức lực cuối cùng chui vào một con hẻm hẹp. Cây cổ thụ xiêu vẹo ở đầu hẻm nghiêng ngả, trên thân cây vẫn còn lưu lại ký hiệu nhỏ mà cậu khắc lúc trước, bên cạnh là một tiệm rèn bỏ hoang, vết rỉ sét trên đe sắt y hệt như lúc cậu mới gặp Riel.

Cậu đột ngột dừng bước, tim như bị thứ gì đó đâm vào, ký ức đột nhiên ùa về. Vào ngày xuyên không, cậu vừa mở mắt ra đã ở trong khu rừng bên ngoài Thị trấn Redwood, tay đang nắm nửa mẩu bánh mì mốc meo, ký ức của nguyên chủ ập đến như thủy triều.

Julian Elios, không có thiên phú ma pháp, không có ma pháp bản nguyên, không có thiên phú chiến đấu, cái gì cũng không có, cho dù thân là quý tộc, thân là huyết mạch vinh quang nắm giữ tín ngưỡng và thẩm phán, lại có tính cách thấp kém hèn hạ như vậy.

Ký ức của nguyên chủ như một sợi dây leo đầy gai, quấn lấy đại não của cậu vừa mới xuyên qua, gây ra từng cơn đau nhói.

Đó là “Julian Elios” mười hai tuổi, đứng trên bục kiểm tra ma pháp của gia tộc Elios, đầu ngón tay ngay cả nửa đốm lửa cũng không thể tạo ra. Tinh thạch kiểm tra phát ra ánh sáng trắng lạnh lẽo, phảng phất như đang châm biếm thiếu niên trước mặt rằng ngươi là đồ vô dụng.

“Là huyết mạch của gia tộc Elios nắm giữ tín ngưỡng và thẩm phán, mà ngay cả nguyên tố Hỏa và Quang cũng bài xích mày! Mày cũng xứng mang họ Elios sao!” Ủng của người cha đạp lên ngực cậu ta, khiến cậu ta ngã trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo.

Tiếng cười nhạo xung quanh như vô số mũi kim thép đâm vào, khiến cậu ta cuộn tròn người lại, nhưng không ai muốn đỡ thứ rác rưởi kế thừa huyết mạch gia tộc nhưng lại vô dụng này.

Người mẹ đứng ở đằng xa, dùng khăn tay che miệng, trong ánh mắt chỉ có chán ghét.

Người con trai cả tóc vàng kia đi tới, giơ ngón trỏ chỉ về phía cậu ta, ngọn lửa vàng rực hóa thành roi, lập tức quất bay cậu ta ra ngoài.

“Người em trai thân yêu của anh, hay là em đến khu ổ chuột nhặt rác đi? Ít nhất ở đó không ai quan tâm em có phải là nỗi nhục của gia tộc hay không, em cũng không cần phải ở lại đây chịu người ta phỉ nhổ.  Em thấy thế nào?”

Từ ngày đó trở đi, cậu ta trở thành “cái bóng” của gia tộc, ở trong căn gác xép cũ nát nhất, ăn cơm thừa canh cặn của người hầu, ngay cả đầy tớ cũng dám coi thường cậu ta. Cậu ta đã thử lén lút luyện ma pháp, trộm sách ma pháp của anh trai, trốn trong gác xép thức trắng ba đêm, nhưng vẫn chỉ có mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên đầu ngón tay.

Cậu ta đã thử lấy lòng cha, quỳ bên ngoài thư phòng của cha cả ngày lẫn đêm, chỉ đổi lại được một câu: “Đừng cản đường ta”.

Sau này cậu ta bắt đầu thử trở nên ngang ngược, trộm trang sức trong nhà đổi tiền mua rượu, cố ý đập vỡ đài nến thánh hỏa dùng để tế lễ, không phải vì xấu tính, mà là vì chỉ có làm như vậy, thì người trong tộc mới chịu nhìn thẳng vào cậu ta, cho dù đó là ánh mắt chán ghét, kinh bỉ.

Tiếng xấu, cũng là một loại nổi tiếng.

Năm mười sáu tuổi, cậu ta trộm nửa túi tiền vàng trong kho của gia tộc, muốn trốn khỏi Thành Rilun, nhưng lại bị anh cả bắt về. Cha không đánh cậu ta, chỉ lạnh lùng nói: “Trộm cấm thư của gia tộc, trở thành kẻ bại hoại của gia tộc! Đứa con bất hiếu này, từ hôm nay trở đi, cút khỏi gia tộc Elios cho ta!”

Dưới lệnh trục xuất màu vàng kim, là tiếng quát mắng giận dữ của người cha, là lời chế nhạo lạnh lùng của người anh trai, là lời trách mắng nghiêm khắc của người mẹ, là sự cười nhạo vô tình của người hầu, là sự chán nản thất vọng của chính cậu ta.

Không ai quan tâm cậu ta có bị oan hay không, cũng không ai quan tâm cái gọi là tội danh “trộm cấm thư của gia tộc” là thật hay giả, bởi chỉ vì đó là cậu ta, là “Julian Elios” làm, như vậy là đủ rồi.

Ngày bị trục xuất khỏi Thành Rilun là đầu thu. Cậu ta quấn chiếc áo choàng quý tộc sớm đã bị gió lạnh thổi rách, trong lòng giấu túi tiền vàng chưa kịp cất kỹ, như một con chó mất chủ, đi về phía nam không mục đích.

Tiền nhanh chóng bị cậu ta đổi lấy rượu lởm và bánh mì đen cứng ngắc, nhưng bụng đói có thể lấp đầy, còn lỗ hổng trong tim lại ngày càng lớn ra.

Cậu ta không dám quay đầu, sợ nhìn thấy gia huy của Elios. Cũng không dám tiến về phía trước, sợ ngay cả cái tên “Julian” cũng sẽ không ai còn nhớ nữa.

Lại đi thêm ba ngày, cậu ta lảo đảo xông vào Thị trấn Redwood. Người bán hàng rong ở cổng trấn thấy cậu ta áo quần rách rưới, tóc tai bết lại, tay còn cầm một bầu rượu rỗng, chưa đợi cậu ta đến gần đã vung chổi xua đuổi: “Cút cút cút! Tên ăn mày ở đâu ra kia! Đừng cản tao làm ăn!”

Cậu ta muốn hét lên “Tao là người nhà Elios”, nhưng lời đến bên miệng, chỉ biến thành một tiếng rên rỉ mơ hồ, ngay cả chính cậu ta cũng cảm thấy bộ dạng lúc này của mình, thật sự không xứng với cái họ đại diện cho vinh quang và niềm kiêu hãnh vô thượng kia.

Cậu ta tìm một tiệm rèn bỏ hoang để dừng chân, vết rỉ sét trên đe sắt dày đến mức có thể cạo ra một lớp, góc tường chất đống cỏ khô mốc meo, ban đêm gió lùa, cậu ta chỉ có thể co ro trong đống cỏ khô, quấn chặt áo rách mà run rẩy.

Ban ngày, cậu ta đến bãi rác phía đông thị trấn nhặt thức ăn thừa, thỉnh thoảng vận may tốt, có thể nhặt được nửa cái bánh mì mà người bán hàng rong vứt đi. Vận may không tốt, sẽ bị chó hoang đuổi cắn, hoặc bị trẻ con trong trấn ném đá, nghe bọn chúng hét “Ăn mày! Đồ ngu!” các loại.

Lúc đầu, cậu ta còn trốn. Sau này, cậu ta không thèm trốn nữa. Trẻ con ném đá, cậu ta liền nhặt đá ném lại, miệng chửi “Bọn mày biết cái đéo gì! Tao là quý tộc!”.

Người bán hàng rong đuổi cậu ta, cậu ta liền ngồi trước sạp hàng của người ta, lải nhải “Cha tao là lãnh chúa gia tộc Elios! Anh cả tao là kỵ sĩ cao giai! Biết ma pháp cấp Thiên Xu!”.

Và khi đã nói quá nhiều rồi, dân trong trấn đều biết trong tiệm rèn có một “quý tộc điên”, thấy cậu ta là đi vòng.

Cậu ta bắt đầu mua rượu thường xuyên hơn, chuốc cho mình say khướt. Say rồi thì nói chuyện với cái đe sắt, lúc thì khóc “Con sai rồi, cho con về đi”, lúc lại cười “Bọn mày đều là đồ ngu! Tao mới không phải là phế vật!”.

Khi tỉnh rồi thì nhìn chằm chằm vào vỏ kiếm vỡ trong tay, đó là cậu ta nhặt được trong hẻm lúc trước, không biết là của ai, nhưng lại bị cậu ta coi như bảo bối, mân mê đến mức mép vỏ cũng sáng bóng.

Cậu ta luôn nói với vỏ kiếm “Đợi tao có đủ sức mạnh, tao sẽ giết trở về Thành Rilun, đốt hết những kẻ đã cười nhạo tao!”, nhưng nói xong thì chỉ càng uống thứ rượu lởm cấp thấp đó hăng hơn, cho đến khi dạ dày cuộn trào, nôn mửa đầy đất.

Cuộc sống cứ thế vật vờ trôi qua nửa tháng, cho đến chiều hôm đó.

Cậu ta vừa nhặt được một mẩu bánh mì mốc từ bãi rác, gặm đến mức mặt đầy vụn bánh, thì nghe thấy tiếng đánh nhau vang lên từ đầu hẻm. 

Thò đầu ra, cậu ta nhìn thấy ba tên lính đánh thuê mặc giáp da xám, đang vây đánh một thiếu niên mặc giáp da, trên vai và cánh tay thiếu niên đó chảy máu, tay siết chặt một thanh đoản kiếm, rõ ràng đã sắp không trụ nổi nữa, nhưng lại không lùi một bước, ánh mắt sáng như lửa đã tôi luyện, ngay cả hơi thở cũng mang theo khí chất thà chết chứ không chịu khuất phục.

Đó là Riel.

Mắt Julian đột nhiên trợn trừng. Cậu ta nhìn Riel, như nhìn thấy một người “vốn dĩ nên là mình” khác. Cùng ở trong nghịch cảnh, cùng bị người ta đuổi đánh, nhưng lưng của Riel thì thẳng, ánh mắt thì sáng, ngay cả tay cầm kiếm cũng không run một chút nào.

Còn cậu ta thì sao? Chỉ biết trốn trong tiệm rèn rách nát uống rượu, chỉ biết nổi điên với không khí, chỉ biết treo câu “tao là quý tộc” bên miệng, nhưng ngay cả một mẩu bánh mì mốc cũng phải đi nhặt.

Lòng đố kỵ như một sợi dây leo kịch độc, lập tức siết chặt trái tim “Julian Elios“.

Dựa vào đâu!? Mà thiếu niên này rõ ràng cũng thê thảm như mình, nhưng lại có thể sống “ra dáng” như vậy!? 

Dựa vào đâu!? Mình thân là huyết mạch của nhà Elios, nhưng ngay cả một thiếu niên vô danh cũng không bằng? 

Dựa vào đâu!? Khi tất cả mọi người đều cười nhạo cậu ta, nhưng lại không ai dám coi thường thiếu niên này?

“Dựa vào đâu!” Cậu ta đột nhiên gào lên một tiếng, vớ lấy cái kìm sắt rỉ sét trên đất, xông ra ngoài.

Riel đang vật lộn với lính đánh thuê, không ngờ lại có người đột ngột xông ra. Julian Elios lúc này mắt đỏ ngầu, bất chấp tất cả mà đập về phía sau lưng Riel, giọng khóc điên cuồng hét lớn:

“Mày cũng đừng hòng sống tốt! Tao là phế vật, mày cũng phải là phế vật!”.

Riel theo bản năng nghiêng người né, cái kìm sắt đập xuống đất, bắn ra một vệt lửa.

“Ngươi điên rồi à?” Riel nhíu mày, nhìn người toàn mùi rượu, mặt mày cáu bẩn trước mặt, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.

“Tao điên? Tao không điên!” Julian Elios đột ngột cười phá lên, cười đến mức nước mắt chảy ra, dáng vẻ điên dại nhưng mặt lại lộ rõ sát ý không thể che giấu: 

“Mày tưởng mày lợi hại lắm à? Mày cũng giống tao thôi! Đều là thứ không ai cần!” Cậu ta nói xong, lại vớ lấy kìm sắt bổ nhào tới, động tác vừa loạn vừa ác, nhưng không có chút bài bản nào.

Riel chỉ có thể vừa né, vừa ứng phó với tên lính đánh thuê phía sau. Trong hỗn loạn, dao phay của một tên lính đánh thuê chém về phía Riel, Riel cúi người né, nhưng nhát đao đó không dừng, chém thẳng về phía “Julian Elios“ vẫn đang bổ nhào tới.

“Phập—”

Lưỡi đao chém vào vai cậu ta, máu tươi lập tức phun ra. Cậu ta sững sờ, nhìn con dao trên vai, rồi lại ngẩng đầu nhìn Riel, miệng vẫn lẩm bẩm “Tao là… người nhà… Elios…”, lời còn chưa dứt, đao của một tên lính đánh thuê khác lại chém tới, lần này, chém trúng ngực cậu ta.

Cậu ta ngã xuống đất, tầm mắt dần mơ hồ. Thứ cuối cùng nhìn thấy, là bóng lưng Riel vung kiếm đánh lui lính đánh thuê, và cả cây cổ thụ xiêu vẹo trước cửa tiệm rèn.

Lúc trước cậu ta còn khắc chữ Julian Elios lên trên thân cây, muốn chứng minh mình đã từng đến đây. Nhưng vào lúc này, cái tên đó, cùng với con người cậu ta, sắp biến thành một nắm cát vô nghĩa.

Trước khi ý thức biến mất, cậu ta hình như nghe thấy có người đang gọi tên mình, lại hình như không có. Chỉ cảm thấy lạnh, còn lạnh hơn cả mùa đông trong gác xép ở nhà Elios.

“Mình sao… lại đột nhiên nhớ tới những chuyện này…?”

Julian lắc mạnh đầu, những ký ức không biết từ đâu tới này… là sao? Theo tuyến cốt truyện bây giờ mà nói, phần lớn những chuyện trong đoạn ký ức này vẫn chưa xảy ra, nhưng tại sao, những ký ức này lại đột nhiên hiện lên trong đầu cậu?

Mồ hôi lạnh trên trán chảy dọc theo gò má xuống, hòa cùng vệt máu ở khóe miệng, nhỏ giọt xuống phiến đá dưới chân. Julian cúi đầu, nhìn thấy bàn tay cầm dao găm của mình vẫn đang run, đầu ngón tay tuy không còn đốm lửa, nhưng lòng bàn tay lại vì siết quá chặt, mà bị chuôi kiếm cấn ra một vệt đỏ.

“Là do thấy cảnh này, tức cảnh sinh tình? Hay là… mình đã nhìn thấy đèn kéo quân trong truyền thuyết rồi? Thôi rồi…”

Đường đá cuối hẻm truyền đến tiếng bước chân đều đặn, Julian đột ngột quay đầu, năm tên lính đánh thuê chặn ở cuối hẻm, dao phay trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo trong hoàng hôn, trên giáp da còn dính vệt cháy đen do bị lửa đốt lúc nãy.

Tên cầm đầu, chính là tên lính đánh thuê bị cậu dùng đốm lửa đốt cháy vạt áo lúc trước, giờ phút này đang nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Chạy đi? Sao không chạy nữa?” Tên lính đánh thuê cười gằn một tiếng, tiến về phía trước một bước, dao phay xoay một vòng trong tay, “Vừa rồi không phải giỏi lắm sao? Phóng hỏa, chui lỗ chó, sao giờ không nhúc nhích nữa? Là hết ma lực? Hay là gãy chân rồi?”

Julian siết chặt con dao găm trong tay, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng sức, dưới ánh mắt trong trẻo dường như đang lóe lên một thứ ánh sáng khác thường: “Muốn bắt tao? Phải xem chúng mày có cái mạng đó không đã! Tao là nam chính số một đi cùng nhân vật chính đấy! Có gan thì bước lên một bước!”

Dưới hoàng hôn, bóng dáng đầy vết thương kia bị kéo thật dài, tạo thành sự đối lập rõ rệt với người thanh niên suy sụp say rượu nằm dưới gốc cây trong ký ức.

Bọn họ đều là Julian Elios, nhưng giờ phút này, đã bước trên con đường vận mệnh hoàn toàn khác.

“Vận mệnh pháo hôi phản diện của tao, sẽ bắt đầu thay đổi từ việc đạp bay mấy con tép riu chúng mày!”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!