Quyển 1: Gặp gỡ, hợp tác, chạy trốn! (Hoàn thành)

Chương 15 - Chúng ta trở về đi

Chương 15 - Chúng ta trở về đi

Tiếng hét của tên đội trưởng mặc giáp da đen như một cái gai đâm vào tim Riel, cơ thể Riel đột nhiên cứng đờ, bàn tay đang nắm cánh tay Julian siết chặt trong giây lát, đốt ngón tay trắng bệch.

“Đừng nghe hắn!” Julian nén cơn đau dữ dội ở vai trái, vươn tay giật giật vạt áo Riel, “Hắn ta chính là muốn chọc giận cậu để cậu dừng bước! Tường lửa sắp cháy đến mép vũng bùn rồi, không đi nữa là bọn chúng vòng qua được đấy!”

Tên đội trưởng mặc giáp da đen thấy Riel dừng lại, mặt lộ ra nụ cười nham hiểm, giãy giụa kéo chân ra khỏi vũng bùn, bùn đen men theo ống ủng chảy xuống: “Sao hả? Chuyện gia tộc chúng mày đã làm, mày tưởng mày bị đuổi ra khỏi nhà là không cần chịu trách nhiệm nữa à?”

“Câm miệng!” Riel đột ngột quay đầu, hơi lạnh trong ánh mắt gần như muốn ngưng tụ thành sát ý hữu hình, cậu ta đưa tay phải sờ lên hông, con dao găm vừa rồi đã ném về phía nỏ thủ, lúc này bên hông trống không, nhưng vẫn dọa cho tên đội trưởng mặc giáp da đen lùi lại.

Tường lửa trong vũng bùn đã lan tới, ngọn lửa màu đỏ cam cuộn theo bùn đen, phát ra tiếng “xèo xèo”, hòa cùng mùi cay nồng của nhựa thông xộc lên khiến đám lính đánh thuê ho sặc sụa, không một ai dám nhích lên thêm bước nào.

Riel không nhìn tên mặc giáp da đen nữa, khom lưng đỡ Julian dậy, giọng nói trầm hơn lúc nãy, nhưng mang theo sự kiên quyết không cho phép nghi ngờ. Julian có thể cảm nhận được tay cậu ta vẫn còn hơi run, nhưng không hỏi thêm gì.

Cậu biết chuyện về cha Riel là một cái gai nhọn cắm sâu trong lòng cậu ta, giờ tuyệt đối không phải lúc để nhổ nó ra. Nếu như vì một câu nói của tên khốn đó mà phá hỏng kế hoạch tốt đẹp “nuôi lớn nhân vật chính tương lai, pháo hôi phản diện ẩn lui” của mình,  thì cậu nhất định sẽ quay về phanh thây hắn ta! Băm vằm thành trăm mảnh!

Hai người không nán lại nữa, Riel nửa dìu nửa đỡ Julian, đi sâu vào con đường nhỏ. Vai trái Julian cứ mỗi lần lắc lư, lại đau như kim châm, nhưng cậu vẫn nghiến răng không rên một tiếng, ngược lại còn cố nặn ra nụ cười: “Đợi chúng ta đến nơi an toàn, chúng ta vừa ăn bữa tiệc lớn, tôi vừa kể cho cậu nghe về mấy chủ đề này, được không?”

Riel không nói gì, chỉ lặng lẽ đi chậm lại, để bả vai bị thương của Julian bớt bị xóc nảy. Ánh mắt cậu ta lướt qua thân cây phía trước, đột nhiên dừng lại ở ngã rẽ trước mặt.

“Bên trái… là đường tắt đến Thị trấn Woodcreek, bên đó không thuộc thế lực của nhà Warren, bên phải…” Không đợi Julian nói xong, Riel đi thẳng về phía con đường hẹp bên trái.

Julian bĩu môi, tâm trạng hiện giờ của Riel chắc đang rất rối loạn, bị tên khốn mặc giáp da đen kia khuấy cho một trận, nếu như chút xíu thiện cảm mà Riel vừa mới có với mình bị trừ sạch, chẳng phải là mấy ngày nay chịu tội vô ích rồi!

Con đường hẹp bên trái khó đi hơn tưởng tượng rất nhiều. Dây leo quấn quýt trên thân cây như mớ bòng bong, cành lá rủ xuống quẹt vào quần áo, phát ra tiếng xào xạc. Mặt đất phủ một lớp lá rụng thật dày, bên dưới ẩn giấu những vũng bùn trơn trượt, hơi không chú ý là sẽ giẫm hụt.

Vai trái Julian vừa bị mũi tên đâm trúng, mỗi bước đi đều khiến vết thương bị kéo căng, đau đến mức trán rịn mồ hôi lạnh, nhưng cậu vẫn cắn răng không rên một tiếng. Cậu sợ mình kêu đau thì Riel sẽ càng thêm phân tâm, mấy lời của tên mặc giáp da đen ban nãy đã đủ khiến cậu ta rối loạn rồi.

Riel đột nhiên dừng lại, vươn tay giật đứt sợi dây leo quấn trên cánh tay Julian. Ngón tay cậu ta vẫn còn vương chút hơi lạnh lúc cầm kiếm, nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng, không để dây leo móc vào băng vải trên vết thương.

Julian cúi đầu liếc mắt, băng vải kia đã thấm không ít máu, vết máu màu nâu sẫm men theo cánh tay loang xuống, dính cả lên mu bàn tay Riel, nhưng Riel như không nhìn thấy, tiếp tục dùng dao găm chém dây leo phía trước, dọn đường cho rộng hơn.

“Thật ra không cần phiền phức như vậy…” Julian định vươn tay sờ thanh đao bản rộng bên hông, vừa nhấc tay trái lên liền đau đến hít một hơi khí lạnh. Riel lập tức đè tay cậu lại:

“Không cần.” Nói xong liền dìu cậu chui vào bụi rậm ven đường, tìm được một cái hốc cây trông còn khá rộng rãi rồi chui vào.

Hốc cây rộng rãi hơn so với tưởng tượng, vách trong trải một lớp lá thông khô, giẫm lên mềm mềm, ngược lại còn thoải mái hơn con đường đất lầy lội bên ngoài. Riel dìu Julian dựa vào vách cây trong cùng, bản thân mới ngồi xuống bên cạnh cậu, vừa nhấc tay lên, vết thương cũ trên cẳng tay liền bị động đến phát đau.

Riel vô thức nhíu mày, ngón tay lặng lẽ siết chặt vạt áo. Chỗ đó còn dính máu rỉ ra từ vai Julian, hòa cùng cơn đau âm ỉ từ vết thương cũ của chính mình, nhưng cậu ta không để Julian nhìn ra.

“Xem ra gốc cây này cũng khá mềm.” Julian mở lời trước, cố ý dùng giọng điệu thoải mái, nhưng ánh mắt lại dừng trên cánh tay vẫn chưa lành của Riel. Vừa rồi lúc chém dây leo, cậu đã thấy động tác của Riel hơi cứng, bây giờ ngồi xuống rồi, cánh tay kia vẫn hơi ép sát vào người, không dám cử động mạnh.

Lòng Julain thắt lại, cố ý nhích lại gần Riel, cơn đau bên vai trái bị đè nên cũng nhẹ đi một chút, “Bây giờ, cả hai chúng ta đều tàn phế một nửa rồi, hì hì…”

Động tác của Riel khựng lại, không trả lời thẳng, ngược lại còn vươn tay chạm vào băng vải trên vai Julian: “Vết thương của cậu rỉ máu nhiều hơn rồi, đừng cử động lung tung đã.”

Lúc đầu ngón tay chạm vào băng vải, Riel cố ý thả nhẹ lực, sợ động đến vết thương của Julian: “Vừa rồi ở ven vũng bùn, lẽ ra không nên để cậu xông ra châm lửa.”

“Đó không phải là tình huống khẩn cấp à!” Julian xua xua tay, cố ý rụt vai trái về sau, không cho Riel nhìn chằm chằm vào vết thương của mình nữa.

“Vả lại, chẳng phải cậu cũng vì bảo vệ tôi mà ném cả dao găm ra sao? Nếu không có cậu, e là mũi tên tiếp theo của tên nỏ thủ đã xuyên qua tim tôi rồi!”

Nói xong, Julian móc gói giấy bạc hà gần cạn trong túi vải ra, đổ một chút rồi đưa qua: “Ngậm đi, lúc trước tôi bị đau ngậm vào, thấy đỡ hơn một chút. Vết thương cũ trên cánh tay cậu cũng nên nghỉ ngơi rồi, cứ trị một lần lại nứt ra một lần.” 

Julian thở dài, nhỏ giọng than vãn: “Haiz, lúc này đúng là hy vọng có thể tìm được một ông già hói đầu, thân khoác áo bào thánh màu trắng, tay cầm thập tự giá đến ban cho mỗi đứa chúng ta một phát Thánh Dũ Thuật.”

Riel nhìn lát bạc hà cậu đưa qua, đầu ngón tay do dự một lát mới nhận lấy, cho vào miệng. Lúc vị thanh mát lan ra, cơn đau âm ỉ ở cẳng tay quả nhiên nhẹ đi một chút, cậu ta nghiêng đầu nhìn Julian. Đối phương đang nhíu mày xoa nhẹ vai trái, nhưng vẫn cố gượng cười, như thể đang nói “không cần lo cho tôi”.

“Đừng xoa nữa, càng xoa rỉ máu càng nhiều.” Riel vươn tay đè tay cậu lại, mày nhíu chặt.

“Yên tâm yên tâm, tôi biết luyện dược mà. Lát nữa tìm ít dược liệu giã nát rồi đắp lên, đảm bảo sẽ cầm được máu!”

Julian giơ ngón cái lên, sau đó chống cằm trầm tư: “Thật ra chúng ta bây nên quay về Thị trấn Redwood.”

Riel tưởng mình nghe nhầm, có hơi không tin nổi mà nhìn Julian: “Cậu nói… chúng ta về đâu?”

Ngón tay Riel vẫn còn đặt trên mu bàn tay đang đè vai của Julian, lúc nghe thấy ba chữ “Thị trấn Redwood”, đầu ngón tay đột ngột siết lại, ngay cả vết thương cũ trên cẳng tay cũng bị động đến phát đau, nhưng cậu ta không màng đến nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Julian:

“Thị trấn Redwood? Cậu quên chúng ta đã trốn thoát khỏi đó như thế nào rồi à? Vết thương trên vai cậu, cánh tay của tôi, bây giờ quay về chính là tự chui đầu vào rọ.”

Giọng cậu ta trầm hơn lúc nãy, mang theo vẻ không đồng tình rõ rệt. Thị trấn Redwood là điểm khởi đầu cho cuộc trốn chạy của bọn họ, cũng là một trong những khu vực mà nhà Warren kiểm soát, lần trước vì để trốn truy binh, bọn họ suýt nữa bị nhốt trong xưởng xay bên ngoài trấn, sao bây giờ người này ngược lại còn muốn quay về?

Julian sớm đã đoán được Riel sẽ phản đối, ngược lại còn mỉm cười, nhích lại gần Riel thêm chút nữa, cơn đau bên vai trái khiến cậu không nhịn được hít một hơi khí lạnh, nhưng vẫn kiên trì nói:

“Tôi không quên, cũng không điên. Dựa theo hiểu biết của tôi về bọn chúng, cộng thêm tin tức dạo gần đây nghe ngóng được, bọn chúng hôm nay qua đi mà vẫn không bắt được chúng ta thì sẽ phải rút khỏi khu vực này.”

“Cái gì?” Riel sững sờ, có hơi chưa phản ứng kịp.

“Thủ Vọng Trường Thành ở biên giới Đế Quốc đã xuất hiện lỗ hổng, lũ Ma Tộc nhân cơ hội mà phát động tổng tấn công, đã hạ được mấy tòa thành trì rồi.”

“Việc này thì có gì liên quan đến nhà Warren…” Riel vừa định hỏi vặn lại, Julian liền ngắt lời cậu ta:

“Trùng hợp là mấy tòa thành trì bị thất thủ đó đều là khu vực do nhà Warren cai quản. Tuy là khu vực biên cảnh, nhưng một trong số đó lại là một trong những huyết mạch của nhà bọn chúng.”

Ngón tay Riel đột ngột khựng lại, ngay cả cơn đau âm ỉ từ vết thương cũ trên cẳng tay cũng bị tin tức này đè xuống. Cậu ta nhìn chằm chằm Julian, trong ánh mắt ngập tràn vẻ kinh ngạc.

Thủ Vọng Trường Thành ở biên giới của Đế Quốc là hàng rào phòng thủ thứ hai chống lại Ma Tộc, lúc nhỏ cậu ta từng nghe cha nhắc qua. Chỉ có điều tường thành đó vô cùng kiên cố, cho dù bị ma pháp cấp trung Thiên Xu cấp oanh tạc mấy lần cũng không thành vấn đề, sao lại đột nhiên xuất hiện lỗ hổng?

Nếu như nơi thất thủ thật sự là thành trì do nhà Warren cai quản, vậy thì đối với nhà Warren thì chẳng khác nào bị chặt đứt một cánh tay.

“Sao cậu biết được những chuyện này?” Giọng Riel có hơi căng thẳng.

Julian cười cười, móc một cuộn giấy nhăn nhúm từ trong túi vải ra, là mật thư lột được từ trên người ba tên lính đánh thuê lúc trước, mép giấy đã bị mồ hôi thấm đến sờn cả lên: “Đây là lột được từ trên người ba tên đó, cậu xem thử đi.”

Riel nhận lấy thư, cậu ta mở cuộn giấy ra, nét chữ bên trên nguệch ngoạc, nhưng vẫn có thể nhìn rõ mấy chữ “Ma Tộc phá thành”, “điều binh về phòng thủ”, “thay đổi mục tiêu”. Riel ghé sát qua xem, đầu ngón tay chạm vào vết mực trên cuộn giấy, vẫn còn hơi ẩm ướt, rõ ràng là vừa mới viết không lâu.

“Về phòng thủ?” Riel nhíu mày, “Cho dù là vậy, trong trấn chắc chắn vẫn sẽ có người ở lại. Hai chúng ta mang vết thương nặng thế này, cũng chưa chắc đã qua được dễ dàng.”

Julian sớm đã có chuẩn bị, nói một cách chắc nịch: “Ngay từ đầu tôi đã nói rồi, những thứ tôi biết nhiều hơn cậu tưởng rất nhiều. Người của bọn họ đang ở ngay sau chúng ta đấy!”

Nói xong, Julian vỗ vỗ lên bả vai không bị thương của Riel, động tác nhẹ đến mức sợ làm động đến vết thương cũ của cậu ta:

“Hơn nữa, đám người nhà Warren bây giờ chắc chắn đang rối như tơ vò. Bọn chúng dù có muốn chúng ta chết không có chỗ chôn hay là bắt sống về tra tấn dã man đến đâu, thì mạng sống của bọn chúng lúc này đang bị Ma Tộc bóp nghẹt, giữ mạng còn không kịp, lấy đâu ra tâm tư quản chúng ta? Lúc này quay về Thị trấn Redwood còn an toàn hơn cả việc đi đến Thị trấn Woodcreek. Thành ngữ có câu~ nơi nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất!”

Riel im lặng. Lời của Julian cũng có mấy phần có lý, nhà Warren ngay cả thành trì huyết mạch cũng mất rồi, tất nhiên sẽ đặt trọng tâm vào việc quay về phòng thủ, nhân lực để lại ở Thị trấn Redwood cũng chỉ là tượng trưng.

Vốn dĩ một thị trấn nhỏ bình thường thế này cũng không có gì cần phải phòng thủ, lúc này tiền tuyến lại đang cần người, càng không thể để bất kỳ ai ở lại, hèn gì mà Đoàn Lính Đánh Thuê Greenfield truy sát bọn họ càng lúc càng yếu đi, thời gian cho bọn họ thở dốc cũng ngày càng nhiều.

Nhưng khi nhìn vết thương rỉ máu trên vai Julian, và cẳng tay đang âm ỉ đau của mình, Riel vẫn có hơi do dự: “Vết thương trên vai cậu… từ đây đến Thị trấn Redwood, là phải đi một đoạn đường khá dài đấy, có chống đỡ nổi không?”

“Yên tâm yên tâm, tôi da dày thịt béo, không sao đâu!”

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Julian thật ra có hơi không chắc. Ít nhất là theo cốt truyện gốc, Thủ Vọng Trường Thành lúc này đang điều động hai Kỵ Sĩ Đoàn còn lại của tam đại quý tộc Đế Quốc, quý tộc xung quanh cũng đã dốc toàn lực chi việ để tử thủ biên cảnh. 

Và trong sự kiện đó, công chúa của Đế Quốc sẽ thân chinh dẫn dắt chủ lực Kỵ Sĩ Đoàn đến biên giới, triển khai thế tấn công vây quét Ma Tộc xâm lược.

Đương nhiên, những chuyện này đều không liên quan gì đến Julian,  bây giờ Julian chỉ đang đánh cược. Cược rằng Đoàn Lính Đánh Thuê Greenfield lúc này cũng giống như trong cốt truyện gốc, sẽ bị người nhà Warren điều đi hết, chỉ để lại mấy tên tép riu.

Cược thắng, thì cả làng cùng vui, cậu và Riel thành công có được cơ hội thở dốc. Sau đó đến một nơi ẩn nấp bí mật được nhắc đến trong nguyên tác lấy thuốc, hồi phục vết thương, di chuyển đến các thị trấn xung quanh.

Còn cược thua à… vậy thì đành phải chấp nhận, dắt theo Riel tiếp tục liều mạng chạy trốn thôi.

Riel bất lực thở dài: “Biết rồi. Nhưng trên đường vẫn phải cẩn thận, lỡ như gặp phải lính đánh thuê ở lại thì đừng đối đầu trực diện.”

“Yên tâm! Tôi không muốn vừa đến Thị trấn Redwood lại rước thêm vết thương đâu, không thì chẳng phải tôi sẽ trở thành gánh nặng của cậu sao?” 

Julian đứng dậy, tay phải nắm lấy chuôi đao bên hông: “Đi thôi! Cố gắng trước khi mặt trời lặn quay về xưởng xay!”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!