Quyển 1: Gặp gỡ, hợp tác, chạy trốn! (Hoàn thành)

Chương 13 - Sau này tôi nuôi cậu

Chương 13 - Sau này tôi nuôi cậu

Gió đêm cuối thu có hơi lạnh, thổi trên mặt Julian lại như không có chút tác dụng nào, cơn buồn ngủ đã khiến đại não cậu gần như chập mạch, đầu cứ gật gù gật gù vào cuốn 《Thuật Luyện Kim: Từ Nhập Môn Đến Nhập Mộ》 trên tay, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể úp mặt lên sách.

“Phù…” Riel khẽ xoa bả vai hơi cứng đờ vì ngủ, từ từ mở mắt. Mặc dù vết thương vẫn còn nghiêm trọng, nhưng lúc này đã hồi phục được một ít sức lực, tiếp tục lên đường không thành vấn đề.

Thấy Julian đã ngủ gật, Riel khẽ thở dài, đi qua vươn tay lay lay vai cậu, “Dậy ăn thôi.”

“Hả? Ăn gì?”

Julian đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt vẫn còn hơi mơ màng vừa tỉnh ngủ, luống cuống tay chân sờ vào túi vải trong ngực, cái bánh quy lúa mạch còn sót lại từ tối qua cứng như đá, bóp bóp thử, mày lập tức nhíu lại thành một nhúm: “Chỉ, chỉ ăn cái này?”

Riel không nói gì, mắt liếc nhìn xung quanh, khom lưng nhổ một nắm rau dại xanh biếc từ bụi cỏ bên cạnh, trên lá còn đọng mấy giọt sương mai. “Bây giờ không an toàn, ăn tạm bánh quy đã, chỗ rau dại này có thể dùng làm gia vị. Tuy không ngon nhưng dù sao cũng đỡ hơn là gặm mỗi bánh quy.”

Julian nhận lấy, một tay cầm rau dại, một tay cầm bánh quy, mày nhíu tít lại, giọng điệu vô cùng không tình nguyện: “Cái thứ quỷ quái này vừa khó ăn vừa khó nuốt, chẳng khác gì tra tấn.” Cậu nhìn sang Riel, cười một cách thần bí: “Đợi chúng ta đến nơi mà thế lực của nhà Warren không thể chạm đến, có chỗ trốn an toàn, tôi sẽ làm đồ ăn ngon cho cậu, thấy thế nào?”

Ngón tay Riel đang cầm bánh quy khựng lại, ngước mắt nhìn Julian. Đối phương đang giơ rau dại lên khoa tay múa chân, ngay cả vẻ bực bội lúc than vãn về bánh quy cũng tan biến. Cậu im lặng một lát, giọng điệu không có gì thay đổi, nhưng không phủ nhận thẳng thừng:

“Cậu biết nấu cơm?”

“Đương nhiên!” Julian vỗ ngực đầy tự tin, “Với tay nghề của tôi, cậu ăn xong tuyệt đối sẽ không muốn rời xa tôi nữa!” 

“Không muốn… rời xa cậu?” Khóe miệng Riel nhếch lên một cách gần như không thể nhận ra, rồi nhanh chóng đè xuống, chỉ “um” một tiếng, bẻ bánh quy trong tay mình thành miếng nhỏ, trộn lẫn với lá rau dại đưa qua:

“Ăn cơm trước đi, đừng để bụng đói lên đường.”

Julian nhận lấy bánh quy trộn rau dại, cắn một miếng. Vị đắng thanh của rau dại quả nhiên át đi được chút vị chát của bánh quy, cậu lầm bầm nói:

“Đợi đến nơi an toàn, cậu chỉ cần gọi tên món! Những thứ khác cứ giao cho tôi, đến lúc đó cậu chỉ cần phụ trách hăng hái ăn uống là được! Sau này đến cứ để tôi nuôi cậu!”

Riel không đáp lời nữa, nhưng lại âm thầm ghi nhớ cái hẹn miệng này. Cậu ta cúi đầu ăn bánh quy, ánh mắt lướt qua cánh tay trái vẫn còn hơi cứng đờ của Julian, vừa rồi lúc khoa tay múa chân, động tác tay trái của cậu vẫn không linh hoạt lắm, có lẽ là hiệu quả tê liệt vẫn còn sót lại một chút.

Nhưng đợi đến khi trời sáng, hiệu quả tê liệt chắc là sẽ tan biến hết. Điều đó cũng có nghĩa là đám lính đánh thuê — sau một đêm bị côn trùng và muỗi đốt trong rừng — cũng đã hồi phục khả năng hành động. Đã đến lúc phải lên đường rồi.

Ăn xong bánh quy và rau dại, Julian đeo túi vải lên vai, đặt con dao găm ra sau hông để tay phải có thể lấy ra bất cứ lúc nào: “Đi thôi! Rời khỏi khu rừng này trước rồi hẵng nói.”

Riel gật đầu, đi đằng trước dò đường. Bước chân cậu ta nhẹ hơn lúc sáng, thỉnh thoảng sẽ khom lưng nhặt một cành cây rồi vạch hai cái xuống đất. Là đang đánh dấu lộ trình, cũng là đang kiểm tra dấu chân. Đi được không bao lâu, cậu ta đột nhiên dừng lại, chỉ vào một cái cây cổ nghiêng phía trước:

“Cậu mau xem đám cỏ dưới gốc cây.”

Julian ghé sát qua, mới phát hiện đám cỏ dưới gốc cây bị giẫm bẹp một mảng, trên đất bùn lưu lại nửa dấu giày, mép dấu giày dính bùn đen, giống hệt như bùn trên ủng của lính đánh thuê lúc trước.

“Bọn chúng đuổi kịp rồi à?” Julian lập tức siết chặt dao găm.

“Đừng hoảng.” Riel ngồi xổm xuống, sờ sờ độ ẩm của bùn đất, “Dấu vết vẫn còn mềm, chắc là để lại từ nửa giờ trước, e là lại có lính đánh thuê mới đến, bước chân hỗn loạn. Ít nhất cũng là một tiểu đội mười người.”

Riel đứng dậy, kéo Julian ra sau lưng: “Nhưng đây cũng là một tin tốt. Chứng tỏ nơi này cách đường cái không xa, chúng ta cẩn thận chút, đợi đến đường lớn rồi lại giao cho cậu quyết định và phán đoán.”

Julian theo Riel chui vào bụi rậm, cành lá sượt qua quần áo, Suy Đằng ở đây đã bắt đầu giảm bớt. Riel đi đằng trước, cố ý dùng tay gạt những cành cây rậm rạp nhất ra, chừa cho Julian một lối đi rộng hơn. Cậu nhìn bóng lưng Riel, đột nhiên nhớ lại vừa rồi nói muốn làm đồ ăn ngon cho cậu ta, không nhịn được hỏi nhỏ:

“Trước đây cậu thích ăn những gì?”

Bước chân Riel hơi ngừng lại, giọng nói dịu đi một chút: “Lúc nhỏ theo cha vào rừng truy sát Ma Tộc, ông ấy dạy tôi bẫy thỏ, từng nướng một lần.” Nhắc đến cha mình, giọng điệu Riel bỗng mềm đi, “Ngon hơn thịt nướng bình thường.”

“Vậy lúc đó tôi nhất định sẽ cố gắng làm cho giống hương vị mà cha cậu đã làm!!” Julian lập tức tiếp lời, muốn làm cậu ta vui lên, “Tôi còn phết thêm chút mật ong và đồ chấm lên thịt, khi nướng sẽ không hề bị khô! Cực kỳ thơm!”

Riel không nói gì, nhưng lại lặng lẽ tăng tốc độ gạt cành cây, như đang mong sớm đến được nơi an toàn, mong chờ món thịt thỏ nướng mà Julian nói nghe có vẻ rất sành sỏi, cũng mong chờ những món “đồ ăn ngon” khác mà Julian nói sẽ là gì.

Còn về câu “tôi nuôi cậu” mà Julian nói lúc trước, Riel không để tâm, dù sao thì bâygiờ giữa hai người tạm thời cũng chỉ là quan hệ hợp tác. Nhưng mà…

“Hợp tác lâu dài, cũng không phải là một lựa chọn tồi.” Riel thầm nghĩ.

Lại đi thêm một lúc, phía trước mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy. Mắt Riel sáng lên: “Có tiếng nước.” Cậu ta quay đầu nhìn Julian, thấy trán đối phương rịn mồ hôi, vẫn đang cố gắng bám theo, bèn đi chậm lại, “Nếu mệt thì nghỉ một lát, đám truy binh không nhanh vậy đâu.”

“Không mệt!” Julian xua xua tay, nhưng không nhịn được mà xoa xoa cổ tay trái, đi trong rừng suốt làm cơ thể có hơi mỏi. Riel chú ý đến động tác của Julian, không nói gì, chỉ móc gói giấy đựng bạc hà trong ngực ra, đổ một lát đưa qua:

“Như vậy có thể giúp tỉnh táo hơn.”

Julian nhận lấy lát bạc hà nhét vào miệng, cảm giác thanh mát lập tức lan lên đỉnh đầu, ngay cả cảm giác mệt mỏi của cơ thể cũng nhẹ đi một chút.

Một con suối nhỏ nhanh chóng xuất hiện trước mắt, nước suối trong vắt, có thể nhìn thấy đá cuội dưới đáy. Riel nhảy qua trước, quay đầu đưa tay: “Để tôi đỡ cậu, cẩn thận trơn ngã.”

Julian đưa tay qua, tay phải của Riel vẫn có hơi lạnh, nhưng nắm rất chắc. Lúc nhảy lên bờ, cậu không cẩn thận lảo đảo, Riel lập tức đỡ lấy cánh tay cậu, trong giọng điệu mang theo chút lo lắng khó nhận ra: “Tay trái không sao chứ?”

“Không sao không sao, vẫn còn hơi tê, chắc là do thể chất tôi kém quá, một lát là khỏi.” Julian vội vàng rụt tay về, đầu ngón tay vẫn còn vương lại hơi lạnh từ lòng bàn tay Riel. Cậu cúi đầu đá đá hòn đá cuội bên chân, ánh mắt đột nhiên bị một cây hòe già bên suối thu hút, trên thân cây treo một cái tổ ong tròn vo, mật ong vàng óng men theo vỏ cây chảy xuống một ít, tựa như đá quý màu hổ phách.

“Ê! Mau nhìn kìa!” Julian giật giật tay áo Riel, giọng đè thấp nhưng không giấu được vẻ hưng phấn, “Là mật ong đấy!”

Riel nhìn theo hướng tay cậu chỉ, mày hơi nhíu lại: “Tổ ong quá cao, hơn nữa còn có ong. Vả lại cậu quên rồi à, chúng ta bây giờ đang chạy trốn? Lỡ như một lát nữa bị lính đánh thuê đuổi kịp…”

“Yên tâm!” Julian kéo Riel trốn vào bụi rậm, ngay sau đó giơ tay phải lên, đầu ngón trỏ nhắm thẳng vào điểm nối của tổ ong rồi búng mạnh một cái, một tia lửa lập tức bay ra, đốt cháy điểm nối giữa tổ ong và cành cây.

Ngọn lửa bùng lên có hơi không ổn định, chỉ vừa đủ đốt đứt điểm nối của tổ ong, lại không cẩn thận đốt trúng vỏ cây hòe, bốc lên một làn khói xanh. Đàn ong lập tức bị kinh động, liền “vo ve” bay vòng quanh tổ ong.

Tổ ong “bịch” một tiếng rơi xuống bãi cỏ, mật ong vàng óng men theo khe hở rỉ ra, dính dính lên lá cỏ. Đàn ong lập tức ùa ra, lượn vòng trên không trung một lúc rồi như đã khóa chặt mục tiêu, bay về phía tiếng chửi rủa của lính đánh thuê ở đằng xa.

Julian nhân lúc đàn ong bị tiếng la hét của lính đánh thuê ở đằng xa thu hút, vội vàng xông qua ôm lấy tổ ong, đổ đầy mật ong trong suốt vào tất cả các chai thủy tinh trong túi vải.

“Lấy được rồi! Chỗ mật ong này nhìn thôi đã thấy ngọt!”

“Chạy trước đã!” Riel kéo cánh tay Julian, nơi xa đã truyền đến tiếng la thảm của lính đánh thuê.

Hai người men theo bờ suối chạy một mạch, tổ ong trong ngực Julian cấn đến khó chịu, nhưng cậu vẫn ôm chặt không chịu buông. Riel nghe thấy tiếng la hét của lính đánh thuê ở đằng xa, bước chân không chậm lại, nhưng lại lặng lẽ điều chỉnh phương hướng, xông thẳng vào con đường tắt gần nhất dẫn ra đường nhỏ.

Lúc hai người chui vào khu rừng rậm trên đường tắt, sau lưng vẫn truyền đến tiếng la thảm liên hồi của lính đánh thuê. Chắc là bị đàn ong bị kinh động đuổi theo chích rồi, Julian nghe mà không nhịn được bật cười, lại bị cành cây vấp cho lảo đảo, tổ ong trong ngực suýt nữa rơi ra ngoài.

Riel nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy eo Julian: “Cẩn thận chút, tôi sẽ không vì một cái tổ ong mà dẫn cậu quay lại đâu.”

Lại chạy thêm khoảng nửa nén hương, phía trước cuối cùng cũng hửng sáng, là một con đường nhỏ trong rừng, mặt đường rải rác đá vụn, xem ra thỉnh thoảng sẽ có đoàn buôn đi qua.

Riel thò đầu ra nhìn trước, xác nhận trên đường không có ai, mới kéo Julian trốn sau tảng đá lớn ven đường: “Nghỉ một lát đã, nghe ngóng động tĩnh.”

Julian dựa vào tảng đá thở hổn hển, cẩn thận đặt chai mật ong bên chân. Cậu đâu chỉ vì tham ăn, đây chính là món “dụng cụ” hay ho lát nữa dùng để đối phó với đám truy binh. Còn về dùng làm gì cụ thể:

“Kiến thức học được trong sách mấy ngày nay, cũng nên thử thực chiến một chút rồi!” Julian nói.

“Cái gì?” Riel quay đầu lại, nhìn Julian đang cười ngây ngô, trong lòng có hơi nghi ngờ không biết có phải người này mấy ngày nay bị áp lực tinh thần quá lớn, đầu óc có chút vấn đề không?

“Không sao không sao, đã đến đường cái rồi, vậy thì nên đến lượt tôi lên sân khấu biểu diễn rồi!”

Julian vừa nói, vừa lật tìm một gói giấy dầu to bằng lòng bàn tay từ trong túi vải, cẩn thận mở ra, bên trong là bột phấn màu trắng xám, ghé sát còn ngửi thấy mùi cay cay nhàn nhạt.

“Đây là bột nghiền từ Hoa Đá Trắng, lần trước lúc hái Cỏ Cầm Máu tiện tay hái luôn, gặp nước sẽ bị dính, còn kích thích người ta thở gấp.” Cậu véo một ít bột phấn, đổ vào chai thủy tinh đựng mật ong, lắc lắc, mật ong màu hổ phách lập tức lẫn vào những đốm trắng xám:

“Mật ong gặp phải thứ này thì sẽ trở nên dính như keo dán, còn ảnh hưởng rất lớn đến khả năng hô hấp. Chỉ cần trét thứ này lên mặt bọn chúng, đảm bảo khiến bọn chúng sướng đến tận mây xanh!”

“Cậu chỉ mới xem sách vài ngày mà đã học được cách phối hợp sử dụng vật liệu luyện kim cơ bản này rồi?” Lông mày Riel hơi nhướng lên, dường như có hơi kinh ngạc với khả năng học tập vượt xa người thường này của Julian.

Julian gãi gãi đầu, không dám nói mình vì để thử vật liệu mà mấy hôm trước đã trộn nhầm dược liệu trong túi, suýt nữa làm bản thân sặc đến chảy cả nước mắt:

“Ờ… cũng không phải hoàn toàn dựa vào xem sách. Chú thích trong sách viết rất chi tiết, hôm qua lúc gác đêm tôi có lấy vụn cỏ lá ra thử hai lần… chỉ là lần đầu không cẩn thận hít phải ít bột, khiến bản thân ho cả nửa đêm, may mà không làm cậu thức giấc.”

Tiếng nói vừa dứt, ngã rẽ đằng xa truyền đến tiếng la hét và tiếng cầu cứu liên hồi, xen lẫn những tiếng như “Đàn ong đó điên rồi!”, “Chia nhau ra chạy!”, “Đừng chích chỗ đó!” ngày càng gần.

Khóe miệng Julian nhếch lên, vỗ nhẹ lên vai Riel rồi từ từ đứng dậy:

“Cậu cứ ở đây đừng nhúc nhích, xem tôi biểu diễn đây!”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!