Toàn bộ lãnh địa Cornelius đang chìm trong men say tiệc mừng.
Từ binh lính đến dân thường, ai nấy đều buông thả, để niềm hân hoan tràn ngập khi thứ hòa bình ngắn ngủi kia ghé qua trong giây lát.
Thế nhưng, bá tước Cornelius, Ignis, người đã dũng cảm đẩy lùi đại quân Haurelia, chỉ lặng lẽ nhìn thoáng qua đám đông đang phấn khích trước chiến thắng kỳ diệu này. Trong lòng anh, nỗi bối rối vẫn không sao giấu nổi.
Một nữ chiến binh duy nhất, Maggot, đã nghiền nát doanh trại của quân Haurelia chỉ bằng chính sức mình giữa nơi chiến trường khốc liệt ấy.
Hình ảnh đó cứ không ngừng xuất hiện trong tâm trí anh.
Vấn đề nghiêm trọng hơn cả, cô chỉ là một lính đánh thuê lang bạt.
Nếu cô là kị sĩ hay binh sĩ dưới trướng mình, Ignis hẳn đã có thể tìm cách vun đắp một mối quan hệ lâu dài. Nhưng Maggot lại chỉ là một lính đánh thuê, cô có thể rời khỏi Cornelius bất cứ lúc nào, miễn có kẻ trả giá đủ cao.
Dù không tự nhận mình là người kiêu ngạo, Ignis vẫn tự tin mình là một người đàn ông tuấn tú, từng nếm trải bao mối tình. Thế nhưng, dường như những mánh lới quyến rũ của anh chẳng hề lay động nổi trái tim của cô.
Thực tế, tại buổi tiệc mừng chiến thắng, Ignis đã thử tiếp cận Maggot, và bị khước từ một cách thẳng thừng.
“Ngay cả vầng trăng cũng chẳng thể sánh cùng nhan sắc của em. Danh xưng Ngân Quang quả thật chỉ sinh ra để dành cho em mà thôi.”
“Nghe nói, kẻ nào bị ánh trăng mê hoặc thì sớm muộn cũng bỏ mạng nơi chiến trường đấy. Ngài nên cẩn thận, để còn sống thật lâu đi.”
Nụ cười duyên cùng những lời thì thầm ngọt ngào từng khiến bao người phụ nữ gục ngã, nay lại chẳng thể làm cho Maggot liếc nhìn anh ta lấy một lần.
Cô cũng chẳng hề bận tâm đến thân phận cao quý của Ignis. Vẻ đẹp của cô tỏa sáng rực rỡ như ánh trăng.
Chỉ cần đứng đó, một khí chất chiến binh tĩnh lặng mà lạnh lùng như lưỡi gươm đã kề sát cổ anh ta. Nhưng Ignis không hề run sợ, trái lại còn đón nhận nó với vẻ bình thản tuyệt đối.
“Nếu em là vầng trăng, thì anh nguyện để bản thân bị mê hoặc, cho dù cái giá phải trả có là mạng sống.”
Trái tim anh đã bị Maggot cuốn đi từ lâu, từ cái khoảnh khắc định mệnh khi Maggot hóa thân thành nữ thần chiến tranh trong đêm ấy.
Điều duy nhất còn lại, là biến tình cảm này thành hiện thực.
Không được chùn bước.
(Ta đã hiểu rồi.)
(Bấy lâu nay, ta mài giũa kỹ năng chinh phục phụ nữ… chỉ để chờ đến ngày hôm nay!)
Ignis ung dung đưa tay về phía vòng eo thon của Maggot, ánh mắt cháy bỏng si mê gắn chặt lấy cô… nhưng rồi anh khựng lại ngay trong tư thế ấy.
Bàn tay, vốn chỉ cách tấm lưng mảnh mai ấy một nhịp, bỗng cứng đờ, như bị trói buộc vô hình, chẳng sao cử động nổi.
“Không được đâu. Nếu ngài định chạm vào một người phụ nữ, chí ít cũng phải biết nắm bắt… khoảnh khắc chứ.”
Ignis không hiểu cô đã làm thế nào, nhưng rõ ràng Maggot vừa khiến thần kinh vận động của anh tê liệt trong chốc lát.
“…Quả thật, ta đã thất lễ. Vậy thì, cho đến lần gặp kế tiếp, ta sẽ dành hết thời gian để tìm cách giành được tình cảm từ em, thưa tiểu thư.”
Tháng ○ Ngày ×
Không thể tin được!
Hôm nay ở bữa tiệc, Ignis tán tỉnh mình thật đấy!
Đó chắc chắn chỉ là mấy câu mồi chài thôi phải không?
Anh ta thật sự định quyến rũ một cô tomboy cố chấp như mình sao?
Ừm, chắc chắn anh ta không thật lòng đâu.
Nhưng… đây có lẽ là lần đầu tiên có người nhìn mình bằng một ánh mắt như vậy.
Mình không ngờ tim mình lại có thể đập mạnh đến thế.
Sau bao gã đàn ông đến gần, tất cả đều hiện nguyên hình như dã thú chỉ biết bộc lộ dục vọng.
Thật ra… hơi tiếc khi để anh ta đi mất.
“Cưới anh đi. Nếu được sống cùng em mãi mãi, anh chẳng cần danh phận hay vinh quang nào cả.”
Một kị sĩ với vẻ ngoài khiến bao cô gái ngất ngây, Ignis quỳ xuống trước mặt cô, dang lên một bó hồng đỏ thẫm.
Quả thật, ngay cả Maggot cũng lặng người trước màn cầu hôn hoàn toàn bất ngờ này.
Chưa từng có lần nào mà cô thấy một vị bá tước quỳ xuống trước một lính đánh thuê tầm thường như mình.
Chuyện như vậy có lẽ sẽ không bao giờ lặp lại lần thứ hai.
“Ngài bá tước, ngài vẫn tỉnh chứ?”
Giọng Maggot lạnh lùng, đơn điệu, nhưng thanh âm rung rung của cô đã tố cáo sự rung động nơi đáy lòng.
“Xin em hãy tin anh. Trong mắt anh chỉ có em mà thôi.”
Cuối cùng, Ignis từ bỏ những lời đường mật rườm rà, anh không hoa mỹ nữa, chỉ chọn cách bày tỏ thật lòng.
Sự nhạy bén của một anh hùng nơi chiến trường quả nhiên không sai một chút nào, Ignis đoán trúng ngay tâm tình của cô.
Thực tế, Maggot chẳng tài nào che giấu nổi cơn bối rối, đây là lời tỏ tình, là lời cầu hôn đầu tiên trong cả cuộc đời cô.
Cô cố gắng khoác lên mình chiếc mặt nạ bình thản, nhưng sâu trong trái tim e ấp, nó đang hét vang.
(Kyaaa! Kyaaaa! M-m-mình, mình vừa được cầu hônnnnnnnnnn!)
Trước kia, từng có những gã quý tộc trăng hoa muốn biến cô thành tình nhân, nhưng chưa một ai từng thốt ra lời cầu hôn.
(Khoan đã! Bình tĩnh lại! Mẹ từng dặn mình… lúc này phải hít thở thật sâu…)
Suu-haa, suu-haa, suu-haa…
Tâm trí Maggot hỗn loạn đến cực độ, nhưng Ignis thì cũng đang sắp bùng nổ mất rồi, nên chẳng hề nhận ra.
“Ngài… thật sự nghiêm túc sao?”
Ignis, kẻ nổi danh nơi thủ đô với danh hiệu sát thủ trái tim mỹ nhân, lập tức cảm nhận được sự e thẹn cùng phản ứng đầy thiện cảm ẩn trong lời Maggot.
Kinh nghiệm dày dạn sau bao phong ba, thứ đã ban cho anh biệt hiệu Sát thủ tình ái xứ Cameron, không hề là hư danh.
Anh ta hiểu, đây chính là thời khắc phải dốc toàn lực.
Ignis siết chặt lấy tay cô, áp sát thêm một bước.
Cử chỉ ấy tự nhiên đến mức Maggot không kịp phản ứng, chẳng thể rút tay về ngay lập tức.
“Anh yêu em, Maggot.”
Chỉ một câu thôi, Maggot đã trượt ngã hoàn toàn.
Rắc rối nằm ở chỗ, bộ não cô giờ đã quá tải, rối đến nỗi biểu hiện ra ngoài lại trông thật bình thản.
“Không tệ. Lời cầu hôn khá hay đấy. Nhưng nếu ngài là đàn ông, thì hãy chứng minh sự xứng đáng của mình không phải bằng lời nói, mà bằng sức mạnh!”
Maggot buột miệng thốt lên như theo bản năng.
Cái tính ngang ngược ấy quả thật hết thuốc chữa.
Nhưng Ignis, không hay biết gì, lại càng thêm ngưỡng mộ sự hiên ngang ấy của cô.
Ngày ○ Tháng ×
Mình đã lỡ miệng chấp nhận một trận quyết đấu với Ignis, mà phần thưởng… lại là hôn nhân.
Chính bản thân mình cũng chẳng thể tin nổi. Được cầu hôn một cách nghiêm túc như thế này, mình chưa từng dám mơ đến!
Lời nói của Ignis, dù mình soi xét thế nào, cũng chẳng có chút giả dối nào.
Ấy vậy mà… vì sao mình lại không thể thẳng thắn đón nhận chứ, đồ ngốc này?
Nhưng, thôi thì cũng phải tự khen bản thân một chút. Trong vô thức, mình đã đề nghị thi bắn cung.
Nếu mình chọn thương, thì cho dù Ignis mạnh đến mấy, phần thắng chắc chắn sẽ thuộc về mình.
Vậy nên, chỉ còn cách giả vờ thua trong gang tấc mà thôi.
…Nhưng khổ nỗi, tính cách của mình một khi bước vào trận đấu thì sẽ đổi khác hẳn.
Không biết rồi sẽ thế nào đây… lòng mình bất an quá đỗi.
Nỗi bất an của Maggot… đã trở thành sự thật.
Dẫu không đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh như khi vung thương, kỹ thuật bắn cung của Maggot vẫn đủ để được gọi là bậc thầy.
Nhưng Ignis, người từ thuở bé đã khổ luyện đủ loại binh khí, cũng chẳng hề thua kém, một xạ thủ hạng nhất. Thế là hai bên giằng co, mũi tên nối tiếp mũi tên, chẳng ai nhường bước.
“──Không tệ.”
“Quả nhiên… em chính là nữ thần nơi chiến trường.”
Cả hai chẳng cần ngắm kỹ, mũi tên vẫn xuyên thẳng vào hồng tâm như thể bản năng dẫn dắt.
Trong từng khoảnh khắc, chiến ý trong Maggot bùng lên dữ dội.
Nếu Ignis thật sự muốn thắng, anh ta chỉ cần giữ hơi thở, ngắm thật chuẩn, để mũi tên không có cơ hội chệch đi.
Nhưng Maggot đã thách anh chứng minh sức mạnh, và đối với Ignis, chỉ có thể đường đường chính chính mà vượt qua cô.
Song anh ta chẳng hề biết, chính lựa chọn đó lại là ngọn lửa đổ thêm dầu vào bản năng chiến đấu của Maggot, khiến nó bùng cháy dữ dội hơn bao giờ hết.
Chẳng bao lâu, hoàng hôn đã buông xuống. Thế nhưng, trận quyết đấu giữa hai người vẫn chưa thể phân thắng bại.
Ánh sáng dần mờ đi, bóng tối đang bao phủ lấy nơi thi đấu. Tầm nhìn chẳng còn bao nhiêu, cả Ignis lẫn Maggot, rốt cuộc, cũng chỉ là con người với đôi mắt thường.
Trong màn đêm chập chờn ấy, bản năng dã thú của Maggot bất chợt căng lên. Cô cảm nhận rõ rệt có một sinh vật đang ẩn mình trong bụi rậm, hơi thở lẩn khuất giữa gió chiều.
(Bắt được rồi…!)
Maggot theo phản xạ đã lắp tên, động tác trôi chảy đến mức mũi tên gần như được bắn ra ngay tức khắc, nhưng một hồi chuông cảnh báo vang lên đâu đó trong tim cô.
Maggot không hiểu nguyên do, nhưng trực giác mách bảo rằng nếu bắn lúc này, cô sẽ phải hối hận.
Để giành chiến thắng, cô tuyệt đối không được để xảy ra sai sót.
Tuy nhiên, cô cũng tuyệt đối không được bắn trúng con mồi. Không rõ lý do vì sao, nhưng trái tim của Maggot mách bảo rằng nàng không nên làm thế.
Chỉ trong một khoảnh khắc do dự ấy, mũi tên của Maggot đã sượt qua con mồi trong gang tấc.
(Đ-đó là……)
Ignis hứng khởi giương cung lên khi thấy Maggot lần đầu tiên trong ngày để trượt. Nhưng rồi, cả anh ta lẫn Maggot cuối cùng cũng nhận ra chân tướng của con mồi ấy.
Hai con hươu tuyệt đẹp, từ cách chúng rúc sát vào nhau, hiển nhiên đó là một cặp đôi.
Bản năng trăng hoa của Ignis lập tức phát đi báo động khẩn cấp.
Cặp nai đó đẹp quá, không thể giết được. Nhưng tại sao Maggot lại bắn trượt? Trước đó cô đã giết vô số con mồi mà không hề thương xót.
Khi Ignis nhận ra câu trả lời, anh tin chắc mình đã thắng cược.
Mũi tên của Ignis trượt. Thấy Maggot phân vân không biết có nên bắn thêm lần nữa hay không, Ignis chậm rãi lắc đầu.
“Dừng ở đây thôi. Anh không nỡ giết đôi này. Em cũng vậy chứ, Maggot?"
“K-không phải là tôi không giết được, nhưng giết chúng thì quá nhàm chán."
Maggot hạ cung xuống, nhưng thật ra tim cô đang đập dồn dập đau nhói.
Thế nhưng, ánh mắt của Ignis đã nhìn thấu tất cả, cô đang cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh bối rối tự hỏi, sao đến giờ mình mới nhận ra điều đó.
Một khi hiểu được Maggot vốn là kẻ ngang bướng, thích nói ngược, thì việc đoán được nội tâm của cô lại trở nên vô cùng đơn giản.
“Anh không thể nào ra tay giết đôi hươu ấy, anh có thể tin rằng em cũng nghĩ như vậy không?"
“K-k-không phải đâu nhé? Tôi đâu có nghĩ rằng chúng thật đáng ngưỡng mộ hay đáng thương gì cả…”
Ignis bật cười khẽ trước dáng vẻ Maggot tự làm mình lộ tẩy khi bị dồn đến bước đường cùng.
Làm sao mà đến bây giờ anh mới nhận ra được cái vẻ đáng yêu này của cô chứ……
“Anh sẽ ôm em và cướp đi đôi môi ấy ngay bây giờ.”
”Ê? Ê? K-khoan đã…!?”
”Nếu em ghét, vậy thì cứ giết anh đi. Anh sẽ không chống cự. Chỉ cần là từ em, thì kể cả cái chết anh cũng cam lòng.”
Đó là lời tán tỉnh quá đỗi sến súa.
Nhưng ngay cả Maggot cũng chẳng thể nào giết một người đàn ông mà mình đã yêu.
Maggot đỏ mặt đến tận vành tai, lặng lẽ chấp nhận nụ hôn của Ignis.
Nụ hôn đầu của họ vương chút vị máu và mồ hôi.
Một góc lạnh lùng nào đó trong trái tim cô lại nghĩ rằng, nụ hôn này rất hợp với hai kẻ với đôi tay dính đầy máu như họ.
“… Không công bằng”
“Đúng, anh không công bằng. Chính vì thế, anh sẽ không để em thoát khỏi anh nữa.”
Đúng vậy, Anh ấy sẽ chẳng bao giờ buông cô ra.
Ignis, người đàn ông duy nhất có thể thấu hiểu người phụ nữ, vừa kiêu hùng vừa cao quý, nhưng đồng thời lại đáng yêu hơn bất kỳ ai.
Cuối cùng, anh siết chặt vòng tay quanh eo của Maggot và chinh phục thành trì kiên cố của thiếu nữ bất khả xâm phạm ấy.
Tháng ○ Ngày ×
Như một giấc mơ.
Có lẽ đây thực sự là giấc mơ?
À… ừ, không phải mơ như mình nghĩ.
Mình đã trở thành người yêu của Ignis.
Dù thật sự mình không ngờ chuyện sẽ không chỉ dừng lại ở nụ hôn mà còn cuồng nhiệt đến mức… làm chuyện đó nữa.
Nhưng thật sự rất tuyệt… cơ ngực rắn rỏi của Ignis, rồi… và cả chuyện đó nữa.
“Mẹ ơi, mẹ đang làm gì thế?”
“UGYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!”
Tiếng hét của Maggot làm rung chuyển cả dinh thự.
Maggot hoảng hốt, cuống cuồng ôm lấy cuốn nhật ký áp vào người rồi quay về phía phát ra tiếng nói.
Đứa con yêu quý của cô vừa tròn ba tuổi đang đứng đó. Cậu bé sửng sốt trước tiếng hét bất ngờ của mẹ.
“Baldr! Con có thấy gì không?”
“Fuee?”
“Xem ra mẹ phải dạy cho cơ thể con nhớ rằng đừng quên gõ cửa trước khi vào phòng mẹ….”
“Sao thế? Mẹ ơi, sao mẹ lại làm bộ mặt đáng sợ vậy?”
Và rồi những ngày khốn khổ của Baldr bắt đầu.


0 Bình luận