Gia tộc Randolph là một thế lực lớn trong Vương quốc Mauricia, có mối liên hệ sâu đậm với hoàng tộc.
Một gia tộc thuộc hàng quyền quý, được xếp trong trong mười gia tộc có ảnh hưởng nhất trong vương quốc.
Alford, vị hầu tước Randolph đương nhiệm, từng được ban vinh dự kết hôn cùng công chúa Maria của Công quốc Trystovy.
Bởi vậy, ông trở thành người ủng hộ mạnh mẽ nhất cho việc đưa quân sang Trystovy, nơi cuộc nội chiến vẫn đang kéo dài. Maria cũng là người duy nhất trong hoàng tộc Trystovy nhận được sự hậu thuẫn của các quý tộc lưu vong, bởi cô là hậu duệ hòng tộc có địa vị cao nhất còn sót lại.
Thế nhưng, sức mạnh quốc gia của Mauricia đã kiệt quệ sau Chiến tranh Antrim, không còn có khả năng xuất binh quy mô lớn.
Maria, vừa phải chịu nỗi lo cho cố quốc, vừa gắng gượng với chính trị, một lĩnh vực mà mình không quen, nên thân thể cô dần hao mòn từng ngày.
Bảy năm trước, bệnh tình đột ngột trở nặng, và cô qua đời.
Người con duy nhất của cô, Silk, trở thành người thừa kế cuối cùng của ngai vàng Trystovy.
Alford, mang nỗi đau mất vợ, cấm tiệt con gái tham gia vào chính trị để thảm kịch không lặp lại. Đồng thời, ông cũng gửi thông điệp rõ ràng tới phe muốn phục hồi hoàng tộc Trystovy rằng, nếu họ dính líu đến Silk, nhà Randolph sẽ rút tay khỏi cuộc chơi.
Nhưng Silk biết rõ tâm nguyện cuối cùng của mẹ. Trong tim, cô tin rằng mình phải tiếp bước vì Trystovy.
Như một sự bù đắp, Alford cho phép con gái nhập học học viện kị sĩ, đồng thời ra điều kiện buộc cô phải tốt nghiệp với thành tích xuất sắc.
Dù đã ba mươi chín tuổi, mất vợ đã bảy năm, Alford vẫn đang trong độ tuổi sung sức. Người ta ca tụng ông là tấm gương hiếm có của một người chồng thủy chung, kiên quyết cự tuyệt mọi lời cầu hôn, giữ mình cô độc cho đến tận hôm nay.
“Cháu về rồi, Hans.”
“Chào mừng tiểu thư đã về. Còn những vị khách kia… là bạn của tiểu thư chăng?”
Một quản gia khoảng năm mươi tuổi cúi chào Silk tại cửa dinh thự.
Chỉ thoáng nhìn tư thế vững vàng của ông, Baldr đã biết, người này hẳn từng sống sót qua nhiều vô số chiến trận.
“Đây là bạn học cùng học viện kị sĩ, người thừa kế nhà Cornelius, Baldr Cornelius. Có thể xem cậu ấy là học sinh ưu tú bậc nhất ở học viện. Còn đây là Seyruun, hầu gái của học viện. Và đây là Selina, chủ thương hội Savaran, đang điều hành một vụ làm ăn rất thú vị.”
Hans thầm thấy nghi ngờ trước nhóm khách kỳ lạ này, nhưng tuyệt nhiên vẫn không để lộ ra mặt.
“Kể cả kẻ hèn mọn như tôi đây cũng từng nghe qua danh tiếng lẫy lừng của nhà Cornelius. Xin cậu hãy tiếp tục đối xử tốt với tiểu thư.”
“Cháu cũng vô cùng cảm ơn vì được hưởng sự ưu ái từ tiểu thư Silk như thế. Dù vẫn còn kém cỏi, nhưng cháu sẽ cố gắng hết sức.”
Tuy Baldr là người thừa kế bá tước, nhưng Silk lại thuộc một trong mười đại gia tộc quyền thế. Địa vị cách biệt quá lớn.
Baldr bắt đầu thấy hối tiếc vì đã nghe theo lời mời của Silk để đến đây.
“À phải rồi. Bọn con gái chúng cháu muốn tắm chung một lúc, nhà tắm có thể dùng ngay bây giờ không?"
"Đ-được… xin tiểu thư chờ một chút."
Ngay cả Hans, quản gia lão luyện với gương mặt bất động, cũng không biết đáp sao trước yêu cầu đột ngột này.
Ông chẳng thể nào hiểu nổi vì sao tiểu thư lại muốn cùng bạn bè, những vị khách lần đầu ghé thăm, đi tắm giữa ban ngày.
“Vậy còn ngài Baldr thì sao?”
“Cháu ổn, chỉ cần chờ họ xong là được.”
“Vậy thì, xin mời ngài dùng trà ngoài hiên kia.”
Thường thì, hễ là phái nữ, đã tắm thì sẽ tốn rất nhiều thời gian, ở thế giới nào cũng vậy.
Mà đây còn lại là dinh thự của một đại gia tộc. Baldr cố nén tiếng thở dài, tiễn ba cô gái hớn hở tiến về phòng tắm.
Song cậu chẳng phải chờ một mình quá lâu.
Hầu tước Alford Randolph vốn phải ở cung điện lo chính sự đến tận tối, nhưng hôm nay một cuộc gặp gỡ bị hủy nên ông về sớm.
Ngay thời điểm này, một sự trùng hợp quá xui xẻo.
“Chuyện gì đây? Ta đâu nghe báo có khách.”
“Là bạn bè của tiểu thư.”
“Bạn bè của Silk? Đã bao lâu rồi nó mới đưa ai về? Đừng bảo trong đó có đàn ông đấy?”
Nếu quả thật thế, kẻ ấy cần phải bị nhổ tận gốc.
“Hai người là nữ… nhưng người còn lại chính là người thừa kế nhà Cornelius.”
Sắc mặt Alford biến đổi ngay khi nghe đến cái tên ấy.
“Người thừa kế nhà Cornelius ư?”
Alford cũng từng là tướng quân từng tham gia chiến tranh Antrim, trực tiếp giao đấu với quân thù.
Ông từng vài lần gặp mặt Ignis, cũng xem ông ta là đồng chí đáng tin nơi chiến trường.
Dù ông nhận thấy Ignis có phần quá dễ dãi với phụ nữ, song vẫn còn trong giới hạn có thể chấp nhận.
Nhưng với địa vị của mình, Alford không thể nào công khai bênh vực Ignis trong chuyện kết hôn cùng Maggot, một nữ lính đánh thuê xuất thân hèn kém.
Với giới quý tộc thượng lưu, bổn phận quan trọng nhất là giữ cho huyết mạch thuần khiết, truyền thừa niềm kiêu hãnh và trách nhiệm cho đời sau.
Vợ lẻ hay tình nhân thì chẳng ai ngăn cấm, nhưng hôi phối với vợ cả lại là trụ cột duy trì cả hệ thống quý tộc.
Hành động cưới vợ không hề đoái hoài tới thân phận như Ignis chẳng khác nào gieo mầm phá hủy, khiến họ chẳng còn tư cách quản lý quốc gia.
Song, điều khiến Alford phẫn nộ hơn cả chính là chuyện Silk mang một đứa con trai về nhà, lần đầu tiên trong đời.
Dù là Baldr hay bất kỳ ai khác, thì trong mắt Alford, thằng đàn ông nào bén mảng đến gần con gái ông đều chẳng khác gì côn trùng cần phải bị tiêu diệt.
“Còn Silk đâu rồi?”
Hans cảm nhận rõ sát khí đáng ngại tỏa ra từ chủ nhân, nhưng vẫn buộc phải trả lời.
“Tiểu thư hiện đang tắm ạ.”
Con gái mang một thằng nhóc về, rồi lập tức vào tắm… chỉ có một tình huống duy nhất có thể nghĩ tới.
Ít nhất thì, dưới cái nhìn của Alford, không thể nào Silk lại làm thế nếu chỉ coi đối phương là bạn.
(…Ta đã quá sai lầm rồi khi để con bé nhập học học viện kị sĩ!)
Đẩy đứa con gái bé bỏng ấy vào cái ổ đầy lũ đàn ông bẩn thỉu đó… nếu lỡ nó có chuyện gì, dù thằng bé kia có là con Ignis đi chăng nữa, cũng đừng hòng thấy lại ánh mặt trời!
Hans ngờ rằng lo lắng này chỉ là hiểu lầm, nhưng ông chẳng tìm ra được lời nào để hóa giải.
Huống hồ, khi nhớ lại nét mặt ngượng ngùng đặc trưng của thiếu nữ mà Silk để lộ ra vừa nãy, ông không thể nói rằng ý nghĩ của Alford hoàn toàn không có căn cứ.
Nói ngắn gọn, chàng trai này nhất định phải chịu một trận dạy dỗ mới được.
Hans, người đã chăm sóc Silk từ tấm bé, cũng là một ông bố ngu ngốc như thế.
Baldr nhấp một ngụm trà dưới mái hiên, dưới ánh tà dương. Vị trà ấm áp, nhưng từng đợt khí lạnh lại bao trùm lấy người cậu.
Cảm giác này… chỉ có khi…
“Vậy ra ngươi là con trai Ignis.”
Một bóng hình cao lớn xuất hiện, dường như vừa phi tới đây bằng hết sức mình.
Đôi mày rậm, sống mũi cứng cáp, ánh mắt sắc như gươm, toàn thân toát ra vẻ oai phong không thể che giấu.
Không sai, chính là trưởng tộc nhà Randolph, hầu tước Alford.
Baldr không sao hiểu nổi vì sao từ đầu tới cuối mình lại bị đối phương phóng ra địch ý nặng nề đến thế.
“Thật vinh hạnh được gặp mặt, cháu là Baldr Cornelius, con trai của Ignis Cornelius. Xin được ra mắt ngài.”
Đứa con của Ignis, con sâu bọ quanh quẩn bên Silk, thoạt nhìn lại khác xa tưởng tượng của Alford.
Chàng trai sở hữu mái tóc bạc rực rỡ của mẹ, gương mặt ôn hòa, mới tầm mười hai tuổi, trông còn nhỏ hơn Silk.
Khó mà tưởng tượng mối quan hệ nam nữ gì từ dáng vẻ non nớt này.
Song, giới quý tộc vốn có nhiều kẻ trưởng thành sớm. Việc một đứa trẻ chưa đến mười tuổi đã có hôn ước cũng chẳng hiếm.
Alford lập tức lấy lại sự cảnh giác.
“Năm xưa, ta từng mang ơn cha ngươi, Ignis, vào thời chiến. Không ngờ con trai ông ta lại ghi danh vào học viện. Nếu có việc gì cứ nói với ta.”
Dù vậy, ông thầm thề nếu thằng nhóc này dám mở miệng cầu xin “Xin hãy gả con gái ngài cho con”, ông sẽ chém chết nó ngay tức khắc.
“Cảm ơn ngài hầu tước đã ưu ái.”
“Nhân tiện…”
Alford ngước mặt lên, đôi mắt sắc bén như dao, định bụng hôm nay sẽ cho đối phương một bài học.
“Trả lời thật, không được giấu diếm. Chỉ cần ngươi nói dối, ta không đảm bảo ngươi còn toàn mạng. Thề trước thần linh đi, quan hệ giữa ngươi và Silk rốt cuộc là gì?”
"Bufuuh!"
Baldr suýt sặc trà, cuối cùng cũng hiểu nguồn gốc của luồng sát khí khủng khiếp từ nãy đến giờ.
Cậu bị đẩy vào tình huống nguy hiểm chết người mà chẳng hay biết.
Thứ địch ý kia hệt như một con gấu khổng lồ đang bảo vệ con non.
“K-k-không! Cháu vừa nhập học, có làm phiền tiểu thư Silk nhiều chuyện, nhưng tuyệt đối không có gì khiến ngài hầu tước phải bận tâm…”
“Hô. Vậy là Silk của ta lại tùy tiện mời một thằng nhóc mới nhập học về nhà.”
(Chết tiệt, mình nói gì cũng không lọt tai ổng được. Brooks còn chẳng biết vì sao Silk lại thân thiết với mình cơ mà…)
Baldr vội tìm đường thoát thân.
"...Hay là, chờ đến khi bọn họ quay lại. Lúc ấy hầu tước sẽ rõ lý do vì sao cháu có mặt ở đây…”
“Không phải Silk đang tắm mà?”
“Cháu không thể nói được, ít nhất tới bây giờ là vậy, đây là bí mật thương nghiệp của cháu.”
Nếu sản phẩm kia thành công đúng như dự tính, có lẽ cậu sẽ thoát được màn thẩm vấn này.
Nhưng trước khi tới lúc ấy, Baldr vẫn phải ngồi một ngọn núi lửa có thể bùng nổ bất cứ lúc nào trong nơm nớp lo sợ.
Alford bề ngoài có vẻ đã dịu đi, nhưng ánh mắt chẳng khác nào diều hâu rình mồi, chỉ cần Baldr lỡ miệng, lập tức cậu sẽ phải hối hận.
Cùng lúc đó, ba thiếu nữ trong phòng thay đồ đã trút bỏ quần áo, quấn khăn mỏng rồi bước vào bồn tắm.
Selina, người lớn tuổi nhất, lại quen việc thương trường, thoải mái phô bày thân thể tròn trịacủa mình không một chút ngượng ngập.
Seyruun và Silk vô thức dõi theo, ánh mắt dấy lên nỗi ghen tỵ với vòng ngực căng đầy của cô
Song, vẻ đẹp của cả hai cũng chẳng hề thua kém.
Seyruun mang nét quyến rũ mong manh, ngấp nghé bờ ranh thiếu nữ và thiếu phụ. Silk thì duyên dáng với vóc dáng mảnh khảnh, da thịt mềm mại, tuy ngực cô có hơi khiêm tồn nhưng lại toát ra khí chất thanh thuần.
Vẻ đẹp ấy, trong mắt đàn ông là chất xúc tác để khơi dậy dục vọng.
"… Selina, dáng cô đẹp thật." Seyruun buột miệng.
"Hồi bằng tuổi cô, tôi cũng giống hệt cô thôi, Seyruun."
"Liệu tôi có thể nảy nở được như cô không nhỉ…?"
Silk nghe vậy liền cúi vai ủ rũ.
Trong ký ức của cô, mẹ cô cũng thuộc tuýp mảnh mai, chính xác hơn là ngực phẳng… hẳn là do di truyền. Nghĩ đến đó, lòng cô không khỏi chùng xuống, ánh mắt bất giác nhìn vào khe ngực sâu thẳm của Selina.
Đây là lần đầu tiên cô căm ghét những thứ cô thừa hưởng từ mẹ đến thế.
"Tiểu thư Silk cũng rất đẹp với thân hình săn chắc ấy…"
Lần này Selina là người giật mình khi Seyruun quay ánh mắt về phía Silk.
"Uu… gần đây bụng tớ có hơi…"
Silk đỏ mặt thú nhận.
"Thật ra tôi cũng dễ tăng cân lắm…"
Câu chuyện bỗng trở nên ồn ào, náo nhiệt. Đặc biệt là Silk, vốn chưa quen kiểu trò chuyện giữa con gái với nhau như này, lại vô cùng hào hứng, thích thú chưa từng có.
Lần đầu tiên trong đời, cô được cùng bạn bè đồng trang lứa tắm gội.
Ánh mắt cô mải mê dõi theo thân hình Selina và Seyruun khiến cả hai đỏ bừng mặt, vội ngồi chìm xuống nước, lấy tay che đi chỗ quan trọng.
"Silk, ngó nhiều quá đó!"
"À, x-xin lỗi…!"
Không hiểu sao, cả ba cùng im lặng, má ửng hồng.
Dầu ô liu trộn mật ong cùng lòng đỏ trứng, thứ dung dịch ấy được xoa kỹ lên tóc, ủ chừng hai mươi phút.
Sau đó, cả ba gội bằng xà phòng, rồi xả kỹ nhiều lần bằng nước nóng để rửa trôi hết kiềm.
Nếu sơ ý bỏ qua bước này, tính kiềm sẽ làm biểu bì tóc mở quá rộng, khiến dưỡng chất thấm vào trước đó rò rỉ mất.
Trạng thái ấy được gọi là sưng kiềm.
"Để tớ gội sạch cho cậu, Silk."
Seyruun nâng mái tóc cô lên và nói.
"Cảm ơn cô, Seyruun."
Liệu có phải, sau khi cùng nhau phơi bày hoàn toàn, giữa họ đã nảy nở một thứ tình cảm đồng điệu nào đó?
Người ta thường gọi đó là giao lưu khỏa thân. Có lẽ thật sự cũng có tác dụng như thế.
Những cô gái vốn chỉ nhìn nhau như đối thủ, giờ phút này lại giống hệt những người bạn thân quen từ lâu năm.
Xét cho cùng, nếu bỏ Baldr ra ngoài, vốn dĩ giữa họ vẫn hợp tính nhau.
Ba người vừa gội vừa khen mái tóc của nhau, đôi bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp da đầu để tránh tổn thương. Cuối cùng, họ dùng dấm táo rửa sạch kiềm còn sót lại trong xà phòng.
Rồi cả ba cùng duỗi dài chân, thả mình trong bồn tắm rộng lớn, trái tim đập dồn dập, mong ngóng kết quả của liệu pháp chăm sóc tóc này.
Bồn tắm này đủ lớn để chứa mười người, quả không hổ danh là dinh thự của một gia đình đại quý tộc đại quý tộc. Dù cả ba cô gái có duỗi mình hết cỡ, vẫn dư thừa khoảng trống.
"Đã lâu rồi mình mới cảm thấy háo hức đến vậy."
Từ khi thừa kế ý chí của mẹ, Silk chỉ biết gồng mình trở nên mạnh mẽ hơn, quên mất cách tận hưởng niềm vui giản dị thường ngày.
"Từ khi gặp Baldr, lúc nào mình cũng thấy hồi hộp, trái tim chẳng khi nào bình lặng cả."
Selina mỉm cười, rạng ngời như đóa hoa đang nở rộ.
Nụ cười vô tư, không vướng bận gì, khiến Silk bất giác ghen tị.
(Baldr và Selina có một quá khứ chung mà mình chẳng hề biết…)
"Selina, chị quen Baldr thế nào vậy?"
"Khi ấy, gã bác khốn nạn của tôi định giết tôi để đoạt tài sản. Chính Baldr đã xuất hiện oai hùng, cứu tôi thoát chết. Lúc đó, cậu ấy thật ngầu."
"C-cái đó thật bất công quá đi!!"
Được một chàng hoàng tử bạch mã cứu vớt, chẳng phải là giấc mơ của mọi thiếu nữ sao?
Dù Silk đã chọn con đường trở thành kị sĩ, từ bỏ hạnh phúc bình thường, thì cô vẫn chỉ là một thiếu nữ. Từng có lúc, nàng cũng mơ mộng về hoàng tử bạch mã của riêng mình.
Seyruun tiếp lời:
"Thực ra, tớ là hầu gái riêng của Baldr. Xin hai người giữ kín chuyện này trong học viện nhé."
"Ể! Cả Seyruun cũng vậy sao!?"
Silk hét lên, kinh ngạc. Hai cô gái kia đã có lợi thế vượt xa nàng. Còn bản thân cô… xuất phát điểm muộn màng quá đỗi.
"Seyruun đã ở cùng Baldr bao lâu rồi?"
"Sắp tròn ba năm. Baldr trước mặt Silk đây thì có vẻ ngoan ngoãn, nhưng thật lòng mà nói, cậu ấy đúng là một con quỷ nhỏ khiến tớ phải nhọc lòng."
"Quả nhiên… bất công quá."
Nước nóng lẽ ra phải ủ ấm cơ thể, vậy mà lòng cô lại như bị đang rơi vào hầm băng.
Những người bạn mà nàng nghĩ rằng vừa tìm được, thì ra đã đi trước cô một bước, chia sẻ một Baldr mà cô không hề biết. Cảm giác như bị bỏ lại phía sau.
(Vì sao mình lại nghĩ như vậy chứ…?)
"Silk, cậu thấy thế nào về Baldr?"
Câu hỏi chạm thẳng vào tim, nhưng Silk không biết sao phải trả lời được.
"Ban đầu, chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ sức mạnh của cậu ấy. Tớ chỉ muốn đuổi kịp cậu ấy. Nhưng bây giờ thì… không giống vậy nữa. Tớ không coi cậu ấy như người xa lạ… nhưng cũng khác với cảm giác dành cho cha ta… Xin lỗi, tớ thật sự không biết diễn đạt sao cho đúng."
Trong sâu thẳm, từ lần đầu gặp, cô đã cảm thấy Baldr chẳng phải người xa lạ. Và cảm giác đó, theo thời gian, càng trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết.
Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô muốn cưới Baldr, đưa cậu gia nhập gia tộc Randolph.
Họ đều là con một, cả hai khó thể nào kết hôn để duy trì huyết mạch dòng họ.
Vậy thì… rốt cuộc, cô nghĩ gì về Baldr?
Silk không hiểu nổi.
"Không cần gượng ép tìm câu trả lời đâu."
Seyruun dịu dàng nói.
"Ể…?"
"Chúng ta mới mười bốn tuổi. Sao có thể dễ dàng hiểu được chuyện người lớn? À, tất nhiên, Selina chắc đã dày dạn kinh nghiệm rồi."
"Cái gì!? Con nhóc lùn kia, dám mỉa tuổi tôi à!?"
"Khoan đã! Cô còn dám lôi chiều cao tôi ra…? Muốn tuyên chiến hả!?"
"Hà! Trở nên đàn bà hơn chút rồi hãy đến đây mà chiến!"
"Cô nói cái gì cơ!? Con bò cái kia!!"
"Ghen tị thì thật khó coi lắm đó, cái bàn giặt phẳng lì!"
Không khí vô cùng nóng rực, chuẩn bị biến thành đại chiến giữa các cô gái.
Silk ôm bụng cười lăn lộn. Tất cả lo âu bỗng tan biến.
"Ahah… ahaha… ahahahahahaha!!"
"Cô cười cái gì hả!?"
"Đúng vậy! Đây là trận chiến vì danh dự phụ nữ đó!"
"Nhưng… buồn cười quá mà… ahahahaha!"
Silk không nhớ lần cuối mình cười thoải mái như thế này là khi nào.
Suy cho cùng, cô cũng chỉ là đứa bé mười bốn tuổi. Dù cố che giấu, tâm hồn và thân thể non trẻ ấy của Silk vẫn ở đó.
Ngay lúc này, Silk cuối cùng đã chấp nhận sự thật rằng bản thân mình chưa trưởng thành. Rồi cùng với Baldr, Seyruun, Selina, cô sẽ lớn lên, và một ngày kia sẽ tìm thấy đáp án cho thứ tình cảm chưa rõ ràng ấy.
Tiếng cười giòn giã của Silk vang vọng mãi. Seyruun và Selina thì nhìn cô, vừa bất lực vừa mỉm cười ấm áp. Với họ, Silk cũng đang dần trở thành một người bạn thực sự.
Trong khi đó.
Đã hơn một giờ trôi qua, chẳng có tiến triển gì. Ngọn lửa trong lòng Alford lại sắp bùng phát. Ông siết chặt nắm tay, răng nghiến ken két, cười gằn.
"Ngươi biết không, ta sắp hết kiên nhẫn rồi… hay là, đàn ông thì giải quyết bằng nắm đấm đi."
"Xin… xin hãy đợi thêm chút nữa thôi! Ngài sẽ hối hận nếu bỏ lỡ kết quả sắp tới!"
(Mọi người mau quay lại đi! Khi mình vẫn còn sống lành lặn!)
Mồ hôi ướt đẫm cả lưng, Baldr cầu nguyện điên cuồng cho sự trở về của ba thiếu nữ.
Thời gian lại trôi. Một giờ hai mươi phút. Baldr đã gầy rộc như ông già kiệt sức. Còn Alford cũng đã đến giới hạn.
"Xin thứ lỗi… Ta không chịu nổi nữa. Ta không thể ngồi nhìn kẻ có khả năng cướp đi con gái ta đi."
(Thế thì chờ ở phòng khác đi chứ…)
Baldr nghĩ vậy, nhưng không dám thốt ra. Chỉ cần mở miệng, chắc chắn người xui xẻo sẽ là cậu.
"Xin ngài hãy yên tâm. Cháu sẽ không bao giờ cướp con gái ngài."
"Fufufufu… Không có tên trộm nào lại tự xưng mình là trộm cả…!"
Đôi mắt đỏ ngầu, Alford tiến đến gần. Baldr bắt đầu thật sự hoảng hốt.
Đối phương là một người một trong mười quý tộc lớn của vương quốc. Cậu không thể dùng bạo lực trực tiếp, mà nếu dùng, chính cậu mới là người gặp họa.
"Đừng oán trách ta. Oán trách số phận xui rủi đã khiến ngươi dám bén mảng đến gần con gái ta."
Đôi bàn tay Alford vừa chuẩn bị siết cổ Baldr thì…
"Cha, người đang làm gì vậy?"
Thiên sứ cứu rỗi của Baldr cuối cùng cũng trở về.
Động tác của Alford vội vàng chuyển từ bóp cổ sang đặt tay lên vai Baldr, nhưng quá lộ liễu. Ông nặn ra một nụ cười gượng, hướng về phía Silk.
Dù không thể tha thứ cho con côn trùng kia, song bị chính con gái ghét bỏ còn đau đớn hơn. Đó là nỗi khổ của một người cha.
Nhưng khi ánh mắt chạm đến mái tóc của Silk, ông sững lại.
Không còn bóng dầu, cũng chẳng khô xơ.
Chỉ còn làn tóc lấp lánh, óng ánh như vàng được tinh luyện, tựa vầng hào quang thiên sứ.
Một vẻ đẹp chưa từng thấy, mà cũng chẳng hề gượng ép, như được phơi bày từ tận sâu bên trong.
"Cái gì… đây là… chuyện gì vậy…?"
Dù Alford là một trong thập đại quý tộc, ông chưa từng thấy bất cứ báu vật nào khiến ông chấn động đến thế. Ngay cả một núi vàng, cũng chẳng khiến ông kinh ngạc bằng mái tóc ấy.
Silk khẽ luồn tay vào, ngắm nhìn từng sợi tóc mượt mà trượt qua kẽ tay, ánh mắt sáng rỡ, trong trẻo như thiếu nữ cùng lứa.
Gương mặt vô tư ấy, lần cuối cùng ông thấy từ con gái mình là khi nào? Ông cũng chẳng nhớ nổi.
"Tuyệt quá… Tôi không thể ngừng chạm vào tóc mình được……"
"Không ngờ chỉ nhờ thứ đó mà tóc thay đổi đến mức này……"
"Trời ơi… đã biết rồi thì chẳng thể quay lại nữa. Dù có đắt mấy cũng phải dùng."
Ba thiếu nữ say sưa với kết quả vượt xa mong đợi.
Alford khẽ thì thầm với Baldr:
"…Tha lỗi cho ta. Có lẽ ta nên cảm ơn ngươi mới đúng."
Vì đã trao lại nụ cười cho con gái ông.
Vì đã giải thoát con bé khỏi gánh nặng bi thương nó từng giam mình.
"... Baldr, cậu thấy sao?"
"Tóc của cậu đẹp lắm. Rất hợp với cậu."
Mặt Silk đỏ bừng, cúi gằm, bật cười khúc khích "Ehehe……". Đáng yêu đến mức không thể tả.
Seyruun và Selina cũng hân hoan gật đầu.
Nhưng Alford lại híp mắt lạnh lùng, tin chắc rằng phán đoán vừa rồi của mình sai lầm.
"……Rốt cuộc, ngươi vẫn là con trai Ignis kia mà."
"Ểh? Khoan! Hầu tước, ngài…"
"Cha! Người làm sao thế chứ!?"
"Buông ta ra! Bất cứ gã nào chạm đến Silk của ta đều phải biến mất khỏi thế gian này!!"
Alford không thể tiếp tục kìm nén bản năng, bóp chặt lấy cổ Baldr. Baldr gồng phép gia cố cổ mình mà gắng sức chịu đựng. Silk hốt hoảng, cố sức tách cha mình ra.
Một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Và tất cả vỡ tan chỉ vì một câu từ miệng Silk.
"Con ghét cha…!!"
"KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG!!"
Tiếng gào xé ruột, một khúc bi ai không lời, vang vọng khắp dinh thự Randolph.


0 Bình luận