Isekai Tensei Soudouki
Takami Ryousen (高見梁川) Ririnra (りりんら)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2 (Đã hoàn thành)

Chương 4: Căn bệnh của công chúa, phần 2

0 Bình luận - Độ dài: 3,183 từ - Cập nhật:

Ngoài công chúa thứ nhất đã kết hôn với Đế quốc Nordland, William còn hai chị gái khác.

Một là công chúa thứ ba Margaret , hơn cậu hai tuổi, và người còn lại là công chúa thứ hai Rachel , hơn cậu ba tuổi.

May mắn thay, cả hai không giống cha mình. Họ lớn lên thành những công chúa xinh đẹp, thừa hưởng vẻ đẹp từ mẹ mình.

Margaret là một cô gái dễ thương, xinh xắn, mang nét tinh nghịch và đôi mắt to tròn như một sinh vật nhỏ bé đáng yêu. Ngược lại, Rachel, tuy sở hữu gương mặt ngọt ngào, lại là một người phụ nữ tràn đầy sự bao dung và dịu dàng, có thể an ủi trái tim của những người xung quanh.

Khi các cô gái trong hoàng tộc đến tuổi trưởng thành, việc nghĩ đến chuyện hôn nhân là điều hiển nhiên. Rachel sắp bước sang tuổi mười bảy, và từ khoảng hai tháng trước, Vua Welkin đã quyết định rằng cô sẽ kết hôn với thái tử Abrego của Vương quốc Sanjuan.

Rachel đã lên đường tới Vương quốc Sanjuan để thực hiện lễ đính hôn. Đôi mắt cô sáng rực lên khi lần đầu tiên nhìn thấy đất nước phía nam cận nhiệt đới ấy. Cô rất thích thú khi được lang thang bên biển cùng thái tử.

Nhưng chỉ ngay ngày hôm sau, khi cô vừa trở về, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi.

Rachel đang vui vẻ kể lại những kỷ niệm tại Vương quốc Sanjuan thì bỗng dưng gục xuống vì cơn đau bụng dữ dội.

“Lúc đó, chính ta là người nghe chị ấy kể chuyện. Những người trong hoàng gia như anh chị em ta không thể tự chọn bạn đời, nhưng dường như thái tử Abrego là một người hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn. Chị ấy trông thật hạnh phúc khi nói về hắn ta, vậy mà…”

William cúi xuống, cắn môi trong im lặng.

Là con út trong gia đình, William được cả nhà nuông chiều, nhưng cậu đặc biệt gắn bó với Rachel, người với tính cách hiền hậu và bao dung.

Ngay cả William, người thường nổi loạn mỗi khi bị cha là vua Welkin trách mắng, cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời nếu là Rachel nói với cậu.

Thật ra, cậu cũng không mấy vui khi nghe tin Rachel sắp kết hôn. Cũng chính điều đó là nguyên nhân sâu xa khiến cậu đăng ký vào học viện kị sĩ.

Thật không may, dù William đang đặt hy vọng lớn vào cậu, Masaharu, với ký ức của những kiếp trước, vốn là một người đang chịu ảnh hưởng của chứng chuunibyou, kiến thức của cậu vẫn rất nông, dù có rộng đến đâu đi chăng nữa.

Không ai biết được cậu sẽ hữu ích đến mức nào.

(Chắc mình sẽ bị chị Sey mắng vì chuyện này mất… không, có khi chị ấy còn khóc nữa.)

Baldr bị rung lắc theo nhịp chạy của ngựa, tay bám chặt vào lưng William, trong khi tâm trí cậu nghĩ đến Seyruun, người vẫn đang sốt ruột chờ cậu trở về học viện kị sĩ ngay lúc này.

Nếu công chúa thực sự mắc phải một căn bệnh truyền nhiễm, Baldr sẽ không thể gặp Seyruun và những người khác cho đến khi hết giai đoạn ủ bệnh. Thời gian đó sẽ kéo dài hơn một tuần.

Nhưng chuyện không chỉ dừng lại ở đó. Không chỉ riêng Baldr, mà tất cả những ai từng tiếp xúc với công chúa cũng sẽ phải bị cách ly, bất kể thân phận, và mọi liên lạc với thế giới bên ngoài sẽ bị cắt đứt.

*Tí tách*

Baldr cảm nhận một giọt nước lạnh rơi lên má. Cậu ngước mắt nhìn lên bầu trời.

Bầu trời buổi chiều đã trở nên tối sầm mà cậu không hề hay biết. Những đám mây đen đang nhanh chóng tiến từ phía tây.

Chúng như hiện thân cho nỗi khóc than và cơn giận dữ của Seyruun và Selina. Baldr lặng lẽ cúi đầu.

Dẫu vậy, cậu không hề có ý nghĩ quay lưng trước trận chiến này.

“... Vậy ra ngươi là con trai của Ignis."

Baldr được cận vệ hoàng gia dẫn vào đại sảnh, trước khi hướng tới phòng riêng của Rachel.

Người ngồi trên ngai vàng giờ đây trông tiều tụy ngay cả từ góc nhìn của kẻ ngoài cuộc. Baldr quỳ xuống.

Dẫu là theo yêu cầu của hoàng tử William, nhưng để một đứa trẻ chưa có kinh nghiệm kiểm tra công chúa vẫn là chuyện phi lý.

Việc bị tra hỏi kỹ lưỡng trước đó là điều hiển nhiên.

Welkin nhìn Baldr bằng ánh mắt nghiêm nghị. William nghiến răng, bực bội khi thấy vậy.

“Không còn thời gian để chậm chạp như thế này nữa! Hãy để Baldr kiểm tra chị ngay lập tức!”

“… Hãy nói thật, đừng che giấu gì cả. Ngươi nghĩ sao về bệnh tình của con gái ta… Rachel?”

Welkin nhớ lại lời William từng nói, “Chàng trai tên Baldr ấy nhìn thế giới từ góc nhìn khác của chúng ta mà”.

(Nếu đúng như vậy… nếu ít nhất cậu có thể cho ta thấy một manh mối…!)

“Theo những triệu chứng mà thần đã nghe… chúng gồm cơn đau bụng dữ dội kèm theo tiêu chảy, nhưng… thần có thể hỏi liệu công chúa có bị sốt không?”

Về cơ bản, sốt là phản xạ tự nhiên của cơ thể nhằm chống lại độc tố bên trong.

Điều đó có nghĩa là, nếu thân nhiệt không tăng lên để chống lại độc tố của căn bệnh, thì hoặc cơ thể từ chối phục hồi, hoặc chức năng tự bảo vệ của cơ thể đã ngừng hoạt động.

“Nếu thân nhiệt của công chúa đang giảm… thì khả năng cao nhất là công chúa đang mắc dịch tả.”

“Dịch tả là gì vậy?”

Welkin nghiêng đầu trước tên căn bệnh mà ông chưa từng nghe qua.

Suy cho cùng, dịch tả là tên gọi của căn bệnh từ Nhật Bản hiện đại. Nó không phải là tên gọi lưu truyền trong Vương quốc Mauricia này.

“Đó là một căn bệnh truyền nhiễm mạnh. Vì nó gây ra tiêu chảy dữ dội cho bệnh nhân, nhiều người đã chết vì mất nước nghiêm trọng. Khi cơ thể mất nước đột ngột như vậy, ngay cả một người trẻ cũng sẽ khô héo hoàn toàn, trông như một người già với làn da nhăn nheo.”

“Như ta dự đoán.”

Welkin ngẩng mắt lên trần nhà, nhắm mắt lại.

“Vậy, chị ấy có thể cứu được không? Baldr!”

“Bệnh này cũng được phân ra làm nhiều loại khác nhau. Thần không biết dịch tả của công chúa thuộc loại nào. Dẫu vậy, cơ hội cứu sống cô ấy không quá thấp.”

Trong trường hợp dịch tả không được điều trị, tỷ lệ tử vong sẽ dao động từ năm mươi phần trăm trở lên, thậm chí có thể lên tới chín mươi phần trăm. Tuy nhiên, nếu nhìn từ một góc độ khác, con người vẫn có thể hồi phục  với xác suất trên mười phần trăm, ngay cả khi chỉ dựa vào khả năng tự hồi phục của cơ thể.

Dẫu vậy, vì căn bệnh này lây lan cực kỳ nhanh, nhiều bệnh nhân bị cách ly lại bị đặt trong điều kiện vệ sinh kém và đã tử vong. Trong quá khứ còn có những trường hợp một quốc gia bị suy sụp chỉ vì một đợt bùng phát đại dịch.

Khi dịch tả lan rộng ở miền Tây Nhật Bản vào những năm cuối thời Edo, người ta nói rằng số người chết đã lên tới một trăm nghìn.

Quả đúng như dự đoán, ngay cả Baldr cũng không thể ước lượng được căn bệnh này đã lây lan đến mức nào trong Vương quốc Mauricia.

“Bệ hạ.”

“Hửm?.”

“Xin bệ hạ nhanh chóng tập hợp tất cả những người đã tiếp xúc với công chúa. Sau đó, xin ban lệnh để từ giờ trở đi không ai được uống nước chưa đun sôi hay ăn bất cứ nguyên liệu sống nào.”

Vấn đề lớn nhất lúc này là đã trôi qua một ngày kể từ khi công chúa gục xuống. Họ phải ngăn chặn căn bệnh lây lan.

“Chị… làm sao lại như thế này…”

William, người cùng Baldr tới phòng riêng của Rachel, thở dài đầy lo lắng.

Cơ thể Rachel đang khô héo dần vì cơn tiêu chảy liên tục hành hạ. Chỉ trong một ngày, làn da của cô chùng xuống như của một người đàn bà già, gương mặt xinh đẹp giờ đây đầy những nếp nhăn sâu.

Chất thải tích tụ trong chiếc xô trông như nước vo gạo đã ngả màu trắng. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là triệu chứng điển hình của dịch tả, đúng như những gì Masaharu biết.

“Đừng… nhìn… giết… ta… đi…”

Đối với một thiếu nữ xinh đẹp đến mức khiến hoa cũng phải hổ thẹn, không có nỗi nhục nhã nào lớn hơn việc trông như thế này.

Làn da xấu xí như của một người đàn bà già nua, chất thải liên tục tuôn ra một cách xấu hổ như một dòng suối từ hậu môn.

Nỗi nhục nhã tột cùng khiến Rachel muốn kết liễu đời mình ngay lập tức, nếu có thể.

Chẳng những vậy, ngay lúc này, trước mắt cô là một chàng trai lạ mặt chưa trưởng thành, tuổi cũng gần bằng em trai cô.

Biểu hiện của vị thầy thuốc trong phòng như đã muốn đầu hàng. Baldr đẩy ông ta ra góc phòng, rồi nắm chặt tay Rachel một cách chắc chắn.

Một bác sĩ tuyệt đối không được để lộ biểu hiện đầu hàng trước bệnh nhân của mình.

“Nhanh đi! Mang nước với muối và đường hòa tan vào đây. Nếu được, mang thêm cả nước ép táo nữa! Càng nhiều càng tốt, cứ mang hết đến đây!”

Trong trường hợp dịch tả gây tiêu chảy lượng lớn, cơ thể có thể thải ra lượng chất lỏng còn vượt cả trọng lượng cơ thể của bệnh nhân.

Căn bệnh gọi là dịch tả này có thể khiến một người nặng năm mươi kí lô thải ra lượng chất thải lên tới cả trăm lít.

Nguyên nhân tử vong cao nhất từ dịch tả là do mất nước nghiêm trọng, sau khi cơ thể mất đi nước và điện giải bên trong qua các cơn nôn mửa và tiêu chảy liên tục.

Để đối phó với tình trạng này, không đơn giản chỉ là cho bệnh nhân uống nước.

Ruột già đã suy yếu sẽ không thể hấp thụ nước tốt, nên ngay cả khi bệnh nhân uống nước, lượng nước đó cũng sẽ bị thải ra ngoài ngay. Cuối cùng, nhiều bệnh nhân vẫn tử vong vì mất nước.

Tuy nhiên, khi ruột non hấp thụ muối và glucose, nước cũng sẽ được hấp thụ cùng với chúng. Dựa trên nguyên lý này, người ta đã phát triển các dung dịch bù nước bằng đường uống.

Tiêu chảy do dịch tả sẽ khiến bệnh nhân mất đi rất nhiều natri và kali cùng lúc. Việc ăn táo và chuối sẽ có tác dụng bù đắp các chất này.

(Cô ấy kiệt sức nhiều hơn mình nghĩ… giá mà mình được báo sớm hơn nửa ngày thôi…!)

Dù đó là điều không thể tránh khỏi, Rachel đã héo mòn và yếu ớt hơn rất nhiều so với dự đoán. Baldr vô thức cắn môi khi nhìn thấy cô.

Ban đầu, nếu có trang thiết bị, tốt hơn hết là truyền trực tiếp chất dinh dưỡng vào tĩnh mạch bằng dịch truyền, nhưng cầu mong điều gì không tồn tại cũng vô ích.

"Sẽ ổn thôi, thưa công chúa, cô sẽ được chữa lành. Sớm thôi, cô sẽ lại xinh đẹp như trước, nên hãy cố gắng nhé."

「Cậ… là…?」

“Tôi là Baldr Cornelius, bạn của hoàng tử William.”

(Đứa trẻ này chính là…)

Rachel mở đôi mí mắt nặng trĩu.

Mái tóc bạc lấp lánh và khuôn mặt trắng trẻo như búp bê, Rachel nghĩ rằng cậu bé này chắc chắn sẽ khiến nhiều cô gái phải rơi vào lưới tình trong tương lai.

(Thật khó tin một cậu bé trông nữ tính như vậy lại có thể làm William nghịch ngợm bình tĩnh lại…)

“Hãy uống từ từ. Dù có nôn cũng không sao. Hãy cố nhét từng chút vào miệng rồi uống nhé.”

Baldr đưa dung dịch bù nước đường đến gần miệng Rachel.

Vị ngọt ấy như thấm vào cổ họng mệt mỏi và khô khát của cô.

Cảm giác cánh tay của Baldr nâng vai cô khiến trái tim đang lạnh lẽo vì tuyệt vọng của Rachel bỗng cảm thấy được giải thoát.

(... Có lẽ mình thật sự sẽ được cứu.)

Cô đã chấp nhận rằng mình sẽ chết một cách xấu xí, héo hon và bẩn thỉu… không, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận số phận ấy. Nhưng một dòng nước mắt vẫn lặng lẽ tuôn trên khuôn mặt, niềm hy vọng và sự nhẹ nhõm cuối cùng đã đến.

Rachel uống hết ba cốc dung dịch bù nước đường  trước khi rơi vào giấc ngủ ngắn. Sau khi xác nhận điều đó, Baldr gật đầu với William, người đang liên tục cầu nguyện bên cạnh trong lo lắng.

“Công chúa còn mạnh mẽ hơn thần nghĩ. Nguy hiểm nhất đã qua.”

“Cảm ơn! Ta sẽ không bao giờ quên ân nghĩa này!”

Miễn là cô được bù nước đầy đủ, kết quả tồi tệ nhất sẽ không xảy ra, miễn là sức lực của cô không bị bào mòn bởi sự kiệt quệ.

Qua cuộc trò chuyện vừa rồi với Rachel, Baldr tìm thấy trong cô một ý chí và quyết tâm sống mạnh mẽ. Cậu tin rằng cô sẽ sớm hồi phục.

“Hãy tiếp tục bù nước cho công chúa khi cô ấy tỉnh lại. Thay ga giường bằng tấm mới ngay bây giờ khi còn có thể. Đừng giặt ga giường cũ mà hãy gom lại một chỗ. Chúng phải được đem đi thiêu sau này.”

Vấn đề không chỉ là tính mạng của Rachel.

Dịch tả đã xâm nhập vào đất nước, dù cậu không biết từ con đường nào. Họ phải thực hiện các biện pháp phòng ngừa để ngăn chặn lây nhiễm. Có vô số phương án có thể được triển khai.

“Xin đừng để bất kỳ thành viên hoàng gia nào gặp công chúa Rachel trong một tuần, ngay cả khi cô ấy đã hồi phục. Ngoài ra, hãy tập hợp tất cả hầu gái và thầy thuốc đã tiếp xúc với công chúa vào một căn phòng trong cung và không để họ ra ngoài.”

Dịch tả lan rộng từ Ấn Độ đến châu Phi, châu Âu và châu Mỹ vào giữa thế kỷ mười chín. Đây là một căn bệnh có khả năng lây nhiễm mạnh, cướp đi sinh mạng của hàng trăm nghìn người.

Tỷ lệ tử vong sẽ không cao nếu các biện pháp thích hợp được thực hiện, nhưng dù vậy, vẫn sẽ có nhiều người không thể cứu sống nếu chỉ sử dụng các phương pháp điều trị gián tiếp như dung dịch bù nước đường uống.

Có thầy thuốc đã đề xuất thiêu xác Rachel vì lo ngại dịch bệnh sẽ lan rộng.

“Nếu có người có dấu hiệu đau bụng, hãy cho họ uống nước pha muối, đường và nước ép táo giống như công chúa Rachel. Ngoài ra, đừng quên rửa tay mỗi lần ra vào phòng. Đừng vứt bừa chất thải đã thu gom. Hãy gom lại một chỗ và đốt tất cả cùng với những chiếc xô.”

Không còn ai nghi ngờ hay chống lại lời Baldr nữa.

Các hầu gái và thầy thuốc ngay lập tức hành động, như thể việc tuân lệnh là điều hiển nhiên.

Niềm hân hoan khi chứng kiến căn bệnh hiểm nghèo mà họ từng cho là chỉ còn là vấn đề thời gian trước một cái chết đau đớn ập tới bị chinh phục đã mang lại cho họ cảm thấy vừa chứng kiến một thành tựu to lớn.

“Chúng ta cũng phải cảnh giác ở biên giới với Vương quốc Sanjuan. Thông báo cho các trạm kiểm soát không cho bất kỳ người nào có dấu hiệu không khỏe nhập cảnh. Hãy ban một chiếu chỉ ở thủ đô rằng nếu có ai đau bụng bất thường, họ phải được điều trị ngay lập tức và miễn phí.”

Nhờ vua Welkin và tể tướng Harold nhanh chóng thực hiện các chỉ thị này, họ đã tránh được tình huống tồi tệ nhất khi dịch tả bùng phát trong Vương quốc Mauricia.

Sau đó, dịch tả lại bùng phát tại Vương quốc Sanjuan, cướp đi sinh mạng của hàng nghìn nạn nhân. Trong thời gian đó, ở biên giới cũng xuất hiện những cuộc đụng độ với các người tị nạn cố gắng vượt biên.

Hai ngày sau, Rachel đã hồi phục đến mức có thể thức dậy khỏi giường. Cả gia đình hoàng gia, trong đó có William, đều thở phào nhẹ nhõm.

“Chị không biết nói lời cảm ơn ngài Baldr thế nào cho đủ.?

Rachel đã lấy lại nụ cười, dù vẫn còn nằm trên giường. Cô cúi đầu về phía Baldr với nụ cười rạng rỡ.

Cô đỏ mặt vì nhận ra Baldr đã nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình.

“Chỉ thấy gương mặt rưng rưng nước mắt của William thôi là thần thấy đủ rồi.”

“Baldr… nhớ đấy!”

Cậu không thể nào cư xử bạo lực trước mặt chị gái yêu quý của mình. Baldr liếc William bằng ánh mắt hơi chản nản khi cậu đang nhìn Baldr một cách khó xử.

William thường hay hành xử như một tên côn đồ, nhưng dường như bản chất thật sự của cậu ta, một đứa trẻ được nuông chiều, chỉ xuất hiện với những người mà cậu thật sự mở lòng.

“Ta nên ở lại trong phòng này bao lâu?”

“Ít nhất là một tuần. Nếu muốn chắc chắn, thì hai tuần. Nếu trong thời gian đó không ai khác bị bệnh, lúc đó chúng ta mới có thể coi đại dịch này đã kết thúc.’

Nhờ các biện pháp được thực hiện nhanh chóng, cuối cùng số người nhiễm bệnh chỉ dừng lại ở con số ba.

Dịch tả không lây qua giọt bắn hay đường không khí, mà qua đường miệng. Vì vậy, tỷ lệ lây nhiễm khá thấp, trừ khi ai đó lại quá xui.

Tuy nhiên, trong số ba người bị nhiễm mặc dù đã cẩn thận rửa tay và khử trùng mọi thứ bằng cách đun sôi, lại có tên Baldr Cornelius.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận