Vol 2 (Đã hoàn thành)
Chương 4: Căn bệnh của công chúa, phần 4-5
0 Bình luận - Độ dài: 3,763 từ - Cập nhật:
Phần 4
Thể lực của Baldr vốn vượt xa Rachel.
Sau khi lấy lại ý thức và qua cơn nguy kịch, cậu hồi phục rất nhanh.
Ngạc nhiên thay, ngay ngày hôm sau, Baldr đã hồi phục đến mức có thể thức dậy và đi lại nếu muốn.
“Dù sao đi nữa, chị Sey đã làm thế nào mà đến được chỗ này?”
Baldr đang đau đầu vì sự hiện diện của Seyruun ngay tại nơi khiến khả năng cô bị lây nhiễm là rất cao.
Nếu lúc đó cậu còn tỉnh táo, Baldr nhất định sẽ cấm cô xuất hiện ở đây bằng mọi giá. Dù trong trường hợp đó, khả năng cao là Baldr sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nghe thấy lời Baldr, khuôn mặt Seyruun nhanh chóng biến sắc như Hannya. Baldr nhận ra mình vừa giẫm phải một quả mìn lớn.
“Đúng vậy, đúng vậy, thật sự rất khó khăn. Selina chạy tới bên chị vừa khóc vừa cầu cứu, rồi khi chị vội vàng lao đến cung điện, cận vệ không cho chị qua. Họ chẳng nói gì về tình trạng của cậu chủ cả.”
Đôi tay Seyruun run rẩy. Cô đang nhớ lại nỗi lo lắng, sự sốt ruột và tức giận trước hành động ích kỷ của Baldr lúc đó.
“Cuối cùng tôi cũng biết tình hình nhờ công chúa Rachel. Cô ấy nói rằng cậu chủ đã ngã bệnh khi chăm sóc cô ấy. Selina và Silk cũng cãi nhau một trận với công chúa để có thể nhìn thấy cậu, nhưng Rorona và hầu tước Randolph đã kiên quyết ngăn Selina và Silk, nên chị mới thay mặt mọi người chăm sóc cậu chủ ở đây.”
Nếu không ai ngăn cản, ngay cả Selina và Silk cũng sẽ lao tới bên Baldr mà không nghĩ đến sự an toàn của bản thân.
Tuy nhiên, an ninh trong cung điện cũng vô cùng nghiêm ngặt vì căn bệnh truyền nhiễm này.
Ngay cả bản thân Seyruun cũng khó có thể gặp Baldr dù thời gian có trôi đi bao lâu, nếu không nhờ sự hòa giải của Rachel và William.
Selina nắm chặt tay Seyruun, nước mắt tuôn ra vì bất lực, rồi nói “Xin hãy chăm sóc Baldr”, gửi gắm mọi thứ còn lại cho cô. Khi Seyruun nghĩ lại nỗi thất vọng của họ lúc đó, cô vẫn cảm thấy máu sôi lên trong người.
“Tôi có lời nhắn từ hai người họ gửi tới cậu chủ.”
Seyruun liếc Baldr với ánh mắt đầy quyết tâm.
Cơ thể Baldr vẫn gầy yếu và chưa trở lại trạng thái bình thường, nhưng Seyruun hiểu rõ hơn ai hết rằng cơ thể cậu ấy cứng cáp đến mức nào.
Sau khi hồi phục đến mức này, cô không còn lý do gì phải kiềm chế nữa.
“Đừng có mà bỏ mặc chị rồi muốn làm gì thì làm như thế!”
Bàn tay nhỏ bé của Seyruun vỗ vào má Baldr phát ra tiếng táp khô khốc.
Baldr không làm gì ngoài việc yên lặng chịu trận với cú tát đầu tiên từ Seyruun.
“Vừa rồi là phần của Selina.”
Baldr hoàn toàn chẳng có gì để phản bác.
Cậu chỉ biết cúi đầu ủ rũ, bởi bản thân cũng nhận thức rõ mình đã làm Selina khóc.
“Baldr, cậu thật tệ hại.”
Ngay sau đó, một cái tát nữa giáng lên má Baldr không chút chần chừ.
“Còn cái vừa rồi là phần của tiểu thư Silk.”
Đúng là Silk nghiêm túc mà mọi người vẫn thường nhắc đến đây.
Dù cô hiểu rõ lý do Baldr mạo hiểm cứu công chúa Rachel, nhưng không thể phủ nhận, sự tức giận của cô là có thật, bởi Baldr đã một mình quyết định mà chẳng hề bàn bạc với cô lấy một lời.
“…Và cuối cùng là đến lượt chị. Cậu chủ, hãy nhắm mắt lại và nghiến răng chịu đựng đi.’
Thấy ánh mắt dữ dằn của Seyruun, Baldr ngoan ngoãn khép mắt.
Đối với Baldr, người từng được Maggot rèn luyện nghiêm khắc, thì cú tát của Seyruun, vốn chẳng có bao nhiêu sức lực, sẽ chẳng thấm vào đâu. Trái lại, chỉ cần được tha thứ bằng chừng ấy thôi, với cậu đã là quá đủ để mãn nguyện rồi.
Thế nhưng, Baldr đợi mãi… mà cái tát kia vẫn chẳng giáng xuống.
Trái ngược lại, cậu còn cảm nhận được một khoảng lưỡng lự len lỏi trong bầu không khí. Cùng với đó, hơi thở ngọt ngào của Seyruun phả sát bên, run rẩy chạm vào làn da cậu.
Cậu theo phản xạ mở bừng mắt, liền thấy gương mặt Seyruun đang kề sát đến mức môi hai người chỉ còn cách nhau một hơi thở. Bàn tay Baldr vội chụp lấy má cô, đẩy ra.
“Cậu chủ đang làm cái gì vậy chứ!?”
“Câu đó phải là em hỏi mới đúng!”
Suýt nữa thì môi cậu đã bị cướp mất rồi.
Từ khi ngã bệnh đến nay, Baldr vẫn chưa hề được tắm rửa. Nếu Seyruun hôn cậu trong tình trạng mất vệ sinh thế này, nguy cơ lây bệnh dịch tả sang cho cô là rất lớn.
“Thật không công bằng chút nào, khi mà cậu chủ chỉ hôn mỗi Selina thôi! Chị yêu cầu được đối xử công bằng!”
“Đối xử công bằng…… em hoàn toàn chẳng hiểu chị đang nói gì cả.”
Baldr nhớ lại khoảnh khắc mình đã bốc đồng hôn Selina trước khi theo William vào hoàng cung. Mặt cậu đỏ bừng.
“Cậu chủ có hiểu tâm trạng của chị không, khi mà Selina đã cướp mất nụ hôn đầu tiên của cẫu chủ? Giờ thì, chị sẽ là người chiếm lấy nụ hôn sâu trước!」
“Em mặc kệ chuyện đó! D-dù sao thì, bình tĩnh lại đã, chị Sey!”
Ít nhất thì họ cũng phải cố gắng tránh tiếp xúc thân thể trong một, hai tuần tới, khi mà khả năng lây nhiễm của vi khuẩn dịch tả vẫn còn ở mức cao nhất.
Để thuyết phục được Seyruun bằng cách nào đó, Baldr đã phải kiên trì gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng đành hứa rằng sẽ hôn cô ngay khi cậu hoàn toàn hồi phục.
“…Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?”
Phần 5
“Thật vô cùng xin lỗi. Ta mang ơn ngươi từ tận đáy lòng."
Quốc vương Welkin nói thế rồi cúi đầu.
Cuối cùng, Baldr phải mất gần nửa tháng mới hoàn toàn hồi phục.
May mắn thay, đại dịch tả đã không bùng phát, mọi chuyện kết thúc chỉ với ba người bị lây nhiễm.
Đó là nhờ việc cách ly kịp thời nguồn bệnh và duy trì vệ sinh công cộng. Họ thậm chí còn huy động cả cận vệ hoàng gia để buộc dân chúng thủ đô phải rửa tay và khử trùng mọi thứ bằng cách đun sôi.
Welkin nhận được báo cáo rằng trận đại dịch đã bùng phát tại Vương quốc Sanjuan. Ông cảm thấy cần phải có biện pháp triệt để.
“Ta đã tự mình quyết định báo cho Vương quốc Sanjuan phương pháp trị liệu và phòng tránh căn bệnh. Thế nhưng, mọi chuyện đã trở nên hơi rắc rối rồi.”
Tể tướng Harold tiếp lời với vẻ mặt đầy chán chường.
Hiếm khi một nhà ngoại giao hạng nhất như Harold lại để lộ cảm xúc trắng trợn như vậy.
Có vẻ đây đúng là một vấn đề phiền toái tột bậc. Dù không phải chuyện của mình, Baldr vẫn không khỏi thấy bất an.
Suy cho cùng, trong loại tình huống thế này, khả năng cao là cậu sẽ bị cuốn vào, dựa theo những kinh nghiệm trước đó.
“Thật ra, kẻ đã lây bệnh cho công chúa Rachel chính là thái tử Abrego.”
“Hảaa?”
Nguồn lây nhiễm lại chính là thái tử. Quả thật ngoài sức tưởng tượng.
Bệnh dịch tả vốn dĩ lan truyền từ những nhà bếp mất vệ sinh, những bãi rác và những nơi ô uế tương tự.
Trong hầu hết các trường hợp, dịch tả bùng phát từ tầng lớp nghèo khổ trước, rồi chỉ lan đến giới thượng lưu ở giai đoạn cuối cùng của đại dịch.
“Ta cũng chẳng biết phải nói thế nào nữa. Thực ra, tên hoàng tử ấy vốn nổi danh háo sắc. Hắn nuôi dưỡng không ít kỹ nữ trong thành làm tình nhân… xem ra chính một trong số đó là nguồn lây nhiễm.”
Khuôn mặt Welkin lộ rõ vẻ chán ghét, giọng ông gầm gừ như dằn xuống cơn giận.
“Tên đó sau khi ôm ấp con đàn bà khác còn chẳng thèm rửa đôi bàn tay nhơ bẩn, vậy mà dám sờ soạng khắp người Rachel, như thể đã là kẻ trọng tình trọng nghĩa. Rốt cuộc, ngay cả đôi môi của con bé, hắn cũng trắng trợn cướp đoạt, trong khi còn chưa kết hôn!”
Không, dẫu sao hai người cũng đã đính hôn, nên chuyện đó vẫn còn nằm trong giới hạn có thể chấp nhận, đúng không?
Baldr chỉ vừa kịp nuốt lại lời phản bác trong cổ họng.
Cơn giận dữ này vốn xuất phát từ cảm xúc chứ chẳng phải từ lý trí. Đến chính bản thân người trong cuộc cũng không thể khống chế nổi.
Đó là một sự thật mà Baldr hiểu rõ, bởi chính cậu cũng từng nhiều lần là nạn nhân của những cơn thịnh nộ như thế.
“Có vẻ như ngay ngày hôm sau khi hai người chia tay, triệu chứng cũng đã xuất hiện trên người thái tử Abrego. Đáng tiếc, việc chữa trị không mang lại kết quả, và hắn đã chết. Ta phải nói rằng Vương quốc Sanjuan đã phạm một đại sai lầm khi che giấu sự trác táng của hoàng tử, cũng như nguyên nhân cái chết của hắn trước đất nước chúng ta.”
Chắc chắn họ không thể công khai nói ra điều gì như “Thái tử chết vì bị lây bệnh từ kỹ nữ.”
Lẽ ra chuyện ấy đã chẳng sao, nếu Rachel không bị liên lụy…
Những kẻ có quyền thế ở Sanjuan cũng không bao giờ nghĩ rằng vị thái tử kia lại dám động đến công chúa của một quốc gia khác, cho dù hắn có buông thả với phụ nữ đến đâu đi chăng nữa. Thế nhưng, nhìn chung, hạng đàn ông vô độ ấy vốn khó mà biết kiềm chế.
“Rồi đám đó lại còn trơ tráo đòi hỏi hôn ước giữa nhị hoàng tử Franco và công chúa Margaret.”
“Với công chúa Margaret sao?”
Welkin buông ra một tiếng thở dài, chẳng cách nào gột bỏ được nỗi oán hận trong lòng. Ông ưỡn rộng bờ vai rắn chắc đã qua huấn luyện như để chống chọi với gánh nặng đang đè nén.
“Có vẻ như trong cung của họ tồn tại một luật bất thành văn, một nữ nhân từng mắc phải thứ bệnh đó thì tuyệt đối không thể trở thành thành viên hoàng tộc.”
Harold cất lời, lộ rõ giọng điệu khó chịu.
Baldr cũng không sao thoải mái nổi khi nghe câu chuyện này, nhất là từ sau khi đã có mối giao tình với Rachel.
Hôn nhân chính trị vốn là nghĩa vụ bất khả kháng của kẻ sinh ra trong hoàng thất, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc người khác có quyền xem họ chỉ như những quân cờ vô tri.
“Vương quốc Sanjuan hiện tại đã mắc nợ chúng ta rất lớn bởi sai lầm của thái tử Abrego. Tuy nhiên, để có thể duy trì quan hệ bền chặt với một quốc gia đồng minh đáng tin cậy, ta cho rằng chúng ta cần khiến họ phải mang thêm ơn huệ nữa.”
“Haa…”
Chẳng phải chuyện ấy đã được giải quyết rồi sao, với phương pháp trị liệu và phòng ngừa dịch tả mà bệ hạ vừa nhắc đến?
Baldr thoáng nghĩ như vậy, nhưng trực giác mách bảo cậu rằng nếu dại dột hỏi thêm thì chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ. Vì thế, cậu chỉ gật đầu qua loa.
Ba người nhà Welkin đồng loạt nhìn Baldr, nụ cười hiểm ác thoáng hiện nơi khóe môi.
“Chính vì lẽ đó, chúng ta đã thông báo thẳng thừng cho Sanjuan về ý định từ chối hôn ước với Nhị hoàng tử. Dù vậy… việc để quan hệ giữa hai quốc gia rơi vào thế đối địch cũng chẳng có lợi gì cho chúng ta…”
Nét mặt ấy tràn ngập vẻ trẻ con, hệt như một thằng nhóc tinh quái đang bày mưu gài bẫy bạn mình.
“Thật khó chịu, nhưng giờ ta không thể dạy cho bọn Sanjuan kia một bài học được. Ta cũng chẳng muốn gả con gái cho chúng. Ngươi hiểu lý do vì sao lúc này ta không thể đối địch với họ chứ?”
“Là vì vấn đề với Công quốc Trystovy sao?”
“Quả nhiên, đúng như ta nghĩ, ngươi là một thằng nhóc lanh lợi.”
Welkin gật gù hài lòng trước câu trả lời chính xác của Baldr.
Vương quốc Sanjuan nằm ở phía Nam của Vương quốc Mauricia, tại rìa nam của đại lục. Quốc gia láng giềng của nó là Vương quốc Trystovy, sở hữu vùng đất phía tây Sanjuan và cả bán đảo Lobelia.
Vương quốc Mauricia, với việc nắm trong tay công chúa Silk, đang mong muốn xây dựng một liên minh với Sanjuan để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.
Hơn nữa, nếu cuộc nội chiến của Công quốc Trystovy có thể được chấm dứt dưới sự lãnh đạo của Mauricia, thì sức mạnh quốc gia của Mauricia sẽ tăng vọt, và khi ấy, kẻ địch truyền kiếp là Vương quốc Haurelia hẳn sẽ không còn dễ dàng gây sóng gió nữa.
Bởi vào thời điểm đó, Vương quốc Mauricia có thể kỳ vọng nhận được viện quân từ cả đồng minh là Vương quốc Sanjuan lẫn Công quốc Trystovy.
Dẫu vậy, việc Mauricia phải để tâm đến quan hệ với Sanjuan đến mức này, khiến cho hôn nhân chính trị trở thành một điều cần thiết. Baldr tin rằng nguyên nhân chắc chắn xuất phát từ những biến động trong Công quốc Trystovy.
“Ta nghĩ ngươi cũng đã rõ, Trystovy vốn dĩ là một quốc gia đặt trọng tâm vào thương nghiệp. Vị quốc vương đời trước từng hết lòng thúc đẩy sự phát triển ấy. Sau đó, khi tầng lớp quý tộc áp bức giới thương nhân, thì chính các thương nhân lại quay sang ủng hộ phe hoàng gia. Thế nhưng, công chúa được họ tôn làm ngọn cờ đã qua đời, để lại đứa con gái là Silk còn quá non trẻ, khiến họ bất an khi phải ngước nhìn một người lãnh đạo nhỏ bé như vậy. Lúc ấy, giới thương nhân bắt đầu cân nhắc chuyện thỏa hiệp với bọn quý tộc. Dù rằng đi theo con đường ấy thì tương lai chắc chắn sẽ bất ổn, nhưng họ lại nghĩ rằng, có lẽ chỉ cần dùng tiền là có thể khiến đám quý tộc kia phải im lặng.”
Những manh nha ấy đã bắt đầu từ thuở sơ khai của cuộc nội chiến.
Việc kinh doanh trong Công quốc Trystovy vẫn còn duy trì được, cùng với những thương hội lớn vẫn tồn tại đến tận bây giờ, chính là minh chứng rõ ràng.
Từ góc nhìn của bọn họ, ai nắm quyền thống trị quốc gia thật ra chẳng mấy quan trọng, miễn là lợi ích và việc làm ăn vẫn còn tiếp diễn.
Ngay từ đầu, họ ngả theo phe hoàng tộc chỉ bởi dưới thời vị quốc vương trước, việc buôn bán được bảo hộ, quyền lợi thương nhân được tôn trọng, thuế má lại khoan dung, dễ thở hơn nhiều so với ách cai trị bạo ngược của giới quý tộc.
“Dĩ nhiên, nếu để Trystovy thống nhất chỉ dựa vào đám thương nhân kia thì cũng chẳng có lợi gì cho quốc gia chúng ta cả. Bởi lẽ, sẽ chẳng đời nào họ chịu thân thiện với chúng ta, những người đang nắm giữ một người kế thừa chính thống cho ngai vàng. Trong tình thế ấy, chỉ bọn man rợ Haurelia mới là kẻ hả hê.”
Nếu sơ suất hành động, tình thế có thể phát triển đến mức vương quốc Mauricia bị kẹp chặt bởi cả Công quốc Trystovy lẫn Vương quốc Haurelia, một cơn ác mộng không gì tồi tệ hơn.
“Vậy nên, ta muốn phái ngươi sang Vương quốc Sanjuan với tư cách đặc sứ hữu hảo.”
“Sao lại lòi ra cái kết luận ấy chứ!?”
Welkin khẽ cười, nét mặt hệt như một đứa trẻ vừa bày trò tinh quái thành công.
“Phương pháp trị liệu bệnh dịch tả mà chúng ta đã truyền cho Vương quốc Sanjuan, thêm vào đó là chiếc bơm tay mà ta đang dự định viện trợ. Ngoài ngươi ra thì chẳng có ai thích hợp để giải thích rõ ràng những thứ đó cả, đúng chứ? Dù gì thì chính ngươi là kẻ đã phát minh ra chúng.”
"Thần vẫn chỉ là một học sinh trong học viện thôi mà?"
“Về chuyện đó thì…”
Welkin bất ngờ đưa thẳng một thanh kiếm về phía Baldr.
Dĩ nhiên, ngay cả Baldr cũng hiểu rõ ý nghĩa nghi thức ấy đối với một người mang dòng máu quý tộc.
Baldr quỳ xuống. Thanh kiếm xoay mặt phẳng, chậm rãi chạm lên vai hắn.
“Baldr Cornelius, từ giờ ta phong ngươi làm nam tước Severn. Hãy tiếp nhận vinh dự này.”
“Thần, Baldr Cornelius, nguyện thề trước huy hiệu sư tử cùng thanh kiếm này, sẽ trung thành tận tâm với vương quốc cho đến khi thân xác này diệt vong.”
Cuối cùng, Baldr dâng môi mình hôn nhẹ lên lưỡi kiếm.
Từ đây, một vị nam tước của vương quốc đã ra đời, Baldr Severn Cornelius.
“…Chẳng phải quyết định này quá tùy hứng sao, bệ hạ?”
“Ta lại nghĩ, phần thưởng ấy vẫn còn quá ít so với công lao ngươi đã cứu lấy Rachel và thần dân của vương quốc này. Hơn nữa, dẫu ngươi mang tước vị nam tước, thì đó chỉ là tước hiệu suông, chưa có lãnh địa đi kèm. Trước mắt, nó sẽ giúp ngươi không gặp rắc rối gì khi giữ vai trò sứ giả hữu nghị.”
Baldr trở thành người trẻ tuổi nhất trong vương quốc sở hữu một tước vị ở thời điểm hiện tại.
Cậu chỉ biết nhún vai, gương mặt thoáng vẻ khó xử.
Sự hiểu biết của Baldr không sao theo kịp với những biến chuyển đang diễn ra quá nhanh.
“Thành thật mà nói, ta đặt rất nhiều kỳ vọng vào ngươi. Đồng thời, ta cũng mang ơn ngươi. Vì thế, ta sẽ không truy hỏi những điều không cần thiết. Như việc ngươi làm sao có được tri thức ấy, hay liệu ngươi còn nắm giữ bí mật nào khác… Bù lại, nếu cần lời khuyên, ta sẽ lắng nghe. Và hãy cố gắng lập thêm công trạng nếu có thể. Trước khi tên Harold này lại muốn làm gì đó.”
“Thần vẫn phản đối quyết định này. Tri thức mà ngài Baldr sở hữu quý giá đến mức vương quốc phải quản lý nghiêm ngặt.”
Nếu trong tình huống xấu nhất Baldr đào ngũ sang nước khác, hoặc bị thích khách ám sát, thì cho dù hắn có cất giữ bao nhiêu tri thức hữu ích, tất cả cũng sẽ không còn mang lại lợi ích gì cho vương quốc.
Nghĩ một cách bình thường, một người đã phát minh ra máy bơm tay, lại nắm rõ cách chữa trị dịch tả như Baldr, hẳn là vẫn còn che giấu nhiều thông tin hữu dụng khác.
Nếu Baldr không phải là một quý tộc, lại càng không phải người thừa kế của Cornelius, thì e rằng hắn đã bị ép phải khai ra toàn bộ tri thức của mình, cho dù có phải dùng đến tra tấn.
Nhưng giờ đây, không ai còn dám đặt ra những câu hỏi ấy nữa. Đó chẳng phải là minh chứng rõ ràng nhất cho sự tín nhiệm sâu sắc mà quốc vương Welkin dành cho hắn hay sao?
Welkin vốn nổi tiếng là một bậc quân vương thâm trầm mưu lược, nhưng đối với những thuộc hạ mà ông tin tưởng, ông lại là một người rộng lượng và khoan dung.
Về phần Harold, nếu không có một chỗ dựa vững chắc như Welkin, hẳn đã sớm bị hất khỏi ghế tể tướng.
“Hãy đến tìm ta bất cứ khi nào ngươi thấy vấn đề vượt ngoài khả năng. Ta không cho rằng ngươi sẽ đưa ra phán đoán sai lầm, nhưng dẫu vậy, trên đời này có những thử thách chỉ kinh nghiệm mới có thể giúp con người vượt qua.”
“Thần xin khắc ghi và vô cùng cảm tạ thánh ý của bệ hạ.”
“Hãy khiến bọn người Sanjuan kia sợ hãi một chút. Cách thức thế nào, ta để mặc cho ngươi.”
“Tuân mệnh.”
(Mình quả thật không phải đối thủ của người đàn ông này…)
Từ đầu đến cuối, cậu chỉ có cảm giác bản thân đang múa may trong lòng bàn tay Welkin.
Bị khéo léo dẫn dắt đến mức không thể khước từ, lại còn bị buộc phải thề nguyện trung thành với ông. Nếu tất cả đều là tính toán có chủ ý, thì đây chẳng còn là mưu lược bình thường nữa, mà chính bản thân ông ta đã là một thứ ma thuật xảo trá.
Thế nhưng, trước khi khởi hành đến Sanjuan, Baldr còn phải đối mặt với những cô gái mà cậu bắt buộc phải thuyết phục cho bằng được.
Vấn đề là, những cô gái ấy vừa cố chấp đến đáng sợ, lại vừa quan trọng đến mức cậu chẳng thể bỏ qua. Chỉ mới nghĩ đến thôi, Baldr đã thấy lòng mình trĩu nặng.
Không biết la may mắn hay bất hạnh, sự bận tâm của cậu khiến Baldr bỏ sót câu thì thầm khe khẽ nơi khóe môi quốc vương:
“…Nếu định giao Rachel cho ngươi, thì trước hết, ta phải xem ngươi có vượt qua được phép thử cỡ này hay không.”
Xảo quyệt. Quả nhiên là quốc vương, quá đỗi xảo quyệt.


0 Bình luận