Isekai Tensei Soudouki
Takami Ryousen (高見梁川) Ririnra (りりんら)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2

Chương 4: Căn bệnh của công chúa, phần 1

0 Bình luận - Độ dài: 2,159 từ - Cập nhật:

“…Tại sao mình lại phải ngồi đây giải quyết giấy tờ ở đây chứ?”

Baldr lầm bầm với ánh mắt xa xăm, vây quanh cậu là từng đống giấy tờ chồng chất.

(Lạ thật. Hôm nay là ngày thứ tám, ngày nghỉ duy nhất trong tuần. Lẽ ra mình phải cùng mọi người ra thành phố đi chơi cho khuây khỏa, vậy mà…)

“Gieo gió thì gặt bão đó. Sau khi rước thứ rắc rối này về, chị sẽ không để em đi chơi một mình đâu!”

“Vậy thì để sau cũng được mà…”

“Nếu không lợi dụng cơ hội tuyệt vời này ngay bây giờ thì còn đợi đến bao giờ nữa chứ!”

“Selina, giọng điệu của chị thay đổi rồi đó…”

Có lý do vì sao Selina lại phấn khích đến mức này.

Mọi chuyện bắt đầu từ câu nói của Baldr lỡ miệng thốt ra trong lúc giúp kiểm soát hàng tồn kho sau khi công ty nhận được vô số đơn đặt hàng cho bơm tay.

“Nghĩ lại thì, chế độ kế toán kép vẫn chưa được phổ biến ở đây nhỉ…”

“Hửm? Cái gọi là kế toán kép mà em vừa nhắc tới là gì thế?”

“Chị không biết sao? Giải thích thế nào cho dễ hiểu nhỉ…”

Dường như phương pháp ghi sổ phổ biến trên lục địa Aurelia này cũng chỉ dừng lại ở lối ghi sổ sách hệt như thời kỳ Edo.

Kế toán kép chính là phương pháp phân tích và trực quan hóa toàn bộ hoạt động giao dịch, đồng thời theo dõi sự tăng giảm của tài sản, nợ phải trả, vốn chủ sở hữu, doanh thu và chi phí của công ty.

Mọi thứ đều được phản ánh cân đối qua hai mặt của sổ cái, bên nợ và bên nhận.

Bảng cân đối kế toán và báo cáo lãi lỗ, vốn vẫn còn được sử dụng ngay cả trong thời hiện đại, sẽ chẳng thể nào hình thành nếu thiếu đi tư duy kế toán kép. Đây là một phương pháp mang tính cách mạng, biến những thống kê tài chính vốn khó diễn đạt bằng văn tự thành con số, khiến bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng nắm bắt.

Cách dù sổ sách thời Edo, vốn chủ yếu ghi chép việc mua bán và nợ tín dụng, cũng có thể dùng để quản lý tài sản, nhưng lại không thích hợp để chuyển hóa toàn bộ hoạt động tài chính thành những con số rõ ràng như kế toán kép. Với phương pháp cũ này, thương nhân phải dựa phần lớn vào bản năng và kinh nghiệm để điều hành tài sản của mình.

Selina chỉ cần nghe qua lời giải thích giản lược từ Baldr đã lập tức hiểu được tính thực tiễn và sự vượt trội của phương pháp này. Cô vốn dĩ không phải người tầm thường.

Giờ đây, khi thương hội Savaran đang trên đà phát triển mạnh mẽ, chính là thời khắc thích hợp nhất để đưa kế toán kép vào vận hành. Selina không hề do dự mà quyết định ngay.

Nếu Baldr nhớ không lầm, đại văn hào Goethe của nước Đức cũng từng ca ngợi rằng, kế toán kép là một trong những phát minh vĩ đại nhất của nhân loại.

Đặc biệt trong những trường hợp quản lý tài chính trở nên phức tạp do có công ty mẹ, công ty con, hay khi một doanh nghiệp phát triển thành cả một tập đoàn, kế toán kép có thể trình bày giá trị tài sản của công ty dưới một hình thức vô cùng rõ ràng và đơn giản.

Trong tương lai, khi mối hợp tác với thương hội Dowding ngày càng sâu sắc, thương hội Savaran ắt sẽ phải mở rộng giao dịch ra nước ngoài, đồng thời quản lý thêm các chi nhánh buôn bán. Đối với Selina, việc đưa kế toán kép vào lúc này quả thật giống như được thần linh ban cho một món quà cứu rỗi.

Trong việc quản lý một công ty, tốc độ trong đầu ra quyết định luôn là điều tối quan trọng. Sự tồn tại của kế toán kép chắc chắn sẽ đem lại một lợi thế áp đảo cho doanh nghiệp.

“Đây là báo cáo quý một năm nay. Em kiểm tra giúp chị chỗ nào tính toán chưa khớp nhé?”

“Đúng là ác quỷ! Rõ ràng em vừa mới hoàn thành báo cáo cuối năm xong thôi mà… còn nữa, em còn chưa nghỉ ngơi được ba tiếng nữa đó!”

“Em nghĩ chúng ta còn rảnh để than vãn sao?”

“Này, đó đâu phải cách để nói chuyện với ân nhân của mình chứ!”

Trước cảnh Selina và Baldr đang cãi cọ, Rorona, trưởng thư ký của thương hội, điềm nhiên phớt lờ và tiếp tục xử lý từng núi giấy tờ khổng lồ.

“Công thức này thật sự quá hoàn hảo. Nó còn có thể phát hiện lỗi nhập liệu một cách rõ ràng như thế này. Xin hãy nhận lời đi, thưa hội trưởng, cho dù chỉ là trở thành tình nhân của cậu ấy thôi cũng được.”

Họ đã nhận được quá nhiều lợi ích từ Baldr với tư cách là thương nhân, đến mức chẳng biết lấy gì để báo đáp cho xứng. Giờ đây, Baldr đã trở thành một người cực kỳ giàu có, nên dù có muốn tặng quà cũng chẳng thể nghĩ ra thứ gì đủ giá trị ngoài chính Selina.

Hơn nữa, bản thân Selina cũng đang mong mỏi điều đó… vậy thì chẳng phải đây là một cuộc giao dịch đôi bên cùng có lợi sao?

“Rorona! Chị định bán đứng em hả!?”

“Nếu như hội trưởng không thích, vậy chị có nên dâng chính mình cho ngài Baldr chăng?”

Selina quả là một thiếu nữ xinh đẹp, thế nhưng về sức hấp dẫn trưởng thành của một người phụ nữ thì cô vẫn chưa thể sánh kịp Rorona.

Đôi mắt tròn long lanh, bộ ngực đầy đặn cùng vòng eo thon gọn, suối tóc gợn sóng óng ả… tất cả kết hợp thành một vẻ đẹp mặn mà, toát ra khí chất quyến rũ chỉ những người phụ nữ chín muồi mới có.

Nếu Rorona thật sự muốn tìm một người đàn ông cho mình, thì hẳn từ lâu cô đã dễ dàng chinh phục một quý tộc hay một thương nhân giàu có để trở thành phu nhân rồi.

“K-không được đâu…!”

Selina hoảng hốt và túm lấy Rorona, người đang nép sát đến Baldr.

Rorona là thuộc hạ tin cậy và cũng là người bạn thân nhất của cô, nhưng nếu nàng dám giành lấy người mà Selina yêu, cô sẽ không tha thứ.

“Th-thay vì… Rorona… t-tôi sẽ…g-g-gì… g-g…g…g-i…g-i…g-i…dâng…”

Gương mặt Selina đỏ bừng đến tận cổ, cô lí nhí loạn xạ trong khi ngước mắt nhìn Baldr.

Ngay từ đầu, Selina đã không thể yêu ai khác ngoài Baldr, dù có thể cô không trở thành vợ chính của cậu.

Cô đã mơ về ngày mình đứng bên cạnh Baldr từ lâu lắm rồi.

Có lẽ thời khắc để dâng hiến trinh tiết mà cô đã bảo vệ bấy lâu nay cuối cùng cũng đã đến.

Với quyết tâm sục sôi trong lòng (thật ra lúc này cô đang bùng nổ cảm xúc một cách dữ dội, dù nói nhẹ nhàng cũng không sai), Selina mạnh dạn chuẩn bị thổ lộ với Baldr.

Và ngay vào khoảnh khắc đó, một tiếng ồn vang lên, tiếng vó ngựa dồn dập trên mặt đất, kèm theo tiếng hí vang dội.

Khuôn mặt Baldr lập tức biến sắc, hiện lên thần thái của một chiến binh, nghĩ rằng lại có lũ ngốc nào đó đến quấy rầy giống như hôm trước.

Baldr đứng lên, che chắn Selina phía sau mình. Nhưng ngay sau đó, người xuất hiện trước mắt lại là William , vốn là hình tượng của sự ngạo mạn và tự do, nhưng lúc này trông cậu tái mét như xác chết.

Baldr hiểu ngay rằng chuyện này chắc chắn nghiêm trọng thật sự.

“…Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Giọng William run rẩy.

“Xin lỗi, nhanh đi với ta.”

Cậu trông như sắp òa khóc bất cứ lúc nào, cứ như một đứa trẻ lạc đường. Dù Baldr chỉ quen William trong thời gian ngắn, nhưng chưa bao giờ thấy cậu yếu đuối đến vậy.

“Xin lỗi, nhưng chỉ có Baldr mới đi cùng ta được, sẽ rất nguy hiểm.”

Selina định chen vào, nhưng William đã ngăn kịp. Đôi chân mày xinh đẹp của Selina nhíu lại khi nghe những lời đó.

“Tại sao lại thế?”

Nếu William định kéo Baldr vào một việc nguy hiểm, thì Selina tuyệt đối không thể đứng nhìn mà bỏ qua ngay trước mắt mình.

Bản thân William chắc chắn cũng nhận ra rằng yêu cầu này thật vô lý. Môi cậu cong lên với một nụ cười tự giễu, và cậu cúi đầu bất lực.

Nếu mạng sống của chính mình đang gặp nguy, William sẽ sẵn sàng trao đi mà không một chút do dự.

Thế nhưng trước tình huống hiện tại, William hoàn toàn bất lực.

Dù vậy, việc vẫn hy vọng Baldr sẽ làm gì đó là điều cực kỳ ích kỷ. Lý trí của cậu hiểu điều đó. Cậu hiểu, nhưng…

“Đêm qua, chị ta đột ngột ngã quỵ sau khi trở về từ Vương quốc Sanjuan. Thày thuốc nói rằng đó là một căn bệnh ác tính, chỉ có phép màu mới cứu được chị ấy. Ông ta cũng nói rằng để căn bệnh không lây lan, ít nhất chúng ta phải giảm bớt nỗi đau cho chị ấy… và thiêu chị ấy.”

Khuôn mặt William đầy đau đớn như thể chính cậu sẽ bị thiêu. Baldr lặng lẽ đưa ra quyết định khi nhìn thấy cậu như vậy.

Selina, hiểu rõ những gì đang diễn ra trong đầu Baldr, vừa khóc vừa hét lên, nắm chặt tay áo của Baldr:

“Đừng! Dừng lại đi! Baldr! Em không được đi!”

“Ta biết rằng ta đang nhờ vả một điều phi lý… nhưng dù có suy nghĩ đến mức nào, ta cũng chỉ có thể trông cậy vào ngươi, Baldr. Ngoài một người nhìn thế giới khác với phần còn lại của chúng ta, chẳng ai có thể cứu chị ấy…?”

Bởi vì ma thuật được phát triển mạnh ở thế giới này, y học ở đây không hề tiên tiến.

Hơn nữa, đây là một căn bệnh truyền nhiễm, có thể nói rằng nghiên cứu về các mầm bệnh dạng virus gần như không tồn tại ở đây.

Selina đã từng nghe từ cha mình, một người buôn bán rong, về tỷ lệ tử vong cao đến mức nào nếu có một đợt bùng phát dịch bệnh truyền nhiễm.

Dù gì thì mẹ của Selina cũng đã qua đời vì một căn bệnh. Cha cô đã dốc hết đời mình để cứu mẹ cô. Ngay lúc này, hình ảnh cha cô như đang hiện lên phía sau lưng Baldr.

Cô không thể nào im lặng đứng nhìn mà không nói gì.

“Baldr không nhất thiết phải đi! Em ấy chỉ là một học sinh thôi, Baldr chỉ là một đứa trẻ không có bất kỳ quyền lực gì trong thủ đô!”

Lời nói của Selina hoàn toàn chính xác.

Baldr vẫn chưa đến tuổi để phải gánh vác bất kỳ trách nhiệm nào. Không hề có lý do pháp lý nào buộc cậu phải tuân theo lệnh của William.

Tuy nhiên, nếu có ai có thể mở cánh cửa định mệnh đã đóng lại của công chúa, thì chẳng còn ai khác ngoài cậu. Baldr nhận thức rõ điều đó.

Dù kiến thức của cậu chỉ ở mức nghiệp dư, cậu vẫn hiểu về đủ loại bệnh truyền nhiễm.

(Mình phải đi. Không thể nào chạy trốn trong khi nguy hiểm đang tiến đến với bạn bè của mình.)

“Hãy nói với Silk và Seyruun giúp em, dù chuyện gì xảy ra cũng đừng đi theo em.”

“Tại sao? Tại sao em lại đi? Em còn không nghe lời chị dù chị đã cầu xin thế này sao!?”

Baldr ôm Selina, người đang rơi những giọt nước mắt nặng trĩu. Cậu bỗng đặt môi lên đôi môi hồng của cô.

Mắt Selina mở to kinh ngạc, nhưng rồi cô chấp nhận nụ hôn của Baldr mà không hề phản kháng.

Đồng thời, cô nhận ra rằng, dù có van xin thế nào, cũng không thể ngăn cản Baldr ra đi.

“Thứ có thể giết chết kẻ đã chết, chỉ có thần chết mà thôi.”

Hình bóng của Baldr, người vừa thốt ra câu nói đó với quyết tâm tiến ra chiến trường, đã như chính hình hài của tử thần.

“Chị tin vào em, Baldr…”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận