Isekai Tensei Soudouki
Takami Ryousen (高見梁川) Ririnra (りりんら)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2

Chương 2: Cơ hội làm giàu đã đến, phần 9

0 Bình luận - Độ dài: 7,829 từ - Cập nhật:

Học viện kị sĩ dạo gần đây trở nên vô cùng náo nhiệt.

Bởi lẽ hôm nay, sẽ diễn ra kỳ thi thăng cấp, một sự kiện đã lâu lắm rồi học viện mới tổ chức trở lại.

Quy định vốn có là học viên phải trải qua bốn năm luyện tập, nhưng chỉ những ai đủ thực lực thì có thể vượt cấp. Và lần này, năm học viên năm nhất, trong đó có Baldr, Silk và Brooks, sẽ thách thức kì thi để bước lên năm hai.

Nội dung thi gồm hai phần, bài thi viết và kiểm tra thực lực, mà được mong chờ nhất là trận giả chiến với học viên năm hai. Dù tài năng đến mấy, thường thì học viên năm nhất vẫn khó lòng chiến thắng những tinh anh của năm hai, đó vốn là chuyện hiển nhiên lặp lại qua từng năm.

Phía học viên năm hai cũng có danh dự riêng cần bảo toàn. Thông thường, chỉ những kẻ mạnh được tuyển chọn mới được cử ra ứng chiến.

Thế nhưng, năm nay lại khác. Bởi ngoài Baldr còn có Silk và Brooks, cả ba đều có bước tiến vượt bậc, trình độ của họ không thể coi là tầm thường nữa.

Bình thường, học viên năm hai sẽ tiếp nhận lời thách đấu của đàn em với vẻ điềm tĩnh, thế nhưng lần này, đứng trước những năm nhất bất thường kia, họ không khỏi cảm thấy chán nản.

Trước bảng thông báo dán danh sách cặp đấu, các học viên năm hai vừa xác nhận đối thủ vừa trao đổi với nhau, nghe như là đang than thở.

“Cậu gặp ai?”

“Một thằng tên Hermes.”

“Uwah! Hên thế! Đổi chỗ với tớ đi. Tớ phải đấu với Brooks!”

“Cậu vẫn còn may đấy. Tớ thì gặp Baldr……”

Nếu dễ dàng thua dưới tay đàn em, thì chẳng những tự tôn bị tổn thương, mà còn để lại sự uất ức lẫn nhục nhã.

Trong khi đó, Brooks, vừa thoát khỏi bài thi viết địa ngục buổi sáng, cuối cùng cũng được giải thoát khỏi lý thuyết mà cậu ghét cay ghét đắng, liền gục xuống bàn như cái xác không hồn.

“Xong rồi… cuối cùng cũng xong hết rồi…!”

Baldr thở dài, bất giác chìa tay chọc đầu cậu bạn.

“Nếu không qua thì mọi thứ vô nghĩa cả thôi. Khi đó, bao công sức tớ bỏ ra giúp cậu cũng thành lãng phí mất.”

“Thật sự cảm ơn. Lần này là lần đầu tiên tớ phải học nhiều đến vậy đấy.”

Biết Baldr và Silk sẽ dự kỳ thi thăng cấp, Brooks cũng nóng máu muốn tham gia.

Bởi họ là đối thủ nhưng cũng là bạn bè hiếm hoi mà cậu vừa mới có được.

Nếu bị bỏ lại phía sau, cậu sẽ chẳng thể nào chịu nổi.

Một năm nhất không còn họ thì quá đỗi nhạt nhẽo, chẳng còn gì thú vị nữa.

Cậu nhất định phải vượt qua kỳ thi này bằng mọi cách, để có thể sánh bước cùng họ.

Vì thế, Brooks đã nhờ Baldr hỗ trợ chinh phục phần lý thuyết vốn là điểm yếu cố hữu của cậu, ngày đêm dùi mài đèn sách không ngơi nghỉ.

Kết quả, cuối cùng cậu cũng kéo được năng lực lý thuyết của mình lên đến mức đủ điểm qua.

“Yosh! Giờ thì chỉ cần tung hoành hết sức thôi!”

Đã lâu lắm rồi Brooks mới có cơ hội tập luyện cao hơn những bài căn bản.

Cậu vô cùng mong chờ trận giả chiến với học viên năm hai.

Đối thủ của cậu năm nay chắc chắn sẽ phải ngỡ ngàng trước khí thế hừng hực này.

“Không ngờ Brooks thật sự lại qua được……”

Hermes, người vốn biết rõ Brooks xưa nay lười biếng thế nào, chỉ riêng chuyện trông thấy cậu chịu khó vùi đầu vào sách vở đã lấy làm bất ngờ.

Dù không thân thiết với nhóm Baldr, Hermes lại xuất thân từ một gia tộc kị sĩ có bề dày truyền thống, một người toàn diện, thành tích lúc nào cũng trong nhóm đầu.

“Dù gì thì cậu ta cũng không có tài năng nào khác ngoài việc vung kiếm mà.”

Học viên năm nhất còn lại, Nelson cũng bật cười, vừa ngạc nhiên vừa khó tin. Có vẻ như quan niệm rằng Brooks ghét phải học lý thuyết đã ăn sâu trong tâm trí của các bạn cùng lớp rồi.

Nelson là con thứ hai của một gia đình nam tước, một người lập dị không chấp nhận số phận trở thành phương án dự phòng cho anh trai mình nên đã quyết tâm nhập học học viện kị sĩ và tự mình lập nghiệp.

Để nói thêm, trong hầu hết các gia đình quý tộc, con trai thứ hai là thường sẽ là người thay thế cho con trai thứ nhất nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra. Đa số bọn họ sẽ tách riêng ra và thành lập phân gia phục vụ con trai cả ngay khi người đó có con nối dõi. Nói thì dễ nghe, thực chất điều này ám chỉ rằng nuôi dưỡng họ chẳng có ích lợi gì.

Có thể nói rằng người như Nelson, một người cố gắng tự mình lập nghiệp, bất chấp việc bị gia đình của mình cắt đứt liên hệ, khá là hiếm.

“Im đi. Chỉ cần tớ muốn thì tớ sẽ làm được…”

Chỉ cần có thể mạnh hơn nữa, cậu ta cũng sẽ liều mạng mà làm kể cả khi đó là việc mà cậu ta không thích, Brooks thật sự nghĩ như thế sau khi có được sự động lực từ Baldr và cảm nhận rõ ràng sức mạnh mà cậu đã đạt được.

“Được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu kỳ kiểm tra buổi chiều ở sàn đấu.”

Khoảng một tiếng sau, giảng viên Lombard tới và dẫn mọi người tới địa điểm chỉ định.

Người đầu tiên lên sàn là Brooks.

Có vẻ như lượt đấu được sắp xếp dựa theo thứ tự của bài thi lý thuyết, dễ hiểu khi Brooks ở vị trí cuối cùng.

Về phần Brooks, cậu ta đang cười toe toét, hoàn toàn không che dấu nỗi niềm vui sướng khi cuối cùng cũng đã được trình diễn kỉ năng của mình sau một khoảng thời gian dài.

Trái ngước hoàn toàn với cậu ta, học viên năm hai thì nhìn có vẻ rất lo lắng.

Ngoài Baldr ra, bọn họ phải thắng cả Hermes và Nelson, không, nếu có thể bọn họ còn muốn giành chiến thắng trước Silk và Brooks và vượt qua kì kiểm tra lần này với số trận thắng nhiều hơn số trận thua. Đó là điều mà họ nghĩ.

“Cố lên Cunningham! Bọn này tin cậu có thể đá đít thằng nhóc đó!”

”Được rồi! Để đó cho tớ!”

Đối thủ của Brooks, Cunningham, có hình thể đồ sộ, cao hơn một trăm tám mươi centiment, ít nhất thì cậu ta có lợi thế thể hình so với Brooks.

Nhưng sức mạnh chiến đấu không chỉ được quyết định bởi những thứ như thế.

“Chuyện này sẽ vui đây. Lâu lắm rồi mình mới cảm thấy phấn khích như thế.”

Thấy Brooks hớn hở như vậy, Cunningham chỉ biết nguyền rủa vận rủi của mình trong lòng mà không để lộ chút gì trên nét mặt.

(Cái tên cuồng chiến đó…)

Brooks chuẩn bị sẵn giáo và khiên mà chẳng hề nhận ra những gì đang diễn ra trong lòng Cunningham. Cậu để lộ những chiếc răng nanh và kìm nén thôi thúc muốn lao đi ngay lập tức.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình khiến cậu cảm thấy vô cùng khoan khoái.

Cảm giác ấy chẳng khác nào bản thân đã trở thành một vị anh hùng trong thế giới cổ tích. Một cảm xúc ngây thơ, đúng với lứa tuổi của cậu, đang trào dâng mãnh liệt.

“Bắt đầu!”

Ngay khi tín hiệu của trong tài phát ra, Brooks và Cunningham cúi đầu chào nhau và phóng về phía trước, cứ như thể đang lướt trên mắt đất vậy.

Cả hai, đều đã sử dụng cường hóa cơ thể, đụng vào nhau tạo ra một tia sáng.

Đúng như dự đoán, khả năng cường hóa của Cunningham có phần nhỉnh hơn so với Brooks, cậu ta đang đẩy lui Brooks với chiếc khiên của mình.

(Chậc! Biết ngay mà, đối đầu trực diện như thế này thì mình hoàn toàn bất lợi…)

Nếu được, cậu muốn chứng mình rằng mình hoàn toàn không thua kém đối thủ khi nói về sức mạnh, nhưng có vẻ chênh lệch sức mạnh giữa năm hai và năm nhất vẫn không dễ bị lu mờ đến thế.

Ngay từ đầu, Brooks vốn là một đấu sĩ thiên về kỹ thuật, điều này lại chẳng hợp với tính cách của cậu chút nào.

Cậu là người duy nhất có thể sánh vai với Baldr về kỹ thuật sử dụng thương.

Ngoài ra…

“Chết tiệt! Thằng nhóc đó…”

Đòn tấn công của Cunningham đều không trúng đích.

Với lợi thế về mặt sức mạnh, Cunningham đã nghĩ rằng nếu có thể giữ lấy ưu thế và tiếp tục giữ vững hàng phòng thủ bằng khiên thì chiến thắng sớm muộn sẽ đến, nhưng cậu ta lại không giữ được kiên nhẫn khi đòn tấn công của cậu ta lại không trúng cái nào.

Cứ như thể tất cả chúng đều bị nhìn thấu vậy, từ khoảnh khắc ra chiêu cho đến quỹ đạo di chuyển của nó.

Thực tế, suy đoán của Cunningham là không sai.

Đó là năng lực đặc biệt mà Brooks vượt trội hơn bất kỳ ai khác, một ưu thế đến từ thị lực phi thường của cậu, được nâng lên một tầm cao hơn nhờ vào cường hóa cơ thể.

"Oi… tên đó giói thật đấy.”

”Không thể nào… làm sao mà có thể làm được.”

Một khung cảnh không khác gì ác mộng đối với các học viên năm hai.

Sức mạnh và kĩ thuật của Cunningham đều được xếp vào loại xuất sắc kể cả tính trong cùng lứa, nhưng tất cả chúng đều hoàn toàn vô dụng trước Brooks.

Hơn nữa, Brooks vẫn tiếp tục né tránh các đòn tấn công trong gang tấc với nụ cười điềm tĩnh trên môi. Rõ ràng Brooks đang ở đẳng cấp cao hơn Cunningham hai, thậm chí ba bậc.

“Thế thôi à? Cậu không thể thắng nếu chĩ biết né thôi đâu.”

Cunningham dừng tân công lại một nhịp và khiêu khích Brooks.

Kể cả là một bậc thầy phòng thủ cũng sẽ để lộ sơ hở khi tấn công.

Cunningham hạ thấp trọng tâm và chờ đợi cơ hội phản công.

“Thế để tôi trình diễn một chút…”

Brooks bước lên một bước.

Đó chỉ là một bước bình thường, nhưng ngay lập tức, hình bóng của cậu ta biến mất, không, do cậu ta đã bứt tốc với tốc độ khủng khiếp đến mức mắt thường không thể theo kịp.

“Cường hóa cục bộ?”

Phép cường hóa bình thường không thể tạo ra tốc độ nhanh như thế.

Không nghi ngờ gì nữa, Brooks đã dừng cường hóa cơ thể lại và chỉ tập trung vào cường hóa gia tốc.

Cường hóa cục bộ có thể ảnh hưởng đến trong tâm của toàn bộ cơ thể. Vì lí do đó, thậm chí kể cả các học viên năm bốn cũng ít người dám sử dụng kĩ thuật như vậy.

Suy cho cùng, nếu nhận thức và hành động không thể theo kịp thì có nhanh đến đâu cũng vô ích.

Nhờ vào thị lực phi thường vượt xa người thường của mình, Brooks mới có thể thi triển một kĩ thuật khó như thế.

“Gufuh!”

Cunningham trúng đòn khi gần như chẳng còn khả năng phòng thủ. Cậu ôm bụng quằn quại vì đau đớn.

Dù mũi thương đã được quấn một cục vải tròn để giảm bớt lực va chạm, nhưng nếu trúng phải ở tốc độ nhanh đến mức mắt không kịp theo dõi, thì mục tiêu cũng khó mà trành khỏi chút chấn thương.

Một pháp sư hốt hoảng chạy đến bên Cunningham và bắt đầu trị liệu cho anh. Các học viên năm hai thì nhìn nhau với vẻ mặt tái nhợt, như thể vừa phải đối diện với một thảm họa.

“Trận đấu kết thúc. Người thắng là Brooks Irvine!”

”Ouch Ouch… đúng như mình nghĩ, chiếu đó chỉ dùng được một lần.”

Brooks thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi phịch xuống đất.

Cơ bắp ở bắp chân và các khớp mắt cá của cậu co giật, đau nhức dữ dội chỉ vì cú gia tốc ngắn ngủi vừa rồi.

Ngay cả với khả năng của Brooks, việc kiểm soát cường hóa cục bộ vẫn chưa hoàn toàn thuần thục.

Thế nhưng, rủi ro từ khả năng đòn tấn công khi nãy có thể trượt lại mang đến cho cậu một niềm vui khó tả.

Và trên hết, cậu tự hào vì đã giành chiến thắng với tư cách là tiên phong của học viên năm nhất. Đó là một điềm tốt.

Brooks bật cười sảng khoái và hét vang.

“Tớ thắng rồi!”

Đó là một thất bại cay đắng đối với các học viên năm hai.

Với tình thế này, họ buộc phải thắng toàn bộ những trận còn lại ngoài Baldr nếu muốn số trận thắng nhiều hơn số trận thua.

Họ hiểu rõ Cunningham tuyệt đối không phải là kẻ yếu. Chính điều đó càng khiến cú sốc trong lòng họ thêm nặng nề.

Tuy vậy, trong hoàn cảnh này, họ lại càng dồn tụ ý chí chiến đấu mạnh mẽ hơn. Bởi họ cũng là những con người đang hướng đến mục tiêu trở thành kị sĩ trong tương lai.

“Chúng ta không thể thua thêm nữa! Bọn này tin vào cậu”

“Hiểu rồi!”

Quả đúng là những kị sĩ tương lai, những người sẽ trở thành thanh kiếm bảo vệ vương quốc trong tương lai.

Lombard mỉm cười mãn nguyện trước phản ứng của các học viên năm hai. Từ phía học viên năm nhất, Hermes đứng dậy.

“Bọn họ có vẻ sôi máu lên rồi, tớ cũng phải làm hết sức.”

(Dù thành thật mà nói, sau chiến thắng ngoạn mục của Brooks thì sẽ khó lắm đây.)

Hermes mỉm cười gượng gạo. Dẫu vậy, cậu cảm thấy sự căng thẳng vốn đeo bám mình từ nãy đến giờ đang dần tan biến.

Trận đấu thứ hai này có thể gọi là một cuộc long tranh hổ đấu.

Cả hai bên đều thuộc kiểu chiến binh toàn diện và cẩn trọng, khiến trận đấu kéo dài. Nhưng cuối cùng, kinh nghiệm và thể lực mới là yếu tố quyết định.

Phản ứng của Hermes hơi chậm một nhịp. Ngọn thương của học viên năm hai đâm trúng vai anh.

“Trận đấu kết thúc. Người thắng là Island Descend!”

“YOSSHAAAAA!”

Nhóm học viên năm hai cùng nhau ăn mừng.

“Thành thật xin lỗi.”

Nelson an ủi Hermes.

“Không, cậu đã làm rất tốt rồi.”

Vốn dĩ, đây mới là diễn biến bình thường.

Vấn đề là họ có thể kiên trì được bao lâu trước bức tường vững chắc mang học viên năm hai. Cuộc đấu tập này từ đầu đã được đặt ra để thử thách tinh thần và nỗ lực của họ.

Chỉ là Baldr và những người đi cùng cậu lại quá mức xuất chúng.

“Thế thì, tới lượt tớ.”

Tinh thần ganh đua khiến họ thường quên mất rằng, suy cho cùng, đây chỉ là một kỳ thi để được lên lớp.

Khi chiến đấu, nhắm đến chiến thắng là điều hiển nhiên, nhưng mục đích thật sự ở đây lại là đo lường phẩm chất và sức mạnh của một kị sĩ. Để được công nhận, họ cần phải thể hiện đủ thực lực của mình.

Nelson không phải là kiểu toàn diện như Hermes. Cậu thiên nhiều hơn về dạng công kích, gần giống với Brooks hơn.

Dĩ nhiên, cậu cũng có thể phòng thủ ở mức trên tiêu chuẩn, nhưng phong cách chiến đấu của mỗi người hầu hết bắt nguồn từ tính cách. Dù thế nào đi nữa, sự khác biệt vẫn sẽ hình thành theo thời gian.

Nếu chuyển sang phòng thủ, cậu sẽ chẳng thể phát huy sức mạnh vốn có của mình. Vì thế, Nelson quyết định tấn công, cho dù biết rõ đối thủ đang ở đẳng cấp cao hơn anh.

“Tôi tới đây.”

”Lên đi…”

Trận đấu lần này khác hẳn so với trận trước. Cả hai trao đổi chiêu thức với nhau liên tục.

Đối thủ của cậu cũng thiên về công kích. Hai bên liên tục tung ra những cú đâm để có thể kết thúc trận đấu ngay lập tức nếu trúng đích.

Đây là một trận chiến tiêu hao thể lực, nơi cả hai bên đều phải né tránh những cú đâm toàn lực trong gang tấc. Với sự non nớt về kinh nghiệm, Nelson rõ ràng đang rơi vào thế bất lợi.

(Có vẻ như không còn cách nào khác…)

Nelson, bị dồn ép phải đưa ra một quyết định đau đớn, nhếch môi cười gượng đầy cay đắng.

Dù vậy, cũng chẳng thể trách ai khác ngoài sự yếu kém của bản thân.

Cậu thậm chí không buồn cố gắng đánh chặn đòn tấn công đang lao tới, mà thay vào đó bước thẳng lên phía trước. Anh tung ra một đòn đánh nhắm tới kết cục lưỡng bại câu thương.

Với kỹ năng của Nelson, điều tốt nhất anh có thể làm chỉ là quyết tâm tấn công, chấp nhận để đòn đánh của đối thủ giáng thẳng xuống cơ thể mình.

“Gì cơ!?”

Đòn tấn công bất ngờ khiến Alan, học viên năm hai, hơi khựng lại.

Chính khoảnh khắc do dự ngắn ngủi ấy đã trở thành giúp cho Nelson.

Dù vậy, kết cục cuối cùng vẫn chỉ là một trận hòa.

”Guh!”

“Gahahh!”

Hai mũi thương đồng loạt trúng đích.

Cả hai bị hất văng ra khỏi nhau, nhẹ như hai quả cầu va chạm rồi nảy ngược lại.

Thế nhưng, dù đòn đánh chạm vào cùng một lúc, mức độ thương tổn đã phơi bày rõ sự chênh lệch sức mạnh giữa họ.

Nelson hoàn toàn ngất lịm, trong khi đối thủ của cậu, Alan, vẫn còn gắng gượng đứng vững, dù một bên đầu gối đã khuỵu chạm đất.

“Mấy tên năm nhất kì này bị gì thế…?”

“Trận đấu kết thúc. Người thắng là Alan Thames!”

Alan chưa từng ngờ rằng đối thủ của mình lại nhắm đến một trận hóa.

Xét cho cùng, một con người tỉnh táo sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện để cho kẻ thù đánh trúng mình.

“…Ta mong chờ được thấy cậu vào lớp của bọn ta.”

Một người có thể chiến đấu đến mức này thì cho dù tìm khắp trong các học sinh năm hai, cũng khó mà gặp được.

Alan tin chắc rằng đối thủ đáng gờm này sẽ còn trưởng thành hơn nữa.

Tiếp theo là lượt của Silk. Lúc này, học sinh năm nhất đã có hai trận thua và một trận thắng.

Cô là người đã nhiều lần giao đấu với Baldr nhất. Có thể nói, sự trưởng thành của cô còn khủng khiếp hơn cả Brooks.

Tuy nhiên, đối thủ của cô lại là người được xem như mạnh nhất của năm hai, David.

“Đừng trách tôi. Cho dù ngươi là con gái của hầu tước, tôi cũng sẽ không nương tay.”

“Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, ta không yếu đến mức cần ngươi phải nương tay.”

Silk đáp lại, trong lòng thoáng mang theo chút tổn thương.

Với Silk, người đã chọn con đường kị sĩ để tìm kiếm sức mạnh, việc bị đối xử như một tiểu thư yếu ớt chẳng khác nào sỉ nhục.

David Glasgow là một ngôi sao đang lên, được kỳ vọng sẽ có một tương lai rực rỡ phía trước.

Từ khi còn năm nhất, cậu chưa từng một lần mất vị trí thủ khoa vào tay bất kỳ ai.

Sự kỳ vọng đặt trên vai cậu cũng chẳng hề thua kém so với Silk.

Không thể phủ nhận, tài năng bẩm sinh của Silk là là một ưu thế lớn, nhưng cậu, kẻ đã khổ luyện thêm một năm so với cô, làm sao có thể để thua? Không, cậu tuyệt đối không được phép thua. Trong thâm tâm David, ngọn lửa chiến ý bùng cháy dữ dội.

Silk cũng mang cùng một quyết tâm, cô không thể thua, bởi lẽ đây là trận chiến để đền đáp Baldr, người đã giúp cô vượt qua giới hạn của bản thân.

Người ra tay trước chính là Silk. Một nhát thương lóe sáng chĩa thẳng về phía David.

Tốc độ của đòn công kích ấy hoàn toàn vượt quá sự dự đoán của cậu.

Dù không bộc phát sức mạnh bùng nổ như Brooks, nhưng Silk đã có thể vận dụng cường hóa cục bộ đến một mức độ nhất định.

“Chậc!”

Cho dù vậy, tốc độ ấy vẫn chưa vượt ngoài khả năng phản ứng của David.

Thành thật mà nói, ngay cả cậu cũng không dám chắc mình có thể né nổi đòn tấn công của Brooks trong trận đấu đầu tiên, nhưng trước chiêu của Silk, cậu vẫn còn đủ khoảng trống để xoay xở.

Thế nhưng, mũi thương của David cũng chẳng thể nào chạm được vào cô.

Với những động tác không dư thừa một chút nào, Silk uyển chuyển né tránh, tựa như đang vũ sư đang nhảy một điệu múa tao nhã.

“Quả nhiên… nhưng đừng tưởng rằng chỉ có cô mới dùng được cường hóa cục bộ!”

David cũng là kẻ sở hữu thiên phú bẩm sinh chẳng kém gì Silk.

Ngọn thương trong tay cậu bất chợt tăng tốc. Đòn đánh này khiến Silk hoàn toàn bất ngờ.

Đòn công kích ấy tưởng chừng như không thể nào tránh thoát, nhưng Silk cũng đột ngột tăng tốc, mũi thương cô quét ngược từ bên dưới, chặn vào cán thương của đối thủ, ép đường đi của nó lệch đi, chỉ vừa đủ để lướt qua sát người cô.

“Suýt chút nữa thì…”

“Không thể tin nổi cô có thể chặn được đòn tấn công đó, tôi cảm thấy sự tự tin của tôi bị tổn thương à.”

Lúc này, cả hai cuối cùng cũng đã nhận định chính xác về kỹ năng của đối phương.

Không còn một chút khinh suất hay định kiến nào tồn tại nữa. Họ hiểu nhau như những người từng nhiều lần giao đấu với nhau nhiều lần trong quá khứ.

Điều duy nhất họ dành cho nhau ngay bây giờ chính là sự tôn trọng đối với tài năng của đối phương.

“Silk Randolph Trystovy, tôi tới đây.”

”David Glasgow, chuẩn bị đi.”

Silk tấn công, David thì phòng thủ.

Khoảnh khắc đó trông như học viên năm hai đã đọc chính xác năng lực của học viên năm nhất. Nhưng đồng thời, nó cũng giống như học viên năm nhất đang dồn ép học viên năm hai vào chân tường mà chẳng hề sợ hãi.

Đòn tấn công của Silk thể hiện sự phối hợp chuẩn xác, trong khi David lại cho thấy kỹ năng ước lượng và xử lý từng đòn đánh một cách gọn gàng, không hề lãng phí chút chuyển động nào.

Mọi học viên có mặt đều nín thở theo dõi màn đôi công đầy cuốn hút ấy.

Ngay cả Brooks cũng không khỏi ghen tị trước trình độ tấn công và phòng thủ vượt bậc giữa hai người.

“Chậc! Mình muốn đấu với tên đó quá.”

Một trận đấu đỉnh cao giữa hai chiến binh ngang tài ngang sức chẳng khác nào một ván cờ. Trong nhiều trận nhu thế này, nó biến thành một cuộc chiến trong việc dự đoán trước bước đi của đối phương.

Lần này cũng vậy, chỉ cần cả hai không phạm sai lầm chí mạng trong việc đọc ý đồ của nhau, thì chiến thắng của David, như dự đoán, sẽ không thể lay chuyển.

Silk không có con át chủ bài nào có thể phá vỡ thế cân bằng hiện tại. Vì thế, không có lý do gì để David phải thua, khi cậu nắm trong tay kinh nghiệm và thể lực vượt trội.

David cơ bản đã chuyển sang lối đánh phòng thủ từ lúc nãy, bởi cậu đã bình tĩnh tiên liệu chiến thắng của mình.

Mặt khác, Silk cũng nhìn thấy tương lai ấy rõ ràng như David.

Nếu không tìm được cách đột phá, cô sẽ chẳng thể cầm cự nổi khi David chuyển sang tấn công sau khi đã tiết kiệm đủ thể lực thế này.

(Những lúc như thế này Baldr sẽ làm gì đây?)

Silk tự hỏi bản thân trong khi vẫn tiếp tục tung ra những đòn công dồn dập, không để lộ lấy một kẽ hở nào.

Sức mạnh của Baldr quả thật khiến người khác phải kinh ngạc, nhưng nó không đến từ việc chỉ đơn thuần dựa vào cường hóa cơ thể và võ thuật của cậu.

Điều mà Silk thực sự sợ hãi, đồng thời cũng ghen tỵ ở Baldr, chính là sự linh hoạt trong tư duy và phán đoán.

Tìm ra một con đường mới để lật ngược tình thế tưởng chừng vô vọng, đó chính là bản chất của Baldr.

(Để phá vỡ thế bế tắc này… cường hóa cơ thể là vô ích. Đối phương vẫn còn dư sức, mình không thể đặt cược vào một nước cờ may rủi nhứ thế…)

Gần như cũng không thể dùng hư chiêu. Cô đã thử vài lần từ trước, nhưng David đủ bản lĩnh để hóa giải tất cả.

Một cú hư chiêu được tung ra trong tuyệt vọng chẳng khác nào tự đào huyệt chôn mình.

Vậy thì, Baldr, sẽ chiến đấu thế nào khi phải đối mặt với kẻ mạnh hơn mình?

Silk lùi lại, tạo khoảng cách để David có thể chuẩn bị phòng thủ.

Hành động ấy cũng đồng nghĩa với việc nhường quyền chủ động của trận đấu cho David.

(Chẳng lẽ thể lực của cô ta đã cạn sớm hơn mình nghĩ?)

David quan sát từng cử động của Silk, không hề buông lỏng cảnh giác.

Thế nhưng, hành động tiếp theo của Silk đã hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của David.

Ma lực trong cơ thể cô đột ngột dâng trào mãnh liệt, rồi một làn bụi mịt mù cuộn xoáy quanh người Silk.

Đám bụi tung lên ấy lại bị gió ép xuống, chắn ngang không gian giữa David và Silk.

“Triệt Tiêu.”

David niệm ma thuật Triệt Tiêu, nhưng nó chẳng có tác dụng gì với thứ chuyển động theo định luật vật lí thông thường.

Dù cậu có xóa bỏ hiệu ứng ma thuật đi chăng nữa, thì những quy luật vật lý vốn đã được tạo ra sẽ không thể bị ảnh hưởng bởi ma thuật Triệt Tiêu.

Tầm nhìn của cả David lẫn Silk lập tức bị che khuất hoàn toàn.

“Chết tiệt…. ! Thật không thể tin được!”

Không thể nhìn thấy đối thủ, David chỉ còn biết tin vào những giác quan mà mình đã khổ công rèn luyện.

Cậu tập trung toàn bộ thần kinh, chờ đợi đòn tấn công từ Silk.

“Đây rồi!”

Một mũi thương xé toạc màn bụi mù, lao thẳng về phía David trong chớp mắt.

Thế nhưng, cho dù thị lực có bị cản trở thế nào, kĩ năng của David cũng không hề nửa vời đến mức lại bị đánh lừa bởi một đòn tấn công như thế.

(Đừng coi thường ta!)

Cậu dễ dàng gạt phăng mũi thương sang một bên. Thứ vũ khí ấy liền biến mất khỏi tầm mắt anh, để lại sau lưng âm thanh chói tai khi va chạm.

Lực đẩy từ mũi thương vừa chạm phải lại quá yếu ớt. David lập tức nhận ra sai lầm của mình.

“Mồi nhử sao!”

“Sụp đổ, song trùng bộc phá!”

Silk dồn hết sức đánh sập nền đất ngay dưới chân David. Cô lao vun vút, thân hình áp sát mặt đất, rồi dồn toàn bộ động năng của cú bật vào nắm đấm giáng thẳng vào bụng David.

Cú đấm được cường hóa cục bộ ấy chẳng hề thua kém một nhát thương xuyên thủng nào.

Nếu đánh trúng trực diện, làm đối phương nội thương đến mức nguy kịch cũng chẳng phải chuyện lạ.

Nhờ tài năng phi thường, David kịp bật lùi lại để tránh cú chí mạng ấy. Thế nhưng, Silk còn tận dụng cả lực dồn từ bàn chân để gia tăng sức mạnh, khiến David không sao đứng vững nổi nữa.

“Trận đấu kết thúc! Silk Randolph chiến thắng!”

“Mình làm được rồi! Baldr! Mình đã làm được rồi!”

Silk quay người lại đầy kiêu hãnh.

Nụ cười trong sáng của cô chẳng hề giống với kẻ vừa liều lĩnh đặt cược tất cả vào một ván được ăn cả ngã về không.

Baldr suýt nữa đã để bản năng thôi thúc, muốn ôm chầm lấy Silk và xoa nhẹ mái tóc ấy khi thấy cô hớn hở đáng yêu đến vậy. Nhưng cậu kìm lại, chỉ khẽ vẫy tay với cô mà thôi.

Bởi vì bản năng của Baldr mách bảo rằng, lần này người xui xẻo chẳng phải là Silk.

“Quả nhiên… mình được phần dễ dàng nhất… chắc mọi chuyện không thể nào tốt đến thế, nhỉ?”

Thoạt nhìn, đối thủ của Baldr có vẻ rất tầm thường. Không hề toát lên khí thế gì khiến người ta phải cảnh giác.

Các học viên năm hai khác cũng có vẻ nghĩ vậy. Sau khi Silk đánh bại át chủ bài của họ, sĩ khí cả bọn đã tụt xuống đến mức nhìn thôi cũng thấy đáng thương.

“Chỉ chút nữa thôi… rõ ràng chỉ còn chút nữa thôi mà…”

“Lũ quái vật này sắp leo lên lớp của bọn mình rồi…”

Đám học viên năm hai cúi gằm mặt, lòng nặng trĩu đầy thất vọng.

Đám học viên năm nhất kia chắc chắn sẽ trở thành đồng đội đáng tin cậy, nhưng đồng thời, họ cũng sẽ là những đối thủ cạnh tranh sừng sỏ.

Sự xuất hiện của những bạn học mới này chắc chắn sẽ tạo ảnh hưởng to lớn đối với họ, tốt hay xấu còn chưa biết.

Baldr và đối thủ bước ra đối diện, cúi đầu chào nhau.

“……Xin được chỉ giáo.”

“Tôi cũng vậy, mong cậu nương tay cho.”

Học viên năm hai ấy trông có vẻ ung dung thoải mái, nhưng Baldr lại tin chắc rằng, đằng sau dáng vẻ ấy là một kẻ địch vô cùng đáng gờm.

Khí chất của kẻ mạnh ẩn sâu trong người kia không thể nào che giấu được.

(Chẳng lẽ… anh ta mới là át chủ bài giấu kín của năm hai?)

Thế nhưng, trạng thái của những học viên năm hai khác lại quá lạ lùng để điều đó đúng.

Từ phản ứng của họ, rõ ràng đối thủ của Silk mới thật sự là người mạnh nhất.

Điều đó có nghĩa là, người này đã cố tình che giấu thực lực thật sự của mình suốt từ đầu đến giờ.

Cậu tuyệt đối không thể để lơ là cảnh giác ở đây, dù chỉ một chút.

Cả hai lặng lẽ chĩa mũi thương về phía đối thủ.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, họ đồng loạt hét lớn, bước lên và lao thương dữ dội vào nhau.

Đòn thương của cả hai bị đỡ một cách gọn gàng, rồi lập tức xoay vòng phản kích khi vừa tách ra.

Họ di chuyển chẳng khác nào hình ảnh phản chiếu trong gương.

Và rồi, sau khi né nhát chém bằng một cú lùi tuyệt đẹp, cả hai lại trở về vị trí ban đầu, đứng bất động.

Từ bên ngoài nhìn vào, cách họ giao đấu chẳng khác nào một màn biểu diễn võ thuật đã được tập luyện kỹ lưỡng từ trước.

“……Này, từ khi nào Albert mạnh đến thế vậy?”

“Không thể tin nổi. Vừa rồi cậu ta còn nhanh hơn cả David nữa.”

Khán giả xung quanh cũng không nhịn được mà hô lên kinh ngạc.

Nhiều khả năng, trận đấu này đã kết thúc từ lâu nếu đối thủ của Baldr chỉ ở cùng đẳng cấp với những học viên năm hai khác.

Chính vì hiểu rõ sự chênh lệch ấy, các học viên năm hai mới nhìn Albert với ánh mắt đầy hoang mang.

Baldr và Albert trao đổi những đòn tấn công với nhau như đang khiêu vũ.

Họ đâm, quét, rồi vung thương liên tiếp với tốc độ khủng khiếp, tận hưởng từng nhịp tấn công và phản công.

Giữa cơn cuồng phong ấy, chỉ có hai người họ mới nhận ra sự khác biệt mỏng manh trong kỹ thuật.

(Không ổn rồi. Gã này mạnh hơn mình…!)

Thật bất ngờ, Albert thậm chí còn vượt trội hơn Baldr, người mà sức mạnh đã được thừa nhận là trên cả giảng viên Lombard.

Hơn nữa, sự khác biệt ấy tuy nhỏ bé, nhưng Baldr vẫn cảm nhận được, Albert vẫn chưa hề nghiêm túc.

(Có lẽ mình nên thử…)

Nói về thương thuật của thế giới này, nó khá giống với phong cách chiến đấu dùng trường thương từng thịnh hành trong giới hiệp sĩ phương Tây ở Trái Đất.

Môn phái ấy đặt trọng tâm vào sức hủy diệt, nhiều chiêu thức thiên về trực diện, nên trong các trận đấu khác, động tác quét ngang hầu như không được sử dụng.

Trái ngược lại, ở Nhật Bản thời Chiến Quốc, khi Sanai còn sống, có vô số môn phái thương thuật, khởi đầu từ phái Hōzōin, vốn chịu ảnh hưởng sâu đậm từ thương thuật Trung Hoa.

Thậm chí còn có phái coi thương không đơn thuần chỉ là vũ khí để đâm, mà phát triển thành một loại hình gậy pháp độc đáo.

Môn thương thuật Trung Hoa mà Sanai từng biết, gọi là Fuuheihou (pháp môn phong bế, kĩ pháp khóa chặn thương của đối thủ), dựa trên ba thức cơ bản: ngoại chuyển, nội chuyển và đâm thẳng.

Nếu nắm vững được thức nội chuyển, thì chỉ trong chớp mắt đã có thể chế ngự mũi thương của đối phương.

Mũi thương của Baldr quấn lấy thương của Albert như một con rắn, gần như đã hoàn toàn phong tỏa trang 5thai1 tự do của nó.

Thế nhưng, ngay trước khi chiêu thức được hoàn tất, Albert bất ngờ kéo ngược thương về với một sức mạnh kinh hồn.

Không, phải nói rằng ,anh ta đã chủ động thu về thì đúng hơn.

Bằng không, nếu Albert để mặc như vậy, cây thương trong tay cậu hẳn đã rơi xuống đất vào lúc này, và trận đấu sớm chấm dứt rồi.

“Triệt Tiêu.”

Baldr nhún vai đầy bất lực rồi niệm Triệt Tiêu.

Khán giả, vốn chẳng cảm nhận được chút dấu hiệu nào của ma thuật, đều ngơ ngác trước hành động đó.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, kẻ mà ai cũng tưởng là Albert lại biến đổi hình dáng, lộ ra thành một người đàn ông hoàn toàn khác.

Thì ra từ đầu đến cuối, hắn đã vận dụng một loại ảo thuật cao cấp mà chẳng ai nhận ra.

“Ngài đúng là cầu kỳ quá rồi đấy, hiệu trưởng.”

“Haizz, ta còn tưởng sẽ không bị phát hiện cơ.”

Ramillies gãi má, cười hồn nhiên không hề tỏ ra xấu hổ.

Nụ cười của ông chẳng khác nào một đứa nhóc bị bắt quả tang sau trò nghịch ngợm thất bại.

(Tuổi này rồi mà vẫn còn cái tính ấy sao…)

“Xem ra ta thua vụ cá cược vì bị lật tẩy mất rồi…”

“Hả? Cá cược? Ngài đang làm cái gì trong kỳ thi thăng cấp quan trọng này vậy?”

Baldr phản ứng lại, không thể nào để yên chuyện này trôi qua như thế được.

Thế nhưng, linh cảm chẳng lành đã bám riết lấy cậu từ lúc đầu, giờ lại càng thêm rõ rệt.

Cảm giác như một tai ương khủng khiếp vô hình nào đó đang giáng xuống, không chừa lối thoát nào… cái nỗi sợ ấy, Baldr đã từng nhiều lần nếm trải.

“Đ-đừng nói là…”

Một cơn lạnh buốt chạy dọc khắp toàn thân cậu.

Nếu điềm báo kia thành sự thật, thì với Baldr mà nói, đã là ván cờ chiếu hết không cách lùi.

“Con trai à, ở kinh đô sống thoải mái quá mà trở nên cùn đi sao?”

(Mẹ nhớ con lắm, cục cưng của mẹ!)

23344a1b-0bb8-4419-90d8-0af662ec988d.jpg

Trên ban công, nơi có thể nhìn bao quát toàn bộ thao trường, một bóng hình quen thuộc đang bình thản đứng đó.

Baldr ngẩng lên, sự tuyệt vọng lấp đầy trong mắt cậu.

Nơi ấy, giữa ánh bạc lấp lánh phủ quanh người, hiện ra một người phụ nữ trẻ trung không hề vương chút dấu vết của năm tháng. Cùng với nét rạng ngời ấy là khí thế sắc bén, dữ dội, chính là chiến binh mạnh nhất.

Nữ thần đầy bạo lực mà Baldr đã quá quen thuộc, đến mức phát chán, đang hiên ngang đứng đó.

“Mẹ yêu dấu, đã lâu không gặp.”

(Chiếu hết. Xong rồi. Giờ việc duy nhất mình có thể làm là gồng mình chịu đựng trận hành hạ phi nhân tính đó thôi…)

“Có lẽ ta phải nhắc nhở con đôi chút về sự khắc nghiệt nơi quê hương con đã sinh ra…”

Trận tử chiến, hay đúng hơn nên gọi là một màn bạo hành, lập tức khiến tất cả mọi người hiểu ra lý do đằng sau sức mạnh vô lí của Baldr.

Thậm chí, họ còn chẳng thể nào lý giải nổi vì sao đến tận hôm nay cậu vẫn còn sống sót.

“Tiến lên nào! Muốn ngủ thì đợi chết rồi hãy ngủ!”

“Khốn kiếp! Đúng là đồ bạo dâm chết tiệt!”

Ngay cả với thể chất siêu việt của mình, Baldr cũng không thể chặn hết loạt tấn công liên hoàn của Maggot.

Vài đòn nện trúng người cậu, và dẫu còn chưa kịp ngã xuống, một nhát chém từ trên cao đã gầm rú lao đến truy sát.

Baldr chỉ vừa kịp bật người sang bên để né, rồi lập tức khôi phục lại thăng bằng.

Cú đánh hụt ấy để lại một rãnh sâu hoắm trên nền đá lát sân.

Nếu như cậu để thân thể tê cứng vì đau đớn chỉ trong thoáng chốc, hẳn nhát chém kia đã đoạt mạng cậu ngay tức khắc.

Đến cả Ramillies, kẻ vốn ngạo nghễ nhất về sức mạnh của mình, cũng chẳng thể ngăn nổi dòng mồ hôi lạnh rịn chảy sau gáy khi chứng kiến cảnh tượng ấy.

Nếu kiểu huấn luyện này được áp dụng cho toàn bộ kị sĩ đoàn, thì chẳng nghi ngờ gì, toàn quân sẽ bị tận diệt.

Nói cho đúng thì, ngay cả Ramillies cũng không thể hiểu nổi, Baldr đã làm thế nào để lớn lên an toàn được đến tận hôm nay?

Dẫu vậy, lý do đằng sau lại là điều mà bất kỳ kẻ ngoài cuộc nào cũng chẳng thể nào hiểu nổi.

Đơn giản mà thôi, đó chính là một tình mẫu tử vô biên, mang lại phép màu tưởng chừng bất khả thi ấy.

“Chỉ có tốc độ chạy trốn của con là tiến bộ thôi!”

(Mẹ vui lắm, dù xa cách nhưng con vẫn trưởng thành thế này!)」

Cô là một người phụ nữ khó lòng lý giải dù là ở phương diện.

Baldr chỉ có thể gắng gượng duy trì chút sức lực chiến đấu còn sót lại nhờ vào vô số kinh nghiệm đã tích lũy đến giờ.

Nhưng nguyên nhân lớn nhất, là bởi Maggot đã nắm rõ tất cả mọi điều về Baldr, tốc độ phản ứng, cách suy nghĩ, đến cả thói quen nhỏ nhất.

Cô giữ lực tay ở mức chính xác, ngay tại ranh giới mà Baldr vẫn có thểsống só, để cậu luôn ở trạng thái bị dồn nén cực hạn.

Càng chống trả giỏi bao nhiêu, cậu lại chỉ càng kéo dài màn địa ngục ấy bấy nhiêu.

Tình thương của người mẹ này… thật sự quá mức khủng khiếp.

Thân thể nhỏ bé của Baldr hết lần này đến lần khác bị đánh bật, đập nện, văng đi cùng những âm vang chát chúa của từng đòn tân công năng nề ấy.

Dù thế, cậu tuyệt đối không được phép ngã gục.

Chỉ cần buông mình ngã xuống, là ngay tức khắc, một đòn kết liễu sẽ giáng xuống, cướp đi sinh mạng.

Khoảnh khắc cậu đầu hàng chính là khoảnh khắc cậu đi đời.

Cảnh tượng một chiều ấy trông chẳng khác nào màn tra tấn dã man, khiến Silk vô thức đưa tay che mắt.

Dẫu trong lòng cô ngưỡng mộ sức mạnh của Baldr, giờ phút này lồng ngực cô lại nhói đau khi thấy cậu bị hành hạ thê thảm như thế.

Thậm chí, một chút hận ý dâng lên trong tim cô, dành cho Maggot, người mẹ lạnh lùng đang giáng xuống con trai mình từng cú đánh bạo lực không chút nương tay ấy.

Vậy mà, đồng thời, Silk lại cảm thấy một sự đồng điệu kỳ lạ với người phụ nữ ấy, tựa như một déjà vu mơ hồ, như thể cô đã quen biết từ lâu lắm rồi.

Ít nhất thì, trong ký ức của mình, đây rõ ràng là lần đầu tiên cô gặp người phụ nữ này.

Baldr bị Maggot dày vò một cách một chiều, nhưng dĩ nhiên, cậu không hề có thú vui bệnh hoạn gì trong chuyện này.

Cậu chỉ đang kiên nhẫn, cảnh giác, chờ một khe hở nhỏ nhoi để phản công, để ít ra còn có thể cho bà mẹ khủng khiếp kia một phen giật mình.

Khoảng cách về sức mạnh thì vốn chẳng thể nào xoay chuyển, nhưng nếu không thể trả đũa lấy một chút, cậu sẽ chẳng thể nào cam lòng.

(Cùng lắm cũng chỉ là quấy rầy một chút, chứ chẳng thể làm gì hơn…)

Trong thời Chiến Quốc, môn phái Thương Pháp Hōzōin, được tôn xưng là Thương Hōzōin, có một câu ngạn ngữ:

“Thương khi đâm, kích khi vung, và lưỡi hái khi kéo.”

Thương pháp thời ấy sở hữu một sự đa dạng vượt trội trên chiến trường, với vô số biến hóa, chẳng hạn như loạithương lưỡi há.

Trong khi đó, thương pháp của vương quốc Mauricia tuy có đâm và vung, nhưng lại hoàn toàn không có những chiêu thức tấn công trong lúc thu thương về.

Biết rõ bước tới sẽ chỉ khiến bản thân phải hứng thêm đau đớn, Baldr vẫn gắng gượng tiến lên.

Cậu dồn lực, tung ra một cú đâm thẳng hướng vào cổ Maggot.

Maggot né nó một cách thoải mái, nhưng cú đâm chỉ là mồi nhử. Cô vặn người rồi kéo mạnh cán thương hết sức mình.

Đó là một động tác trông rất bình thường, nhưng nếu mũi thương có gắn lưỡi hái thì động mạch cảnh của Maggot đã bị cắt đứt rồi.

Maggot, người đang đọ thương với Baldr, cảm nhận một luồng sát ý lạnh lẽo chạy dọc cổ mình. Cô cảm nhận được điều đó chính xác bởi vì cô là một chiến binh xuất sắc.

“Đứa hỗn xược này… tạm thời thì có lẽ ta không cần đưa con về để huấn luyện thêm.”

“Cảm ơn mẹ……”

(Một ngày nào đó tôi sẽ để một con dế vào sau lưng bà!)

“... Con nghĩ hôm nay chẳng phải là một ngày đẹp để chết sao?”

“Làm sao có chuyện đó được, thưa mẹ yêu dấu?”

Baldr cuối cùng cũng được giải phóng, cậu quỳ gối rồi từ từ ngả người về phía trước. Silk phản xạ chạy đến bên anh.

‘Baldr! Cậu ổn chứ?”

Cô ôm Baldr mà không do dự. Đôi mắt Maggot khẽ hẹp lại khi nhìn hành động của cô gái xinh đẹp nhưng xa lạ đó.

(Quả nhiên, một con côn trùng gây hại đã vo ve quanh con trai yêu dấu của mình. Con đang làm gì thế hả, Seyruun?)

Rồi cô nhìn Silk với vẻ trầm ngâm.

Cô gái này được rèn luyện khá tốt so với tuổi, dù chưa đạt tới tầm của Baldr.

Ngoại hình, sự duyên dáng, ý chí kiên định và tính cách chân thành của cô đều hiện rõ trên gương mặt, Maggot thích những cô gái như vậy.

Góc nghiêng của cô bé kia kỳ lạ thay lại khiến trái tim Maggot rung động. Vòng ngực phẳng lì với một tương lai xem ra chẳng hứa hẹn gì ấy, ngược lại còn khiến cô cảm thấy một sự đồng cảm thân thuộc với cô gái này.

Có lẽ cô gái này là con nhà quý tộc. Maggot nghĩ rằng cô không phải là một lựa chọn tồi để làm vợ của Baldr.

“Có vẻ con trai ta đã được nhóc chăm sóc tốt. Có thể cho ta biết tên được chứ?”

Silk chưa từng nghĩ Maggot sẽ gọi thẳng vào mình. Cô thậm chí quên cả nỗi oán hận vô lý khi nãy, vô thức cất lời đáp.

“Tên của cháu là Silk Randolph Trystovy, thưa mẹ.”

“Ai cho nhóc gọi ta là mẹ hả?”

“K-không! Xin thứ lỗi. Từ thuở bé cháu đã được nghe về uy danh lẫy lừng của ngài Ngân Quang Maggot rồi.”

Maggot nhìn chằm chằm Silk dò xét. Rồi cô khẽ thở dài, như thể đã nhìn thấu được điều gì, và nhún vai, bật cười trầm thấp.

“Ta thì chẳng ngại nếu nhóc về nhà ta làm dâu, nhưng Baldr tuyệt đối không thể đi ở rể bên chỗ nhócđâu nhé? Dù sao nó là người thừa kế chúng ta.”

“X-xin đừng hiểu lầm! Giữa Baldr và cháu hoàn toàn không có chuyện đó!’

Silk đỏ bừng từ cổ lên tận mặt, luống cuống kêu to. Đôi tay đang ôm Baldr cũng vô thức buông ra.

Đầu của Baldr liền nện mạnh xuống nền đá, vang lên một tiếng cốp nặng nề, âm thanh vang vọng ngân dài khắp thao trường.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận