Isekai Tensei Soudouki
Takami Ryousen (高見梁川) Ririnra (りりんら)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2

Chương 1: Học viện kị sĩ, phần 1-2

0 Bình luận - Độ dài: 3,173 từ - Cập nhật:

Phần 1

Baldr đang thẳng tiến tới thủ đô cùng với người hầu gái của mình, Seyruun, bằng xe ngựa. Cậu đã được tuyển vào học viện kị sĩ hoàng gia.

Khi họ ra khỏi khu rừng thuộc lãnh thổ gia tộc Cornelius, đại cao nguyên Marlborough rộng lớn hiện ra ngay trước mắt họ, trải dài đến tận chân trời. Những cao nguyên này, với sự màu mỡ của nó, nổi tiếng là khu vực sản xuất nông nghiệp với sản lượng khủng kể cả khi tính khắp lục địa.

Chiếm được vùng đất này là lí do chính khiến cho Vương quốc Haurelia luôn muốn tấn công lãnh thổ gia tộc Cornelius.

Hệ thống luân canh bốn ruộng (luân canh Norfolk) vẫn chưa được phổ biến rộng rãi ở đất nước này, nhưng vỏ cây và mùn đã được sử dụng làm phân bón trong nông nghiệp.

Việc nhân giống ngựa cũng được khuyến khích do dư âm từ cuộc chiến trong quá khứ, nhưng gia súc như bò và heo thì chỉ có người giàu mới có, và số lượng cũng chỉ dừng lại ở mức khá khiêm tốn.

Hệ thống Norfolk cho phép nông dân có thể sản xuất thức ăn cho gia súc, đồng thời cung cấp sự bảo vệ cho chúng. Có thể nói rằng việc phổ biến phương pháp này là chuyện trong tương lai, nhưng hiện tại, Baldr đã bắt đầu áp dụng hệ thống này ở quy mô nhỏ trên lãnh thổ gia tộc Cornelius, tất nhiên chi phí đều do cậu gánh vác.

Mặc dù lão tướng quân thời đại Chiến quốc đang ngủ say trong cậu, Oka Sanai, là một kẻ hám tiền hết thuốc chữa, nhưng nếu có thể dùng tiền để có thể kiếm nhiều tiền hơn, ông vẫn không ngần ngại làm điều đó, đó chính là quy tắc của Sanai.

Sau khi băng qua những cao nguyên rộng lớn, hồ Aleister hiện ra ngay trước mắt của Baldr và Seyruun, kích thước của nó khổng lồ đến mức chỉ dùng mắt thường thì khó có thể mà nhìn thấy bờ bên kia.

“Tuyệt quá! Cậu chủ, hồ này còn có cả sóng nữa này!”

“So sánh ra thì hồ ở lãnh thổ nhà mình chẳng khác gì cái vũng nước cả…”

Hồ Inawashiro trong kí ức của Sanai cũng có kích thước tương đồng, nên Baldr không cảm thấy thích thú đến thế, nhưng với Seyruun, một người chưa bao giờ rời khỏi thị trấn nơi mình sinh ra, cảnh tượng hùng vĩ và nên thơ này là một trải nghiệm đáng nhớ với cô.

Thông thường thì cô sẽ hành động như một người chị chững chạc, ít khi nào để lộ cảm xúc của mình như thế. Baldr nhìn cô một cách trìu mến, cậu nghĩ rằng cô lúc này trông thật đáng yêu.

Có lẽ là đàn ông luôn có sức kháng cự kém với những thế dễ thương, cho dù là trong thế giới nào đi chăng nữa.

Kể từ lúc Vương quốc này được thành lập, hồ Aleister chưa bao giờ cạn kiệt. Sông Amrita, một con sống bắt nguồn từ hồ này cung cấp lượng nước dồi dào cho vùng cao nguyên.

Nhờ vào nó, Vương quốc Mauricia trở nên màu mỡ và có thể phát triển nông nghiệp một cách hiệu quả.

Ngoài ra hồ Aleister và sông Amrita cũng đóng vai trò là tuyến phòng thủ cuối cùng của thủ đô, nếu chúng thất thủ, sẽ chẳng còn thứ gì có thể ngăn chặn quân địch tấn công nơi này cả.

Nói theo một cách khác, lãnh thổ nhà Cornelius sẽ tiếp tục là vị trí chiến lược quan trọng dù trong hiện tại hay là trong tương lai.

Cả hai tiếp tục di chuyển bằng xe ngựa trong mười ngày tiếp theo trước khi một thành trì khổng lồ hiện ra ở phía đường chân trời.

Nếu di chuyển bằng ngựa liên tục bất chấp tình trạng sức khỏe của nó, khoảng cách này cũng chỉ cần ba ngày để hoàn thành, nhưng vì họ đang đi bằng xe ngựa, dù cho có vội đến đâu cũng phải mất từng đó thời gian.

Baldr cơ bản là chưa bao giờ rời khỏi dinh thự nhà mình vì tình trạng sức khỏe do kí ức tiền kiếp gây ra, nên có thể nói đây là trải nghiệm xa nhà đầu tiên của cậu.

Kiến trúc to lớn không thể được tìm thấy ở lãnh thổ nhà Cornelius làm cho trái tim chunni của Baldr bị kích thích mạnh mẽ.

“Tuyệt quá! Vậy ra đây chính là thủ đô hoàng gia Cameron…!”

Thành trì khổng lồ trước mặt cậu bao quanh thị trấn trung tâm. Ngoài ra, nước cũng được đưa từ sông O’neil để lấp đầy hào bảo vệ xung quanh mặt ngoài của thành.

Kiểu thiết kế lâu đài với hào nước bao xung quanh như thế này cũng có thể được nhìn thấy ở thời đại Chiến quốc, thành Hitachiota hay thành Tsuchiura là ví dụ điển hình.

Nhưng Baldr chưa bao giờ nhìn thấy kiểu thành trị này với kích thước to lớn như thế. kể cả là Sanai cũng phải choáng ngợp trước sự hùng vĩ của nó dù ông đã từng nhìn thấy cả thành Osaka và thành Aizu Kurokawa.

Có thể nói ở lục địa Aurelia, không, phải nói là trên toàn thế giới này, Cameron là thủ đô duy nhất có thể được miêu tả là “nổi trên mặt nước”.

Kể từ khi thành lập quốc gia, thủ đô của Vương quốc Mauricia có ba lần bị tấn công, nhưng cả ba lần đó kẻ địch đều bất lực trước khả năng phòng thủ khủng khiếp và bắt buộc phải rút lui.

Một thành trì bất khả xâm phạm nổi trên mặt nước, đó là những gì mà Baldr biết về nơi này qua sách vở, và bây giờ nó đang hiện ra ngay trước mắt cậu.

Dù sở hữu kí ức của hai kiếp người, Baldr vẫn chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi.

Với đôi mắt sáng lấp lánh, Baldr không thể kiềm được sự phấn khích của cậu hiện ra rõ mồn một. Seyruun không nói gì mà chỉ cười mỉm.

(Con cáo già Selina đó, cô ta chắc chắn chưa bao giờ nhìn thấy cậu chủ như thế này.)

Học viên kị sĩ hoàng gia vốn được quản lý bởi bộ quốc phòng nhằm đào tạo lực lượng cho đoàn kị sĩ hoàng gia. Nơi đây là cơ sở giáo dục được thành lập từ hai đời vua trước.

Tuy nhiên, trước khi mà họ kịp nhận ra, lý tưởng từ những ngày đầu thành lập học viện đã bị tha hóa. Một sự phân hóa rõ rệt đã xuất hiện giữa các học viên, cụ thể hơn là giữa những học viên quý tộc nhập học chỉ để tìm kiếm danh vọng để trở về thừa kế lãnh thổ và những học viên thật sự muốn trở thành kị sĩ.

Thậm chí còn có những tên ngốc dựa dẫm vào quyền lực của bản thân và sao nhãng việc học tập. Tất nhiên, quy định của học viện không khoan dung tới mức cho phép những con sâu mọt như thế tiếp tục ở lại học viện.

Vị vua đã thành lập ra học viện đã trăn trối rằng kể cả là hoàng tộc cũng sẽ bị trục xuất khỏi học viện nếu không đáp ứng được yêu cầu đã đề ra.

Vì lý do đó, nơi này vẫn luôn là mục tiêu được nhắm đến bởi những người có mục tiêu trở thành một phần cho kị sĩ đoàn.

Baldr và Seyruun đến học viện khi trời đã gần tối.

Xe ngựa của họ dừng trước cánh cổng làm bằng đá, khi lính gác cổng được thông báo sự hiện diện của nhóm Baldr, họ được tận tình dẫn tới văn phòng của hiệu trưởng.

(Hmm, mình tự hỏi tại sao bọn họ lại trông sợ hãi như thế?)

Baldr nghĩ về điều đó trong khi được một người phụ nữ nhìn có vẻ như là thư kí dẫn đường. Sau đó, trước khi cậu kịp nhận ra, bọn họ đã tới tầng cao nhất của tòa nhà năm tầng này.

Đập vào mắt họ là một cánh cửa văn phòng to lớn với một lá cờ của vương quốc được chạm trổ trên bề mặt.

“Xin thứ lỗi.”

“Ồ! Vào đi, Baldr.”

Hiệu trưởng Ramillies dang rộng tay nở một nụ cười tươi như một người ông đáng mến.

Hình ảnh này làm cho cậu tự hỏi rằng đây có phải là người được mệnh danh là ác thần của chiến trường hay không.

Nhưng Ramillies hiện giờ đã nghỉ hưu và không còn xuất hiện trên tiền tuyến nữa. Với ông bây giờ, huấn luyện thế hệ tiếp theo chính là mục tiêu mà ông muốn thực hiện trong suốt phần đời còn lại, cụ thể là những người như Baldr.

Vài năm trước, khi chỉ mới là một đứa trẻ mười một tuổi, Baldr đã khiến cho ông phải khuỵu xuống. Sau từng ấy năm, liệu câu ta đã mạnh lên bao nhiêu, và cậu ta sẽ còn mạnh lên cỡ nào khi được huấn luyện ở đây. Ramillies muốn được nhìn thấy điều đó tận mắt.

Hay chính xác hơn, ông muốn thử sức với cậu ngay bây giờ. Sự thôi thúc ấy bùng cháy mãnh liệt bên trong ông, nhưng Ramillies vẫn giữ được vẻ nghiêm nghị của một người hiệu trưởng và chỉ bắt tay Baldr thôi.

“Thật tuyệt khi cháu chịu tới đây. Ta đã chờ rất lâu cho ngày cháu nhập học rồi đấy.”

“Thứ lỗi cho cha cháu vì đã yêu cầu những việc vô lý như thế.”

Theo kế hoạch ban đầu, cậu sẽ nhập học khi cậu mười bốn tuổi, và vì lý do đặc biệt, cậu đã bị đẩy tới đây dù chỉ mới mười hai tuổi và nửa năm. Baldr biết rằng yêu cầu của Ignis vô lý đến cỡ nào.

Những lời nói của Baldr làm cho cơ mặt của Ramillies nhăn lại, nhưng lý do lại không giống như cậu nghĩ.

“Việc cháu có đủ tuổi để nhập học ở đây hay không không phải là vấn đề. Nhập học trước tuổi cũng không phải là việc gì đó quá hiếm, cái khó ở đây là yêu cầu của Maggot cơ.”

Seyruun bỗng giật mình.

Từ những gì mà cô biết, Maggot yêu cầu Ramillies phải cho phép Seyruun làm người giúp việc ở học viện.

Baldr liếc về phía của Seyruun khi thấy cô phản ứng như thế.

“...Rốt cuộc mẹ đã yêu cầu cái gì vậy?”

“À, không có vấn đề gì về việc cháu làm việc ở đây đâu, cháu gái. Nhưng nhớ là ta không cho phép cháu tới đây làm hầu gái riêng của Baldr đấy. Cái đau đầu ở đây là Maggot không cho phép Baldr được tự do ra vào học viện. Con nhóc đó còn bắt ta phải phái người giám hộ cho Baldr mỗi khi cháu ra ngoài nữa.”

(Mẹ ơi là mẹ, mẹ muốn làm cái gì vậy?)

“Cũng khó cho ta nếu phải làm như thế lắm, cơ mà thú thật, lỡ mà Maggot nổi khùng lên rồi lại động tay động chân, cái học viện này sẽ tàn đời mất. Nên thứ lỗi cho ta, nhưng cháu phải ráng mà chịu đựng.”

“Kể cả ngài hiệu trưởng cộng với những người khác ở học viện kị sĩ cũng không ngăn nổi mẹ cháu à?”

Baldr không biết liệu có thật sự tốt không khi một học viện đào tạo kị sĩ lại có thể cư xử một cách nhún nhường như thê, nhưng Ramillies phản bác lại một cách thẳng thắn.

‘Vậy cho ta hỏi cháu điều này, liệu cháu có nghĩ rằng năm mươi cựu binh cộng với vài đứa học viên còn đang trong giai đoạn huấn luyện có thể thắng được Maggot không?”

“Có vẻ như là bất khả thi…”

Baldr chỉ có thể tưởng tượng ra hình ảnh người mẹ yêu quý của cậu cười một cách điên cuồng, dưới chân là đống tàn tích còn sót lại của học viện, cứ như một con ác quỷ vậy.

Người mẹ của cậu không khác gì là một con quái vật thực thụ, và chỉ khi một quân đoàn tinh nhuệ được điều động thì mới có thể cản bước của cô ấy.

“Vậy nên khi cháu ra ngoài, làm ơn hãy báo cho ta biết hoặc ít nhất cũng để Seyruun đi theo, coi như làm ta xin cháu đấy.”

Nếu thắc mắc tại sao Maggot lại đòi hỏi nhiều thứ vô lý như thế, hãy đổ lỗi cho Ignis.

Sau khi bị dần cho tơi tả, Ignis cuối cùng cũng thừa nhận rằng mất tờ rinh là truyền thống lâu đời của học viên ở đây khi họ đủ mười sáu tuổi. Seyruun đã khôn ngoan khi không nói gì về chuyện đó.

Suy cho cùng, Seyruun chỉ muốn bảo vệ Baldr khỏi những thói hư tật xấu ngoài kia.

“Dù sao thì, sau một hành trình dài như thế, cháu chắc chắn đã mệt lắm rồi. Vẫn còn vài phòng giáo viên còn trống, cháu có thể nghỉ ở đó. Ngày mai ta sẽ đưa cháu đi tham quan vòng quanh ký túc xá và chỗ mà Seyruun sẽ làm việc.”

“Vậy cháu xin phép.”

Baldr rời khỏi phòng hiệu trưởng với tâm trạng chán nản bởi món quà chia tay ngoài mong muốn đó. Từ góc nhìn của Ramillies, bóng lưng của cậu trông thật đáng thương.

Tính khắp cả lục địa này, Baldr có thể là người duy nhất trên đời này phải chịu đựng tình yêu mãnh liệt đó từ mẹ cậu.

Nếu chỉ là một đứa trẻ bình thường, cậu đã không chịu nổi mà vỡ vụn từ lâu rồi. Hay nói đúng, cậu thậm chí còn không thể sống sót tới tận bây giờ.

Kể cả những thành viên của hội kị sĩ Vương quốc Haurelia, vốn dĩ nổi tiếng với lịch trình luyện tập khủng khiếp cũng phải vắt giò lên cổ mà chạy khi chứng kiến những màn huấn luyện của Maggot.

Vì lẽ đó, Ramillies đánh giá Baldr rất cao, cũng như đặt niềm tin vào cậu trong tương lai.

“Liệu rằng từ ngày mai, khi đứa trẻ này gia nhập, học viện sẽ có thay đổi như thế nào? Thật đáng để trông đợi.”

Hơn mười năm kể từ cuộc chiến tranh khốc liệt với Haurelia, một cuộc chiến được gọi với cái tên Chiến tranh Antrim. Số lượng người không biết chiến tranh cũng như những người vẫn không thể xóa bỏ những tư tưởng lỗi thời ngày một tăng dần.

Sự hiện diện của Baldr có thể không chỉ ảnh hưởng đến tư tưởng học viên, mà còn là của các giảng viên.

Cũng giống như cái cách mà Baldr dùng ma thuật để làm Ramillies khuỵu xuống cách đây vài năm, có lẽ bản thân Baldr nhìn thấy thứ gì đó mà người khác không thể nhìn thấy.

“Đúng như mình nghĩ, mình nên tái đấu với cậu ta.”

Dù đã không còn phục vụ ở tiền tuyến, tinh thần của một chiến binh bên trong ngài hiệu trưởng đây vẫn y nguyên không hề biến mất. Baldr không nhận ra tiếng cười khẽ “Gufufu…” phát ra từ miệng Ramillies với đôi vai run rẩy.

Phần 2

Cũng vào khoảng thời gian đó…

“Tới đúng lúc lắm, Zirco, đi với chị một tí.”

Zirco, người vừa mới bị hành đến mức suýt chết vào ngày hôm kia được Maggot gọi đến. Cô ấy lắc đầu kịch liệt với gương mặt tái mét.

“Không, không, không, em xin từ chối. Thật ra em tới đây để nói lời tạm biệt với chị.”

Zirco đã hoàn thành nhiệm vụ mà Baldr đã giao.

Thù lao mà cô được hứa cũng đã trả đủ, nên cô nghĩ rằng đã tới lúc tìm kiếm một nơi làm việc khác, ít nhất là khi vẫn còn giữ được mạng sống.

Cũng không lạ gì khi mà Zirco quyết định làm như thế, hay nói đúng hơn, điều đó là điều hiển nhiên.

Thành thật mà nói, sau khi phải hứng chịu cơn thịnh nộ từ Maggot vào mấy ngày trước, cô đã muốn rời khỏi cái chốn địa ngục này càng sớm càng tốt, trước khi có thảm họa nào đó lại ập tới. Không một ngày nào mà cô không nghĩ đến chuyện đó.

“Nói cái gì thế? Chị chỉ muốn cùng em đi tuần thị trấn và làm đồ ch… đối thủ với chị để chờ Baldr về thôi mà.”

“Chị vừa mới suýt nói đồ chơi phải không, chị đại?!”

Zirco không kìm nổi mà vừa phản đối vừa khóc như một thiếu nữ vừa mới chia tay người yêu.

Không đùa đâu. Nếu phải làm đối thủ với Maggot trong vài năm cho đến khi Baldr trở về, cô ấy sẽ đi đời mất.

(Cậu chủ à… vẫn có thể sống sót và trưởng thành một cách an toàn như thế, Tôi thật sự phải nể cậu.)

“Nhắc mới nhớ, đứa nói với Baldr về vụ con dế là em đúng không, Zirco?”

*Khựng*

(Chết! Vẫn còn cái đó nữa…)

Baldr đã từng thách đấu với Baldr và dùng dế để đối phó với Maggot, điểm yếu duy nhất của cô. Khỏi phải nói, cậu đã bị đấm không thương tiếc vì vụ đó.

Zirco chỉ có thể nhìn Maggot với gương mặt cầu xin sự thứ lỗi, như cái cách mà tù nhân nhìn thẩm phán khi bị tuyên án tử vậy.

Chẳng có ai có thể cứu cô, cũng không còn đường trốn trước mặt con quái vật mang tên Maggot cả.

“Giờ thì, dùng cái đầu xinh xắn của em mà nghĩ đi. Em muốn ở hay đi?”

“Uuu…hãy cho phép em làm việc ở đây ạ…”

“Một lựa chọn thông minh. Giờ thì bắt đầu trận chiến (sống còn) nào.”

“Khoan đã, rõ ràng là có ý nghĩa sâu xa trong câu vừa rồi. Phản đối dùng bạo lực…”

Và đó là khoảnh khắc mà một lính đánh thuê lang bạt từ chiến trường này cho đến chiến trường kia, bắt đầu sự nghiệp phục vụ cho nhà Cornelius.

“Thôi nào, nhớ là chị không quan tâm sẽ có chuyện gì xảy ra nếu như em cứ thả lỏng thế đâu.”

“Cậu chủ ơi! Chị ta thật sự là một đứa bạo dâm như lời cậu nói, chắc chắn không thể sai được!!”

Zirco gào thét về phái cậu chủ của mình ở phương trời xa xăm trong khi thân thể  thì đang bị hành hạ bởi Maggot.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận