Baldr đã thành công thăng cấp lên năm hai, cùng với những người bạn đã cùng cậu vượt qua kỳ kiểm tra thăng cấp. Không lâu trước đó, cậu vừa đón sinh nhật thứ mười ba.
Cậu trở về lãnh địa Cornelius sau một thời gian dài để mừng sinh nhật của mình. Bữa tiệc được tổ chức ở đó thật xa hoa tráng lệ. Trong ký ức cậu vẫn còn in đậm cảnh tượng những quý tộc lớn, vốn xưa nay chưa từng một lần đặt chân tới, nay lại xuất hiện đông đủ trong buổi tiệc.
Trong số đó, thậm chí một trong mười đại quý tộc, hầu tước Randolph, cũng đã tự mình đến tận vùng biên giới này. Hiệu ứng từ việc ấy quả thực vô cùng to lớn.
Từ đây trở đi, nhà Cornelius không còn có thể bị gọi là kẻ lạc lõng giữa hàng ngũ quý tộc nữa, ít nhất là trên bề mặt.
Vốn dĩ, thanh danh của Cornelius đã nổi danh trong giới quân sự nhờ vào chiến công hiển hách của Ignis, vị anh hùng trẻ nổi tiếng khắp đất nước. Nay, khi đã lấy lại được sự kính trọng của giới quý tộc ở thủ đô, Nhà Cornelius chỉ cần khôi phục được nền tài chính hùng hậu, thì chẳng bao lâu nữa, họ hoàn toàn có khả năng chen chân vào hàng ngũ những đại quý tộc lẫy lừng khắp vương quốc.
Dĩ nhiên, trong mắt những quý tộc vốn nhạy bén với luồng gió thời cuộc, Baldr giờ đây hiển nhiên trở thành một mối hôn sự đầy sức hút.
Trên thực tế, Maggot sẽ chẳng thèm để tai nghe đến những lời đề nghị như thế, thế nhưng, những lời hứa gả gián tiếp đã đổ về nhà Cornelius không dưới hàng chục.
(Nhắc mới nhớ… Teresa từng nói điều gì đó thì phải…)
Người bạn thuở nhỏ của cậu, Teresa, người mà đã lâu Baldr chưa gặp lại ,nay đã trưởng thành hơn rất nhiều so với lần đấu tập trước kia.
Thế nhưng, cuối cùng cô vẫn bại dưới tay Baldr. Khuôn mặt cô vì thế mà tràn đầy vẻ ấm ức, đến mức cô cứ ôm chặt lấy Seyruun không chịu buông.
Nghĩ đến cảnh ấy, Baldr lại thoáng thấy có lỗi với Seyruun vì đã để cô bị bàn tay kia sờ mó khắp người.
(Nếu mình nhớ không nhầm… cổ còn bảo sẽ gửi cho mình thứ gì đó thú vị…)
Mang theo dòng suy nghĩ có chút bâng quơ ấy, Baldr bước vào lớp học.
Cậu chào Brooks và Silk, những người đã có mặt từ sớm.
‘Chào buổi sáng hai người.”
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, Baldr.”
Dạo gần đây, Silk dường như ngày một rực rỡ hơn, như một đóa hoa vừa bừng nở. Nụ cười của cô tỏa sáng rạng rỡ khi hướng về phía Baldr.
Nhắc đến mới nhớ, trong bữa tiệc hôm nọ nàng đã có dịp trò chuyện với Maggot. Kỳ lạ thay, mẹ cậu lại tỏ ra đặc biệt vừa ý với Silk. May mắn thay, bản thân Silk dường như cũng không lấy làm khó chịu với sự chú ý ấy.
“Nghe nói sắp có thêm vài học viên năm nhất mới. Số lượng cũng kha khá thì phải?”
Brooks, vốn tai thính như gió, lập tức tiết lộ tin tức mà cậu vừa moi được trong ngày.
Thông thường, mỗi năm nhiều lắm cũng chỉ có một học viên chuyển vào học viện. Vả lại, việc tiếp nhận học viên mới giữa chừng vốn là điều cực kỳ rắc rối đối với kỷ cương nghiêm ngặt của một học viện quân sự như học viện kị sĩ.
Chuyện ấy tuyệt đối sẽ không được phép, trừ phi người chuyển vào sở hữu một năng lực vượt bậc.
Điều đó cũng đồng nghĩa rằng, chắc chắn học viên mới kia là kẻ mang sức mạnh chẳng hề tầm thường.
(Tại sao nhỉ… mình có linh cảm chẳng lành.)
Cảm giác ấy không giống với nỗi hiểm nguy đe dọa đến tính mạng như khi Maggot xuất hiện. Nó chỉ là một dự cảm mơ hồ, như thể cậu sắp bị kéo vào một rắc rối phiền phức nào đó.
Và rồi, dự cảm ấy chẳng mấy chốc đã hóa thành hiện thực, chỉ chưa đầy vài giờ sau.
“Học viên Baldr… thứ lỗi, nhưng hãy đi theo ta ngay lập tức.”
Sau khi kết thúc buổi luyện cưỡi ngựa và trở về từ chuồng ngựa, Baldr bắt gặp giảng viên Lombard đang khoanh tay chờ sẵn trong hành lang.
Bình thường, Lombard là người thẳng thắn, tính khí ôn hòa và mang dáng vẻ của một quý ông. Nhưng lúc này đây, hiếm thấy thay, gương mặt ông lại phủ một vẻ cau có.
“Giảng viên, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Dù cho có rắc rối nào đó thật, Baldr cũng không nghĩ rằng nó lại cần đến sự giúp sức của mình.
Hơn nữa, Lombard không phải kiểu người sẽ để học trò dính vào những việc vốn dĩ phải là trách nhiệm của người trưởng thành.
“Là chuyện về những học viên mới nhập học hôm nay. Họ đột ngột đòi được tham gia kỳ thi thăng cấp. Vốn dĩ cái yêu cầu ngớ ngẩn như thế chẳng bao giờ được chấp thuận, nhưng lần này lại không thể từ chối, vì một hoàn cảnh đặc biệt. Ngươi chỉ cần đánh bại họ là được, để họ biết thân biết phận của mình thôi.”
"X-xem ra em không nên tò mò quá nhiều về cái hoàn cảnh kia thì hơn… em hiểu rồi ạ."
Một học viên mới mà ngay cả Lombard cũng phải miễn cưỡng nghe theo, đến mức tức giận thế này… hẳn người đó phải là kẻ mang địa vị vô cùng cao quý.
Thế nhưng, dù là ai đi nữa, trong học viện kị sĩ vẫn có một ranh giới tuyệt đối không thể vượt qua, bởi nơi này vốn là một học viện quân sự.
Cho dù học viên mới ấy có thể ép người ta chấp nhận nguyện vọng được tham gia kỳ thi thăng cấp, hắn cũng không thể thay đổi nội dung của kỳ thi, bởi đó là bài khảo nghiệm hoàn toàn xoay quanh thực lực. Thậm chí ngay cả quốc vương cũng không có quyền can dự. Đó là luật bất thành văn.
Cho nên, dẫu Baldr có đá cho tên nhà giàu ngạo mạn kia một trận nhừ tử, cũng chẳng ai dám chỉ trích.
Ừ thì, tùy tình huống mà sau đó có khi sẽ có sát thủ mò đến trong đêm, nhưng đối với Baldr thì điều đó chẳng đáng lo.
Bởi không có tổ chức ám sát nào ngu ngốc đến mức đi gây thù với Ngân Quang Maggot.
“Giảng viên Lombard! Cho em đi theo được không!?”
‘Em cũng vậy! Em hứa sẽ không làm vướng bận, xin hãy cho em cùng đi!!”
Brooks và Silk tranh nhau giành lấy quyền đi theo.
“Không cần lo, ta vốn dĩ cũng định gọi hai em theo."
(Nào, để xem rốt cuộc là tên con cưng đến thế nào lại mò đến đây, mình bắt đầu thấy hứng thú rồi.)
Trong lòng, Baldr thầm mong ước, nếu có thể, cậu muốn học viên mới này phải là một kẻ thật sự mạnh mẽ.
Cậu vốn chẳng hề quan tâm đến mấy công tử bột chỉ biết phô trương.
"Ê này, Baldr! Tớ đến rồi đây, đúng như lời hứa"
"Khoan đã, Teresa, là cậu sao?"
Người bạn thuở nhỏ xinh đẹp của cậu đang đứng trước mặt. Mái tóc đỏ rực óng ánh, cắt ngang vai thật gọn gàng.
Mà… cái gì gọi là đúng như lời hứa chứ!?
“Ý cậu là cái chuyện thú vị mà cậu nói trước đây, chính là bản thân cậu à!?”
“Ngạc nhiên chưa?”
“Tớ ngạc nhiên với cái lối suy nghĩ của cậu thì có!!”
Baldr mệt nhoài vì cứ phải liên tục buông lời phản bác.
“Vậy ra, học viên mới… là Teresa sao?”
“Ooo! Tiểu thư Silk! Từ buổi tiệc đến giờ chúng ta chưa gặp lại. Tiểu thư vẫn xinh đẹp như ngày nào!”
(Đúng là vẫn như xưa… chẳng phải ở buổi tiệc cậu đã thề nguyền là chỉ dành tình cảm cho Seyruun sao? Thôi, nếu như giờ hứng thú của cậu chuyển sang Silk, chắc Seyruun sẽ thở phào nhẹ nhõm…)
“…Vậy thì, thưa giảng viên, người mà em phải đối mặt chính là con ngốc Teresa này ư?”
Lombard ngẩn người trước màn hài kịch ngay trước mắt, ánh nhìn lộ rõ sự ngỡ ngàng. Chỉ đến khi nghe Baldr lên tiếng hỏi, ông mới giật mình tỉnh lại, ho khẽ một tiếng rồi lắc đầu, khóe môi nhăn lại thành một nụ cười cay đắng.
“Ta không hề biết cậu quen tiểu thư Bradford. Nhưng thôi, để Brooks hoặc Silk làm đối thủ của cô ấy. Người mà ta muốn Baldr đối mặt, là học viên mới còn lại.”
Theo hướng mắt của Lombard, Baldr bắt gặp một thiếu niên đang ôm bụng mà cười, dù đã cố nén giọng nhưng đôi vai vẫn run lên từng nhịp.
Đây là lần đầu tiên Baldr nhìn thấy người này. Thế nhưng, chỉ thoáng qua thôi cậu đã đoán được ngay thân phận.
Mái tóc vàng mật ong sáng rực, đôi mắt nâu đỏ ánh lên vẻ lém lỉnh. Thân hình cao lớn, rắn rỏi, gương mặt tuấn tú thừa hưởng từ người cha, cùng khí chất bẩm sinh dễ dàng cuốn hút ánh nhìn người khác.
Phía sau lưng, Baldr nghe thấy Silk khẽ hít vào đầy kinh ngạc. Cô hẳn đã nhiều lần gặp gỡ thiếu niên này nhờ thân phận tiểu thư của một đại quý tộc.
Không ít kẻ đặt kỳ vọng vào tương lai của chàng trai ấy, bởi trí tuệ xuất chúng và dũng khí hơn người. Nhưng Baldr cũng nhớ đến những lời đồn đại, rằng người này vốn tinh nghịch, thích bày trò trêu chọc người khác.
Cậu ta vốn thích hành xử lập dị, có lẽ bởi tính cách phóng khoáng của đứa con út, hoặc cũng có thể vì tài năng vượt trội đến mức chẳng ai trong các anh em có thể sánh bằng. Người ta đồn rằng, có lần vị thiếu niên ấy còn lén trốn khỏi hoàng cung, chẳng màng thân phận, vui chơi lấm lem bùn đất cùng bọn trẻ thường dân.
Giờ đây, Baldr đã hiểu vì sao học viện lại khó lòng từ chối yêu cầu của người này.
“Thần rất vinh hạnh khi được diện kiến điện hạ. Thần là Baldr Cornelius, con trai của Ignis Cornelius. Thật sự là niềm vui lớn lao khi được chỉ định làm đối thủ của điện hạ trong kỳ khảo hạch này.”
Baldr khẽ dừng lại, lấy một hơi thở sâu. Khóe môi cậu cong lên, hé lộ một nụ cười nghịch ngợm đầy ẩn ý.
“Có phải điện hạ hơi quá tùy hứng rồi chăng, Hoàng tử William”
“…Quả thật là ta rất kinh ngạc. Dù đây là lần đầu chúng ta gặp mặt, ngươi vẫn nhận ra ngay.”
“Đó là bởi vì, với thân phận của mình, thần buộc phải ra sức thu thập thông tin.”
Cách Baldr trả lời mang phần ngạo nghễ, song William lại chỉ mỉm cười, trong mắt ánh lên vẻ hứng thú.
"Mẹ và chị ta… đều trở nên xinh đẹp đến mức ta suýt chẳng nhận ra nữa. Chính vì thế, ta đã muốn gặp ngươi từ lâu.”
“Điện hạ đang nói gì vậy? Đó vốn là sản phẩm của thương hội Savaran Company và thương hội Dowding mà.”
“Nhưng chính ngươi mới là người khởi xướng ý tưởng, đúng chứ?”
Baldr, dẫu đã thôi giấu giếm tài năng trong thời gian gần đây, vẫn nghĩ rằng bản thân chưa được nhiều người biết tới. Ấy vậy mà, đúng như cậu vẫn nghe đồn, chẳng có gì thoát khỏi tai mắt của hoàng gia, ngay cả chuyện này họ cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.
Baldr kín đáo gia tăng cảnh giác với vị hoàng tử, song vẻ ngoài vẫn giữ bình thản không đổi.
“Ta không rõ những quý tộc khác thế nào, nhưng đừng lầm tưởng rằng ngươi có thể giấu được điều gì khỏi quốc gia. Ta nghe chuyện ấy trực tiếp từ cha rồi. Cả những món vàng khảm tinh xảo và kẹo ngọt đang làm mưa làm gió trên thị trường, chẳng phải cũng là từ tay ngươi mà ra sao?”
“Sao có thể được chứ? Loại người như thần, nhiều lắm chỉ góp chút ý kiến mà thôi.”
"Vậy thì, tạm thời ta sẽ tin ngươi một lần."
Có vẻ như tin tức đã len lỏi tới tận tai quốc vương. Welkin V, vị vua ấy quả là một vị vua kiệt xuất, song cũng chẳng thiếu phần xấu tính. Lời đồn về bản chất hai mặt này không chỉ vang vọng trong quốc nội, mà còn lan sang tận những nước láng giềng.
Tốt nhất là Baldr đừng để bản thân bị cuốn vào mớ rắc rối này.
“Có vẻ như, nếu ngươi muốn, thì việc được bổ nhiệm làm quan tài chính thay vì trở thành ki sĩ cũng không phải là điều không thể đâu.”
"Thần lấy làm vinh hạnh khi nghe vậy, nhưng tương lai thần muốn kế nghiệp cha của mình.”
“Nếu là về Ignis, thì ông ấy vẫn còn có thể cống hiến thêm năm mươi năm nữa đấy.”
Năm mươi năm ư? Với cái đầu toàn cơ bắp ấy, không thể nào.
Không, nếu đã là đầu cơ bắp thì chỉ cần ngồi cho oai, rồi để mọi việc cho thuộc hạ xử lý là được… có thể chăng?
Baldr khẽ lắc đầu, trong lòng đang nghĩ những điều đủ để khiến Ignis khóc ròng nếu nghe thấy. Bởi lẽ, bản thân cậu chẳng thấy việc ở lại hoàng cung làm việc thích hợp với mình chút nào.
‘Điện hạ không phải chỉ đến đây để nói chuyện này thôi, đúng không?”
“Quả thật ta rất thích bày trò nghịch ngợm, nhưng ta không phải kẻ tùy hứng đến mức làm điều vô nghĩa chỉ để vui đùa. Một người đòi hỏi một môi trường tương xứng với năng lực của mình, chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”
Phải chăng đó chính là sự kiêu hãnh vốn in sâu trong dòng máu của hoàng gia?
Ít nhất thì, nhìn qua cũng thấy cậu có đủ dunbg4 cảm để chấp nhận việc bản thân bị đánh giá dựa vào thực lực. Nhưng thế giới này đâu đơn giản đến mức địa vị trong một tổ chức có thể được quyết định chỉ nhờ vào vũ lực.
“Vậy thì, theo đúng truyền thống, thần xin dạy cho điện hạ hiểu rõ vị trí của mình với tư cách là học trưởng.”
Mặc dù có những ngoại lệ như Baldr và bạn bè của cậu, vốn dĩ ý nghĩa của những trận đấu luyện tập là để cho học viên mới thấy rằng học viên năm hai chính là bức tường cao ngất cần phải vượt qua, đồng thời cũng là tấm gương để họ noi theo.
Tất nhiên, ý nghĩa đó vẫn không hề thay đổi ngay cả khi Baldr đã bước vào năm thứ hai.
Những lời Baldr thốt ra có thể bị coi là xúc phạm nếu xét theo thân phận của mình, nhưng William lại chỉ đáp lại bằng một nụ cười hiếu chiến.
“…Vậy thì, hãy cho ta thấy ngươi có gì đi, học trưởng.”
William, sinh ra là hoàng tử thứ tư trong hoàng thất Mauricia.
Ngoài ra, hắn còn có ba người chị gái. Hắn là con út trong số bảy anh chị em. Người con trai thứ ba đã qua đời từ khi hắn còn nhỏ, vì thế trên thực tế, William chỉ là hoàng tử thứ ba.
Hoàng tử thứ nhất, Richard, năm nay hai mươi mốt tuổi, đã được sắc phong làm thái tử mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Mới đây còn rộ lên tin rằng vợ của anh ta đã mang thai. Chính vì vậy, khả năng William và hoàng tử thứ hai Edward được giải thoát khỏi số phận phải sống như những người thay thế cho anh mình cũng bắt đầu hé mở.
Dẫu chưa có gì đảm bảo đứa con của Richard sẽ là nam, nhưng nếu điều đó thực sự xảy ra, thì đứa trẻ ấy sẽ có quyền thừa kế ngai vàng cao hơn cả Edward lẫn William.
Trong tình huống ấy, hai người họ chỉ còn vài con đường để lựa chọn, hoặc tự lập nhà công tước mới, hoặc trở thành con rể được thu nhận vào một đại quý tộc không có người kế vị, hoặc tìm kiếm một công việc xứng đáng để tự gây dựng sự nghiệp của riêng mình.
Cha của họ, quốc vương Welkin, vốn nổi danh là một kẻ keo kiệt. Khả năng ông cấp tiền hằng năm để nuôi một nhà công tước có tiếng mà không có miếng tuyệt đối bằng không. Thế nhưng, William cũng chẳng muốn bị gả vào một đại quý tộc nào đó rồi phải sống cả đời trong cảnh hổ thẹn.
Dù thế nào đi nữa, bọn họ cũng không tránh khỏi số phận thôi là hoàng tộc. William, trái lại, lại nuôi hy vọng rằng mình có thể tự khai phá tương lai bằng chính tài năng chiến đấu của bản thân.
Mà như vậy, William quả thực là một trường hợp hiếm hoi. Với thân phận của mình, lẽ thường thì người ta sẽ tìm cho bằng được một gia tộc quý tộc tốt để gửi làm rể.
Anh của cậu, Edward, thậm chí đã được công tước Edinburgh, một trong mười đại quý tộc, ngỏ lời nhận làm con nuôi không chính thức.
Kỳ lạ thay, William, kẻ vốn bị coi là người lập dị trong hoàng thất, lại được hai người chị yêu thương cưng chiều đến mức khác thường.
Có lẽ cái tính tinh nghịch của William đã khơi gợi bản năng làm mệ trong lòng các chị cua cậu, hoặc cũng có thể cậu vốn mang sẵn sức hút trời sinh của kẻ đào hoa. Dù thế nào đi nữa, cậu vẫn có xu hướng lôi cuốn sự chú ý của phái nữ mà bản thân chẳng hề hay biết.
Nếu Masaharu có mặt ở đây, chắc chắn cậu sẽ hét lên:
“ĐỒ NORMIE, CHẾT ĐI CHO RỒI!”
Nếu bản thân cậu muốn, William hẳn đã có thể nhận vô số lời mời nhận nuôi từ các quý tộc danh giá. Thế nhưng, lúc này đây, cậu chẳng có ý định đó. Có thể nói, niềm tin nơi bản thân cậu đủ lớn để bỏ qua con đường ấy.
William nâng thương, đứng vững vàng, điềm tĩnh chờ Baldr ra tay trước.
Dù đối phương trẻ tuổi hơn mình, từ người thiếu niên ấy lại toát ra một khí thế, tựa như đang đối diện cùng một vị người thầy lão luyện.
William chưa từng có một người đồng lứa nào mà cậu có thể xem như đối thủ thực sự. Cậu luôn tự hỏi, liệu sức mạnh của mình, thứ từng khiến cả các quan lại trong cung phải ồ lên thán phục, có thể đưa cậu đi xa đến đâu. Trái tim cậu đang đập rộn ràng, không phải vì lo sợ, mà bởi niềm hứng khởi thuần túy.
“Ta tới đây.”
“Cứ thoải mái bất cứ lúc nào.”
William lao tới, khí thế mạnh mẽ đến mức tựa như có thể dễ dàng quật ngã một con hổ. Ngọn thương trong tay cậu quét xuống, vừa dồn sức mạnh cường hóa cơ thể, vừa uyển chuyển tận dụng toàn bộ cơ bắp như chiếc lò xo, kèm theo thế vặn hông tạo lực cực đại.
Baldr lập tức cường hóa cục bộ cánh tay, đón đỡ ngọn thương không chút chần chừ. Trong khoảnh khắc ấy, cậu cũng lặng lẽ điều chỉnh lại cách nhìn của mình về William.
Ít nhất thì, người trước mặt cậu này không phải hạng hoàng tử kiêu căng chỉ biết dựa vào dòng máu cao quý.
Lombard đã đặc biệt gọi Baldr đến chính là vì trong số học viên năm hai, chẳng còn ai đủ tầm để trở thành đối thủ xứng đáng cho William.
Dĩ nhiên, nếu là Brooks thì lại khác, nhưng tên đó vốn đã khác thường rồi, có lúc xuất thần, có lúc thì thảm hại tùy vào tâm trạng.
“Không ngờ ta lại chẳng thể ép được ngươi lùi lấy một bước…”
William nhún vai, gương mặt thoáng hiện vẻ khó chịu vì lòng kiêu hãnh bị tổn thương.
Đòn vừa rồi của cậu không chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp, mà còn được cường hóa bằng ma lực. Một cú đánh như thế, nếu chạm trúng trực diện, đủ sức hất tung đối thủ dù kẻ đó có cầm khiên đi chăng nữa.
Ấy vậy mà Baldr lại dễ dàng gạt phăng đi, thậm chí không thèm nhúc nhích nửa bước.
Cho dù là William, một người đầy tự tin và ngang tàng, cũng không thể giữ được vẻ bình thản trước cảnh tượng đó.
William khẽ nhíu mày, lần đầu tiên trong trận đấu này cậu cảm nhận rõ rệt sự chênh lệch khó nuốt trôi.
Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn là kẻ vượt trội, khiến bao nhiêu kẻ cùng lứa phải ngước nhìn. Vậy mà lúc này, chiêu thức dốc toàn lực ấy lại bị đối phương hóa giải nhẹ nhàng tựa gió thoảng.
Baldr thì ngược lại, ánh mắt chẳng hề mang theo vẻ ngạo nghễ hay thương hại, chỉ đơn giản là bình thản, như thể đây là chuyện hiển nhiên.
“Đòn vừa rồi… không tệ. Nhưng nếu chỉ có thế thì người sẽ chẳng thể khiến thần bận tâm đâu.”
Giọng Baldr trầm ổn, không châm chọc cũng chẳng tâng bốc, mà chỉ đơn thuần là sự thật.
William cười nhạt, trong lòng nổi lên một luồng nhiệt huyết mới.
Bị coi thường? Hay được thừa nhận? Cậu cũng không rõ. Nhưng rõ ràng, đây là lần đầu tiên cậu thực sự tìm thấy một đối thủ xứng đáng.
“Được lắm… Baldr, vậy hãy xem ta còn có thể đi xa đến đâu!”
Nói rồi, William hạ thấp trọng tâm, ma lực trong cơ thể cuồn cuộn trào ra, toàn thân như một con dã thú chuẩn bị tung mình về phía trước.
Lần đầu tiên trong đời, William bị chỉ trích như thế này. Bản năng mách bảo cậurằng lời của Baldr là đúng. Tuy nhiên, cậu vẫn đáp lại với giọng khó chịu, không hề giấu đi tâm trạng bực bội của mình.
“Hình như học trưởng đây hiểu rõ về ta lắm nhỉ.”
“Hiểu biết cũng là một dạng sức mạnh. Nhớ kỹ điều đó đi, năm nhất à.”
Giá trị thật sự của võ thuật, từ bản năng và kinh nghiệm in sâu trong cơ thể, ở hữu sức mạnh đủ để dễ dàng áp đảo sự khác biệt về thể lực. William chưa bao giờ trải nghiệm một loại võ thuật có chiều sâu như vậy.
Baldr nhanh chóng tung ra một cú đâm với cử động tối thiểu. William đỡ được một cách dễ dàng.
“Gì cơ? Đây là hết lự…”
William không kịp nói hết câu.
Đó là vì cậu phải tập trung để đối phó với những đòn tấn công liên tiếp với tốt độ khủng khiếp từ Baldr.
Không khó để chặn từng đòn một, nhưng số lượng quá nhiều khiến cậu không còn cơ hội để phản công.
Hơn nữa, các đòn đánh đến từ nhiều hướng nhắm vào bụng, ngực và đầu. Trong khi chặn chúng, trọng tâm cơ thể của cậu dần lung lay mà cậu không nhận ra, và việc phòng thủ cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
Cậu cần phải làm gì đó, nhưng kỹ năng và kinh nghiệm của cậu chưa đủ để phá vỡ thế bế tắc. Sự lo lắng càng khiến việc phòng thủ của William cứng nhắc hơn.
“Lực nắm của người quá yếu.”
Baldr giả vờ đâm mũi giáo trong khi thực ra đang thực hiện một cú vung. Chỉ với hành động đó, giáo của William đã bay lên không trung với tiếng va chạm vang rền.
“Không chỉ có một đòn duy nhất. Người phải luôn dự đoán ba bước đi của đối phương trước khi vào thế thủ phòng thủ. Nếu không, cuối cùng người sẽ rơi vào bẫy của kẻ địch như thế này.”
William bị dồn vào thế quá dễ dàng, từ đầu đến cuối, cậu chỉ di chuyển theo đúng những gì Baldr dự đoán. Khi nhận ra điều đó, William chỉ còn biết đứng choáng váng.
Cậu chưa từng có ký ức nào về việc bị chỉ trích như thế này, ngay cả từ một kị sĩ trong top mười của kị sĩ đoàn.
Cậu được ca ngợi là một tài năng hiếm gặp, mười năm mới xuất hiện một lần. Cậu tin rằng dù không thắng được một kị sĩ tại ngũ, ít nhất cậu cũng đủ mạnh để khiến họ phải vất vả.
(Chẳng lẽ từ trước đến nay ta chỉ tự mãn vì những lời tán dương, trong khi chúng chỉ là những lời tâng bốc hão huyền……)
“Thần xin nói thẳng để điện hạ không hiểu lầm, điện hạ tuyệt nhiên không hề yếu. Nhưng, nếu được phép thành thật, thì điện hạ đã lơ là những căn bản, hơn nữa cách người giữ thăng bằng cũng rất kém. Chỉ cần điện hạ chịu rèn luyện những điều đó, ắt hẳn sẽ còn tiến bộ vượt bậc trong tương lai.”
“……Nếu ngươi đã nói vậy, ta sẽ tin. Thật khó chịu, nhưng làm thế nào ngươi lại trở nên mạnh mẽ như vậy?”
“Thần buộc phải trở nên mạnh mẽ để có thể sống sót.”
Brooks và Silk lại một lần nữa gật đầu đồng tình. William bất giác mỉm cười khổ sở.
“Ở Cornelius thật sự khó sống đến thế sao?”
“… Xin người đừng hỏi.”
Rồi khi thấy Baldr, kẻ dù là người chiến thắng nhưng đôi vai còn trĩu nặng hơn cả mình, William chợt cảm thấy nỗi uất ức vì thất bại cũng dần tan biến.
Lần đầu tiên, William thực sự thừa nhận sự non nớt của bản thân. Cậu buông mình theo cơn thôi thúc bật cười dâng trào trong lồng ngực. Có lẽ, đây là lần đầu tiên hắn cười ra từ tận đáy lòng.
“Trận đấu kết thúc! Người chiến thắng là Baldr Cornelius!”
William lễ phép cúi chào sau lời tuyên bố của Lombard.
“Hôm nay ta xin vui vẻ nhận lấy thất bại này, học trưởng.”
“Không cần phải xấu hổ vì thua cuộc. Chỉ cần có dũng khí để tiếp tục bước về phía trước, thì ngươi hoàn toàn có thể ngẩng cao đầu, điện hạ à.”


0 Bình luận