Isekai Tensei Soudouki
Takami Ryousen (高見梁川) Ririnra (りりんら)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2

Chương 2: Cơ hội làm giàu đã đến, phần 2

0 Bình luận - Độ dài: 5,132 từ - Cập nhật:

Ngày hôm sau, thời tiết tại thủ đô Cameron rất đẹp, bầu trời xanh trong.

Seyruun vẫn mặc trang phục hầu gái như thường lệ, trong khi Silk mặc một chiếc váy hồng nhạt. Ngoài ra, cô còn cầm theo một chiếc dù xanh lam.

ef606fcd-598f-4c95-9f5e-b006b31b2992.jpg

Lần đầu được nhìn thấy cô trong trang phục thường ngày, có lẽ trái tim của người đàn ông nào cũng không kiềm chế được mà cảm thấy xao xuyến

"Vậy thì, chúng ta nên đi đâu trước?"

"Là tớ đã muốn đi cùng vào phút chót, nên không sao cả nếu để việc của tớ sau cùng."

Silk đáp lại Baldr như thế.

"Chị cũng không quan tâm sẽ đi đâu, miễn là được đi cùng với Baldr là được."

Có vẻ như Seyruun cũng không định rời khỏi vị trí của một hầu gái, giao quyền quyết định cho Baldr.

"Hmmm… vậy thì, thử đến thăm cửa hàng quen của tớ trước đi."

Khi đi về phía Nam từ học viện kị sĩ, có một khu dân cư của tầng lớp thường dân khá giả. Ở một góc khu đó có một quán cà phê sang trọng, hiện đang có một hàng dài kéo ra tận ngoài cửa.

Olive Brown Café, cái tên ấy được khắc trên bảng hiệu trắng trang trí bằng hoa, đặt ngay trên đường.

Thật ra, đây chính là quán cà phê đang gây xôn xao khắp kinh thành hiện giờ.

"Tớ đã nghĩ nó sẽ được ưa chuộng, nhưng không ngờ lại đến mức này…"

Tuy giá có hơi cao, nhưng nếu có một loại bánh ngọt mà thường dân có thể ăn hằng ngày, chẳng phải nó sẽ rất được ưa thích sao? Đó là ý tưởng của Baldr, và nó đã trở thành hiện thực.

Quả thật, quý tộc cũng là khách hàng quan trọng, nhưng tần suất mua của họ không ổn định, hơn nữa còn phải cẩn trọng khi giao dịch.

Nếu có thể thu lợi từ số đông thường dân, thì đó sẽ là nguồn thu ổn định hơn so với chỉ dựa vào quý tộc, dù lợi nhuận từ từng người dân riêng lẻ nhỏ hơn nhiều.

Selina cũng đồng tình với ý tưởng của Baldr. Họ ký một hợp đồng cho phép sử dụng công thức, đồng thời cung cấp đường với giá rẻ, và Olive Brown Café được mở ra.

Hằng ngày, một hàng dài xếp trước cửa quán, bởi ở đây, người ta có thể ăn được loại bánh ngọt mà vốn chỉ có quý tộc mới được thưởng thức… không, thậm chí cả quý tộc cũng chưa từng được ăn.

Chỉ tám ngày sau khi khai trương, họ đã quyết định mở thêm cửa hàng thứ hai.

Toàn bộ khách ở đây đều là những cây hái ra tiền cho Baldr.

Baldr cố gắng kìm nén niềm sung sướng tột đỉnh đang dâng trào trong lòng, chỉ để lộ ra một tiếng cười nhỏ kiểu "Gufufu".

Chỉ có Seyruun là nhận ra được tâm tư ấy, vì cô biết rõ sở thích kỳ lạ ẩn sâu trong Baldr.

Một cô gái mặc tạp dề nâu của quán đang nhiệt tình sắp xếp hàng người chờ trước cửa. Baldr bước đến gần và nói:

"Em là Baldr, đã có đặt chỗ."

"Ngài là Baldr Cornelius phải không? Quản lý đã dặn tôi rồi! Xin mời ngài đi lối này."

Cô gái trông cực kỳ căng thẳng, vội vàng dẫn nhóm Baldr vào trong quán. Không rõ quản lý đã nói gì với cô.

Baldr trên thực tế là chủ nhân của Olive Brown Café, nên việc cô gái hồi hộp như thế cũng là lẽ thường. Nhưng chính Baldr lại không nhận ra điều đó.

"Quán này có liên hệ gì với lãnh địa Cornelius sao?"

Silk hỏi Baldr khi thấy cô gái cư xử căng thẳng như thế với Baldr.

"Không, chỉ có chút hợp tác nhỏ thôi."

Việc cung cấp công thức và nguồn đường thiết yếu cho việc làm bánh không thể gọi là chút hợp tác nhỏ. Tuy nhiên, Baldr lại không có ý thức tự nhận về điều đó.

"Chào mừng ngài. Tôi là quản lý của quán, Frigga. Xin được dốc hết khả năng mọn hèn này để phục vụ quý ngài hôm nay, mong mọi người có thể tận hưởng."

Quản lý quán có thân hình hơi mập, nhưng trong phong thái lại toát ra vẻ lịch thiệp. Ông cúi đầu thật sâu trước Baldr.

"Ta mong chờ lắm. Nhưng xin đừng quá câu nệ."

Ngoài quản lý, toàn bộ nhân viên trong quán cũng ra tận nơi để chào đón. Baldr bối rối trước màn chào mừng có phần thái quá ấy.

"Này, cậu thật sự không liên quan gì đến quán này sao?"

Silk trừng mắt nhìn Baldr, vì tình hình khác hẳn những gì cậu đã nói.

Chưa chắc quán đã đối xử long trọng như vậy nếu biết Silk là tiểu thư nhà Randolph. Dù nhìn thế nào, chuyện này cũng thật kỳ lạ.

"Không, tớ đâu có liên quan gì đến họ… "

"Thật không thể tin nổi!"

"Kyah!"

Một tiến quát lớn như chuông vỡ bỗng xen ngang. Silk và Seyruun đồng loạt kêu lên khe khẽ vì giật mình.

Một người đàn ông khoảng ba mươi, đội mũ đầu bếp cao, mặc tạp dề và thắt cà vạt, đang nhìn chằm chằm Baldr với gương mặt đỏ bừng vì phấn khích. Trông ông ta như sắp quỳ xuống mà cậu nguyện trước Baldr đến nơi vậy.

"Tên tôi là Tyron, hiện là bếp trưởng bánh ngọt của quán. Nếu có thể đền đáp chút gì đó cho nguồn cảm hứng đã đến với tôi khi thấy công thức của ngài, thì chẳng còn hạnh phúc nào lớn hơn với tôi."

Tyron để lộ trọn vẹn tình cảm mãnh liệt, đôi mắt rớm lệ, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Baldr.

Các nữ nhân viên chẳng buồn chú ý đến sự kỳ lạ của Tyron, chỉ bưng ra những chiếc bánh vừa nướng nóng hổi, bày trên đĩa sứ trắng tinh, đặt lên bàn.

Đó là bánh castella, được làm ra từ kiến thức của Masaharu.

Để bán loại castella đã hoàn thiện tại lãnh địa Cornelius, thương hội Savaran của Selina đã khẩn trương tìm kiếm đối tác ở thủ đô.

Trong quá trình đó, Selina quen biết với Tyron, người vừa bị một quán sa thải vì tính bướng bỉnh, và Frigga, người đang thu thập thông tin của các thương hội để tìm ý tưởng mới.

Đó quả là may mắn, thậm chí có thể gọi là một kỳ tích.

Selina và Frigga gặp nhau trong một cuộc bàn bạc kinh doanh về nguồn đường sản xuất tại Cornelius. Khi họ đang bàn đến cách sử dụng đường, Tyron tình cờ đi ngang qua và bất ngờ nhập cuộc, say sưa nói về bánh ngọt.

Lần đầu tiên Tyron thử làm castella, ông xúc động đến rơi nước mắt, người ta cho rằng lịch sử của ngành bánh kẹo đã thay đổi ngay khoảnh khắc đó.

Đây là lần đầu tiên Silk nhìn thấy bánh castella. Cô hơi nghiêng đầu một cách đáng yêu, tỏ vẻ tò mò trước món bánh ngọt lạ lẫm.

"Tôi không thật sự hiểu rõ lắm, nhưng ý ông là món này do Baldr nghĩ ra sao?"

"Nói chính xác thì, không phải tớ nghĩ ra. Tớ chỉ là người đã biết về nó mà thôi."

"Xin mời dùng thử. Đây là một trang mới trong lịch sử bánh ngọt."

Silk đưa miếng castella vào miệng theo lời khuyên của Tyron, và ngay lập tức nét mặt cô thay đổi.

Chính vào khoảnh khắc ấy, cô thậm chí quên luôn cả Baldr đang ngồi cạnh bên, hoàn toàn chìm đắm trong niềm khoái lạc có một không hai mà vị ngọt này mang lại.

Đàn ông cũng thích đồ ngọt, nhưng so với các cô gái, lại là chuyện hoàn toàn khác.

Cảm giác ngất ngây ấy không chỉ dừng lại ở vị giác, mà giống như một thứ ma dược tác động trực tiếp đến não bộ.

Bằng chứng là ngay cả Seyruun, người đã nhiều lần thưởng thức castella trước đây, cũng mê mẩn trong hạnh phúc với miếng bánh tan chảy trong miệng đến mức Baldr bị gạt hẳn ra khỏi tâm trí cô.

Kết cấu mềm mịn, để lại vị giác tuyệt vời nơi đầu lưỡi. Rồi vị ngọt thanh tao, tan chảy trên đầu lưỡi ấy.

Chiếc castella này hoàn toàn khác biệt so với những bản thử nghiệm do Seyruun hay Selina làm ra. Đây là hương vị do một người chuyên nghiệp làm ra. Đích thực là một sản phẩm hạng nhất, có thể chinh phục mọi lứa tuổi.

Chiếc nĩa trên tay Silk vẫn mân mê trên đĩa một lúc ngay cả sau khi cô đã ăn xong. Rồi cuối cùng cô khẽ thở gấp, như vừa tỉnh lại.

"Món ăn có hợp khẩu vị tiểu thư không?"

"Thật tuyệt vời! Tôi chưa từng ăn loại bánh ngọt nào lại ấn tượng đến thế này!"

Ngay cả Silk, vốn sinh ra trong một gia đình quý tộc, cũng chưa từng biết đến sự tồn tại của một loại bánh ngọt với kết cấu bí ẩn đến vậy.

"Nghe được lời khen từ một tiểu thư cao quý như vậy, đúng là vinh hạnh lớn lao."

Tyron ngượng ngùng dụi mũi.

Dù Silk chưa hề xưng danh, nhưng nhìn thế nào cô cũng mang dáng vẻ một tiểu thư quý tộc, nên nhận ra điều đó cũng là lẽ thường.

"... Có lẽ sẽ tốt hơn nếu trộn thêm lá trà vào, dành cho khách không thích đồ ngọt quá nhiều."

"Trà? Ồ! Ra là vậy, dùng hương thơm và vị chát của trà để trung hòa vị ngọt của đường! Thật là một ý tưởng kích thích… tôi không thể ngồi yên được nữa!"

Đối với Baldr, cậu chỉ đơn giản nhớ lại món castella matcha hay chiffon trà đen mà Masaharu hay ăn. Nhưng trong mắt Tyron, những lời ấy chẳng khác nào lời sấm truyền từ thần linh.

Tyron bật dậy, lao thẳng về phía bếp, nhưng ba chàng trai có vẻ là thợ làm bánh tập sự lập tức bám lấy ông.

"X-xin hãy chờ đã, bếp trưởng! Vẫn còn cả núi đơn hàng từ khách nữa!"

"Nunuh… không, ta sẽ không từ bỏ! Ta sẽ hoàn thành đơn hàng! Và cả thử thách tạo ra thực đơn mới!"

"Không thể nào! Ngài đang nghĩ cái gì vậyyyy!"

"Có những lúc đàn ông buộc phải chiến đấu, cho dù biết chắc sẽ thất bại!"

Những tiếng la hét hỗn loạn vang ra từ nhà bếp, nhưng Baldr coi như chẳng nghe thấy gì.

Dù có hơi rùng mình trước tầm ảnh hưởng mà bản thân gây ra chỉ vì buột miệng gợi ý, nhưng cậu vẫn rời Olive Brown Café với tâm trạng phấn chấn, tin chắc kế hoạch kinh doanh của mình sẽ còn tiếp tục phát triển.

Silk khẽ thở dài sâu sau khi chứng kiến căn bếp biến thành cảnh tượng hỗn loạn, thì thầm:

"……Cậu đúng là đáng gờm đấy, Baldr."

"Ểeeee"

Sau khi rời Olive Brown Café, nhóm Baldr tiếp tục hướng đến một cửa hàng buôn áo giáp.

Silk vốn là tiểu thư quý tộc nên đã sở hữu giáp bảo hộ hạng nhất. Tuy nhiên, vì Baldr từng nhắc nhở "Với tài năng cường hóa cơ thể của cậu, những bộ giáp ấy không hợp, hay đúng hơn, chúng chỉ là xiềng xích trói buộc cậu lại thôi, Silk", nên cô đã hứa sẽ cùng cậu tìm bộ thay thế.

"Quả đúng là thủ đô, thật rộng lớn… "

Nói về cửa hàng giáp trụ, ở Cornelius, những cửa hàng như thế không chỉ bán vũ khí và giáp, mà còn kiêm cả việc nhận làm đồ gia dụng như dao nấu bếp.

Trong khi đó, ở kinh thành, có nhiều cửa hàng chuyên biệt về giáp đứng liền kề nhau, và tất cả đều tấp nập người mua.

"Xin chào quý khách. Hôm nay quý khách muốn tìm gì?"

"Chúng tôi muốn chọn loại vật liệu tốt để làm giáp tay và giáp chân cho cô ấy. Ngoài ra còn cần một đôi giày ủng có khả năng giảm chấn tốt."

"Xin thứ lỗi cho sự thất lễ của tôi, nhưng không biết làm cho vị tiểu thư nào?"

"Cô ấy là học viên của học viện kị sĩ."

Vẻ đẹp khiến người người phải ngoái nhìn cùng bộ trang phục thanh nhã được Silk khoác lên người hoàn toàn xa lạ với hình dung về một kị sĩ khát khao xông pha tiền tuyến. Chủ tiệm trợn mắt kinh ngạc, rồi vội cúi mình hành lễ.

"Ra là vậy, vậy thì tiểu thư đang muốn tìm loại giáp bảo vệ để phục vụ cho việc cường hóa cơ thể rồi."

Cường hóa cơ thể gây áp lực nặng nề lên cơ thể, đặc biệt ở các khớp xương. Đối với Silk, người có sức vóc yếu hơn nam giới, việc bảo vệ những khớp xương ấy là điều tối cần thiết.

Nếu kiểm soát một cách sơ suất, cô có thể dễ dàng gãy xương. Đó chẳng phải trò đùa.

Thực ra, chính Baldr đã từng có kinh nghiệm gãy khớp gối, nứt xương bàn tay và gãy xương cánh tay.

Các loại giáp bảo vệ khớp thường có ngoại hình kém bắt mắt. Sự khác biệt so với bộ giáp hiện tại của Silk, vốn được trang trí xa hoa bằng hoa văn bạc, quả là một trời một vực.

Dẫu vậy, chúng có thể giảm tải đáng kể cho khớp xương, và Baldr nhận định rằng đó là trang bị cần thiết cho Silk, ít nhất là cho đến khi cô đạt đến mức độ thuần thục trong kiểm soát cường hóa cơ thể.

Có vẻ như chủ tiệm cũng hiểu điều đó. Ông mang từ trong kho ra đôi giáp chân và giáp tay màu hồng, thiết kế tinh xảo.

"Đây là mẫu được chế tác riêng cho nữ giới. Vừa bảo vệ các khớp, vừa có độ co giãn nhất định. Hẳn sẽ hữu ích."

Chúng giúp giảm chấn ộng từ những động tác tăng tốc, dừng đột ngột khi cường hóa, đồng thời bảo vệ khớp quan trọng, Silk cũng hiểu rõ tầm quan trọng ấy.

Hơn nữa, dù chẳng rõ nguyên do, nhưng nghe theo lời khuyên của Baldr lại mang đến cho cô một cảm giác khó tả, dễ chịu đến lạ.

"Vậy tôi sẽ lấy chúng."

Silk còn mua thêm đôi ủng chế tác từ da bò Melg, nổi tiếng với độ đàn hồi và khả năng giảm chấn xuất sắc, bảo vệ cổ chân. Cô rời cửa hàng giáp trụ với vẻ mặt hài lòng.

Sau đó, cả ba cùng đi với Seyruun khi nàng muốn mua trang sức, rồi cuối cùng đến thương hội mà Baldr định ghé.

Trên một đoạn của đại lộ chính, nơi quy tụ toàn những thương hội hạng nhất của thủ đô, có một tấm biển gỗ trông hơi cũ kỹ, nhưng lại toát lên nét lịch lãm và truyền thống.

Trên đó khắc dòng chữ lớn Thương hội Savaran.

"Xin thứ lỗi, cho chúng tôi làm qua."

"Aaa! Baldr! Chị chờ em mãi!"

Vừa bước qua cửa, Baldr đã thấy Selina trong trang phục lịch sự, đứng đó với nụ cười rạng rỡ.

"Baldr! Chị mong gặp em biết bao!"

Selina hăng hái chạy về phía Baldr, nhưng chỉ kịp lao được vài bước thì bỗng khựng lại.

“Guwashi… ”

Một khoảnh khắc tĩnh lặng đến quái dị bao trùm cả không gian.

Bàn tay thon dài, trắng muốt của Silk đã kịp túm chặt khuôn mặt Selina bằng một thế kìm như vuốt diều hâu ngay trước khi nàng có thể nhào vào lòng Baldr. Hơn nữa, Silk còn vô thức vận dụng cả cường hóa cơ thể.

Chỉ đến khi nghe tiếng rên ư ử vì bị chặn miệng của Selina, cô mới vội vàng buông ra.

"E-ehh? Xin lỗi… "

"Puhaaaah! Cô làm cái trò gì vậy hả, đồ ngốc! Ai đời lại đột nhiên bóp mặt một thiếu nữ như thế mà chẳng nói năng gì!?"

Selina, vừa được giải thoát khỏi cú kìm nghẹt thở đó, đỏ bừng mặt vì giận dữ.

Dĩ nhiên cô phải nổi cáu. Định lao vào vòng tay người mình thương, ai dè lại bị kẹp mặt bởi cô gái đứng cạnh cậu ta. Nói không giận thì mới lạ.

"Mà rốt cuộc cô là ai? Seyruun! Tại sao cô lại để một con sâu bọ bay lượn quanh Baldr chứ!?"

"... Tôi không có gì để biện minh."

Đôi vai Seyruun khẽ sụp xuống trước lời mắng nhiếc, nhưng rồi gương mặt cô nhanh chóng hóa thành dữ tợn khi nhận ra một sự thật. Cô hét lên.

"… Chờ đã, sao cô cũng có mặt ở thủ đô!?"

"Fu-fu-fu…… cô nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn chờ ở Cornelius sao? Seyruun, cô còn ngây thơ lắm."

"Tôi cũng chẳng trông mong gì việc cô chịu ngồi yên một chỗ, nhưng mà, chẳng phải thế này là quá nhanh rồi sao?"

Theo tính toán của Seyruun, Selina phải mất ít nhất ba tháng để chuẩn bị mở chi nhánh ở thủ đô, đồng thời lo việc chuyển giao ở Cornelius.

Nếu được, Seyruun mong rằng Selina sẽ chẳng xuất hiện ở đây trong vòng nửa năm, đó là thứ mà cô đã nghĩ trong đầu.

"Ư-ừm……cô ấy là bạn của Baldr sao?"

Silk không theo kịp câu chuyện, dè dặt hỏi Baldr.

"Ừ, cô ấy là chủ thương hội Savaran và cũng là bạn thuở nhỏ của tớ ở Cornelius. Đừng bị vẻ ngoài đánh lừa, cô ấy là một thương nhân rất tài năng đấy."

"Chủ thương hội? Dù tuổi vẫn còn rất trẻ như thế này…"

Selina mới vừa bước sang tuổi mười chín, nhưng việc một thiếu nữ như thế lãnh đạo cả một thương hội quả là điều phi thường. Ở thương hội bình thường, ngay cả chức thư ký đã là chuyện khó với độ tuổi này, huống hồ là chủ thương hội.

"Tôi là Selina. Mong được chỉ giáo. Nhân tiện, cho tôi biết cô là ai được chứ?"

"Tôi là Silk Randolph. Bạn học của Baldr. Rất hân hạnh."

Lời lẽ xã giao bề ngoài, nhưng khi ánh mắt chạm nhau, một tia lửa vô hình lóe sáng.

Bản năng của cả hai cùng khẳng định, một kẻ địch mới vừa được sinh ra.

"Đây có phải là thương hội Savaran không?"

Một gã đàn ông xuất hiện giữa lúc bầu không khí đang nóng lên.

Ngay cả khi tâng bốc, hắn cũng chẳng thể gọi là đứng đắn. Sau lưng hắn là đám thuộc hạ mặt mày lấc cấc.

Nhưng chẳng tên nào mang khí chất tự nhiên của chiến binh cả, cũng chẳng hề có sát khí của sát thủ.

Nói cách khác, chúng chỉ là một bọn côn đồ nhãi nhép không hơn không kém. Đó là nhận xét thật lòng của Baldr.

Phản ứng của Selina cũng đầy lạnh nhạt. Có vẻ như nàng đã nhiều lần gặp cảnh bọn này tự tiện xông vào.

"Các ngươi muốn gì ở đây? Lúc này ta đang tiếp khách quan trọng, phiền các ngươi đi cho."

"Hê. Con bé này tưởng chỉ giở giọng mạnh miệng là sống yên được hả?"

"Đúng rồi đó. Cái thái độ gì thế hả, nhỏ kia?"

Những câu thoại chẳng khác nào lũ nhân vật quần chúng trong mấy cuốn tiểu thuyết rẻ tiền.

Bình thường Glymur hay Cell sẽ nhanh chóng đuổi chúng đi trong vai trò hộ vệ cho Selina. Nhưng cả hai đang bận áp tải chuyến hàng từ Cornelius, còn Miranda lại không may đúng lúc nghỉ vì đến kỳ kinh nguyệt.

Vì thế, sự hiện diện của Baldr lúc này có thể nói là một món quà từ thần linh.

"Hừm? Cũng có mấy em xinh đẹp ở đây nữa. Vậy thì bọn tao cứ mượn tạm các em một lúc nhé."

Gã cầm đầu trơ tráo lia ánh nhìn dâm tà về phía Seyruun và Silk. Khóe môi hắn nhếch lên dâm đãng. Trong đầu đã vẽ ra viễn cảnh hoang dại nơi ba mỹ nữ bị hắn mặc sức giày vò.

"Đừng có nhìn sang đây. Thật ghê tởm. Nhìn nhiều khéo của quý của ngươi rụng mất đấy."

"Ngươi vừa nói gì!?"

Baldr theo phản xạ đáp lại lời thì thầm của Seyruun, vốn chẳng thể bỏ qua.

Trong khi đó, Silk cũng ném lời khiêu khích về phía đám côn đồ.

"Đúng là một lũ vô lễ."

Seyruun, với niềm tin tuyệt đối vào Baldr, và Silk, với sự tự tin tuyệt đối vào bản thân, cả hai đều tự nhiên mà tỏ ra thái độ như vậy.

"Con nhóc này mồm miệng dữ ghê. Để coi tụi bây ngạo mạn được bao lâu."

"Xin thứ lỗi vì chen ngang… "

Baldr, từ nãy đến giờ bị lờ đi, khẽ nở một nụ cười. Một nụ cười chẳng hề chạm đến đôi mắt.

"Không biết các ngươi có chuyện gì với thương hội Savaran?"

"Bọn ta là thành viên của băng Cú Đêm, tổ chức kiểm soát khu phố này. Nghe nói có một con nhà quê mất dạy nào đó mở tiệm ở đây mà chẳng thèm chào hỏi, nên bọn ta đến tính sổ."

"Cú Đêm? Chưa từng nghe qua. Các người là nhóm chuunibyou hay đại loại thế à? Hơn nữa, ngay từ đầu bọn ta đã thông báo với các tổ chức thế giới ngầm rồi, các người định làm liều thế này sao?"

Sắc mặt gã đàn ông rõ ràng tái đi khi nghe tới tổ chức thế giới ngầm.

Chúng hiếm khi xuất hiện công khai trước mắt người đời, nhưng đó là tổ chức phần nào nắm quyền kiểm soát những hoạt động phi pháp ở thủ đô.

Trong trường hợp hiếm hoi mà bọn côn đồ kia bị đánh giá là đi ngược lại quyết định của họ, họ sẽ mất mạng dễ như bị hái cỏ ven đường.

Nếu Baldr nói thật…

Gã thở dài dài để tự bình tĩnh lại.

"N-ngươi… đừng có đùa. Làm ta giật mình mất một lát đấy."

Các tổ chức đó có ảnh hưởng ghê gớm ở thủ đô, nhưng đồng thời là chúng cũng hành động cực kỳ thận trọng. Người thường gần như không thể tiếp xúc trực tiếp với cấp quản lí của họ.

Ngay cả đám giang hồ hạng thấp như bọn này thường chỉ nhận lệnh qua một người trung gian. Chúng thực tế chưa từng gặp ai từ hội đó trực tiếp.

Dù thế nào đi nữa, một đứa trẻ như này cũng không thể nào liên hệ được với hội ấy.

"D-dù sao đi nữa, các ngươi  đã chọc phải người không nên chọc! Tao sẽ bán cả lũ cho nhà thổ, kể cả mày, thằng nhóc!"

"Heh… người không nên chọc, hử."

Biểu cảm Baldr chuyển sang tàn nhẫn.

Rốt cuộc, bọn họ chỉ là những kẻ hèn mọn bị kẻ khác lợi dụng làm mấy con tốt thị dùng một lần rồi bỏ.

Chẳng nghi ngờ gì rằng phía sau chúng có một kẻ chống lưng to gan lắm, mới dám làm bừa giữa ban ngày như vậy.

Dù rất có thể kẻ chủ sau lưng đang nhức đầu vì sự thiếu suy nghĩ của bọn thuộc hạ… Baldr chỉ cười thầm trong lòng.

"Nói cho ta biết tên người quan trọng đó đi."

"Hả? Thôi đi, tốt hơn là lo cho bản thân…!?"

Gã chưa kịp nói hết câu thì Baldr đã biến thành một cơn gió, quét ngã phần lớn bọn côn đồ, không cho chúng phản kháng.

Seyruun nhận ra Baldr đang rất bực.

Vốn dĩ Baldr không bao giờ dùng lực với bọn nghiệp dư như thế này, nhưng giờ đây bọn họ nằm đó với xương gãy.

"Chọn kẻ muốn gây sự cho khôn ngoan. Hối hận không kịp thì đã muộn đấy."

"Hí! C-cứu mạng!"

Bọn đàn em bên ngoài định ập vào tiếp viện khi nghe tiếng kêu, nhưng chúng bị văng ra như đâm phải một bức tường vô hình. Đó là một phép hệ phong do Baldr sử dụng.

Cơ thể chúng bị đập mạnh xuống đất, quằn quại trong đau đớn mà không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Đám côn đồ thậm chí không kịp dùng Triệt tiên, chúng gần như bị tiêu diệt ngay lập tức.

"Thế thì, ta hỏi lại lần nữa. Người mà các người nhắc tới là ai?"

"T-ta… tôi không biết! Thật mà, tôi không biết! Tin tôi đi!"

Gã đàn ông trước đó còn khoái trá tra tấn kẻ yếu bỗng nhận ra mình mới là kẻ yếu. Hắn muốn khóc.

Ai mà tin được chứ? Một đứa trẻ trông chẳng tới mười tuổi đã đánh bại ngay lập tức hai mươi gã đàn ông tự tin vào sức mạnh của mình. Hơn nữa, rất có khả năng cậu đã dùng đến ma pháp để đẩy bay bọn đàn em vừa đứng ngoài ban nãy.

Nói cách khác, khả năng cao thằng nhóc này được rèn rất kỹ từ nhỏ.

"... Nghe này, cường hóa cơ thể là ma pháp can thiệp vào cơ, xương, và dẫn truyền thần kinh để ép rút sức mạnh vượt giới hạn. Dù là một đứa trẻ như ta cũng có thể dễ dàng bẻ gãy xương người lớn, hiểu sức mạnh nó khủng khiếp tới mức nào chưa?"

Gã đàn ông vội vã gật đầu như một con rối hỏng.

Đó hoàn toàn không phải kỹ năng của một người bình thường. Hắn sợ tới mức gần như tè dầm chỉ vì tưởng tượng những gì sẽ xảy ra nếu phản kháng thằng nhóc này.

"Giờ thì, hỏi một điều."

Baldr nhe răng cười. Nụ cười sắc lạnh đến mức gã đàn ông mềm cả chân.

"Nếu ta làm tăng độ nhạy các giác quan cảm nhận đau đớn của ngươi, ngươi nghĩ con người có chịu nổi nổi không?"

"... Đ-Đó là Clan! Clan của thương hội Dowding!!"

Gã hét to tên mà lẽ ra không nên nhắc đến, để mong thoát khỏi bàn tay của thần chết.

"Clan hả?"

"Selina, chị biết tên đó chứ?"

Baldr suýt nữa đã định nói "Cô biết hắn giống Raiden gì đó?" (một cái gì đó liên quan đến Hokuto no Ken), nhưng đã dừng lại.

"Là cái tên vô lễ đã đòi mua thương hội ngay sau khi chị mở cửa hàng ở thủ đô. Hắn nói linh tinh rằng bọn chị đang làm hỏng thị trường hàng cao cấp hay gì đó."

"Nói đến thương hội Dowding thì đó là thương hội đứng hàng nhất hoặc nhì trong vương quốc, phải không…? Một tay thương hội lớn như vậy dùng chiêu trò bẩn thế sao…"

Ngay cả Baldr cũng không ngờ họ định thâu tóm cả thương hội Savaran.

Không rõ họ có bao nhiêu tiền, nhưng con người không chỉ sống vì tiền. Hơn nữa, Selina còn có lẽ tự trọng và linh hồn của một thương nhân.

Sự việc hôm nay là hệ quả khi Clan dùng biện pháp cực đoan sau khi Selina, người hắn coi thường, thẳng thừng từ chối lời đề nghị.

Nhìn đám côn đồ kia hành động mà chẳng chẳng ai có thể khống chế được, chẳng ai có thể tin họ có thể chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì sẽ xảy ra.

Nói cách khác, điều đó chứng tỏ tên Clan hoàn toàn không mảy may đếm xỉa tới chuyện gì sẽ xảy ra với Selina.

Khi nghĩ vậy, máu trong người Baldr sôi lên.

Thực ra Baldr đã sai lầm khi đánh giá quá cao tầm ảnh hưởng của thế giới ngầm.

Mặc dù cậu đã chủ động nhờ Zirco (cùng danh tiếng của Maggot) giới thiệu mình với các tổ chức ở thế giới ngầm, giờ chuyện nhu thế này vẫn xảy ra.

Không, có lẽ củng có phần may mắn, dù sao hôm nay chỉ là mấy tên vớ vẩn, chứ không phải người chuyên nghiệp từ thế giới ngầm.

"... Thương hội Dowding cũng là thương hội chủ lực ở Cameron. Nghe nói họ có nhiều quan hệ với các quý tộc ở đây. Đối thủ này hơi khó xử một chút."

Silk bỗng mở miệng.

Gia tộc của cô, nhà Randolph, cũng thường xuyên giao dịch với thương hội Dowding. Dĩ nhiên vẫn còn có nhiều thương hội khác nữa, nhưng không thể phủ nhận họ là nơi giao dịch với quý tộc nhiều nhất ở thủ đô.

"Chắc vậy. Chỉ với lời khai của đám này thì chẳng bắt được cái tên Clan ấy đâu." Selina nói.

Nếu Baldr và Silk đem thân phận quý tộc ra khiếu nại, họ có thể ép buộc tiến hành điều tra; nhưng khi độ tin cậy của lời khai bị hoài nghi, liệu tòa có phán xử có lợi cho họ không còn chắc.

Danh tiếng, thành tích và khoản thuế nộp giữa một thương hội tầm trung vừa từ ngoại ô đến và thương hội lớn nhất ở thủ đô quá khác biệt.

Nếu hành xử liều lĩnh, những quý tộc muốn nhắm vào thương hội Savaran  có thể dùng quyền lực để trao phần thắng cho thương hội Dowding.

Nếu chuyện đó xảy ra, thì việc khởi kiện sẽ không còn ý nghĩa gì.

"Bực mình thật, nhưng ta tạm chấp nhận là bỏ bọn này vào ngục thôi…"

Suy nghĩ của Silk, người hiểu rõ tình hình của giới quý tộc hiện nay, có lẽ là đúng.

Nhưng người thừa kế của nhà Cornelius, đứa con một của Ngân Quang Maggot và người anh hùng chiến tranh Ignis, Baldr Cornelius, có suy nghĩ khác.

Cậu sẽ đòi nợ bằng mọi giá, bằng phương pháp nào hay tiêu tốn bao lâu cũng được, vấn đề ở đây không chỉ đơn thuần là nghĩa vụ hay trả thù.

Baldr cười rạng rỡ.

"Đây là cơ hội tốt. Ta sẽ khiến tên đó hối hận vì đã sinh ra, trước khi gã rời khỏi sân khấu."

Nếu không thể đương đầu trực diện, cứ tấn công từ sau lưng.

Dĩ nhiên, cậu chẳng có ý tỏ vẻ nương tay.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận