Phần 9
“Ouch Ouch Ouch!”
Baldr nhăn mặt rên rỉ, gồng mình chịu đựng cơn đau khắp toàn thân mà cậu phải trải qua.
(Cái ông già chết tiệt đó, ông ta còn chẳng thèm nương tay một chút nào…)
Cuộc đấu tập với hiệu trưởng Ramilies, người bỗng nhiên chen vào tiết học của giảng viên Lombard, kết thúc với thắng lợi thuộc về Ramilies.
Ngoài khác biệt về thể chất ra, phép cường hóa cơ thể của Ramilies cũng cao hơn hẳn Baldr một hai bậc, lần này kĩ thuật vật của cậu đã không cứu nổi cậu.
Cứ nhìn vào những vận động viên Judo ở Nhật Bản hiện đại là rõ, nhu khắc cương chỉ là lí thuyết. Thực tế thì cứ cậy mạnh là kĩ thuật gì cũng vô dụng.
Võ sư duy nhất có thể luôn giành chiến thắng bằng cách sử dụng sức mạnh của đối thủ chống lại chính mình bất chấp những bất lợi về mặt hình thể hay sức mạnh có lẽ là Shioda Gouzou, một bậc thầy thực sự trong thế giới của Masaharu.
Thật không may, khả năng của Baldr còn chưa tới mức đó.
Dù thế, danh tiếng của Baldr trong học viện hoàn toàn không suy giảm, vì dù gì cậu cũng khiến cho một cựu binh kì cựu như Ramilies phải gặp khó khăn và khuỵu xuống vài lần, dù gặp bất lợi về mọi mặt.
“Trời ạ… sẽ là vô nghĩa nếu kẻ địch vẫn có thể đấm mặc dù trọng tâm của đối phương bị nghiêng đi!”
“Ha ha ha! Kĩ năng của cháu rất ấn tượng đấy, nhưng cháu vẫn thiếu lực để ra đòn quyết định, về nhớ luyện tập cái đó nhiều vào!”
Ramilies cười lớn.
(Dù vậy, mình cũng khó mà đoán được kết quả nếu như cậu ta có thể tự do sử dụng phép thuật như lần đó.)
Ramilies vẫn nhớ rất rõ ràng cái cách mà Baldr dùng phép thuật để biến đổi mặt đất thành cát nhằm tạo ra sơ hở.
Ramillies tin rằng thế mạnh thực sự của Baldr chính là ý tưởng phi thường mà chưa ai từng nghĩ tới cho đến tận bây giờ.
Đấu tập thì không phải là vấn đề, nhưng bản thân ông cũng phải thừa nhận rằng ông không muốn đối đầu với Baldr trong một cuộc chiến sinh tử.
Suy cho cùng, Ramilies không biết Baldr còn giấu bài tẩy gì.
“Ko hổ danh là ngài hiệu trưởng.”
Mặt khác, dù ông đã thừa nhận sự thất bại của mình, Lombard vẫn vui vẻ vì chiến thắng của Ramilies trước Baldr. Anh ta nhìn ông với ánh mắt lấp lánh đầy ngưỡng mộ.
Cái ánh mắt đó thật làm cho Ramilies có hơi xấu hổ.
(Giờ thì, không biết là mình có thể tiếp tục đánh bại Baldr như thế này được bao lâu nữa.)
Bản thân ông cũng phải trở nên mạnh hơn để có thể dẫn dắt những kị sĩ mới, những người còn đang trong thời kì huấn luyện.
Ở cái tuổi này, nhưng có vẻ Ramilies vẫn còn sung sức lắm.
Phần 10
Căn tin của học viện kị sĩ hoàng gia cực kì to.
Về cơ bản, những người làm việc trong quân đội sẽ ăn nhiều hơn người thường rất nhiều. Ăn uống cũng là thú vui giải trí lớn nhất trong quân đội.
Tuân thủ theo điều đó, căng tin ở học viện tự hào về chất lượng lẫn số lượng ở mức tốt nhất, không có gì để bàn cãi.
“Thấy chưa? Đúng như tớ nói mà.”
”Ừm, có vẻ như kì vọng của tớ không bị phản bội.”
Brooks tình nguyện đưa Baldr đi tham quan căn tin khi tiết học kết thúc.
Cũng có những học sinh khác muốn bắt chuyện với Baldr, nhưng ai tới trước thì người đó hưởng.
Với một người coi trọng sức mạnh như Brooks, Baldr là người mà cậu muốn kết bạn bằng bất cứ giá nào.
Với Baldr, người vừa mới nhập học, thì đây cũng không khác gì thần linh ban phước cho cậu.
Thông qua lời nói, Baldr có thể thoáng cảm nhận được tính cách phóng khoáng và đầy tự tin của Brooks. Cậu không hề ghét một người có tính cách như vậy.
Bản thân Baldr cũng không thích phải giao du với những quý tộc khác, những người lúc nào cũng phải thăm dò lẫn nhau sau lưng.
“Tớ nghĩ mình sẽ chọn phần A, cậu thì sao Baldr?”
”Theo cậu thì nên chọn cái nào?”
”Phần A nếu cậu có một cái dạ dày đủ to, nhưng nếu cậu muốn ăn những món nổi tiếng, thì phần C thẳng tiến, bọn này thì luôn chọn phần A.”
“Hiểu rồi, vậy tớ chọn phần C.”
Baldr bỏ ý định chọn phần A khi nhìn thấy miếng bit tết dày cui cùng với núi khoai tây nghiền đó.
Baldr thuộc dạng ăn nhiều nhất ở Cornelius, nhưng đúng như dự đoán, cậu không đủ tự tin để ăn nhiều như Brooks và các bạn cùng lớp khác.
“Ể?”
Đột nhiên, Brooks thốt lên một cách đầy kinh ngạc.
Ngay khi cậu vừa ngồi xuống ghế và sắp nhét miếng bít tết ngon lành vào miệng, cậu phát hiện ra một bóng hình xinh đẹp vốn dĩ không tồn tại cho đến ngày hôm qua trong căng tin. Và rồi cậu chớp mắt liên tục, như thể không tin vào mắt mình.
“Hẩu gái?”
”Hừm, có vẻ là thế.”
Baldr đoán được điều gì đã khiến Brooks ngạc nhiên đến thế.
Đôi mắt của Brooks, thứ vốn dĩ đang mở to chăm chú nhìn vào một thứ duy nhất, chính là hình bóng của Seyruun đang di qua đi lại và làm việc một cách chăm chỉ.
Chiếc băng đô cài tóc đặc trưng của hầu gái, chiếc váy tạp dề đen trắng, phần họa tiết được xếp dọc theo xương quai xanh của cô đã được nhuộm hồng để tạo điểm nhấn một cách đáng yêu.
Bên cạnh sức mạnh hủy diệt của bộ trang phục, mĩ nhân mặc nó cũng là một điểm cộng không nhỏ.
Học viện về cơ bản là một nơi khắc nghiệt, nồng nặc mùi đàn ông, dù có sự hiện diện của Silk. Hình ảnh hầu gái của Seyruun như một luồng gió mới mẻ thổi vào học viện này.
Không chỉ Brooks, Seyruun đã chiếm trọn ánh nhìn của tất cả đám con trai trong căn tin. Điều này là một sự thật rõ ràng hơn bất cứ điều gì.
Baldr lén vẫy tay về phía Seyruun nhân lúc không ai để ý.
Seyruun nhận ra điều đó liền nở một nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc.
Tuy nhiên, cử chỉ đó của Seyruun đã đủ để làm tan nát trái tim của những chàng trai đang nhìn chằm chằm vào cô.
“Bộp.”
Miếng bít tết vốn dĩ bị Brooks bỏ quên trên nĩa rơi xuống đĩa và làm bắn nước sốt lên.
“Cậu có sao không?”
Seyruun bước đến, tay cầm khăn lau bát đĩa với một vẻ mặt thản nhiên. Cô lau sạch nước sốt dính trên bàn.
Với Seyruun, đây là cơ hội tuyệt vời để tiếp cận Baldr.
Brooks hoàn toàn hóa đá khi nhìn thấy Seyruun ở khoảng cách gần như vậy.
“Ờ… à… cảm ơn…”
Mỗi khi mái tóc vàng nâu buộc kiểu đuôi ngựa phía sau cô rung lên, mùi hương ngọt ngào đặc trưng của một cô gái ở độ tuổi dậy thì lại xộc vào mũi Brooks.
“Chết tiệt! Tên khốn đó may mắn quá!”
“Nếu mình cũng làm văng nước sốt, không biết cô ấy có tới đây không?”
Những người chứng kiến cảnh tượng đó đã không khỏi thốt lên vài lời lẽ ghen tị khi thấy Brooks đang tỏ ra bối rối với khuôn mặt đỏ bừng đó.
Khung cảnh này có phần quá kích thích đối với những thanh thiếu niên vẫn chưa hình thành được khả năng chống cự với người khác giới.
“Cậu có muốn thêm nước nữa không?”
”Cảm ơn rất nhiều.”
Dù vậy, mấy chuyện như thế này không khác nào chuyện thường ngày đối với Baldr.
Baldr đưa cốc nước của mình ra một cách rất tự nhiên và Seyruun cũng vui vẻ rót nước vào.
Những người chứng kiến đều câm lặng trước sự tương tác quá đỗi tự nhiên của cả hai.
(Có vẻ như chị Sey vẫn đang rất tốt.)
(Cả cậu chủ nữa, chị vui lắm khi thấy cậu đã kết bạn.)
Việc Seyruun là hầu gái của nhà Cornelius đang được giữ bí mật.
Sẽ rất rắc rối nếu điều này khiến những học sinh xuất thân quý tộc khác đòi mang theo người hầu của mình đến học viện.
Trong trường hợp xấu nhất, nếu mối quan hệ của hai người bị bại lộ, họ sẽ nói dối rằng họ là bạn cũ cùng quê và tình cờ gặp lại nhau ở đây.
Dù vậy, cả hai vẫn cố gắng tránh tiếp xúc quá mức để không bị phát hiện, nhưng việc họ lén lút áp tai và thì thầm với nhau trông không giống như hành động của bạn bè thân thiết mà giống như người yêu từ góc nhìn của người ngoài.
“Oi oi, Baldr… cậu có quen với quý cô hầu gái này à?”
”Làm gì chuyện đó, sao lại hỏi như thế?”
”Không không, nhìn như thế nào thì hai người cũng thât thiết quá mức!”
Tất cả đám con trai trong căn tin đều gật đầu đồng tình với lời nói của Brooks. Cảnh tượng lúc này thật sự rất kỳ quái.
Thậm chí còn có người cắn khăn tay mà rơi nước mắt nữa, Baldr quyết định lờ chuyện đó đi.
“Thật ra thì, tớ cũng đến từ lãnh thổ Cornelius, trước đây tớ cũng từng có dịp gặp mặt cậu chủ đây, nên tớ đang thử xem cậu ấy có nhớ không.”
“Nếu là mình thì không đời nào mà mình có thể quên được.”
Brooks dõng dạc tuyên bố, những người khác cũng gật đầu đồng tình. Đám con trai trong căn tin lúc này thật sự rất hợp với nhau.
“Thật sự rất cảm ơn, kể từ ngày hôm nay xin hãy đối xử tốt với tớ. À, thứ lỗi vì đã không tự giới thiệu, tên tớ là Seyruun.”
”Tớ là Brooks, Brooks Irvine!”
Baldr không ngố đến mức không nhận ra cảm xúc của Brooks qua hơi thở dồn dập và cách cậu ta cố gắng bày ra vẻ hấp dẫn của mình một cách tuyệt vọng. Hay nói đúng hơn, cậu hoàn toàn nhận ra mọi người đang tìm thời điểm thích hợp để giới thiệu bản thân từ lâu.
(Thì chị Sey cũng dễ thương mà…)
Chiều cao của cô ấy khá thấp so với tuổi, bộ ngực căng tròn đang bắt đầu phát triển, đôi mắt to tròn như cún con, và khuôn mặt thanh tú. Seyruun có vẻ đẹp khơi dậy mãnh liệt ham muốn bảo vệ của một người đàn ông.
Thành thật mà nói, ngay cả Baldr, người đã ở bên Seyruun từ nhỏ, lý trí của cậu cũng sẽ bị lung lay nếu cô ấy tiếp cận Baldr khi cậu không cảnh giác.
Hơn nữa, có điều còn tệ hơn, gần đây cậu có cảm giác rằng tần suất đụng chạm từ Seyruun nhằm quyến rũ cậu đang ngày một tăng lên.
“Seyruun, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
”Tớ sắp mười lăm tuổi rồi.”
Một người nào đó tiến lại gần Baldr từ phía sau trong lúc cậu đang mải mê với cuộc trò chuyện giữa Brooks và Seyruun.
Ngay cả Baldr cũng không hề để ý đến nó vì cậu quá tập trung vào hai người.
“Tớ ngồi đây được chứ?”
“Ể? Cậu là Silk, phải không?”
“Vậy là cậu còn nhớ, vậy tớ gọi cậu là Baldr nhé?”
Silk nói với một nụ cười vui vẻ. Các bạn cùng lớp đã quen với vẻ mặt vô cảm thường ngày của cô, đều tự hỏi rằng liệu họ có đang mơ không.
“Không thể nào!”
Brooks ngạc nhiên đến mức thậm chí còn quên mất cuộc trò chuyện với Seyruun.
(Cái cô này, có phải Silk đấy không? Silk mà mình biết đâu phải là một cô gái thân thiện như thế này.)
Khi nhắc đến Silk, người ta liên tưởng đến hình ảnh một cô gái kín đáo và khó gần. Cô ấy không có hứng thú nào khác ngoài việc trở nên mạnh mẽ hơn. Chính bản thân Silk còn cảm thấy mình như một chàng trai sinh ra trong hình hài một cô gái.
Cô ấy không phải là kiểu con gái có thể đỏ mặt hỏi “Tớ có thể ngồi cạnh cậu được không?”, ngay cả khi trời đất thay đổi vị trí cho nhau.
Silk phớt lờ vẻ bối rối của Brooks và ngồi xuống ghế đối diện Baldr.
“Tớ có xem trận đấu tập của cậu, đó thật sự là những kĩ thuật tuyệt vời.”
“Cảm ơn, nhưng so với mẹ tới thì mấy cái đó chả là gì đâu.”
”Mẹ cậu? Thật xin lỗi, nhưng tớ không quen thuộc lắm về giới quý tộc ở đất nước này.”
Baldr nghiêng đầu thắc mắc.
“Silk không đến từ Mauricia à?”
“Không phải thế, tớ sinh ra ở đây… nhưng mẹ tớ là công chúa ở Trystovy. Tớ cùng mẹ mình đang viếng thăm Trystovy khi cuộc nội chiến nổ ra.”
“Thế à? Không biết phải nói như thế nào nữa…”
Ngay cả Baldr cũng biết Công quốc Trystovy đang trải qua một cuộc nội chiến.
Hình như Zirco cũng đã từng tham gia vào cuộc nội chiến trước đây, cô ấy nói về nó với vẻ mặt rất khó chịu, một chuyện hiếm thấy ở một người có tính tình vui vẻ như Zirco.
Nơi đó đúng là địa ngục trần gian.
Phe hoàng tộc thì cố gắng khôi phục lại chế độ quân chủ như trước đây, còn phe đại công tước thì cố gắng giữ lấy quyền lực. Rồi cả các thương nhân cũng tham gia vào cuộc xung đột, tạo lập nên phe phái riêng của họ. Thật khó để phân biệt ai là kẻ thù và ai là đồng minh ở đó.
Đối với những thường dân phải sống trong hoàn cảnh như vậy, không quá khi nói nơi đó là địa ngục trần gian.
“Không cần phải để ý đến điều đó, Như câu đã thấy, không có chuyện gì xảy ra với tớ, cha tớ đã chăm sóc tớ rất tốt.”
“Vậy à?”
”Nhưng cậu có biết không? Một ngày nào đó, tớ muốn lập lại hòa bình ở quê hương của mẹ tớ. Tớ chỉ cần trở nên mạnh mẽ hơn để có thể làm được điều đó. Vậy nên, Baldr…”
Silk lặng lẽ nghiêng người về phía trước, như thể đang định nắm lấy tay Baldr. Nhưng một tiếng loảng xoảng vang lên như muốn cắt ngang lời Silk.
Seyruun mạnh tay đặt một cốc nước lạnh đầy trước mặt Silk.
“Nước của cô đây, xin hãy gọi món, thưa tiểu thư.”
”Ể? Vậy tôi sẽ lấy sa lát và sandwich bơ.”
Silk trả lời mà không hề che giấu vẻ không hài lòng trên khuôn mặt vì bị ngắt lời ngay khi cô đang định đi thẳng vào vấn đề muốn nói.
(Cái cô hàu gái nào đây? bộ không biết nhìn tình huống à? Mà mình cũng không có thời gian cho chuyện đó.)
”Chô này là chỗ để học tập và rèn luyện, sao cô không nghĩ về điều đó và hành động một cách chuẩn mực hơn, thưa tiểu thư?
Khi Seyruun mở miệng mà không hề che giấu ánh mắt lạnh lùng, Silk lần đầu tiên nhận ra mình đang nghiêng người về phía Baldr.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn của Silk đang vung vẩy trong không trung hẳn đã nắm lấy tay Baldr nếu không có lời nói của cô hầu gái.
Silk không khỏi tức giận với cô hầu gái, cộng với nỗi xấu hổ khiến má cô đỏ bừng. Vốn dĩ, cô hầu gái đâu có quyền trách mắng cô như thế này.
Silk trừng mắt nhìn Seyruun với ánh mắt đầy giận dữ.
“Mà cô còn làm gì ở đây? Tôi đã gọi món rồi mà.”
“Thông cảm cho tôi, có vẻ như bạn cùng lớp với cô đang gặp một chút rắc rối.”
”Hả? Giờ thì lại là tại em?”
Khuôn mặt Baldr không ngăn nổi cơn co giật vì kinh ngạc.
Cậu hoang mang trước cảnh tượng căng thẳng bắt đầu quá đột ngột, và hơn hết, sự thay đổi chóng mặt của Seyruun cũng quá đáng sợ.
Silk nhận ra mình đã hơi vội vàng khi thấy vẻ mặt của Baldr.
Tuy nhiên, một lý do khác khiến Silk trừng mắt đáp trả với một nỗi hận thù sâu sắc về phía cô hầu gái đáng ghét trước mặt, người đang che giấu bản chất thật của mình bằng cái vẻ ngoài dễ thương ấy.
Bất kể cô hầu gái này có lý do gì, rõ ràng là cô ta không hài lòng với cách mà Silk tiếp cận của Baldr.
Ánh mắt lạnh lẽo chạm nhau trong không trung. Nhiệt độ bỗng giảm đến mức khiến cho Baldr và Brooks bất giác toát mồ hôi lạnh.
Cả Silk và Seyruun đều đi đến kết luận, không phải dựa vào lý lẽ thông thường, mà bằng bản năng thiếu nữ mà họ có được.
Người phụ nữ này chính là kẻ thù không đội trời chung.


0 Bình luận